Rồi Cũng Khép Những Tháng Ngày Đơn Độc

Chương 4

“Ashbourne! Thật ngạc nhiên. Tôi không thể tin được là lại thấy bộ mặt xấu xa của cậu ở đây.”

William Dunford một trong những người bạn thân thiết nhất của Alex từ những ngày học ở Oxford, sải bước qua vũ phòng Blydon vỗ vào lưng anh đầy thân tình. “Cậu làm gì ở đây thế? Tôi tưởng cậu kiên quyết thề từ bỏ những cuộc tụ tập thế này.”

“Tin tôi đi, tôi không có ý định lưu lại dạ hội nhỏ này quá mười phút nữa đâu.” Alex cố giữ giọng nhẹ nhàng, nhưng bên dưới đó, cơn giận đã bắt đầu bùng lên. Khoảnh khắc anh bước vào vũ phòng, một không khí yên lặng đã phủ lên đám đông. Ai nấy đều hoàn toàn sửng sốt khi thấy công tước Ashbourne bước qua cửa trong bộ trang phục dạ hội lịch lãm. Các bà mẹ lo âu bắt con gái mình phải thề tránh xa kẻ chơi bời phóng đãng khét tiếng đó (nhưng tất cả đều thầm mong anh sẽ để mắt đến con mình), trong lúc đó, những người không có liên hệ gì đến một cô gái đến tuổi lấy chồng nào thì lân la đến gần Alex, bợ đỡ gã quý tộc giàu có.

Alex thở dài. Anh không có kiên nhẫn để nghe những câu chuyện tán gẫu tẻ ngắt của giới thượng lưu. Tất cả những gì anh muốn là tìm Meg để biết chắc cô khỏe mạnh rồi về luôn. Cô bồ mới nhất của anh náu mình trong một căn nhà mặt phố ấm cúng, và Alex đang mong có một đêm dài lười biếng bên cạnh cô ta. Một đêm với Charisse chắc chắn sẽ giúp anh xóa sạch nỗi ám ảnh kỳ lạ với cô hầu bếp nhà Blydon.

Alex thấy bớt căng thẳng khi nhìn thấy Dunford sải bước qua căn phòng dạ hội để tiến về phía anh. Cuối cùng thì cũng có được người nói chuyện tử tế.

Dunford không hẳn là một gã phóng đãng như Alex, nhưng cũng gần như thế. Tuy nhiên, hầu hết giới thượng lưu sẵn lòng tha thứ cho tiếng nhơ của anh ta bởi vì anh ta thu hút đến mức không thể nào chịu nổi. Alex không bao giờ có ý định theo gương bạn. Những người bạn nối khố ca ngợi anh là người hết sức niềm nở, nhưng cũng phải thừa nhận rằng công tước Ashbourne ít bao dung với hầu hết giới thượng lưu. Anh ít khi giấu giếm sự chán chường khi buộc phải nói chuyện với ai mà anh cho là đần, và anh ném ánh mắt lạnh băng về phía những người khiến anh thấy khó chịu. Người ta đồn rằng đã có ít nhất một tiểu thư phải chạy vụt khỏi phòng vì sợ những lời mắng chửi của anh.

“Nói đi, Ashbourne,” Dunford cười to. “Tại sao cậu ở đây?”

“Lý do ấy à,” Alex lầm bầm. “Tôi cũng đang tự hỏi mình câu đó đây.” Anh đến vũ hội này cách đây chẵn một giờ, trong thời gian đó, anh sục sạo khắp biệt thự, gây ngạc nhiên cho nhiều người hầu và người phục vụ và làm gián đoạn ít nhất ba cặp đang tình tự. Không thấy bóng dáng Meg đâu. Trong tâm trạng thất vọng, cuối cùng anh bước vào vũ phòng, với hy vọng có cơ may Meg phục vụ đồ uống ở đây. Nhưng anh vẫn chưa gặp may. Không thể tìm thấy cô hầu đó đâu cả. Anh thấy viễn cảnh thất bại cay đắng và chuẩn bị từ bỏ cuộc tìm kiếm. Alex thở dài quay mặt về phía bạn, sung sướng quay lưng về phía đám đông đang nhìn mình chằm chằm.

