Cố Minh Thành gần đây đã đi công tác, khi anh ta quay về, những bản vẽ của dự án này đã hoàn thành rồi.
Đêm đầu tiên khi anh ta quay về, là đến nơi ở của Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng đã bận hất cả ngày, khi về đến nhà, trong đầu đã choáng váng, lên đến lầu nhìn thấy Cố Minh Thành, quả nhiên giật cả mình, anh ta quay về cũng không báo cho Khương Thục Đồng một tiếng.
"Đợi sau này tôi sẽ làm thêm cho cho anh một chiếc chìa khóc." Khương Thục Đồng vừa mở cửa vừa nói.
Cố Minh Thành luôn hút thuốc.
Sau khi mở cửa, Cố Minh Thành liền đè Khương Thục Đồng lên cửa, đã bắt đầu hôn cô ta.
Những hơi thở lúc nãy anh ta đang hút thuốc, phất qua mặt của Khương Thục Đồng.
Tay của anh ta đang xe áo của Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng có chút không tình nguyện.
Cố Minh Thành dừng lại những động tác trên tay, "Sao vậy? Không muốn sao?"
"Anh thô bạo quá đi."
"Cô mới biết sao?" Cố Minh Thành vừa nói xong liền bế Khương Thục Đồng lên giường.
Một lát sau, khương Thục Đồng liền cảm giác như đang có một nguồn năng lực to lớn đang xé rách cô ta, tuy rằng hai người đã không phải là lần đầu tiên, nhưng cô ta vẫn không chịu được - - Rất đau đó.
Đầu tóc của Khương Thục Đồng đã rối loạn hết rồi, thân thể của cô ta đang lắc lư dưới thân của Cố Minh Thành, đôi mắt híp lại, khi cô ta càng như vậy, càng khuấy động lên sự ham muốn trong người của Cố Minh Thành, anh ta càng muốn chọt thủng cô ta mới thôi.
"Cô quen biết Niếp Thanh Thành sao?" Cố Minh Thành ngậm lại đôi tai hồng phấn của Khương Thục Đồng, anh ta hỏi.
"Sao anh biết được?"
"Lão Từ giới thiệu sao?"
Khương Thục Đồng gật đầu.
"Xem ra cô đi đến đâu cũng được sự bảo vệ của người đàn ông khác, là muốn cho tôi đeo nón xanh hay sao?"
Khương Thục Đồng ấm ức trong lòng, cô ta và Từ Mậu Thận là trong sạch mà, cái gì gọi là cho anh ta đeo nón xanh chứ.
Cô ta không nói gì hết, hôm nay trong lòng không thoải mái cho lắm.
Khi nữa đêm, Cố Minh Thành từ phía sau đẩy vào, anh ta cảm giác được Khương Thục Đồng không có tích cực phối hợp, anh ta hỏi, "Sao vậy?"
Khương Thục Đồng bỗng nhiên quay người lại, đôi tay bị anh ta nắm lại, "Nếu như anh không tin tôi, còn làm với để làm gì? Hay là chỉ để giải thoát những dục vọng thú tính trong người anh ta thôi?"
Nhớ lại Từ Mậu Thận từng nói, Cố Minh Thành đối với người của anh ta, sẽ giữ rất chặt chẽ.
Cố Minh Thành không nói gì, nhưng mà Khương Thục Đồng cảm giác được, thái độ của Cố Minh Thành đã dịu lại tí, vì cô ta đang rơi nước mắt.
Cố Minh Thành không chịu được nước mắt của Khương Thục Đồng, một khi cô ta khóc, Cố Minh Thành sẽ buông xuống toàn bộ áo giáp trên người.
Cho nên, cô ta khóc có thể xem là điểm yếu của Cố Minh Thành?
"Đừng khóc nữa." Cố Minh Thành chỉ nói câu này để an ủi Khương Thục Đồng.
Sáng mai, Khương Thục Đồng dậy rất sớm, vì dự án đó hôm nay phải đi thêm một lần, vì toàn bộ công tác trên hiện trường đã hoàn thành, nhưng mà không ngờ đến, hiện trường hôm nay lại đến thêm một người - - Là Niếp Doanh Doanh.
