Ru giấc mộng đời

Chương 12

Dựa người vào khung cửa sổ, Mỹ Chi đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh tĩnh lặng của buổi chiều nơi vùng đất yên tĩnh này mà thấy lòng chán ngán. Thật không có gì buồn hơn nơi này, một vùng quê hiền hòa nhưng lại chán đến rợn người.

Đúng là không còn con đường nào khác nên Mỹ Chi mới phải chịu giam mình ở nơi này. Cô tự hứa với mình là, cô sẽ thoát ra khỏi cuộc sống buồn tẻ này ngay.

Cuộc sống của Mỹ Chi không phải là những tháng ngày đơn điệu này, mà phải là khung cảnh sôi động với những thú vui thâu đêm suốt sáng. Nhưng cô còn có thể có được những tháng ngày như thế hay sao, khi mà từ nơi đó, cô đã phải chịu những ngày khốn khổ nhục nhằn. Mỹ Chi đã phải tìm đến nơi này để trốn chạy những gì đã sảy ra trong cuộc đời cô mà mãi đến bây giờ, mỗi khi nghĩ đến, cô vẫn còn thấy rùng mình run sợ.

- Chi à!

Tiếng bà Mỹ Chi gọi thật nhẹ sau lưng nhưng cũng đủ để Mỹ Chi nghe thấy. Không quay lại, cô hờ hững hỏi mẹ:

- Gì vậy mẹ?

Bà Mỹ Hương âu yếm:

- Con làm gì đó?

Mỹ Chi lúc lắc đầu:

- Có làm gì đâu?

- Thế con ngồi đây làm gì?

Câu hỏi của bà Mỹ Hương đột nhiên làm Mỹ Chi nổi giận. Bà mẹ của cô quan tâm đến cô như thế ư? Bà quan tâm đến cả những giây phút thinh lặng như thế này của cô hay sao? Thế thì tại sao những ngày tháng trước đây, bà lại không quan tâm đến cô như thế? Hay chỉ là những thú vui nhất thời của riêng cá nhân mỗi người, mà cả bà và cha cô đã làm cho cuộc sống đã qua của cô vô cùng tồi tệ.

Khi cha mẹ cô bỏ nhau, mỗi người tự tìm cho mình một niềm vui riêng thì hậu quả chắc chắn sẽ rơi vào con cái. Mỹ Chi đã ở trong một tình trạng như thế. Và cô đã không thể thoát ra khỏi những cám dỗ đời thường để lao mình vào những niềm vui bất tận, để rồi khi giật mình nhìn lại, cô thấy đời mình đã chìm sâu vào hố thẳm âm u.

Cũng may Mỹ Chi đã vượt qua được, và cô muốn làm lại từ đầu. Nhưng quyết tâm của cô có thực hiện được hay không thì Mỹ Chi không thể biết được. Bởi vì cô biết, quá khứ không dễ gì buông tha cô đâu. Thôi thì đành phó mặc cho mệnh trời mà thôi!

- Con đang nghĩ gì đó?

Không thể không trả lời, Mỹ Chi đáp cụt ngủn:

- Không gì cả:

Bà Mỹ Hương vẫn dịu dàng:

- Thế thì con quay lại đây mẹ có chuyện muốn nói với con.

Mỹ Chi lắc đầu:

- Con không muốn nói chuyện gì bây giờ hết, con chỉ muốn yên tĩnh một mình thôi.

Bà Mỹ Hương kêu lên:

- Có chuyện gì sảy ra với con hở Chi?

Lần này thì Mỹ Chi không thể không nhìn mẹ, vì cứ như thế này thì bà sẽ làm phiền cô mãi thôi. Mà giờ đây Mỹ Chi thực sự chỉ muốn ở một mình. Bởi vì tuy nói với mẹ là không nghĩ gì cả, nhưng thật ra, trong lòng cô đã có sự ngăn trở cho riêng mình.

Quay lại nhì mẹ một cách miễn cưỡng, Mỹ Chi gắt lên:

- Đã nói là con không có chuyện gì cả mà chỉ là con muốn yên tĩnh một chút thôi. Vậy mà sao mẹ cứ làm phiền con mãi như thế?

Bà Mỹ Hương cau mặt:

- Sao con lại nói như vậy? Mẹ làm phiền con bao giờ?