“Nói thật ra đi nào, thằng bạn,” Dunford khích bác.

Alex thở dài. “Chuyện dài lắm. Tôi không nghĩ là cậu thích đâu.”

“Vớ vẩn. Chuyện dài thường lại là chuyện hay nhất đấy. Với lại, nếu ‘chuyện’ này đưa đẩy cậu vào hàng ngũ quý tộc lịch sự, thì chắc chắn nó liên quan đến một người đàn bà. Và điều đó, tất nhiên, tôi quan tâm kinh khủng.”

Alex quay sang bạn kể ngắn gọn câu chuyện cháu mình được một cô hầu bếp dũng cảm cứu sống, bỏ qua phần về sự hấp dẫn mạnh mẽ mà anh thấy ở cô. “Đấy, cậu thấy đấy,” anh kết luận. “Cậu không việc gì phải hoắng cả lên. Chuyện của tôi thiếu cả lãng mạn lẫn dục vọng. Tôi sợ rằng cậu sẽ phải công nhận thái độ của tôi đêm nay hoàn toàn không thể chê trách được.”

“Thật tẻ nhạt.”

Alex gật đầu mệt mỏi. “Thực ra, tôi không thể chịu đựng được cảnh chen chúc này. Tôi nghĩ mình sẽ tắc thở nếu thêm một kẻ đỏm dáng chết tiệt nữa tiến đến hỏi tôi cách thắt cà vạt.”

“Cậu biết đấy,” Dunford trầm tư nói. “Tôi vừa nghĩ có thể tôi sẽ rời khỏi đây ngay bây giờ. Tại sao chúng ta không lui về quán White uống vài ly? Một ván bài hay chính là thứ cậu cần sau sáu mươi phút trong cái sự kiện xã hội bát nháo này.”

Alex mỉm cười chua cay trước lời châm chọc của bạn nhưng đồng ý ngay lập tức trước lời đề nghị này. “Ý hay đấy. Tôi không thể đợi đến khi...” Anh dừng lại ngay khi nghe thấy tiếng hít mạnh của bạn. “Có chuyện gì vậy?” anh hỏi.

“Chúa ơi,” Dunford thì thầm. “Màu gì mà...”

“Vì Chúa, Dunford, ai nữa đấy?”

Dunford không quan tâm gì đến lời nói của anh. “Chắc chắn đây là Emma Dunster. Sao lại có thứ đáng yêu thế đến từ vùng Thuộc địa khỉ ho cò gáy ấy cơ chứ?”

“Họ không còn là thuộc địa của chúng ta nữa rồi, Dunford,” Alex lẩm bẩm, nhớ lại những lời Meg đã tuôn ra. “Họ đã tự do từ vài thập kỷ nay và phải được gọi là Hợp chủng quốc Hoa Kỳ. Chỉ vì phép lịch sự thôi.”

Lời nói lạ lùng của Alex khiến Dunford bứt khỏi cơn mơ màng. Anh ta quay sang phía bạn với vẻ mặt kỳ quặc. “Cậu bắt đầu có cảm tình với vùng Thuộc địa tội lỗi ấy từ khi nào vậy?”

“Từ khi... ồ, đừng để tâm. Cái cô nàng chết tiệt khiến cậu đê mê thích thú là ai vậy?” Alex vẫn chưa quay mặt về phía vũ phòng.

“Cậu hãy tự đi mà xem lấy, Ashbourne. Đó không phải là nhan sắc cổ điển, tôi công nhận, nhưng trông nàng không có vẻ lạnh lùng, nếu cậu hiểu ý tôi. Mái tóc nâu vàng, có đốm lửa, đôi mắt tím dịu dàng...”

Cảm giác khó chịu lạ thường bắt đầu dâng lên trong dạ dày Alex khi anh nghe thấy Dunford miêu tả quý cô Emma Dunster. Đó không thể là... Không, anh tự trấn an mình, một quý cô sao có thể... Alex từ từ quay lại. Phía bên kia vũ phòng, Meg dũng cảm của anh đang đứng đó. Chỉ có điều cô không còn là Meg nữa, anh tự đính chính. Cô là Emma.

