Resident Evil 1 - Âm Mưu Của Tập Đoàn Umbrella

Chương 14

Dịch giả: Seraphy, GtaMaster, Jr, Hoa Thần, JediDarkLord

Jill đang đứng tại rìa một cái hố trong cái hang ẩm ướt này, bất lực nhìn cánh cửa ở phía bên kia. Cái hố này quá rộng nên cô không thể liều lĩnh nhảy qua được, và cũng chẳng có cái thang nào để leo xuống cả, ít nhất là cô không thấy. Cô phải quay lại thử cánh cửa bên cạnh cái thang lúc nãy vừa leo xuống đây.

Nỗi thất vọng của cô nhanh chóng được thay bằng cảm giác rùng mình đáng sợ. Cái lạnh tỏa ra từ những bức tường đá trong cái hang này đã đủ làm cho người ta phải rùng mình rồi, huống chi là Jill lại đang ướt nhẹp nữa.

“Thật là một lối đi tuyệt vời. Đi một hồi nữa là mình viêm phổi mất.”

Một tia sáng phản chiếu từ một mảnh kim loại cách chân cô khoảng một bước chân đập vào mắt Jill khi cô xoay đi. Cô lấy tay quệt mấy sợi tóc ướt qua một bên rồi nhìn xuống. Đó là một bảng kim loại nhỏ bắt thẳng xuống sàn đá. Ở giữa nó là một cái lỗ sáu cạnh. Jill nghi hoặc nhìn cánh cửa bên kia.

Có lẽ nó dùng để kéo một cái cầu bắc qua kia hay thang để leo xuống dưới.

Dù là gì đi nữa thì Jill không hào hứng lắm vì cô chẳng có mảnh dụng cụ nào trong tay. Và hơn nữa cô đang muốn tìm người mà cô đã thấy lúc nãy vì chắc chắn rằng người đó chưa thể đi qua đây.

Jill đi ngược trở ra quay lại cái thang mà cô đã leo xuống đây, đi trong cái hang động hình xoắn ốc này làm cô cảm thấy hơi sợ. Chắc chắn rằng cái hệ thống đường hầm này chạy xuyên suốt bên dưới ngôi biệt thự. Tuy những bức tường chắc chắn hai bên được đẽo từ những tảng đá vôi còn lồi lõm đầy góc cạnh nhưng việc đào được một cái đường hầm như thế này đã là một điều phi thường rồi.

Jill đứng cạnh cửa kế bên cái thang leo xuống đây, cô cảm thấy một luồng gió lạnh thổi từ trên xuống làm hai hàm răng cô va đập vào nhau. Ở dưới này tiếng nước chảy nghe rất lạ, tiếng thác nước chảy vang vọng khắp các ngõ ngách dưới này làm Jill có cảm giác giống như cô đang sống trong thời Trung cổ vậy….

Cô đẩy cánh cửa bước vào - và đứng sững lại, một cảm giác rất lạ chạy qua cô khi thấy Barry Burton quay phắt người lại với khẩu súng chỉa thẳng vào người cô. Thật đáng kinh ngạc.

“Barry, anh đấy à?”, Jill hỏi.

Anh ta nhanh chóng hạ khẩu súng xuống, trông anh cũng có vẻ ngạc nhiên - và cũng ướt nhẹp như cô vậy. Nước làm chiếc áo thun của Barry dính sát vào người và tóc của anh cũng rũ xuống.

“Jill! Làm sao cô xuống đây được?”, Barry hỏi

Jill trả lời: “Giống như cách anh xuống đây vậy thôi. Nhưng làm sao mà anh biết.”

Bỗng Barry đưa một ngón tay lên môi: “Suỵt nghe kìa!”

Cả hai người củng đứng im lắng nghe, nhưng Jill không thể nhận ra có tiếng động nào khác. Ở phía đối diện là hai cánh cửa sắt khác và chúng cũng tối mờ mờ như cái hang động này.