Mỹ Chi hất hàm:

- Thì đó, chẳng phải là mẹ đang quấy rầy sự yên tĩnh của con đó sao? Giờ con không có hứng thú nói chuyện gì cả đâu, mẹ ạ!

Vốn rất cưng chiều Mỹ Chi, và luôn luôn đáp ứng mội điều mà con gái đòi hỏi. Nhưng lần này, bà Mỹ Hương đang muốn nói với cô điều vô cùng quan trọng. Vì thế, dù con gái đang tỏ thái độ khó chịu, bà vẫn cương quyết bắt cô phải nghe mình. Kéo chiếc ghế đến trước mặt con gái, bà ngồi xuống và mặc cho cô nhăn nhó mặt mày, bà vẫn nói:

- Chi này, con phải nghe mẹ nói đây...

Biết là không thể tránh né được nữa, Mỹ Chi đành phải miễn cưỡng quay sang nhìn mẹ:

- Thế mẹ muốn con nghe mẹ nói điều gì? Có phải là mẹ con ta chuẩn bị rời khỏi căn nhà này hay không?

Đến lượt bà Mỹ Hương nhăn mặt:

- Con nói năng cái kiểu gì thế? Tại sao mẹ con ta lại phải rời khỏi đây?

Mỹ Chi trề môi:

- Thì sống không được thì phải rời khỏi chứ sao? Cái vùng đất nhà quê này thì có gì phải lưu luyến – Rồi cô lên giọng nói một hơi – Nói thật với mẹ, con chán nơi này lắm rồi đó. Cái vùng đất gì mà không có lấy một thứ trò giải trí nào. Suốt ngày chỉ nhìn thấy đất cát và nắng gió với những con người cứ cắm đầu làm việc. Có gì là thú vị.

Bà Mỹ Hương lắc đầu:

- Con phải chấp nhận cuộc sống này thôi, nếu như con không muốn khổ sở như những ngày tháng vừa qua...

Mỹ Chi cắt ngang lời mẹ:

- Mẹ đừng nhắc đến những ngày đó, con không muốn nghe đâu.

Bà Mỹ Hương vội và gật đầu khi nhìn thấy sự cáu giận thực sự của cô con gái:

- Được rồi mẹ không nhắc đến những chuyện đó nữa. Nhưng con phải tỉnh táo nhìn thẳng vào sự thực là mẹ con ta không còn cách nào khác là phải chấp nhận cuộc sống buồn chán này. Nhưng mà như thế thì lại yên ổn, con ạ. Mà mẹ đã mệt mỏi quá rồi, mẹ không muốn những ngày tháng còn lại của cuộc đời mình trong sự lo lắng vất vả nữa đâu, con ạ.

- Thế thì mẹ cứ sống theo ý mẹ muốn chứ còn con thì không thể sống mãi như thế này đâu. Cứ phải sống giả tạo, làm trái những điều mình nghĩ thì con cũng thấy mệt mỏi lắm rồi. Con chỉ ở đây một thời gian để nghỉ ngơi rồi con lại trở về Saigon kiếm đại việc gì đó để làm thôi chứ mẹ cũng muốn con ở mãi đây là không được đâu.

Bà Mỹ Hương vội và xua tay:

- Con đừng nghĩ như thế, nào mẹ có nghĩ vậy bao giờ. Nhưng con không thấy là mẹ con mình hết cách để sống rồi hay sao? Nhưng mà mẹ cũng đã tìm cho con một cách để thoát ra khỏi cuộc sống tẻ nhạt này, rồi con sẽ lại có được danh vọng và sự giàu sang như trước đây.

Mỹ Chi nghi ngờ nhìn mẹ:

- Mẹ nói sao mà dễ nghe như thế! Tiền bạc ở đâu mà sống giàu sang? Nói thật với mẹ, là con chỉ cần có tiền để sống thôi chứ danh vọng cũng chẳng ham đâu, nó có mài ra mà ăn được đâu mà cần.

Bà Mỹ Hương mỉm cười ra vẻ bí mật:

- Vậy mà có đó, con sẽ không ngờ đâu.

Câu nói úp úp mở mở của bà Mỹ Hương làm cho Mỹ Chi nổi tính tò mò. Tuy cô không tin là mẹ cô có thể đem tới cho mình một việc tốt đẹp như thế nhưng vẫn tò mò hỏi:

- Thế thì mẹ định làm gì đây?

Bà Mỹ Hương lắc đầu:

- Không phải là mẹ mà là con làm.

