Điện thoại Cố Minh Thành đặt trên bàn, anh ấy đang họp với cấp dưới, tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, xem ra là Khương Thục Đồng gọi đến, sao không khỏi ngạc nhiên được.
Anh ấy nghe máy.
"Anh đã đến Hải Thành an toàn chưa?" Giọng nói cuống lên của Khương Thục Đồng truyền đến.
Cố Minh Thành im lặng hồi lâu, tiếng "Alo" "Alo" của Khương Thục Đồng không ngừng vang lên, càng lúc càng nôn nóng.
"Em lo cho anh sao?" Cuối cùng thì Cố Minh Thành cũng hỏi 1 câu.
Câu nói này, bỗng chốc khiến Khương Thục Đồng ấp a ấp úng, chẳng nói thành tiếng.
"Anh không sao thì tốt rồi!" Sau đó Khương Thục Đồng gác máy, tim đập rất nhanh.
Nhưng tất cả cấp dưới trong văn phòng làm việc khi nghe chủ tịch nói câu "Em lo cho anh à" đều thích thú và tò mò.
Cố Tổng không phải vừa chia tay với Khương Thục Đồng sao, nhanh thế mà đã quen người mới rồi sao, quả nhiên là phụ nữ thích người lắm tiền nhỉ.
Cố Minh Thành không hề để tâm đế sự hiếu kỳ và thích thú của người khác, vì anh ấy đã chú ý đến thần sắc của Mạc Tư An ở cuối bàn họp, rất lạ, rất không bình thường, rất không giống 1 người làm kỹ thuật.
Vừa họp xong, Cố Minh Thành đã gọi thư ký vào, yêu cầu của anh ấy với thư ký là: Trong 1 tuần từ trong phòng bệnh của Mạc Tư An nhất định phải nghe ngóng được câu chuyện của anh ấy và con gái anh ấy, Mạc Tư An nhất định có vấn đề.
Thư ký hiện ra vẻ mặt bối rối: "Chủ tịch, chúng tôi chưa từng làm việc gì vi phạm pháp luật cả?"
Cố Minh Thành bỗng trợn mắt lên: "Không phạm pháp thì có thể làm trái đạo đức, đừng bảo tôi không chỉ cô làm việc đấy."
Thư ký rời đi với thái độ "Không thành công nhân đức vẫn còn đó".
Hôm nay, Từ Mậu Thận dẫn theo Từ Tranh Dương đến cửa hàng của Khương Thục Đồng.
Anh ấy đến Thượng Hải vào đêm bão bùng hôm qua, khi đến, Từ Tranh Dương đã ngủ từ sớm rồi, nhìn thấy hàng của Khương Thục Đồng nguyên vẹn đến cửa tiệm thì anh ấy yên tâm rồi, tìm khách sạn để ở lại.
Cảnh tượng hôm qua, đã như bão táp ẩn mình, anh ấy xem như không thấy gì cả, cũng không nói gì với Khương Thục Đồng, tối qua anh ấy nhìn thấy cô ấy lên xe của Cố Minh Thành.
Đây là lần đầu tiên Từ Tranh Dương nhìn thấy cửa tiệm của Khương Thục Đồng, hiển nhiên rất mới lạ, hỏi này hỏi nọ, rất hiếu kỳ, Khương Thục Đồng vừa cười vừa trả lời.
Lúc này, Từ Tranh Dương giấu ba, cẩn thận lấy 1 tấm hình cho Khương Thục Đồng xem.
Khương Thục Đồng nhíu nhẹ mày lại, "Ủa, sao con lại có tấm hình của chị?"
"Con dọn qua nhà mới rồi, con tìm thấy ở trong góc đó."
Khương Thục Đồng khá là hoang mang, không hiểu ý gì, mơ hồ nhớ được đây là 1 tấm hình trên giấy chứng nhận của cô ấy, cô ấy rất ít khi chụp ảnh, ảnh được rửa ra thì càng hiếm hoi, đương nhiên là có ấn tượng, tấm hình này rõ ràng để ở trong biệt thự Hải Thành, tại sao lại trong tay của Từ Tranh Dương, vừa nãy Từ Tranh Dương bảo ở trong nhà..
