Vừa mới ngồi đến bên cạnh anh Miêu, thì anh ta đã hôn xuống.
Kiều Duyệt Nhiên hoảng hốt, vô cùng hoảng hốt.
Đôi mắt của cô ta mở to ra, nhìn chằm chằm vào Miêu Doanh Đông, đôi tay của Miêu Doanh Đông đã ôm chặt lại cô ta.
“Ai đẹp trai hơn?” Anh ta dùng giọng nói khàn hỏi.
“Anh.”
“Đẹp hơn bao nhiêu?”
Kiều Duyệt Nhiên vô cùng khó xử, cô ta cẩn thận nói, “Anh Miêu, xin lỗi!”
Miêu Doanh Đông không biết vì sao cô ta phải xin lỗi!
......
Biệt thự của Miêu Chánh Đào.
Vốn dĩ hôm nay Từ Thiến bắt Miêu Chánh Đào phải quỳ cái bàn xát đó, nhưng mà, ông ta dù sao cũng là người của Miêu gia, thôi cho qua.
“Năm xưa vì sao anh không có sự kiên quyết này đến gặp em chứ? Tuy là em đã gả cho anh, nhưng vẫn không phải cam tâm tình nguyện, luôn cảm thấy thiếu đi thứ gì đó, anh chính là đã thiếu đi bản lãnh lấy lòng của con gái!”
Năm xưa khi Miêu Chánh Đào theo đuổi Từ Thiến, hai người cũng là mỗi người một nơi, có một lần Miêu Chánh Đào đang có cuộc họp bên Mỹ, Từ Thiến đang học trong nước.
Từ Thiến bị bệnh, cảm nặng.
Bà ta luôn hy vọng Miêu Chánh Đào có thể về gặp bà ta, nhưng mà ông ta đang bận họp tại Mỹ không thể quay về.
Từ Thiến luôn nói với anh ta, “Công việc bận rộn, phải lấy sự nghiệp làm trọng.”
Miêu Chánh Đào cảm thấy đứa con gái này thực sự rất biết quan tâm người khác, đồng thời Từ Thiến đang bệnh, còn tìm giúp cho Miêu Chánh Đào tài liệu của cuộc họp, cho anh ta phát huy bình thường, đừng lo lắng cho cô ta.
Thực ra theo gia thế của Miêu Chánh Đào, tốt hơn nhiều so với bên nhà của Từ Thiến, phụ nữ gì không tìm được chứ?
Nhưng rõ ràng vì chuyện đó, ông ta đã nhận định Từ Thiến chính là người ông ta yêu suốt cuộc đời, có trí thức hiểu lễ nghĩa, biết nặng nhẹ.
Rất nhanh hai người đã kết hôn, sau khi kết hôn, Từ Thiến ở trên thương trường đã bộc lộ thiên phú rất cao, thậm chí còn vượt qua Miêu Chánh Đào.
Vốn dĩ Miêu Chánh Đào cũng không yên tâm cho lắm, nhưng mà từ từ, ông ta phát hiện Từ Thiến trên mặt kinh doanh giỏi hơn ông ta rất nhiều.
Cuối cùng, thì ông ta đã buông tay giao tay Từ Thiến làm.
Thực ra Từ Thiến, trong lòng vốn dĩ chỉ muốn trở thành một phụ nữ bé nhỏ thôi.
Toàn bộ phụ nữ mạnh mẽ, nếu như có cơ hội trở thành phụ nữ bé nhỏ, ai lại cam tâm làm phụ nữ mạnh mẽ chứ?
Toàn bộ phụ nữ mạnh mẽ, được trở thành phụ nữ mạnh mẽ là do bản thân có bản lãnh, muốn làm phụ nữ bé nhỏ, là phải xem có được sự may mắn hay không!
Chính là lần trước khi Miêu Chánh Đào quyết định cưới bà ta, thực ra cũng khiến cho bà ta cảm thấy vô cùng ấm ức, bà ta là rất hy vọng Miêu Chánh Đào có thể buông xuống công việc trong tay về đây thăm bà ta.
Thấu tình đạt lý rất quan trọng, nhưng mà ông ta yêu bà ta càng quan trọng hơn.