Alex phản ứng tức thì. Mọi cơ bắp lập tức căng lên đến mức gần như đau đớn, và anh không thể xác định được mình giận dữ vì sự lừa dối của cô hay chỉ vì quá khát khao. Anh lặng lẽ quan sát khi Emma, không biết đến sự hiện diện của anh, mỉm cười vẻ mệt mỏi với từng người theo đuổi và lơ đãng bóp bóp đầu. Chết tiệt thật, nhưng làm sao cô có thể suy nghĩ, khiêu vũ trong đêm nay, khi mà có thể cô đang bị thương nặng ở đầu? Alex cau có nghĩ rằng anh muốn băng sang phía bên kia phòng khiêu vũ, nắm lấy hai vai cô mà lắc để cô tỉnh ra.

Nhưng Chúa ơi, cô thật sự yêu kiều. Thân hình nhỏ nhắn quấn bên trong chiếc váy xa tanh tím, để lộ đôi vai màu kem và khoe một chút khuôn ngực vồng lên. Những cô gái trẻ xuất hiện tại vũ hội đầu tiên thường mặc váy màu tùng lam nhạt, nhưng Alex mừng vì Emma bất chấp tục lệ này mà mặc váy táo bạo hơn. Nó phù hợp với tinh thần của cô, trong một biển các tiểu thư tẻ nhạt và phờ phạc, cô như ngọn hải đăng rực cháy đầy sức sống. Cô để tóc thả không hợp thời, phần tóc phía trước được cặp cao lên nhưng vẫn để một suối tóc lớn chảy xuống lưng như một đám lửa.

Những gam màu của cô giống như thiên nhiên hoang dã, và Alex còn nhớ rất rõ tính nóng nảy của cô. Nhưng anh cũng có thể thấy vẻ yếu đuối trong đôi mắt, đã thế vóc dáng của cô lại quá nhỏ bé. Trông cô có vẻ mệt, và Alex tin chắc rằng cái đầu vẫn còn đang hành hạ cô. Điều gì đó ở cô khiến Alex rất muốn được che chở, và anh giận sôi lên vì cô có thể hủy hoại sức khỏe của mình khi hoạt động quá nhiều.

Dunford cười khoái trá khi thấy hàng lọat cảm xúc lướt qua mặt Alex. “Tôi có thể thấy là cậu đồng ý với đánh giá của tôi.”

Alex rời mắt khỏi Emma và quay về phía bạn. “Đừng động đến cô ấy,” anh từ tốn nói. “Thậm chí không được nghĩ đến cô ấy.” Anh cau có khi nhận thấy mình không phải là người đàn ông duy nhất trong phòng này quy phục trước sự quyến rũ của cô. Các cậu trai trẻ đang xếp hàng để được giới thiệu với cô gái người Mỹ ấy. Anh tự nhủ kiểu gì cũng phải nói chuyện với một vài tay đang háo hức kia.

Dunford ngả người ra sau ngạc nhiên. “Cậu không nghĩ cậu có vẻ hơi chiếm hữu trong khi còn chưa gặp gỡ cô nàng à?”

“Ồ, tôi đã gặp cô nàng rồi,” Alex gầm gừ. “Chỉ có điều tôi không biết thôi.”

Dunford nhăn trán suy nghĩ, cuối cùng mới bắt đầu hiểu ra. “Tôi đoán là cậu không muốn đến quán White nữa chứ?”

Alex cười phóng đãng. “Bữa tiệc này bỗng nhiên trở nên quá thú vị.” Nói đến đó, anh lượn vòng qua bên ngoài vũ phòng, cố gắng tránh ánh mắt Emma. Cuối cùng anh yên vị ở một góc phòng ngay phía sau lưng cô. Tấm rèm dày đỏ thẩm che khuất anh khỏi ánh mắt của những người dự tiệc, nhưng anh vẫn nghe được mọi lời nói của Emma. Dựa lưng vào tường, anh vẫn có thể nhìn thấy cô qua khe hở giữa tấm rèm và bức tường.