Lẽ nào?
"Nhà con ở đâu?"
"Đường Thúy Vi đó, đó là 1 căn biệt thự nhỏ mà ba con mua, gia đình con vừa dọn vào trong."
Khương Thục Đồng xoa xoa đầu của Từ Tranh Dương, "Ngoan nhé"
Thì ra biệt thự của mình được Từ Tranh Dương mua rồi, nhưng dù anh ấy có mua đi chăng nữa tại sao không ra mặt? Hơi có cảm giác là làm việc tốt rồi không lưu danh.
Từ Mậu Thận đang tuần thị cách bài trí trang phục trong cửa tiệm của Khương Thục Đồng, cách bài trí cũng đẹp đẽ lắm, cách bài trí mới lạ này sẽ tăng thêm mong muốn mua sắm của khách hàng.
Khương Thục Đồng đến bên Từ Mậu Thận, "Em không biết là anh quyết định muốn mua ngôi nhà của em, có liên quan gì đến những lời mà hôm đó em nói với anh không, nhưng em tin chắc rằng là có, bất luận thế nào, em cũng cảm ơn anh."
Từ Mậu Thận nhìn Từ Tranh Dương, biết là đứa trẻ này đã nói với Khương Thục Đồng, nhưng anh ấy cũng không định giấu, việc này, sớm muộn gì Khương Thục Đồng cũng biết.
"Vừa lúc anh cần 1 khu phòng học kiểu trường quốc tế, đúng lúc em lại bán, nên mua thôi, không cần cảm ơn."
Mặc dù anh ấy nói thế, nhưng Khương Thục Đồng vẫn rất cảm ơn anh ấy, vì nếu lúc đó Khương Thục Đồng biết người mua là anh ấy, nhất định sẽ bán rẻ, cô ấy hiểu rõ dụng ý của Từ Mậu Thận, người đàn ông này, có sự độ lượng và ân cần mà những đàn ông khác không có.
Nhưng ân tình này, Khương Thục Đồng đã âm thầm khắc ghi trong lòng.
Có thể nói, chính Từ Mậu Thận đã giúp cô ấy giải quyết mối tơ vò, nếu không, dù cô ấy có ở Hải Thành đợi thêm 1 tháng nữa cũng chưa chắc bán được, bây giờ đối với cô ấy mà nói, thời gian là vàng bạc.
Từ Mậu Thận hôm nay là ngày tuần thị bình thường, nhìn thấy cửa tiệm của Khương Thục Đồng không tệ lắm, là rời đi rồi.
Vừa may, 2 cha con vừa đi, Khương Vũ Vi và Đặng Hiển Vũ đã đến Thượng Hải rồi, làm thương mại, đi công tác thường xuyên, nhưng Khương Vũ Vi nghe nói Khương Thục Đồng mở cửa tiệm rồi, ắt sẽ đến cửa tiệm góp vui, và cô ấy cũng không ở khách sạn, mà ở nhà của Khương Thục Đồng, 2 chị em ở chung 1 giường.
Lúc tối, Khương Thục Đồng ép cam cho Khương Vũ Vi, do mải nói chuyện với Khương Vũ Vi, vô tình bị máy ép làm bị thương ở tay.
Khương Vũ Vi có chút hoảng loạn, phải tìm băng cá nhân cho Khương Thục Đồng băng tay.
Khương Thục Đồng chỉ rửa xối sơ ở vòi nước, "Không quý giá thế đâu?"
Khương Vũ Vi cười, buột miệng nói, "Những người phụ nữ mà Cố Minh Thành từng yêu, thân thể đều rất quý giá, Hải Thành chúng ta có 1 người, tướng mạo khá giống chị vậy, trước đó hình như cùng Cố Minh Thành trải qua tình 1 đêm, sau đó về sau lại được đại gia khác bao--giá thì đương nhiên tăng như tàu bè gặp thủy triều rồi."