Sớm không đến, lại đến ngay lúc này, chắc nghĩ muốn làm chuyện khiến Khương Thục Đồng xấu hổ, Khương Thục Đồng sớm đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Niếp Doanh Doanh luôn đứng bên cạnh quan sát Khương Thục Đồng làm việc, cũng không ném xỉa đến cô ta.
Niếp Thanh Thành đã đến phòng làm việc đơn sơ của Khương Thục Đồng, đang muốn tặng cho cô ta hộp trà, nhìn thấy Niếp Doanh Doanh, cô ta nói, "Chị, sao chị lại ở đây?"
Chị sao?
Loại quan hệ này khiến sau lưng của Khương Thục Đồng phát lạnh, hai người lại là quan hệ như thế này sao?
Niếp Doanh Doanh hanh mũi một cái, không ném xỉa Niếp Thanh Thanh, Niếp Thanh Thanh không biết nói gì luôn, đứng đó cũng có chút ngại, thì mang hộp trà trên tay tặng cho Khương Thục Đồng, "Thục Đồng, đây là hộp trà người ta từ Điền Nam mang đến cho tôi, không nhiều lắm, cho cô một ít để dùng thử."
Niếp Doanh Doanh nhìn bộ dạng của Khương Thục Đồng và Niếp Thanh Thanh như chị em vậy, càng cảm thấy bị hốc vào mũi, cô ta nói, "Cũng không biết ai với ai mới là chị em ruột đây."
Khương Thục Đồng không nhìn cô ta.
Cố Minh Thành cũng đến rồi, nhìn thấy Niếp Doanh Doanh cũng ở đó, anh ta nhăn mày lại.
Chỉ một lát sau, Khương Thục Đồng đã bước đến trước mặt của Cố Minh Thành, ôm lại cổ của anh ta, "Minh Thành, anh đến rồi sao?"
Khương Thục Đồng đột nhiên lại nhiệt tình như vậy, khiếm cho Cố Minh Thành cảm thấy có chút kỳ lạ, vì bình thường Khương Thục Đồng, rất kiềm chế lại truyền thống, cô ta ít khi chủ động như thế này.
Niếp Doanh Doanh nhìn thấy bộ dạng không có liêm sỉ của Khương Thục Đồng, cô ta càng giận dữ la mắng, "Đồ đê tiện! Tiện nhân, đây đang ở ngoài, không phải nhà của cô."
Cố Minh Thành chặt chẽ nhăn mày lại, nhìn Niếp Doanh Doanh nói, "Cô la mắng đủ chưa?"
Đầu của Khương Thục Đồng dựa vào cổ của Cố Minh Thành, cô ta nói, "Minh Thành - -"
Một giọng nói nũng nịu, đó còn là lần đầu tiên Khương Thục Đồng gọi "Minh Thành."
Giọng nói của phụ nữ, vô cùng diệu dàng, cô ta còn đeo trên vai của Cố Minh Thành.
Dù cho trong căn phòng thiết kế nhỏ này còn có mấy người khác, nhưng mà bộ dạng của Khương Thục Đồng y như không người ở đây vậy.
Bộ dạng này, đương nhiên kích động lên dục vọng bảo vệ trong lòng của Cố Minh Thành rồi.
Người phụ nữ trong những phụ nữ, đang nói chắc là Khương Thục Đồng quá.
Tay cô ta từ trên cổ của Cố Minh Thành trượt xuống, vòng lại eo của Cố Minh Thành, cái gì cũng không nói, thì cứ nhẹ nhàng cúi đầu, nhẹ nhàng nhíu mày, nhẹ nhẹ cắn vào môi dưới, y như lời nói của Niếp Doanh Doanh, cô ta khó mà chấp nhận được, chỉ có thể tìm người đàn ông của bản thân để làm chỗ dựa thôi.
Trong lòng Cố Minh đang dập dờn nhiều loại cảm xúc, vô cùng phức tạp, anh ta chưa từng gặp qua bộ dạng như thế này của Khương Thục Đồng, nhưng mà bộ dạng này, anh ta rất thích.