“Cậu làm cái quái gì thế?” Dunford hỏi ngay khi vừa xuất hiện bên cạnh Alex.

“Cậu bé cái mồm lại được không? Và lùi lại đi. Người ta nhìn thấy bây giờ.” Alex lôi mạnh anh bạn lại cho đến khi cả hai khuất sau tấm rèm.

“Cậu mất trí rồi,” Dunford lẩm bẩm. “Tôi không bao giờ nghĩ có một ngày công tước Ashbourne cao quý lại trốn sau rèm để rình mò một phụ nữ.”

“Im ngay.”

Dunford cười khùng khục.

Alex trừng mắt nhìn anh ta trước khi chuyển hướng chú ý sang vấn đề quan trọng hơn. “Tôi gặp được cô nàng đúng lúc mình muốn,” anh nói giọng hân hoan, xoa hai tay vào nhau.

“Thật à?” Dunford hỏi mỉa. “Tôi thì nghĩ rằng cậu muốn đưa cô ta lên giường.”

Alex lại trừng mắt nhìn anh ta.

“Nhưng mà,” Dunford nói tiếp, “tôi thấy hình như cậu còn khuya mới đến gần được mục tiêu đó.”

Alex rướn lông mày với vẻ cực kỳ tự tin. “Hãy nhớ lời cậu đấy, đến hết đêm nay, tôi sẽ tiến đến cực gần đấy.” Anh đưa mắt quay lại kẽ ánh sáng, mỉm cười đắc thắng như sư tử vờn mồi, anh mơn man ánh mắt trên người phụ nữ có mái tóc màu lửa cách mình không đến hai mét.

Emma luôn nở một nụ cười lịch sự trên môi khi cô đi qua một vòng giới thiệu nữa. Cô của cô đã tuyên bố vũ hội – và cả Emma – là một thành công rực rỡ. Bà Caroline không thể tin được rằng số trai tráng đến xin bà và chồng bà được làm quen với cô cháu gái lại đông đến thế. Còn Emma thì cư xử tuyệt vời. Cô thông minh là lộng lẫy, còn nữa, ơn Chúa, cô không làm gì kệch cỡm. Caroline biết rằng đối với cô cháu gái việc luôn phải cư xử phải phép như thế này là một cố gắng.

Trên thực tế, Emma không thấy việc cư xử phải phép là một gánh nặng quá sức. Chẳng qua cô quá mệt mỏi để thực hiện những trò ranh ma nổi tiếng của mình dù có muốn thế. Cô chỉ đủ sức đùa vui vài câu với những người cô gặp trong buổi tối. Thậm chí với cái đầu đau nhức, Emma vẫn không chịu để London hiểu lầm rằng cô là một cô gái thẹn thùng và yếu đuối. Cô cho rằng giới thượng lưu đã có quá nhiều người như thế.”

“Emma yêu quý,” cô của cô gọi. “Cô muốn con gặp huân tước và phu nhân Humphries.”

Emma mỉm cười chìa tay cho đôi vợ chồng mũm mỉm. Huân tước Humphries trông có vẻ già hơn Emma ba nhăm tuổi, cúi người đầy bặt thiệp hôn tay cô. “Cháu rất vui được gặp cả hai ông bà,” Emma lịch sự nói, giọng Mỹ của cô không lẫn với ai được.

Emma chưa kịp nói gì thêm, lão ta đã lạch bạch đi tìm ông bạn nối khố. Emma có phần ngạc nhiên trước sự chú ý dành cho cô và hơi bối rối vì người ta lại còn cá cược về xuất thân của cô. Ned vẫn kể rằng xã hội thượng lưu thường cá cược để mua vui, nhưng chuyện này thì thật nực cười. Họ không có chuyện gì thú vị hơn để sử dụng thời gian của mình ư? Cô quay sang phu nhân Humphries đang bị ông chồng bỏ lại và mỉm cười yếu ớt. “Bà khỏe chứ, phu nhân Humphries?”