Cuối cùng Barry lên tiếng trước: “Tôi nghĩ rằng mình nghe thấy cái gì đó, như là giọng ai đó vậy…”

Barry quay người lại đối mặt Jill, và trước khi cô có thởi gian hỏi câu nào anh ta nói luôn một hồi: “Xin lỗi về chuyện đã không đợi cô như đã hứa, nhưng tôi nghe có tiếng ai đó bước ra vườn và phải đuổi theo. Tôi tới gần cái thác này và…trượt ngã nên thấy cái thang dẫn xuống đây. Rất mừng là cô cũng xuống được đây, chúng ta nên đi xung quanh kiểm tra một lúc xem có tìm thấy gì mới không.”

Jill gật đầu nhưng cô nhìn Barry thêm một lúc. Có lẽ cô đa nghi nhưng giọng của Barry cho thấy anh ta không có vẻ gì là vui mừng khi thấy cô ở đây….

“Cứ cẩn thận quan sát anh ta và đợi”. Jill thầm nhủ như vậy vì bây giờ cô không thể làm gì khác hơn được.

Barry hướng về cánh cửa bên phải với khẩu Colt lăm lăm trên tay. Anh xoay tay nắm cửa để lộ ra bên trong là một đường hầm tối mờ mờ khác.

Ở phía trước vài bước là một cánh cửa sắt khác, đối diện nó thì đường hầm bỗng nở rộng ra một chút và tối một cách khác thường. Barry ra dấu chỉ về phía cánh cửa và Jill gật đầu. Barry đẩy mạnh cánh cửa, cả hai nhanh chóng di chuyển vào cái hành lang im lặng khác.

Jill thầm thở dài khi thấy lại là những bức tường bằng đá, cô thầm ước giá mà có một viên phấn để đánh dấu. Ở dưới này thì chỗ nào cũng giống nhau, ở phía trước thì hành lang lại rẽ về bên trái một lần nữa. Jill bắt đầu cảm thấy bắt đầu như bị lạc và co mong rằng đường đi sẽ không có nhiều lối rẽ nữa -

“Chào! Ai vậy?”, Một giọng nói trầm và quen thuộc vang lên từ đâu đó ở phía trước họ, âm thanh đó đang vang vọng khắp trong đường hầm.

Jill la lớn: “Enrico.”

Có tiếng đáp trả: “Jill, có phải cô không?”

Vui mừng, Jill chạy nhanh về phía góc rẽ phía trước với Barry theo sát bên phải cô. Đội trưởng đội Bravo vẫn còn sống và bằng cách nào đó anh ta cũng đã xuống được nơi này.

Jill chạy tới góc rẽ và thấy Enrico đang ngồi dựa vào tường, lối đi đến đây bỗng nở rộng ra thành một hốc hình vuông và không còn đường nào khác.

Enrico bỗng nói: “Dừng lại! Đứng lại đó!”

Jill đứng sững lại khi thấy anh ta đang chĩa khẩu súng Beretta về phía mình. Anh ta đã bị thương, máu từ chân anh ta đang chảy loang ra cả sàn.

“Cô có đi với ai nữa không Jill?”, Enrico hỏi. Đôi mắt đen của anh ta đầy vẻ nghi ngờ, khẩu súng trên tay vẫn chỉa về phía cô.

“Có Barry ở đây nữa. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cái này là sao?”, Jill trả lời.

Khi Barry bước đến bên Jill từ phía sau, Enrico nhìn cả hai thêm một hồi nữa, ánh mắt của anh ta đảo qua đảo lại giữa hai người - và rồi anh ta chùng xuống, khẩu súng trên tay rớt xuống sàn. Barry và Jill nhanh chóng chạy đến bên anh ta và cuối xuống xem xét vết thương của anh ta.

Enrico nói yếu ớt: “Xin lỗi, nhưng tôi phải chắc chắn rằng…”

Có vẻ như việc giương súng lên vừa rồi đã hút cạn phần sức lực cuối cùng của Enrico. Jill nhẹ nhàng cầm tay anh ta lên và thấy rằng nó đã rất tái. Máu từ đùi anh ta vẫn đang rỉ ra qua mảng quần rách.

Enrico nhìn thẳng Jill và nói rất khó khăn:

“Toàn bộ chuyện này đã được sắp đặt từ trước. Tôi bị lạc nhóm, tôi leo rào vào đây và thấy cái đường hầm này…thấy đống tài liệu…Umbrella biết tất cả…”

Barry thấy điếng cả người, mặt trở nên trắng bệt như Enrico vậy.