Dù sao trên đời cũng không có tình yêu thập toàn thập mỹ, cứ như vậy Từ Thiến đã được gả đi, nhưng gả đi mang theo sự không cam tâm.
Sau khi kết hôn, thì Từ Thiến đã mang chuyện này nói với Miêu Chánh Đào.
Miêu Chánh Đào rất nghiêm túc nói, “Anh cứ nghĩ em chính là một người thấu tình đạt lý đó”
Thấu tình đạt lý, thì phải giả vờ suốt cả cuộc đời sao!
Tình cảm của hai người rất tốt, nhưng mà thường hay vì chuyện này mà cãi nhau.
Người trên thương trường, Từ Thiến thường hay cồng vào mình nhiều xiềng xích, mỗi khi Miêu Chánh Đào nghĩ những xiềng xích này là chuyện bình thường, thì Từ Thiến cảm thấy đặc biệt ấm ức.
Bà ta cứ nghĩ là, người đàn ông trên đời sẽ chia thành hai loại: Có bản lãnh và không có bản lãnh, người đàn ông có bản lãnh không có thời gian bên vợ, người đàn ông không có bản lãnh sẽ chê sợ, Miêu Chánh Đào thuộc về loại đàn ông rất có bản lãnh, cho nên, có rất nhiều chuyện, bà ta chỉ có thể nhịn.
Đợi khi Cố nhị đến thăm tiểu Cửu, Từ Thiến mới biết, thì ra trên đời này, còn có một loại đàn ông: Có bãn lãnh lại biết lấy lòng của vợ!
Thì bà ta không hiểu: Vì sao Miêu Chánh Đào không thể làm loại người đàn ông đó chứ?
Miêu Chánh Đào còn có nhiều không gian thăng tiến mà.
Cho nên, tiếng “Hanh” Đó trước cửa phòng bệnh của tiểu Cửu, không phải đối với Cố nhị, mà là đối với Miêu Chánh Đào.
Cố nhị, lần này, trong thấm thoát, đã gãi được ngứa cho Từ Thiến, khiêu dậy lên tâm sự của bà ta.
Cũng triệt để khiến cho Từ Thiến yên tâm.
......
Phòng bệnh của tiểu Cửu.
Cố nhị và tiểu Cửu từ tối hôm qua bắt đầu, đã không mệt mõi nhìn vào nhau.
Hai người đã kể với nhau rất nhiều chuyện, thực ra cũng không gì có thể nói cả, những chuyện nên nói mỗi ngày đều nói hết rồi.
Chính là cảm giác hai người đang yêu nhau, chỉ ôm lại điện thoại nhưng không nói gì cả.
Nhìn hoài cũng không đủ.
“Anh đến Mỹ, không sợ mẹ em nói anh sao?” Tiểu Cửu nằm trên giường bệnh.
Bệnh của cô ta đã khỏe hơn nhiều.
“Dù sao da mặt của anh cũng dày, sớm đã thành thói quen rồi!”
Tiểu Cửu chỉ cười.
Điện thoại của cô ta reo lên, cô ta lấy lên xem.
Là một phần hợp đồng tuyển dụng và thư tuyển dụng.
Nội dung trong hợp đồng, cô ta đã xem rất kỹ.
Cô ta muốn hỏi ý kiến của Cố nhị, “Có một tập đoàn muốn mời em trở thành ceo của họ, tiền lương một năm khoảng bảy mươi triệu đó và có chia lợi nhuận, anh nói em có nên đi không?”
Cố Vi Hằng nhăn lại chân mày, “Em cứ ở lại Akk đi, toàn thế giới không có nơi nào tốt hơn nơi này!”
Miêu Doanh Cửu gật đầu, “Vậy Cố tổng em từ chối họ nha!”
“Là ai thế?” Cố Vi Hằng lại nhấn mày.
“Bên trong ghi tê chủ tịch hội đồng quản trị của họ, là Cố Minh Thành. Em từ chối họ rồi! Nhưng mà bên trong phần thù lao còn có một điều khoản nữa, là một báu vật vô giá đó, cho bao nhiêu tiền cũng không đổi được, anh đoán xem đó là gì?” Miêu Doanh Cửu lại hỏi.
“Là anh đó!” Cố nhị trả lời.