“Rất khỏe, cảm ơn cháu,” bà ta đáp. Phu nhân Humphries có phong cách thân thiện, nhưng hình như hơi dở người. “Hãy cho tôi biết,” bà ta nói, cúi người vẻ mưu mô. “Có đúng là gấu hoang thường đi lang thang ở Bostron không? Ta được biết vùng Thuộc địa vẫn còn ác thú và gấu hoang hoành hành.”

Emma có thể nhìn thấy cô mình mở tròn mắt rên rỉ vì đoán cô cháu gái sẽ tuôn ra một bài giảng nữa về những phẩm chất tốt đẹp của Hoa Kỳ. Nhưng Emma chỉ cúi người về phía trước, cầm cả hai tay phu nhân và cũng nói đúng kiểu mưu mô như bà ta – “Thực ra Bostron rất văn minh. Bà có thể cảm thấy thoải mái như ở nhà.”

“Không có ư!” phu nhân Humphries kinh ngạc nói.

“Không thật ạ. Chúng cháu còn có cả hiệu may quần áo nữa.”

“Thật à?” Phu nhân Humphries mở to mắt thích thú.

“Có cả hiệu làm mũ nữa.” Emma từ tốn gật đầu, đôi mắt mở to. “Tất nhiên, các cửa hiệu ấy thường bị phá tan tành khi bầy sói tràn vào thị trấn.”

“Sói! Cháu bảo thế ư?”

“Vâng, và chúng hung dữ khủng khiếp. Vì thế, mỗi năm cháu phải khóa cửa trong nhà đến mấy tuần liền vì sợ chó sói.”

Phu nhân Humphries quạt phành phạch. “Ối trời ơi. Trời ơi, tôi phải kể hết chuyện này cho Margaret mới được. Xin lỗi nhé.” Mắt tròn xoe vừa sợ hãi vừa phấn khích, bà ta lao như tên bắn khỏi chỗ Emma và mất hút vào đám đông.

Emma quay sang chỗ cô và em họ, cả hai đều đang ngạc nhiên trước trò đùa. “Ôi, Emma,” Belle vừa cười vừa lau nước mắt. “Chị không nên đùa đến mức ấy.”

Emma mở tròn mắt bác lại. “Ơ,” cô bắt đầu. “Đêm nay em phải để cho chị vui một chút chứ.”

“Tất nhiên, con gái yêu quý ơi,” Caroline lắc đầu đáp. “Nhưng con có cần phải đùa với phu nhân Humphries không? Câu chuyện nhỏ của con sẽ lan khắp vũ phòng trong vòng chưa đến mười phút nữa.”

“Ôi chà. Không ai có đầu óc lại tin chuyện đó đâu cô. Và nói thật, con không thích gây ấn tượng với người không có đầu óc,” Emma rướn lông mày quay sang những người họ hàng, thầm thách thức họ phản bác.

“Chị ấy có lý,” Belle công nhận.

“Cô phải công nhận rằng phu nhân Humphries cũng thật buồn cười,” bà Caroline nhận xét.

“Con không định cư xử bất lịch sự đâu,” Emma giải thích. “Con chỉ nghĩ rằng mình sẽ chết vì buồn chán nếu phải trò chuyện với bất kỳ ai ngờ nghệch thế.”

“Chúng ta sẽ cố gắng hết sức bảo vệ con,” bà Caroline đáp, nụ cười nở trên môi.

“Con biết cô sẽ làm thế mà,” Emma cười hoan hỉ.

Lát sau, một người bạn của Ned đến bên mời Emma nhảy. Alex cau có với chàng trai từ phía sau rèm khi anh nhìn thấy họ lướt đi trên sàn khiêu vũ.

“Có tí ghen phải không?” Dunford hỏi.

“Tôi mà phải ghen à?” Alex hống hách đáp lại. “Chẳng có lý do gì để ghen. Chúa ơi, cậu ta chỉ là một thằng nhóc,” anh nói tới bạn nhảy của Emma.

“Cậu nói phải. Như thế thì cậu ta hơn cô Dunster khoảng ba tuổi.”

