Ru giấc mộng đời

Chương 20

- Phương ơi, Chi có chuyện này muốn nhờ Phương giúp! Không biết là Phương có sẵn lòng giúp Chi không?

Tịnh Phương ngạc nhiên nhìn Mỹ Chi:

- Chuyện gì mà trông chị có vẻ lo lắng vậy? Chị cứ nói đi, nếu làm được thì em không từ chối đâu

Mỹ Chi gật đầu:

- Chuyện này không có gì khó hết, chỉ cần Phương đi một lát thôi.

Tịnh Phương sốt sắng:

- Vậy thì chị nói đi, em làm cho.

Mỹ Chi hỏi:

- Phương còn nhớ anh Khoa, bạn của chị không?

Tịnh Phương nhíu mày:

- Anh Khoa nào.

Mỹ Chi nhắc:

- Anh Khoa mà tụi mình gặp ngoài chợ đó!

Nghe Mỹ Chi nói như thế cô mới nhớ ra, cô à lên một tiếng:

- À, là cái anh đó hở? Em nhớ ra rồi, nhưng chỉ vì nhìn thoáng ra một cái nên cũng không nhớ rõ anh ta lắm.

- Thế nếu thấy anh ta thì Phương có thể nhận ra không?

Tịnh Phương do dự:

- Em cũng không dám tin, nhưng chắc là có thể...

- Vậy thì Phương làm dùm Chi một chuyện nhé?

Tịnh Phương gật đầu:

- Chị cứ nói đi!

- Phương đến gặp anh Khoa giùm Chi nha?

Tịnh Phương ngạc nhiên:

- Để làm gì?

- Để trả cho anh ta một thứ giùm Chi...

- Là cái gì?

Trong một tích tắc đột nhiên Mỹ Chi thay đổi ý định. Cô không muốn nói thật hết mọi điều với Tịnh Phương nữa mà quyết định giữ lại một phần bí mật cho mình và chỉ trả lời lấp lửng:

- À, hồi đó Chi có giữ của anh ta một món đồ, bây giờ Chi nhờ Phương gửi trả lại cho anh ta giùm. Thế thôi...

Tịnh Phương gật đầu:

- Em đi dùm cho chị cũng được. Nhưng sao chị không đến gặp anh ta mà trả, như thế có tiện hơn không?

Tịnh Phương lại thắc mắc. Đã chuẩn bị sẵn nên Mỹ Chi nhanh nhẹn trả lời:

- Chi cũng tính đi rồi nhưng tại anh Thoại về nên Chi mới không đi được đó chứ.

Tịnh Phương lại thắc mắc:

- Anh Thoại thì dính dáng gì đến chuyện chị gặp anh ta? Hai người là bạn cũ thì có gặp nhau vì một chuyện gì đó cũng là chuyện bình thường thôi mà.

Mỹ Chi giải thích:

- Thì cũng đâu có sao, chỉ vì Chi cẩn thận không muốn anh Thoại hiểu lầm thôi mà.

Tịnh Phương lại càng ngạc nhiên:

- Hiểu lầm cái gì? Anh Thoại đâu phải người nhỏ mọn như thế?

Mỹ Chi gật đầu:

- Thì Chi cũng biết là như thế, nhưng Chi muốn giữ cho tốt hơn thôi. Phương nghĩ coi, có ai sắp cưới vợ mà lại trông thấy vợ sắp cưới của mình hẹn hò với một người đàn ông khác hay không, cho dù đó là vì bất cứ lý do gì chăng nữa thì cũng không nên mà. Với lại, anh Thoại đòi đi chợ với Chi nên Chi làm sao có thể đi được.

Tịnh Phương gật đầu:

- Chị nghĩ như thế cũng phải, nhưng em phải tới đâu để gặp anh ta?

- Phương biết tiệm café Hương ở đối diện với chợ không? Anh ta hẹn Chi sáng nay chín giờ tới gặp anh ta ở đó. Vậy Phương có thể đi được hay không?

Tịnh Phương đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường:

- Được rồi, để em đi ngay mới kịp. Đâu, chị gửi cái gì thì vào lấy ra đây!

Mỹ Chi ngạc nhiên nhìn Tịnh Phương:

- Phương không sửa soạn à?

Tịnh Phương lắc đầu:

- Có gì mà phải sửa soạn? Em chỉ cần một phút để thay quần áo mà thôi.

- Vậy để chị vào lấy, em thay quần áo đi!