“Cố chịu đi nào Enrico, bọn tớ sẽ đem cậu ra khỏi đây, bây giờ cậu nên nằm xuống nghỉ một chút”

Enrico lắc đầu vẫn nhìn thẳng vào Jill nói: “Có một tên phản bội trong S.T.A.R.S.” Anh nói nhỏ vào tai Jill: “Nó nói với tớ.”

Bam! Bam!

Enrico nảy lên và máu từ hai lỗ thủng ở ngực phụt ra. Từ phía sau họ xen lẫn với tiếng súng còn vang vọng là tiếng bước chân của ai đó đang bỏ chạy.

Barry ngay lập tức phóng theo kẻ vừa bắn đó, trong khi Jill siết chặt tay Enrico một cách vô vọng, cô cảm thấy tim mình đang thắt lại. Anh ta đã chết và ngã gục xuống sàn.

Đầu óc Jill rối bời trong khi tiếng bước chân của Barry xa dần và biến mất trong cái hành lang tối tăm. Anh ta đã tìm thấy tài liệu nào? Khi Enrico nói về tên phản bội thì Jill đã nghĩ đó là Barry vì anh ta đã hành động rất khác thường - nhưng anh ta đang ở ngay sau lưng cô khi hai phát súng đó vang lên.

Vậy thì ai đã làm điều đó? Ai là người mà Trent đã ám chỉ tới? Ai là người mà Enrico đang định nói?

Cảm thấy mất phương hướng và cô độc, Jill ngồi đó đợi Barry trong khi vẫn nắm chặt bàn tay lạnh giá của Enrico.

Rebecca đã bới tung cái rương cũ đặt ở một góc tường trong căn phòng mà cả hai vừa bước vào, cô nhún vai một cái khi nhìn thấy đống giấy tờ hỗn động trong đó trong khi Chris xem xét khắp căn phòng. Một cái giường đơn với ra trải nhăn nhúm, một cái bàn học và một cái kệ sách cũ là những vật dụng duy nhất trong căn phòng này. Chris cảm thấy ít ra thì ở đây cũng dễ chịu hơn cái bầu không khí lạnh lẽo và hôi thối trong ngôi biệt thự.

Sau khi đi hết lối đi đằng sau cánh cổng ở sân thì Chris và Rebecca đến căn nhà này, trông nó có vẻ nhỏ và ít đáng sợ hơn ở ngôi biệt thự. Cả hai bước vào một cái hành lang đơn sơ với những khúc gỗ không được chạm trổ, và ở cuối hành lang họ tìm thấy hai căn phòng ngủ. Chris nghĩ rằng mình đã đi vào một ký túc xá dành cho nhân viên ở đây.

Chris đã lưu ý lớp bụi dày trên hành lang và biết rằng chẳng có thành viên nào khác của S.T.A.R.S thoát ra đến đây. Không còn lối để quay lại ngôi biệt thự thì việc duy nhất mà anh và Rebecca có thể làm là tìm ra lối thoát khỏi đây để gọi cứu viện. Chris không thích chuyện phải bỏ bạn bè ở lại đây chút nào, nhưng bây giờ đây là điều duy nhất mà anh có thể làm.

Sau khi kiểm tra cái kệ xong thì Chris bước tới cái bàn gỗ rồi kéo cái hộc bàn ở phía trên, nhưng nó đã bị khóa. Anh đưa tay xuống mò mẫm bên dưới cái hộc tủ và toét miệng cười khi mò thấy một dải băng keo.

“Chắc mọi người đều biết rằng ở trong phim thì chìa khóa luôn được dấu bên dưới hộc tủ....”

Chris xé dải băng keo và lấy ra được một cái chìa khóa bạc nhỏ. Vừa cười Chris vừa mở cái hộc tủ và kéo nó ra.

Trong hộc có một vài lá bài nhăn nhúm, một vài cây bút bi và bút chì, vài mẩu giấy gói kẹo sing gum, một vài điếu thuốc lá nhăm nhúm - toàn những thứ vớ vẩn thường chất đống trong hộc tủ.

Bingo!