Alex phớt lờ lời nhận xét của anh bạn. “Cậu có nghe thấy cô ấy tống khứ phu nhân Humphries thế nào không?” anh ngưỡng mộ hỏi. “Cô ấy hoàn toàn đúng. Ngay cả mẹ tôi cũng nghĩ rằng phu nhân Humphries là kẻ ba hoa kệch cỡm.”

Dunford chậm rãi gật đầu, trầm tư suy nghĩ. Anh chưa bao giờ thấy bạn mình có thái độ như vậy về một người phụ nữ kể từ ngày học đại học, khi cậu ta chưa hình thành mối hoài nghi sâu sắc về phái đẹp.

“Còn nhận xét của cô ấy về việc không muốn gặp bất kỳ ai không có đầu óc,” Alex nói tiếp. “Cậu phải công nhận rằng cô ấy có lý. Và cũng có đầu óc nữa.”

“Và cô ta đang trở lại đằng này,” Dunford chỉ.

Alex lập tức dõi theo. Emma đã kết thúc điệu nhảy và quay lại ngồi cạnh cô ruột.

“Vui chứ, cháu yêu quý?” Caroline hỏi.

“Ô vâng. John là một người bạn nhảy đáng yêu,” Emma đáp. “Và anh ấy cũng rất thân thiện. Anh ấy bảo sẽ dạy con cách đấu kiếm. Con lúc nào cũng muốn học.”

Alex cảm thấy cơn ghen lồng lên trong dạ dày.

“Cô không biết đấu kiếm có phải là việc hay hay không, nhưng cô mừng vì con thích cậu ấy,” Caroline nhận xét. “Cậu ấy là đám khá đấy. Cha cậu ấy là một bá tước tương đối giàu có.”

Cơn ghen giờ đây đã to bằng quả đạn đại bác.

“Con biết anh ấy là đám khá, nhưng con thực sự không quan tâm đến việc kết hôn vào lúc này.”

Alex thở phào nhẹ nhõm. Hiện nay anh cũng không quan tâm đến việc này.

Emma vỗ vỗ tay Caroline. “Cô đừng lo, rồi sẽ đến lúc con tìm được một người chồng hoàn hảo. Nhưng anh ấy sẽ phải là người Mỹ vì con không có ý định từ bỏ Công ty vận tải Dunster.”

“Ở London này không có nhiều người Mỹ để con lựa chọn lắm đâu,” Caroline chỉ ra.

“Thế thì con phải năng đi chơi với những chàng trai dí dỏm như John mới được.”

Cơn giận của Alex lại bùng lên, Dunford tự hỏi liệu mình có phải ngăn cản bạn lao từ sau rèm ra ngoài để thể hiện mong muốn, và rồi làm trò lố cho thiên hạ hay không.

Ngay sau đó Belle quay lại trò chuyện với Emma và Caroline. Đôi má cô ửng hồng sau một vòng lướt trên sàn nhảy. “Emma,” cô nói khẽ. “Chị phải ra đây với em để gặp một vài người bạn của Ned. Chắc chắn chị sẽ thích họ. Mà họ thì đang mong được gặp chị lắm đấy,” cô nó kèm theo cái nháy mắt.

“Em thấy để họ đợi một vài phút được không? Chị hơi bị đau đầu,” Emma khẽ nói. Thực ra cô cảm thấy như có ai lấy gậy đập vào đầu. Điệu nhảy quay cuồng với John Millwood chỉ làm cô thấy khó chịu hơn.

Emma nhìn Belle đầy hàm ý, con bé đã hứa không kể với mẹ mình về chuyện không may lúc chiều, và sau đó quay sang cô ruột. “Cô Caroline, nếu con lui về phòng mươi mười lăm phút thì có bất lịch sự quá không cô? Con nhức đầu vì hôm nay vui quá. Con biết chỉ cần vài phút là sẽ đỡ thôi.”

“Tất nhiên, con yêu quý. Nếu có ai hỏi thì cô sẽ bảo con đi vào phòng rửa ráy cho tươi tỉnh.”

“Cảm ơn cô,” Emma thều thào. “Con hứa sẽ không đi lâu.” Cô lỉnh ra khỏi phòng lên một đợt cầu thang đến khu tư thất của biệt thự.