"Cố Minh Thành, thư anh viết cho ba mẹ tôi đó là ý gì? Còn sao chép một bản gửi cho Khương Thục Đồng?" Niếp Doanh Doanh như đang la mắng giữa chợ vậy.
Khương Thục Đồng luôn cúi đầu không nói gì hết, Cố Minh Thành cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với Niếp Doanh Doanh, nhìn qua Niếp Thanh Thanh nói, "Chúng tôi đi trước."
"Anh bị con hồ ly tinh này bỏ thuốc mê rồi sao?" Niếp Doanh Doanh từ phía sau nói.
Cố Minh Thành dìu Khương Thục Đồng lên xe, trong cuống họng y như có một sự kích động đang dập dờn, anh ta thực sự đã bị người phụ nữ này bỏ thuốc mê rồi.
Căn hộ này ở giữa eo núi, rất yên tịnh, cách đó không xa, thì có một ngôi đình, Cố Minh Thành đậu xe ở đó.
Hai người đã bước vào trong ngôi đình, gió thổi bay lên mái tóc dài thướt tha của Khương Thục Đồng, sắc mặt của cô ta có chút mê mang.
Cố Minh Thành châm một điếu thuốc, dựa vào phía sau lang cang.
"Cô giả dạng sao?" Anh ta vừa hút thuốc vừa hỏi Khương Thục Đồng.
"Cái gì?" Khương Thục Đồng không hiểu.
"Cô giả vờ như con chim nhỏ dừa vào người vậy, muốn tôi giúp cô đánh lui tình địch của cô."
Khương Thục Đông cười, "Chẳng lẽ anh bắt tôi đi tìm người đàn ông khác sao?"
"Cái câu "Minh Thành" gọi vào thấy - -" Cố Minh Thành trầm tư một lát, không biết nên hình dung như thế nào, khiến trong lòng anh ta khó chịu.
Anh ta lớn như vậy rồi, cũng không ai gọi "Minh Thành" lại gọi như Khương Thục Đồng vậy khiến trong lòng anh ta dập dờn, khoảnh khắc đó, anh ta thực sự muốn đè Khương Thục Đồng xuống giày vò cô ta một trận.
"Nghe có hay không?" Khương Thục Đồng cười nhẹ hỏi.
"Đương nhiên."
"Vậy tôi sao này cứ gọi anh như vậy nhé?" Khương Thục Đồng cười lên, đối mắt cong lại, cô ta có một đôi mắt phượng, khi cô ta cười lên vô cùng ngọt ngào.
Loại phụ nữ này, một khi đã cười lên, người khác sẽ không đỡ nổi, dù cho là Cố Minh Thành, cũng không chịu nổi.
"Không được. Cứ như bình thường vậy nên gọi thế nào thì gọi thế đó."
Khương Thục Đồng có chút buồn lòng, "Nếu như thích, vì sao không gọi như vậy chứ."
"Tôi chưa uống thuốc bổ." Cố Minh Thành nói xong câu này, thì quay lưng bước đi.
Suốt ngày cứ gọi bên tai anh ta "Minh Thành" "Minh Thành" như vậy, lỡ như anh ta chịu không nổi một ngày làm cô ta mười mấy lần cũng không biết sao nữa?
Khương Thục Đồng cũng không để ý quá nhiều, hai người liền xuống núi.
Nhưng mà về đến công ty, khương Thục Đồng vẫn sống không được yên ổn, vì lại có bài viết liên quan đến Cố Minh Thành được đăng tải trên mạng.
Bài viết đó được đăng tải trên trang thảo luận của nội bộ tập đoàn Minh Thành, nghe nói bên Thiên Nhai cũng có đăng tải, nhưng mà vì lượt truy cập bên Thiên Nhai rất ít, cho nên bài viết đó đã lắng xuống, nhưng mà xem ra, mục đích của người đăng bài viết này không phải muốn người bên Thiên Nhai biết được tin tức này, chẳng qua là muốn làm mất mặt của khương Thục Đồng trong công ty mà thôi.