Trao cho Tịnh Phương gói giấy được cột chặt chẽ, cô nói:

- Phương trao cho anh Khoa cái này giùm Chi.

Tịnh Phương bỏ gói giấy vào trong sách tay và hỏi lại:

- Có phải nói gì với anh ta không?

Mỹ Chi lắc đầu:

- Phương chỉ trao cho anh ta và nói ngắn gọn là của Chi gửi cho anh ta là được rồi – Ngấn ngừ một chút, cô nói thêm. – Phương cũng không nên ngồi lâu làm gì, chỉ cần trao cho anh ta xong là có thể về ngay được rồi.

Tịnh Phương ngạc nhiên:

- Sao lại như thế, anh ta là bạn của chị thì em có nói đôi ba câu chuyện với anh ta cũng đâu có sao? Chẳng lẽ cứ tới nơi dúi gói đồ vào tay anh ta rồi bỏ đi ngay hay sao? Hay là anh ta có bệnh truyền nhiễm nên chị sợ em bị lây?

Mỹ Chi lung túng trước câu hỏi của Tịnh Phương, cô tìm cách giải thích:

- Không phải vậy, Chi không có ý như thế đâu. Chỉ tại... tại anh ta vốn không được đàng hoàng cho lắm nên Chi sợ anh ta làm phiền Phương?

- Anh ta không đàng hoàng sao Chi lại quen?

Mỹ Chi càng lung túng với câu hỏi như tra lỏi của Tịnh Phương, cô ấp úng:

- Thật ra cũng không phải vì anh ta không đàng hoàng mà chỉ vì... chỉ vì... anh ta ... anh ta có tính trăng hoa. Gặp cô gái nào anh ta cũng tán tỉnh đó mà...

Tịnh Phương bật cười:

- Như thế thì có sao đâu? Ăn thua là do mình đó chứ. Thôi, để am đi dùm Chi cho sớm.

 

Trên đường đi Tịnh Phương không khỏi băn khoăn trong lòng với câu dặn dò của Mỹ Chi. Không biết cái anh chàng Khoa này có liên hệ với Mỹ Chi như thế nào? Có khi nào trước kia họ là người yêu của nhau không nhỉ?

 

Rồi Tịnh Phương lại nghĩ tới gói giấy mà Mỹ Chi gửi cho Khoa. Cô không biết là trong đó có cái gì nhưng với hình dạng cái gói đó cộng với cảm giác khi cô cầm nó trên tay thì Tịnh Phương nghĩ trong đó chính là tiền. Và lại thêm một điều thắc mắc nữa đến với Tịnh Phương, tại sao Mỹ Chi lại đưa tiền cho anh ta?

 

Khi Tịnh Phương đang lơ ngơ trước cửa quán café để tìm Khoa, vì cô ngại ngần không muốn bước vào trong quán vì hầu hết khách hàng trong đó là nam giới thì Khoa đã nhìn thấy cô. Tuy thấy làm lạ vì sự có mặt của Tịnh Phương và cái dáng dấp ngại ngùng của cô tại nơi này nhưng Khoa vẫn bước ra. Anh gọi khi thấy Tịnh Phương không nhận ra mình:

- Tịnh Phương!

Tịnh Phương giật mình quay lại, cô chưa kịp nói gì thì Khoa đã hỏi thật thân tình như những người bạn thật thân thiết:

- Phương đi đâu vậy?

Tịnh Phương không trả lời vào câu hỏi của anh Khoa mà hỏi lại:

- Anh đợi chị Chi phải không?

Khoa gật đầu:

- Chị Chi bận nên không đến được, chị ấy bận nên nhờ tôi đến gặp anh đó.

Khoa bật kêu lên:

- Sao lại thế? Cô ấy lại tránh mặt tôi à?

Tiếng Khoa lớn quá khiến mấy người ngồi gần đó nghe thấy. Họ tò mò quay sang nhìn khiến Tịnh Phương ngượng quá. Cô ngập ngừng nói:

- Anh...

Khoa cũng đã nhận ra sự nóng nảy vô lý của mình, anh vội nói với Tịnh Phương:

- Chúng ta vào đây ngồi đã rồi nói chuyện sau.

Nói xong không để cho Tịnh Phương kịp phản ứng, Khoa quay lưng bước đi ngay. Biết là không thể làm gì khác được, Tịnh Phương líu ríu đi theo bước chân của Khoa. Tới một chiếc bàn kê trong một góc khuất, anh lịch sự kéo ghế ra và mời Tịnh Phương :

- Cô ngồi xuống đây đã.