Chris gạt cái đống hổ lốn đó qua và lượm lên một cái chìa khóa móc vào một miếng da. Nếu như tìm thấy lối thoát cũng dễ như vậy thì giờ này anh đã về tới thành phố Racoon rồi.

“Có lẽ chúng ta đã tìm ra thêm một cái gì đó”, Chris nhẹ nhàng nói rồi cầm cái chìa khóa lên. Đằng sau mảnh da là chữ “Alias” khắc vào đó và mặt trên là số “345” được viết bằng bút bi. Chris không biết con số này có ý nghĩa gì nhưng anh nhớ đã gặp cái tên này trong quyển nhật ký mà anh đã đọc trong ngôi biệt thự.

“Cám ơn Ngài Alias”. Cứ cho rằng cái chìa khóa này dùng cho khu ký túc xá này đi thì cả hai người đang tiến rất gần đến lối ra rồi.

Rebecca vẫn ngồi bên cái rương, xung quanh cô là giấy tờ, bì thư và những bức hình mà cô moi ra từ cái rương. Có vẻ như Rebecca đang rất chăm chú đọc mấy tờ giấy đó, và khi Chris bước đến bên thì cô ta ngẩng lên nhìn anh bằng một ánh mắt lo lắng.

“Em tìm thấy cái gì hả?”, Chris hỏi.

Rebecca cầm một mớ giấy lên rồi nói: “Có vài thứ mới, anh nghe này: Đã bốn ngày kể từ khi xảy ra tai nạn và cái cây tại Điểm 42 vẫn tiếp tục phát triển với một tốc độ phi thường…”

Rebecca bỏ qua một đoạn, tay cô lướt trên tờ giấy rồi nói tiếp:

“Nó nói rằng cái vật này là Cây 42, và rễ của nó mọc xuyên xuống bên dưới tầng hầm….ở ngay đây. Chỉ một thời gian ngắn sau vụ tai nạn thì một nhân viên bị nhiễm virus đã phát điên và đập bể bồn chứa nước ở tầng hầm làm ngập cả khu đó. Chúng tôi nghĩ rằng một số ít virus được sử dụng cho mẫu thí nghiệm trong bồn đã hòa vào nước và đã được Cây 42 hút vào nên nó mới biến đổi như vậy. Một số cành cây đã mọc lan tới một số nơi trong tòa nhà và thân cây đã mọc đến trần nhà trong phòng họp tại tầng trệt…”

“‘Chúng tôi nhận thấy rằng Cây 42 bây giờ trở nên nhạy cảm với mọi chuyển động và đã biến thành một cây ăn thịt. Khi có người tới gần thì những cái xúc tu và rễ bám chặt lấy họ và hút hết máu; một vài người trong nhóm đã trở thành nạn nhân của nó.’ Tờ giấy đề ngày 21/5 và ký tên bên dưới là Henry Sarton”. Rebecca dứt lời.

Chris lắc đầu và một lần nữa anh tự hỏi rằng làm sao mà người ta có thể tạo ra một loại virus nguy hiểm như vậy. Có vẻ như loại virus này khi nhiễm vào bất cứ sinh vật sống nào đều biến nó thành loài ăn thịt khát máu.

“Lạy chúa và bây giờ là một cây ăn thịt.”

Chris nhún vai, và anh nhận ra rằng cả hai người nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

“Vậy là nó ảnh hưởng đến cả cây nữa hả, khi báo cáo lại sự việc này thì chúng ta phải…”

Chris đang nói thì Rebecca ngắt ngang: “Không chỉ có vậy.” Rebecca đưa cho anh một tấm hình, vẻ mặt của cô có vẻ căng thẳng.

Đó là một bức hình mờ mờ của một người đàn ông đứng tuổi đang khoác một chiếc áo blue trắng. Ông ta đang đứng trước một cánh cửa trong một cái hành lang lót gỗ. Và Chris nhận ra rằng đó là cánh cửa mà họ vừa bước vào mười phút trước, cánh cửa dẫn vào khu ký túc xá này.

Anh lật tấm ảnh lại và liếc thấy dòng chữ nhỏ ghi trên đó “H. Sarton tháng 2 năm 1998, Điểm 42.”

