Resident Evil 3 - Thành Phố Chết

Chương 31

Dịch giả: JediDarkLord, meomuntiteo, Lioncoeu , q_thanhbt, Twiness_nast, Christie, bforward, alice_linh, Soroxas

Anh đã chọn nhầm đường. Quanh co vòng vèo trong đoạn hành lang lạnh lẽo trống không trước khi lủi vào một nhà kho – một ngõ cụt.

“Còn ba phút nữa là nổ.”

Leon quay lại con đường vừa mới đi, cố ép mình chạy với chút sức lực còn sót lại. Anh đã quá mệt mỏi để cảm thấy thất vọng, để cảm thấy lo lắng về cái chết đang gần kề, để cầu mong phải chi mọi chuyện đã khác đi; mọi nỗ lực bây giờ đều dồn vào việc chạy.

Anh có thể sẽ làm được hoặc không; mà dù kết quả có ra sao thì anh nghĩ mình cũng chẳng bị bất ngờ.

----

Claire lăn xuống sàn nhà dưới chân cầu thang và cố lết đi, từng giọt máu nóng hổi tuôn ra từ chân cùng với sự đau đớn khôn xiết. Cô lảo đảo bước đi, không bị gãy gì cả, nhưng cô biết cơn đau ở chân chỉ là mở đầu của những thứ mà nó sẽ làm với mình, khúc dạo đầu của cái đau đúng nghĩa.

Gã X vẫn còn đang dựa người vào những bậc thang, nhưng khi cô loạng choạng bước đi, quay lại cánh cổng đã bị phá vỡ, hắn đứng dậy. Nó quay cái thân thể đồ sộ về phía cô, từ khóe mắt đen ngòm trống rỗng của nó chảy ra một thứ dung dịch màu vàng. Nhiêu đó cũng chả thấm gì đối với nó, cô khá chắc chắn về điều đó – rồi nó cũng sẽ chạy đến – và tiêu diệt cô, cô sẽ chẳng thể làm gì để ngăn được điều đó cả.

“Ít nhất thì mình cũng được chết trong vụ nổ.”

Claire mém nữa thì trượt té khi đạp phải một thanh kim loại chỗ cánh cổng, máu vẫn nhỏ xuống nền đất khi cô bước đi, “làm ơn nổ nhanh nhanh lên đi…”

“Đây! Dùng cái này này!”

Claire quay lại, nhận ra gã X đã vào vị trí để tung cú đánh chết người của nó – và thấy một bóng người ở trên cao, ở lối đi phía trên toa tàu. Một giọng nữ, hình dáng của một phụ nữ, cái bóng đó quẳng xuống một thứ gì đó –

- “là ai” -

- nó rớt xuống đánh tách trên nền xi măng, nằm ngay giữa cô và gã X. Một thứ bằng kim loại óng ánh bạc mà cô đã thấy trong các bộ phim, một khẩu súng máy, và Claire chạy đến nhặt nó. Một tia hy vọng cuối cùng, một cơ hội, dẫu rất mỏng manh, rằng cô và Sherry có thể sống sót.

Cô chạm vào khẩu súng, còn gã X thì đang phóng về phía cô, tiếng nó chạy rầm rầm trên đường trong khi cô nhặt thứ vũ khí nặng nề đó lên, tỳ chân xuống sàn và vác nó lên vai, ngón tay run rẩy đặt vào cò súng, dịch chuyển cơ thể vào vị trí. Hai chân trụ vững xuống sàn, tay siết chặt khối kim loại lạnh lẽo, nhắm đích –

- “nào nào” -

Con quái vật chỉ còn cách một bước thì loạt đạn bay ra như mưa, tạo ra những tiếng nổ nhỏ khiến cả người Claire rung lên từng hồi và găm thẳng vào bụng con quái vật, lực bắn của đạn đã chặn đứng đà lao của nó và đẩy nó lùi lại.