Mỹ Chi nghi ngờ:

- Mẹ có nói chơi không vậy? Con thì có khả năng để có thể làm được việc gì đâu nào?

Bà Mỹ Hương thấp giọng:

- Thật ra con chỉ cần làm một việc thôi, và việc này thì lại hết sức dễ dàng.

Mỹ Chi nóng ruột:

- Việc gì thì mẹ nói ngay đi, cứ úp úp mở mở hoài chán quá.

Bà Mỹ Hương trịnh trọng nói:

- Con sẽ lấy chông...

Mỹ Chi bật cười:

- Cai gì? Lấy chồng ấy à? Mẹ có điên không?

Bà Mỹ Hương bình tĩnh lắc đầu như không để ý gì đến dọng điệu châm biếm của cô con gái:

- Sao lại điên? Mẹ nói chuyện hết sức tinher táo đấy chứ!

Mỹ Chi vẫn cao giọng chế diễu:

- Thế thì con lấy ai nào? Lấy một anh nông dân lắm đất nhiều ruộng chăng? Để rồi mỗi khi nó bảo con làm việc gì mà không được, nó lại phang cho con một cái cán cuốc?

 - Mẹ không điên như con nghĩ đâu, vì mẹ không bảo con lấy một anh nông dân nào hết. Người mà mẹ muốn gả con là một anh chàng bác sĩ cơ.

Mỹ Chi ngờ ngợ nhìn mẹ:

- Mẹ muốn nói đến...

Bà Mỹ Hương gật đầu:

- Phải nói là mẹ con mình hiểu nhau thật đấy, mẹ mới nói như thế mà con đã nghĩ ra được rồi. Phải, người mà mẹ muốn nói tới chính là thằng con nhà ông Mẫn đó.

Mỹ Chi lắc đầu ngay lập tức:

- Mẹ nói chuyện cổ tích ở đâu vậy? Gia đình anh ta cổ lỗ thế kia, ít nhiều gì thì anh ta  cũng có tư tưởng lạc hậu như thế. Vậy thì làm sao anh ta chấp nhận cưới con cho được.

- Sao lại không cưới con, con xinh đẹp lanh lợi như thế này kia mà.

Mỹ Chi nhăn mặt:

- Mẹ lại muốn con nhắc lại những điều mà ngay cả nghĩ, con cũng không muốn nghĩ nữa hay sao? Làm sao mà cái gia đình đó lại chấp nhận một người con gái không còn gì nữa như con được?

- Ai bảo con khai ra là mình đã mất mát như thế? Con phải giấu đi chứ.

Mỹ Chi trề môi:

- Thế mẹ tưởng cứ giấu là giấu được mãi hay sao? Anh ta không phải là một anh chàng nông dân mù chữ mà anh ta là một bác sĩ, anh ta lại không khám phá ra  ngay đêm đầu tiên hay sao?

Bà Mỹ Hương tự tin:

- Tuy là một bác sĩ nhưng mà nó chỉ biết cắm đầu cắm cổ học mà thôi, làm sao biết được nếu như mình khôn khéo. Mà chuyện này thì con cứ yên tâm, mẹ sẽ giúp con qua mặt nó cái vù. Chỉ cần con ra sức thu phục cảm tình của nó là được rồi, mọi chuyện cứ để mẹ lo.

- Nhưng mà qua mặt anh ta được rồi thì sao chứ. Dẫu cho có là bác sĩ thì anh ta cũng chỉ có bằng cấp trong tay thôi chứ tiền bạc thì lấy đâu ra?

- Thế là con không biết gì hết. Nó chỉ là bác sĩ thôi nhưng cha mẹ nó thì rất giàu.

Mỹ Chi trề môi:

- Ông bà ấy giàu có là bao nhiêu! Vả lại, giàu có ở đây mà làm gì?

- Không phải ở đây, mà là con sẽ sống ở thành phố kia.

Mỹ Chi ngạc nhiên:

- Sao mẹ lại biết là sẽ sống ở thành phố?

- Thì mẹ đã nghe họ nói như thế mà. Vì có ở thành phố thì họ mới có cơ hội tiến thân được chứ.

- Nhưng mà như thế thì họ sẽ tìm cho con trai mình một cô gái con nhà giàu để mà nhờ cậy chứ họ tìm gì đến mình?