Alex rướn lông mày khi nghe trộm thấy đề nghị của Emma, một nụ cười khoái chí bừng lên trên gương mặt anh.

“Ôi, không,” Dunford đoán đúng nét mặt của bạn bèn nhắc nhở. “Cậu không thể làm việc đó được, Ashbourne. Nhất định không được. Cậu không thể theo tiểu thư con nhà lành vào phòng ngủ của người ta được. Mà cậu còn chẳng quen biết cô ấy nữa.”

“Ồ, tôi có quen đấy.”

Dunford thử chiến thuật khác. “Nếu bị bắt gặp thì cậu sẽ hủy hoại thanh danh của cô ấy ngay trong đêm ra mắt đầu tiên. Cậu sẽ phải cưới cô gái ấy. Không có cách nào chối được. Đây là vấn đề danh dự.”

“Không ai thấy tôi đâu,” Alex tuyên bố bằng giọng chắc nịch. “Nếu có ai hỏi tôi thì bảo rằng tôi vào phòng rửa ráy. Cho tươi tỉnh.” Nói đến đó, anh ra khỏi nơi ẩn nấp theo Emma ra khỏi phòng, chân bước thật khẽ.

Hành lang không sáng đèn, để ngăn những kẻ chếnh choáng say và si tình mang tiệc tùng đến mọi xó xỉnh trong nhà, nhưng Emma vẫn dễ dàng tìm được phòng mình. Cô thắp đúng một ngọn nến, vì cô thích tranh tối tranh sáng cho đỡ đau đầu. Cô ngáp thật to và không ngượng ngùng, đoạn đá tung đôi giày và buông mình xuống đống chăn đệm trắng mềm mại trên giường. Thở phù thật dài, cô day day thái dương và kết luận rằng quả thực cô đã rất vui trong dạ hội đầu tiên của mình ở London. Đúng là cô đã gặp khá nhiều quý tộc chán ngắt và khoác lác, nhưng cô cũng được làm quen với nhiều người thông minh và thú vị, cả đàn ông lẫn phụ nữ. Giá mà cô không bị cục u sưng tướng trên đầu thì tốt biết mấy. Cô biết rằng mình sẽ vui hơn nhiều nếu cảm nhận mọi việc rõ ràng hơn. Cô mệt mỏi đến mức không thể tin được. Cô khép hờ mi mắt, rên khe khẽ khi tự hỏi liệu có thứ gì trên trái đất này khua được cô dậy để quay trở lại với vũ hội.

Alex nhanh nhẹn bước vào phòng. Thầm cảm ơn bản lề cửa phòng Emma tra dầu rất kỹ. Anh dừng lại một lát nhìn Emma âu yếm. Trong giấc ngủ, trông cô thật dịu dàng và quyến rũ, không có dấu hiệu gì của một cô gái miệng lưỡi sắc sảo và nhanh trí. Một nụ cười thanh tú xao động gương mặt khi cô vùi sâu hơn vào chăn, và Alex nghĩ rằng anh không mong muốn điều gì trên thế giới này hơn là ôm cô trong vòng tay và ru cô ngủ. Anh dừng lại nhíu mày, bối rối trước những ý nghĩ mộc mạc ấy. Nói thật lòng, anh không thể nhớ được lần cuối cùng anh có những cảm xúc dịu dàng ấy với một người phụ nữ là khi nào.

Bỗng nhiên, Emma vươn mình gừ gừ như mèo. Alex cảm thấy ham muốn lấn át cả tâm trí và cơ thể khi ngực cô căng lên dưới áo lót.

Emma vẫn nhắm mắt, thở sâu khoan khoái.

Alex bước lùi ra cửa.

Emma co người như trái bóng, thầm nhủ tĩnh mịch quả là một trạng thái tuyệt vời.

Alex đóng cửa gây ra một tiếng cạch.

Emma mở choàng mắt sợ hãi. Cô kinh ngạc khi thoáng thấy bóng dáng người đàn ông tóc đen, mắt xanh lục, thân hình của người đó dường như choán hết cả căn phòng của cô.

“Chào Meg.”