Tịnh Phương im lặng ngồi xuống, Khoa cũng ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Tịnh Phương rồi hỏi:

- Cô dùng gì?

Tịnh Phương bối rối, cô không ngờ sự thể lại diễn ra như thế này. Theo đúng như lời Mỹ Chi dặn, cô chỉ việc đưa gói giấy cho Khoa ngay khi gặp mặt rồi ra về ngay cơ mà. Thế thì tại sao cô chịu theo anh vào ngồi đây nhỉ? Tịnh Phương cũng không thể lý giải được hành động của mình.

- Phương uống gì?

Khoa lập lại câu hỏi của mình, và người phục vụ đứng ngay cạnh bên làm Phương càng thêm lung túng. Cô e dè trả lời:

- Gì cũng được, anh ạ!

Quay sang người phục vụ, Khoa búng tay:

- Một ca cao sữa và một café filtre.

Đợi cho người phục vụ đi khỏi, Khoa mới hỏi Tịnh Phương:

- Mỹ Chi nhờ Tịnh Phương đến gặp tôi à?

Tịnh Phương gật đầu:

- Phải! Chị ấy nhờ tôi trao lại cho anh một thứ...

Khoa ngắt ngang lời Tịnh Phương:

- Tôi không cần thứ gì cả, chỉ cần Mỹ Chi đến gặp tôi để giải quyết mọi chuyện mà thôi. Cô về bảo với cô ấy như vậy!

Câu nói của Khoa như một lời gia lệnh làm Tịnh Phương tự ái. Anh ta nghĩ anh ta là ai chứ? Quyền hành của anh ta là ở chỗ nào đó thuộc về anh ta chứ không được dùng để ra lệnh cho Tịnh Phương này đâu. Tính bướng nổi lên, Tịnh Phương lắc đầu và trả lời một cách cứng rắn:

- Tôi chỉ giúp chị Mỹ Chi nên tới đây gặp anh và chuyển tới tay anh cái mà chị ấy gửi thôi. Còn ý anh như thế nào thì anh cứ gặp chị ấy mà nói.

Nói xong, Tịnh Phương lấy từ túi sách ra gói giấy Mỹ Chi gửi cho Khoa và trao cho anh. Khoa cộc cằn gạt tay:

- Đem về trả lại cho cô ta, tôi không cần thứ gì của cô ta cả. Tôi chỉ muốn gặp cô ta để nói cho rõ ràng mọi điều thôi.

Tịnh Phương lại lắc đầu:

- Điều đó thì tôi đã nói rồi, anh gặp chi ấy mà nói.

Nói xong, Tịnh Phương ôm túi sách vào lòng đứng dậy. Nhưng cô mới chỉ đợm đứng lên thì đã bị Khoa nắm tay dằn mạnh xuống. Anh lầm lì ra lệnh:

- Ngồi xuống đó, bao giờ tôi cho phép mới được ra về.

Bàn tay Khoa như một gọng kìm nắm chặt làm tay Tịnh Phương đau nhói. Nhưng vì sợ mọi người chú ý đến nên cô chỉ dám vặn tay nhè nhẹ để gỡ tay ra. Nhưng bàn tay nhỏ nhắn của Tịnh Phương thì làm sao có thể cưỡng lại được sức mạnh trong bàn tay cứng như thép của Khoa. Vì thế cô chỉ còn biết thấp giọng năn nỉ anh:

- Anh đừng như thế, hãy buông tay tôi ra rồi mới nói đi!

Khoa lạnh lùng ra lệnh:

- Ngồi xuống đi!

Tịnh Phương biết là mình không còn cách nào khác, cô đành  buông người ngồi xuống và nhăn nhó với Khoa:

- Tôi ngồi rồi nè, anh buông tay tôi ra đi!

Khoa buông bàn tay nhỏ bé của cô ra, anh lườm lườm nhìn cô:

- Tôi chưa nói hết thì cô chưa được về đâu. Khi nào tôi cho phép thì mới được đi đó.

Tịnh Phương bóp nhẹ bàn tay trắng trẻo của mình có những chỗ bị bầm tím vì những ngón tay cứng như thép của Khoa thiết chặt, cô nhăn mặt:

- Tôi làm sao có thể làm như ý anh muốn bây giờ. Chị Chi chỉ nhờ tôi có bấy nhiêu, tôi đã làm xong rồi thì anh phải để tôi về chứ. Anh cứ bắt tôi phải ngồi mãi lỡ như có ai thấy thì sao?