Những từ ngữ ám muội mà thô tục, còn mang chuyện đã thất thân trước kết hôn của Khương Thục Đồng miêu tả rõ ràng, hơn nữa, người đó còn đem con đã mất đi của Khương Thục Đồng nói là con của Lục Chí Khiêm.
Vốn dĩ khi Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành đến bên nhau, sớm đã từng lo âu đến chuyện này, điều cô ta nghĩ là, chỉ cần Cố Minh Thành không để ý cô ta từng kết hôn, cô ta sẽ không còn gì lo âu cả.
Những chuyện này một khi đã xảy ra trước mắt cô ta, cô ta mới cảm giác được y như bị người khác trần chuồng đứng trên đường vậy.
Nghĩ rằng Cố Minh Thành càng cảm thấy mất mặt hơn, hôm nay cô ta chưa gặp qua Cố Minh Thành, có thể đã ra ngoài rồi, không nhìn thấy bài viết đó.
Hiện nay suy nghĩ trong lòng Khương Thục Đồng chỉ có duy nhất một điều là:Tuyệt đối không thể ảnh hưởng đến mặt mũi của Cố Minh Thành.
Nếu như bình thường, những tin tức này Khương Thục Đồng chỉ xem qua mà thôi, những chuyện nói bóng nói gió ai cũng sẽ có, cô ta hoàn toàn không quan tâm đến, nhưng mà lần này, liên quan đến Cố Minh Thành, thì không giống nhau nữa.
Cho nên, khi mọi người đều tàn sở, Khương Thục Đồng vẫn còn đang đăng tin, cô ta cẩn thận điều chỉnh lại những điểm quan trọng xuất hiện trong bài viết bản gốc đó, sau đó từng cái một phá vỡ, nói là cô ta trước kết hôn cô ta đã uống say, không ngờ lại gặp được Cố Minh Thành, sau đó, chồng cô ta vì chuyện này luôn không tha thứ cho cô ta, cũng chưa từng đụng đến cô ta, không biết đã sai sót ở đâu, quả nhiên lại gặp lại Cố Minh Thành, cô ta đã không chịu đựng được đã đến bên cạnh của Cố Minh Thành, Khương Thục Đồng đã cố tình giấu đi không nhắc đến chuyện của đứa con, dù sao cô ta và Cố Minh Thành đã có con khi hôn nhân của cô ta còn tồn tại, là một chuyện phải nhận sự khiển trách của đạo đức, chính thức cùng Cố Minh Thành đến chung với nhau là sau khi cô ta ly hôn, như vậy đã có thể xóa bỏ đi tội danh quyến rũ vợ người ta của Cố Minh Thành rồi.
Là do cô ta động lòng với Cố Minh Thành trước.
Khương Thục Đồng viết xong, lại cẩn thận kiểm tra lại một lần, cảm thấy không có vấn đề nữa, cô ta mới gửi đi, khi gửi đi, tay cô ta vẫn còn đang run lẫy.
Bài viết đó đã đăng tải lên, xem như đã thừa nhận trước mặt Cố Minh Thành, là do cô ta chủ động, đứa con của hai người cùng là của anh ta.
Đây xem như là mang vết thương lộ ra ngoài cho người khác xem, chỉ hy vọng người trong công ty có một ấn tượng tốt đối với Cố Minh Thành, đừng đem anh ta suy nghĩ như loại người hay quyến rũ phụ nữ đã có chồng vậy.
Sau khi đăng bài xong, khương Thục Đồng liền về nhà.
Vừa bước vào nhà, liền giật hết cả mình, vì Cố Minh Thành đang ngồi trên ghế sofa, anh ta đang hút thuốc, mắt híp lại nhìn Khương Thục Đồng.
Cô ta đã làm cho anh ta một chìa khóa.
"Anh đến cũng không báo trước với tôi một tiếng vậy?" khương Thục Đồng oán trách, đang bước gần đến phòng ngủ để thay áo.
"Qua đây." Cố Minh Thành nhìn Khương Thục Đồng nói.