- Vậy là con nhầm rồi, họ có nghèo đâu mà phải tìm một chỗ giàu có. Gia đình họ rất nhiều tiền, họ sẽ tự lo cho con trai họ. Mẹ nghe nói là gia đình ông Mẫn là sẽ mở phòng mạch cho con trai họ đó.

- Thế thì sao? Chẳng lẽ họ cũng nói với mẹ là sẽ cưới con cho con trai họ hay sao?

Bà Mỹ Hương lắc đầu:

- Vậy thì không phải, họ chỉ nói về công việc thôi. Nhưng theo chỗ mẹ biết thì họ đang có ý định cưới Tịnh Phương cho con trai họ đấy.

Mỹ Chi kêu lên:

- Tức là họ đã có nơi có chốn rồi, tại sao mẹ lại còn kéo con vào chuyện này. Nếu như họ đã chọn Tịnh Phương rồi thì làm sao con có thể tranh giành với nó được nữa?

- Sao lại không được? Con nhỏ nhà quê đó là cái thứ gì mà con lại phải chịu thua hay nhường nó? Đấy mới chỉ là dự định của họ mà thôi chứ có phải là sự thật đâu. Mình không thể để cho cái con nhỏ nhà quê đó được hưởng cái hạnh phúc đó, chỉ một bước là nó có thể lên làm bà bác sĩ hay sao? Mẹ sẽ có cách để cho cái dự định đó không thể thành sự thực thược, nhưng còn con thì con cũng phải nhanh chóng giành cho được tình cảm của thằng Thoại đi!

- Làm sao con có thể có được tình cảm đó khi mà anh ta và Tịnh Phương đã yêu nhau?

Bà Mỹ Hương khẳng định:

- Yêu đâu mà yêu! Chúng nó chỉ thân thiết với nhau vì đã sống bên nhau từ bé đến giờ. Mà tình cảm đó chỉ như an hem ruột mà thôi, con không phải ngại điều đó. Con cứ nghe lời mẹ, tìm mọi cách gần gũi và thân mật với nó đi!

Mỹ Chi lắc đầu:

- Chuyện đó khó lắm mẹ ạ, anh ta đâu có ở đây đâu mà thân với thiết? Anh ta đang ở Saigon mà.

- Chuyện đó thì con không phải lo. Mẹ sẽ nghe nói rằng sắp tới đây thì Thoại sẽ về nghỉ mấy thàng, vừa để làm luận văn tốt nghiệp luôn thê. Trong khi đó thì TỊnh Phương lại không có nhà, như thế là đã có cơ hội tốt cho con rồi đó.

Mỹ Chi lặng thinh, cô có vẻ suy nghĩ rất căng. Điều mẹ cô thầm nói chẳng phải là ước muốn của cô đó sao? Chẳng phải là từ khi nhìn thấy Thoại, cô cũng đã có một ao ước riêng mình là có một người đàn ông như thế cho riêng mình hay sao?

Nhưng với Mỹ Chi, ao ước thì cũng chỉ là ao ước mà thôi. Vì cô biết, với những gì đã sảy ra trong quá khứ của mình thì chuyện đó đối với cô sẽ không thể thực hiện được. Vì chẳng có gia đình nào, hay một người thanh niên nào lại muốn có một người con dâu hay một cô vợ có một quá khứ như cô.

Mỹ Chi cũng đã quen với nỗi đau của mình, vì thế cô cũng không buồn mà đã đê cho ước ao chỉ là ước ao trong ý nghĩ mà thôi. Nhưng giờ đây thì lại khác rồi, khi mà mẹ cô đã có được mưu kế để giúp cô có được nhũng gì mình ao ước. Mà mẹ cô thì Mỹ Chi biết rất rõ, khi bà đã muốn làm chuyện gì thì luôn luôn đạt đến thành công.

Nhìn mẹ bằng ánh mắt tin tưởng. Mỹ Chi gật đầu:

- Chuyện này thì con tin nơi mẹ, vì vậy con sẽ làm theo mọi điều mẹ chỉ bảo.

Bà Mỹ Hương vui mừng khi con gái nghe theo lời mình, bà vuốt tóc Mỹ Chi:

- Vậy là tốt rồi, mẹ tin là con sẽ thành công. Rồi con sẽ có một cuộc sống như ý muốn.

Hai mẹ con nhìn nhau, hai ánh mắt cùng lóe lên tia hy vọng. Cả hai cùng thấy cuộc sống trở lên tốt đẹp như ngày nào...