Resident Evil 0 - Giờ Hành Động

Chương 1-1: Mở đầu

Dịch giả: Lioncoeur

Đoàn tàu lắc lư di chuyển xuyên qua cánh rừng Raccoon, âm thanh rầm rập của bánh xe bị át đi bởi một tiếng sấm vang rền giữa bầu trời chập tối. Bill Nyberg đang lục lọi hồ sơ về vụ Hardy, chiếc cặp đựng tài liệu của gã nằm sát dưới chân. Một ngày dài dằng dặc đã trôi qua, và nhịp điệu lúc lắc êm ái của con tàu làm gã có cảm giác như được vỗ về ôm ấp. Đã khá muộn, tám giờ rồi, nhưng hầu hết những chuyến tàu của Ecliptic Express đều đầy nghẹt người, nên lúc này mới là giờ ăn. Đây là loại tàu phục vụ cho giới doanh nhân, và kể từ lúc được nâng cấp – Umbrella đã chi bộn tiền để trang hoàng nó theo kiểu cổ điển, từ những chỗ ngồi bọc nhung đến những chúc đèn treo trong toa ăn – nhiều nhân viên đã dẫn theo người thân hoặc bạn bè để cùng thưởng lãm không khí ở đây. Thông thường cũng có một số người ở thị trấn đi cùng để đón chuyến tàu rời Latham, nhưng Nyberg cá là chín phần mười trong số đó cũng làm việc cho Umbrella. Không có sự hỗ trợ của tập đoàn dược phẩm khổng lồ này, thành phố Raccoon còn lâu mới trở thành một đô thị sầm uất.

Một người phục vụ toa đi ngang, gật đầu chào Nyberg khi thấy chiếc kim gút Umbrella mà gã đang đeo trên ve áo. Chiếc kim gút này là dấu hiệu của một hành khách thường trực.

Nyberg gật đầu đáp lễ. Một tia chớp lóe lên bên ngoài, nối tiếp bởi tiếng sấm vang rền; xem ra lại có một cơn bão mùa thu nữa đây. Bất chấp những tiện nghi xa hoa trong toa tàu, không khí vẫn đầy vẻ ngột ngạt bức bối của cơn mưa sắp ập tới.

Áo khoác của mình… ở trong va li thì phải? Quá hay. Toa của gã ở tít đầu bên kia. Thế nào gã cũng ướt mẹt trước khi đi được nửa đường cho mà xem.

Nyberg thở dài rồi ngồi thụp xuống ghế, hướng sự chú ý của mình vào tập hồ sơ. Gã đã duyệt qua tài liệu vài lần rồi, nhưng vẫn muốn coi lại để nắm cho thật vững. Một bé gái mười tuổi tên Teresa Hardy đã gặp rắc rối khi dùng một loại dược phẩm tim mạch dành cho trẻ em trong ca điều trị thử nghiệm, Valifin. Chất thuốc đã hoạt động theo đúng chức năng – nhưng lại có hiệu ứng phụ lên thận, và trong trường hợp của Teresa Hardy, đã gây nên tổn thương nghiêm trọng. Cô bé vẫn sống, nhưng phải sử dụng bộ lọc thận nhân tạo trong suốt phần đời còn lại, và các luật sư của gia đình cô bé đang đòi một khoản bồi thường kếch xù.

Cần phải giải quyết vụ việc nhanh gọn, cần bịt miệng nhà Hardy lại trước khi họ lôi đứa bé ngây ngô đau khổ kia ra trước tòa… đó là nhiệm vụ của Nyberg và các cộng sự của gã. Biện pháp là đưa ra một con số đủ để họ hài lòng, nhưng không nhiều đến độ khiến bọn luật sư bên kia được nước làm tới – một trong những chiến lược cơ bản, đó là “chúng tôi chỉ nhượng bộ trừ khi các anh nhượng bộ”. Nyberg có đủ mánh khóe trong những vụ đòi bồi thường kiểu này, gã phải giải quyết ổn thỏa mọi chuyện trước khi Teresa bé bỏng hoàn tất đợt điều trị. Đó cũng là lý do khiến Umbrella thuê gã.

Mưa đã rơi rào rào trên cửa sổ, nghe giống như ai đó vừa dội nguyên cả xô nước lên mặt cửa kính. Nyberg giật mình quay nhìn ra ngoài, trong lúc nhiều tiếng nện thùm thụp vang lên trên nóc toa tàu. Kinh khủng. Có lẽ là mưa đá hoặc thứ gì đó…

Một tia chớp rạch ngang màn đêm tối tăm, rọi sáng ngọn đồi nhỏ dốc đứng trong khu rừng sâu thẳm. Nyberg nhìn lên, và thấy một hình dáng cao lớn in bóng lên những cái cây mọc trên đỉnh đồi, ai đó mặc áo khoác dài hoặc váy thì phải, những sợi vải lay động trong gió. Cái bóng giơ cao cánh tay dài ngoằng dưới bầu trời cuồng nộ -

- và ánh chớp tắt ngấm, toàn bộ cảnh tượng kỳ quái đó chìm trong bóng tối.

”Cái gì…” Nyberg vừa thốt lên thì lại thấy nước tiếp tục lõm bõm rơi trên mặt kính – có điều không phải nước, nước đâu có dính thành từng cụm đen lớn như vậy; nước không thể rỉ ra rồi tách thành nhiều mảng, để lộ những cái răng lởm chởm sáng loáng. Nyberg chớp mắt, không biết mình vừa thấy cái gì thì có tiếng thét ở đầu toa bên kia, tiếng kêu gào trỗi dậy khắp nơi, trong lúc có thêm nhiều sinh vật đen thui đập mạnh vào cửa sổ, mỗi con đều có kích thước bằng người thường. Tiếng mưa đá trên nóc đã chuyển từ lộp độp thành ầm ầm, và bị chìm lấp đi giữa những tiếng gào thét của vô số người.

Không phải mưa đá!

Nỗi khiếp đảm tràn ngập khắp người Nyberg, nhắc gã nhớ đến việc bỏ chạy. Gã vừa ra đến lối đi giữa hai hàng ghế thì lớp kính sau lưng vỡ toang, tất cả những cửa kính trên đoàn tàu đều vỡ toang, hòa lẫn với những tiếng thét kinh hoàng, rồi bị át đi trong đợt tấn công sấm sét. Lúc ánh sáng vụt tắt, có thứ gì đó lạnh ngắt, ướt át, còn sống hẳn hoi đáp xuống gáy gã, và bắt đầu đánh chén.