Khương Thục Đồng đang rửa tay, chậm rãi nói, sao rửa mãi không hết được.
Tình 1 đêm! Cô ấy và Cố Minh Thành cũng là tình 1 đêm.
Trước đây cô cũng không cầu mong là người duy nhất của anh ấy, bây giờ lại càng không dám có suy nghĩ như vậy.
Cô chỉ cảm thấy thổn thức trong lòng.
Không biết thông tin này của Khương Vũ Vi thật hay giả, nhưng dù là giả đi chăng nữa, Cố Minh Thành cũng đủ khiến cho Khương Thục Đồng tổn thương đau đớn rồi.
Khương Vũ Vi hình như chợt nghĩ ra gì đó, vội vàng nói, "Xem em nói những gì rồi chứ, cứ không giữ được miệng mồm."
"Không sao! Đều đã qua rồi!" Khương Thục Đồng cười độ lượng.
"Chị ơi, em nhiều lời quá phải không?" Khương Vũ Vi hình như đúng là đã làm sai việc gì rồi, nên xin Khương Thục Đồng tha thứ.
"Không, em rất tốt." Khương Thục Đồng cười 1 hồi, khá là gượng gạo.
"À, đúng rồi, Thục Đồng, mai đi xem phim chứ, 3 giờ ngày mai, buổi họp chúng ta kết thúc rồi. Chị là sếp, thời gian tự do, chắc không có vấn đề gì chứ, hử?" Khương Vũ Vi hình như đang muốn xin lỗi Khương Thục Đồng chuyện vừa nãy, nên chủ động gợi ý đi xem phim.
Khương Thục Đồng gật đầu, "Uhm."
Hôm nay Khương Thục Đồng không đi làm, cô đi dạo phố cả buổi sáng, và mua cho Từ Tranh Dương 1 bộ đồ chơi lego đắt tiền, 3000 mấy hơn, tiện thể mua 1 dao cạo râu cho Từ Mậu Thận, Khương Thục Đồng vốn dĩ không biết tặng gì cho đàn ông, quần áo, thì nhất định Từ Mậu Thận không mặc, vả lại cô cũng không biết size của Từ Mậu Thận, anh ấy làm ngành thời trang, nên chắc chắn sẽ rất kỹ trong việc chọn mẫu áo quần, trước đó Khương Thục Đồng không biết, cứ cảm thấy Từ Mậu Thận mặc đồ đơn giản quá, nhưng sau khi bán thời trang nam, cô mới biết, quần áo Từ Mậu Thận là loại "Giản đơn nhưng không đơn giản", từng thiết kế nhỏ như nút áo, từng kiểu dáng to như cổ áo đều rất cầu kỳ, có thể là những người giàu đều có trình độ chọn quần áo này từ nhỏ rồi.
Về quần áo của Cố Minh Thành, thì càng không phải nói, từ sau khi Khương Thục Đồng làm trong ngành này, mới phát hiện giá trị quần áo của Cố Minh Thành, 1 cái áo sơ mi, hở 1 tí là hơn tiền vạn.
Vốn dĩ Khương Thục Đồng không vội mua đồ cho cha con họ Từ, ân tình lớn thế này, chắc phải trả từ từ thôi, nhưng do Khương Vũ Vi đúng lúc phải về Hải Thành rồi, mang hộ Khương Thục Đồng, nên Khương Thục Đồng mới mua vội như thế.
Khương Vũ Vi đi chuyến bay đêm khuya.
Lần trước Từ Mậu Thận còn nói, muốn xem thiết kế của 1 thương hiệu thời trang nam, nhưng quần áo của thương hiệu này, khu Hải Thành không có cửa hàng bán, lần trước anh nhờ Khương Thục Đồng để ý giúp, lần này Khương Thục Đồng dứt khoát mua 1 cái cho anh, để anh về nghiên cứu, dù sao cũng cần Khương Vũ Vi mang về mà.