Khoa hừ một tiếng lạnh lẽo:

- Tôi là tội phạm giết người hay cùi hủi gì hay sao mà ngồi đây nói chuyện với tôi cô lại phải sợ bị người khác bắt gặp? Nếu như vậy cô nhận lời cô ta đến đây để làm gì?

Tịnh Phương e dè nhìn Khoa, cô biết là câu nói vừa rồi của cô đã làm cho anh tự ái. Cô vụng về giải thích:

- Không phải là như thế, anh đừng hiểu lầm. Chỉ vì ở đây chỉ là một thị xã nhỏ, tôi ngại lắm...

- Nhưng mà cô đã tới đây rồi thì phải khi nào tôi cho phép mới được đi!

Tịnh Phương ấm ức kêu lên:

- Anh đừng có độc tài như thế! Tại sao tôi lại phải nghe theo lời anh?

Khoa thú vị nhìn sự phản đối của Tịnh Phương. Ngay từ đầu, anh đã thấy cô nhỏ là một cô gái con nhà nề nếp, đàng hoàng. Nhưng dù vậy cô bé cũng không phải là một cô gái ngoan hiền dễ sai khiến. Anh không hiểu sao cô lại nghe lời Mỹ Chi đến gặp anh thay cho cô ta. Chẵng lẽ cô bé không biết gì về Mỹ Chi và cuộc sống của cô ta trước đây hay sao? Và cô ta liên hệ với Mỹ Chi như thế nào trong khi anh biết rất rõ là Mỹ Chi chỉ có một mình?

Sự tò mò khiến Khoa muốn tìm hiểu về Tịnh Phương. Anh không tin cô bé lại có mối quan hệ mật thiết với Mỹ Chi. Và bao điều anh thắc mắc làm anh càng muốn có câu trả lời.

Khoa hỏi:

- Cô là gì của Mỹ Chi?

- Là em gái!

Khoa lắc đầu:

- Không phải, cô nói dối.

Tịnh Phương ấm ức kêu lên vì lời buộc tội của Khoa:

- Tại sao tôi phải nói dối? Anh căn cứ vào đâu để nói như thế?

- Vì tôi biết rất rõ là Mỹ Chi không có anh chị em gì hết, cô ta chỉ có một mình.

Tịnh Phương cãi lại:

- Như thế không có nghĩa là không có anh em, có rất nhiều kiểu anh em cơ mà.

Khoa bật cười:

- Vậy thì cô là chị em như thế nào với Mỹ Chi vậy? Là chị em hồi bà Âu Cơ hay sao?

Tịnh Phương nhận thấy tính chất giễu cợt trong câu nói của Khoa, nhưng cô lờ đi như không biết. Cô trả lời với anh ta:

- Chị Chi là con riêng của mẹ kế tôi.

Chỉ một câu nói ngắn gọn thôi nhưng Tịnh Phương đã làm cho Khoa hiểu được mối quan hệ giữa cô và Mỹ Chi ngay lập tức. Anh ta tròn mắt nhìn cô:

- Thế à? Thế ba cô làm gì? Giám đốc một công ty lớn chăng?

Tịnh Phương lắc đầu:

- Không, ba tôi chỉ là một bác sĩ làng thôi.

Mắt Khoa lại càng mở lớn, và ánh mắt anh càng thêm những tia kinh ngạc. Đúng là Khoa đang ngạc nhiên hết cỡ thật, vì anh không lạ gì lối sống của mẹ con Mỹ Chi. Thế thì tại sao một ông bác sĩ ở nơi quê mùa như thế này lại quen được với mẹ Mỹ Chi và lấy bà làm vợ nhỉ? Chắc là phải có một bí ẩn gì đây.

Khoa tự thắc mắc thầm trong lòng, và sự tò mò khiến anh bật lên câu hỏi:

- Sao ba cô lại quen với mẹ Mỹ Chi thế?

Hỏi xong Khoa mới thấy câu hỏi của mình là ngớ ngẩn và có tính tò mò quá lộ liễu. Nhưng anh không ngờ là chính câu hỏi của anh lại làm cho Tịnh Phương thấy anh chân thật. Vì từ trước tới nay, cô nhận thấy ai cũng ngạc nhiên vì sự gá nghĩa của cha cô và bà Mỹ Hương, nhưng không một ai dám nói lên điều thắc mắc của mình. Chỉ có Khoa là dám hỏi thẳng như thế. Và cô cũng thành thật trả lời:

- Tôi cũng không biết, hình như là họ quen nhau từ rất lâu rồi thì phải.