Anh ngước lên nhìn Rebecca và cuối cùng cũng hiểu ra tại sao nãy giờ cô ta trông có vẻ sợ hãi như vậy. Hai người đang đứng trong Điểm 42. Cái cây ăn thịt đó đang ở đây.

Wesker đứng trong bóng tối của khoảng đường hầm không có đèn, hắn càng lúc càng thấy bực mình hơn khi nghe tiếng bước chân của Barry đang đuổi đến gần. Jill sẽ không thể đợi mãi được và ngài Burton không thể nào tóm được kẻ đã bắn Enrico vì hắn đã khôn ngoan đứng vào chỗ tối ngay ngã rẽ.

“Nhanh lên, nhanh lên nào…”. Kể từ khi thoát khỏi toà nhà thì Wesker mới bắt đầu cảm thấy mọi việc lại diễn ra như hắn mong muốn. Hắn chợt nhớ đến căn phòng ở dưới cái hang này, nó ở gần lối ra dẫn lên phòng thí nghiệm và chắc chắn rằng cái mề đay chó sói đang ở đó. Toàn bộ đường hầm này đều an toàn. Hắn đã nghĩ rằng bọn 121 đã xổng ra ở dưới này, nhưng có vẻ như đã không có ai chạm vào cái cần gạt để thả chúng ra kể từ khi xảy ra tai nạn. Hắn và Barry đã chia nhau ra để tìm cái cần quay để đóng cái hố lại.

Đáng lẽ mọi việc đều diễn ra rất hoàn hảo đúng theo kế hoạch của hắn nếu như trước đó Enrico Marini đã không tình cờ nhặt được tờ giấy rất quan trọng mà Wesker đã vô tình đánh rơi - tờ lệnh của White Umbrella gửi cho hắn. Và rồi mọi việc lại phức tạp thêm khi Jill lại mò được xuống đây trong khi hắn vẫn chưa làm xong việc.

Wesker thầm thở dài. Nếu sự việc không diễn ra như thế này thì cũng diễn ra như thế khác thôi. Toàn bộ việc này ngay từ đầu đã làm Wesker rất đau đầu để tính toán. Nhưng ít ra thì hắn còn gặp may là hệ thống an ninh của cái đường hầm này vẫn chưa bị kích hoạt, tuy nhiên không thể nói trước được điều đó một khi hắn chưa qua được cái hố đó - và việc có Barry đi kèm thì giống như hắn đang có thần hộ mệnh đi cạnh vậy. Nếu như số tiến mà White Umbrella hứa trả cho hắn không nhiều đến vậy thì…

Wesker đột nhiên toét miệng cười? Hắn đang làm việc này vì cái gì đây nếu không phải vì tiền? Tiền luôn luôn tuyệt vời.

Sau một khoảng thời gian ngắn mà Wesker tưởng như là cả năm đã trôi qua thì Barry cũng đã phóng vào căn phòng với vẻ rất kích động, anh ta chĩa súng hết chỗ này đến chỗ nọ để tìm Wesker. Wesker kiên nhẫn đợi cho Barry bước qua cái hốc tường cạnh máy phát điện rồi hắn nhanh chóng phóng ra chỉa khẩu súng vào lưng Barry và nói nhỏ.

“Tôi biết anh đang muốn bắn tôi Barry à, nhưng hãy nghĩ về việc mà anh sắp làm đi. Tôi chết ở đây thì cả nhà anh cũng chết theo. Và bây giờ có vẻ như tôi buộc phải khử luôn Jill - nhưng anh có thể giúp cô ta thoát chết. Anh có thể giúp mọi người tránh được cái chết vô nghĩa.”

Barry đứng sững lại khi cảm thấy có một nòng súng đang chĩa vào lưng, nhưng Wesker có thể nghe được giọng của Barry chứa đầy sự thù hằn.

Barry nói một cách tức giận: “Mày đã giết Enrico.”

Wesker nhấn khẩu súng mạnh hơn vào lưng Barry đáp trả: “Đúng vậy. Nhưng tôi đâu có muốn vậy. Enrico đã biết thứ mà đáng ra anh không nên biết. Và nếu như hồi nãy anh ta kịp nói cho Jill biết về bí mật của Umbrella thì tôi đã bắn hạ cô ta luôn rồi.”