Để những món đồ này ở cửa tiệm, cô vội đi đến rạp chiếu phim, nhưng Khương Vũ Vi không hề đến rạp chiếu phim, người đi là Đặng Hiển Vũ.
Khương Thục Đồng có chút sững sờ.
Về Đặng Hiển Vũ, sau khi anh đến Thượng Hải lần này, thì có ăn qua 1 bữa cơm với Khương Thục Đồng, vì lần trước Cố Minh Thành chơi anh như thế, nên hơi lúng túng khi gặp Khương Thục Đồng.
Đặng Hiển Vũ biết Khương Thục Đồng khó xử, chủ động giải thích, nói Khương Vũ Vi chưa họp xong, nhưng vé thì đã mua rồi, nên để anh đến.
Khương Thục Đồng suy nghĩ 1 hồi, không nói gì cả, đi vào rạp chiếu phim, nhưng cứ cảm thấy có âm mưu gì đó, hình như cô bị lợi dụng rồi, tất cả tâm tư đều không đặt vào bộ phim được, xem được 1 nửa, cô lấy cớ nhức đầu, rồi đứng dậy đi mất, trở về cửa tiệm, đợi Khương Vũ Vi.
Khương Vũ Vi đã về rồi, ngồi chơi điện thoại trong văn phòng làm việc của cô ấy.
"Em không phải đang họp sao?" Khương Thục Đồng hỏi.
Quà mà chuẩn bị cho cha con họ Từ, cô đều ghi chú chuẩn bị xong xuôi đặt vào 1 túi rất lớn, quà cho đứa con, quà cho Từ Mậu Thận, đều ghi đầy đủ cả.
"Chị vẫn là ghi bên ngoài, "Cho cha con nhà Từ". Đồ của em nhiều lắm, đến lúc lại nhầm." Khương Vũ Vi nói.
Khương Thục Đồng nghĩ trong lòng, cũng đúng, rồi ghi lên.
5 giờ tối, Khương Thục Đồng mời Khương Vũ Vi và Đặng Hiển Vũ ăn cơm, tiện thể tiễn biệt họ.
Văn phòng làm việc của Cố Minh Thành, thư ký giao âm tần cho Cố Minh Thành.
Trong âm tần, Cố Minh Thành chỉ nghe 1 câu, "Ba sẽ không để Cố tổng có bạn gái, dù anh ấy có đi nữa, ba nhất định sẽ chia cắt họ, để anh ấy đợi Ly Ly chúng ta, Ly Ly chúng ta nhất định sẽ có ngày khỏe lên--"
Cố Minh Thành nghe theo, tự nhiên có cảm giác nổi da gà, người cha này, điên rồi sao?
Anh ấy có bạn gái hay không, lẽ nào do ông ấy quyết?
Vậy thì chuyện Khương Thục Đồng từng khóc lóc kể lể với anh cũng là giả sao?
Vì anh ấy càng lúc càng cảm thấy, tính cách của Khương Thục Đồng, thường ít khi khóc lóc kể lể, hình như chỉ khi 1 con người rời xa nhau thì anh mới thật sự hiểu người phụ nữ này, trước đây, anh chỉ hiểu cơ thể của cô, gồ ghề thích thú, khiến anh say đắm, mùi hương quyến rũ, khiến anh không thể tự thoát ra được.
Khi Khương Vũ Vi gọi điện thoại cho Từ Mậu Thận, là 4 giờ chiều.
Từ Mậu Thận ở trong công ty Cố Minh Thành, chuyện anh từng đi Thượng Hải, không có nói với Cố Minh Thành, chung quy cảm thấy, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, Cố Minh Thành vốn nghi ngờ anh ta và Khương Thục Đồng..
Chỉ là không ngờ Khương Vũ Vi lại gọi điện cho anh ấy, thật kỳ lạ.