Khoa lại hỏi:

- Thế từ trước tới nay ba cô vẫn ở đây à?

Tịnh Phương gật đầu, Khoa lại hỏi tiếp:

- Vậy thì làm sao mà ba cô lại gặp được bà ấy. Tôi biết là vợ chồng bà ấy mới chia tay vài năm nay thôi mà.

- Lúc đầu dì Hương đến nhà tôi ở nhờ, rồi...

Tịnh Phương ngập ngừng không nói tròn câu, nhưng Khoa đã hiểu. Anh gật gù:

- Tôi biết tại sao rồi. Thế là cô lại có một người chị gái ngang hông hả?

Tịnh Phương buồn cười trước lối nói diễu cợt của Khoa, nhưng rồi cô vẫn nghiêm mặt để nói với anh:

- Tôi cũng chỉ có một mình, vì vậy có thêm chị hay em gái thì cũng là điều tốt thôi. Vả lại chị Chi cũng không tệ với tôi. Vì thế anh đừng có nói như vậy!

Khoa gật đầu lia lịa:

- Được rồi, tôi không nói như thế nữa. Nhưng nói như thế có nghĩa là cô nhỏ hơn Mỹ Chi?

- Phải, chị Chi hơn tôi ba tuổi.

Khoa tính toán thật nhanh:

- Vậy là cô còn đang ở tuổi đi học. Cô đang học ở đâu?

Tịnh Phương nghênh mặt lên:

- Tại sao tôi lại phải trả lời cho anh câu hỏi này. Tôi chỉ muốn trao cho anh món đồ chị Chi gửi cho anh là tôi xong bổn phận mà thôi.

Tịnh Phương đột nhiên “ xù lông nhím “ lên với Khoa. Anh hơi ngỡ ngàng một giây rồi trả lời cô ngay:

- Tôi đã nói rồi, cô bảo Mỹ Chi gặp tôi thì mới giải quyết được mọi việc mà.

Tịnh Phương ngang bướng lắc đầu:

- Tôi cũng nói với anh rồi, nếu anh muốn gì thì tìm chị Chi mà nói. Tôi chỉ nhận lời với chị ấy là làm bấy nhiêu thôi. Và tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Bây giờ thì tôi về đây.

Nói xong, Tịnh Phương đẩy gói tiền vào tay Khoa rồi đứng phắt lên không kịp để anh phản ứng. Nhưng Khoa cũng không chậm chễ một chút nào, anh đứng lên ngay và cầm gói giấy dúi vào tay Tịnh Phương:

- Cô đem về trả cho cô ta, bảo là tôi không nhận.

Tịnh Phương rụt ngay tay lại để tránh tay Khoa. Trong lúc bất ngờ, gói giấy rớt xuống đất và tuột giây bung ra. Một xấp tiền thật dày văng ra khiến Tịnh Phương kinh ngạc. Cô lắp bắp:

- Sao... lại... lại là tiền?

Khoa thản nhiên cúi xuống nhặt tất cả số tiền lên, anh gói trở lại vào tờ giấy như cũ và trao cho Tịnh Phương:

- Cô mang về trả lại cho cô ta đi, nói là tôi không nhận.

Tịnh Phương rụt ngay tay về như thể Khoa vừa trao cho cô một cục than hồng. Cô lắc đầu quầy quậy:

- Không, tôi không mang về đâu. Anh tìm chị Chi mà nói chuyện.

Ngay khi đó,một thanh niên bước đến bên hai người. Anh thanh niên hỏi Tịnh Phương:

- Có chuyện gì vậy Phương? Cô gặp rắc rối à?

Nhận ra người mới gặp mình là Minh, con của một nhân viên trong trại của cha mình. Tịnh Phương càng thấy ngại ngùng hơn nữa. Cô vội lắc đầu:

- Không có gì đâu anh Minh, chỉ là chuyện tình cờ thôi – Rồi quay sang Khoa, cô nói thật nhanh – Anh cứ giữ lấy đi tôi không mang về đâu.

 

Nói xong, Tịnh Phương bước ra ngoài thật nhanh, để Khoa khựng người lại vì diễn biến bất ngờ. Còn Minh, anh nhìn theo Tịnh Phương mãi với ánh mắt khó hiểu và bao nhiêu câu hỏi trong đầu.