- Tạch tạch tạch tạch -

Cô cảm thấy như khẩu súng đang cố giẫy ra khỏi người, nên cô càng bấu chặt lấy nó, báng súng nện xuống sàn thành nhịp. Những viên đạn vẫn thi nhau xả vào bụng của tên quái vật, quá nhanh và quá nhiều đến mức cô chẳng thể nghe thấy được tiếng thở gấp gáp, hân hoan, và đau đớn của bản thân mình…

…và gã X vẫn cố nhích về phía trước, nhưng một điều kỳ lạ xảy ra, một điều kỳ lạ và tuyệt vời. Phần bụng của nó dần bị xé banh ra từng mảnh bởi những loạt đạn, một lằn ranh chia đôi cơ thể nó đang hình thành và càng lúc càng sâu, những chất lỏng đen ngòm chảy xuống nửa thân dưới từ vết thương tả tơi đang lớn dần. Miệng nó há hốc thành một cái lỗ trống hoác y như hốc mắt – từ đó tuôn ra những chất lỏng sền sệt, bám đầy lấy khuôn mặt tàn bạo của nó.

- Tạch tạch tạch tạch -

Claire vẫn bám lấy khẩu súng, vẫn nhả đạn, chứng kiến con quái vật cố chống lại cơn mưa đạn. Chứng kiến nó tuôn máu. Chứng kiến nó đông cứng lại, phần cơ thể đồ sộ bị đổ sụp, toàn thân chìm hẳn xuống.

Đạn vẫn bay đến, gã X giơ tay của nó lên và rồi bị tách ra làm hai.

Claire bỏ tay ra khỏi cò súng khi nửa thân trên của gã X rớt xuống nền xi măng, khối thịt nặng nề đập bẹt xuống sàn và những cái chân rời ra, ngã sang một bên, những chất lỏng kỳ lạ tuôn chảy từ hai nửa cơ thể. Chúng lan ra khắp những mảnh đồ sộ của phần thân đã gãy đôi, tạo nên một vũng nước màu đen đặc sệt bốc mùi. Con quái vật đã chết, và ngay cả nếu chưa chết thì nó cũng không còn khiến cô bận tâm nữa. Trừ phi nó có thể tự lết cái xác đi nhanh bằng tốc độ chạy của cô, nếu không thì trận chiến của cô với cái huyền thoại kinh hoàng có tên gã X đã kết thúc –

- “mà còn đứng đây suy nghĩ gì nữa, sắp hết thời gian rồi, ĐI MAU!”

Claire có nén đau và chạy hết tốc lực, đồng thời phóng mắt nhìn lên tầng trên tìm người bí ẩn vừa cứu mạng cô. Không có ai cả, và cô không biết mình còn bao nhiêu thời gian nữa, vì lời cảnh báo của hệ thống lúc nãy đã bị tiếng súng át mất rồi.

“Này!”, Claire quay lại hét lên. “Chúng ta phải đi ngay thôi!”

Không có lời đáp, không có âm thanh nào ngoài tiếng cô vọng lại. Nếu cô muốn cứu Sherry thì…

Claire quay đầu và chạy.

----

“…còn hai phút nữa…”

Leon cố chạy nhanh hơn, đường hầm quanh co lúc này chỉ còn là một vệt xám mờ trong nhận thức mệt mỏi và đau đớn của anh. Anh đã mất dấu khi qua những ngả rẽ và lối quanh của hành lang, và ngày càng mất dần hy vọng, một giọng nói đâu đó trong đầu đang khuyên anh tốt nhất là nên dừng lại, nên ngồi xuống và nghỉ ngơi, thì bỗng anh nghe thấy một âm thanh nho nhỏ, và cái lời thì thầm trong đầu anh nhanh chóng bị dập tắt bởi thứ âm thanh kia.

Tiếng máy móc chuyển động như đang đánh thức hy vọng sống, ở đâu đó ở phía trước. Không xa lắm.

“Xe điện!”

Nhanh hơn, sải bước dài hơn, phổi hoạt động hết công suất, tim đập thình thịch – mọi chuyện dường như sắp kết thúc.