“Đằng nào thì mày cũng sẽ giết cô ta. Mày sẽ giết hết tất cả những ai biết chuyện này”. Barry vẫn nói bằng cái giọng đầy căm hờn.

Wesker làm bộ thở dài một cái rồi chép miệng nói: “Không phải như vậy. Anh vẫn chưa hiểu vấn đề ư. Tôi chỉ muốn đến được khu phòng thí nghiệm và xóa các bằng chứng trước khi có ai đó tìm ra chúng. Và khi những thứ đó đã bị xóa sổ thì chẳng còn lý do gì để làm đau bất cứ ai nữa. Chúng ta có thể…ung dung đi khỏi đây.”

Barry đứng im lặng và Wesker biết rằng anh ta đang muốn tin những lời hắn nói, rằng mọi việc chỉ đơn giản vậy thôi. Wesker để cho Barry lưỡng lự thêm một hồi rồi mới tung đòn tâm lý quyết định ra.

“Những gì tôi muốn anh làm bây giờ là làm sao kéo Jill đi chỗ khác, giữ cho cô ta và bất cứ người nào mà cậu gặp tránh xa khỏi khu thí nghiệm. Bằng cách đó anh sẽ giữ được mạng sống cho cô ta và tôi thề rằng ngay sau khi tôi làm xong điều tôi muốn thì gia đình anh sẽ được an toàn.”

Hắn đứng đợi và cuối cùng Barry cũng đã bị hắn thuyết phục.

“Mấy cái phòng thí nghiệm đó ở đâu.”

Wesker biết rằng Barry đã bị đánh lừa.

“Một đứa trẻ ngoan đây!”

Wesker hạ khẩu súng xuống và giữ cho vẻ mặt lạnh tanh đề phòng Barry có thể thấy được vẻ hân hoan của hắn. Hắn rút một tập tài liệu ra khỏi túi áo và đặt vào tay Barry, một tấm bản đồ của cái đường hầm này. Wesker nói tiếp:

“Nếu như có điều gì đó xảy ra mà anh không giữ được Jill thì hãy đi cùng cô ta. Còn cả đống cửa có khóa ở dưới cái đường hầm đó sau khi đã vượt qua được cái hố. Anh có thể nhốt cô ta trong một căn phòng nào đó cho đến khi mọi việc kết thúc. Đó là tất cả những gì tôi muốn nói với anh, Barry à - sẽ không có thêm ai phải chết nữa, tất cả tùy vào anh thôi.”

Wesker lùi lại một bước và với tay lấy cái tay quay sáu cạnh mà hắn đã để sẵn ở kế bên cái máy phát điện. Hắn nhìn Barry thêm vài giây nữa, và khi thấy Barry đã có vẻ chùng xuống thì hắn cảm thấy hài lòng và bước ra khỏi phòng. Rất ít có khả năng rắng có ai đó trong S.T.AR.S sẽ đến được khu thí nghiệm và ngài Burton sẽ đảm bảo cho điều đó thêm chắc chắn.

Wesker nhanh chóng quay trở lại chỗ cái hố mà hồi nãy Jill đã phải quay lại để khởi động hệ thống cơ quan đầu tiên của cái đường hầm này. Hắn phải nhanh chóng thoát ra khỏi nơi này - vì có một số chuyện mà hắn không nói cho Barry - như là chuyện có những con vật thí nghiệm được gắn với hệ thống an ninh, và chúng sẽ được thả ra ngay sau khi hắn quay cái cần đó….

“Xin lỗi nhé Barry, tôi hơi đãng trí.”

Thật là thú vị nếu như được thấy cảnh các đồng nghiệp của hắn đối đầu với bọn 121, bọn Hunter. Cảnh bọn chúng đấu sức và sự nhanh nhẹn với S.T.A.R.S sẽ là một màn trình diễn ngoạn mục. Nhưng rất tiếc là hắn sẽ phải bỏ dở màn trình diễn đó.

Gặp bọn Hunter lúc này là rất rất xui xẻo bởi vì bọn Hunter bị nhốt đã lâu và hiển nhiên là chúng đang đói, rất đói là đằng khác.