Chiếc xe của Khương Thục Đồng đậu ngay giữa núi, sau khi tắt đèn xe, im lặng bước vào bên trong xem.
Trong màn đêm yên tịnh, cô ta núp vào trong chiếc xe yên tịnh, cô ta cảm thấy càng núp sâu vào trong, càng có sự an toàn.
Bên trong biệt thự đèn mở sáng trưng, anh ta ở trong đó, đang làm gì đó?
Hay là đang đọc sách, hay là đang ở cùng với con, hay là - -
Có nhớ cô ta không?
Khương Thục Đồng cười chua xót.
Sau đó, cô ta đã đề máy xe, từ từ không có mục đích lái trên đường.
Trên đường, Cố Minh Thành gọi cho cô ta.
Khương Thục Đồng đã ổn định lại cảm xúc, cười và nói, trong xưởng may của cô ta còn chút việc, có thể sẽ về trễ, không cần đợi cô ta, cô ta sẽ nhanh chóng quay về.
Khương Thục Đồng phát hiện, khi lòng tự bị của bản thân nổi dậy, cô ta sẽ không nổi nóng với anh ta, giống như đang dỗ dành anh ta vậy, làm anh ta hài lòng.
Sự thật thì, khoảng thời gian này sống chung với Cố Minh Thành, tâm trạng từ từ trở nên thoải mái, bởi vì bản thân đã làm rất nhiều cơ sở tâm lý, anh ta cũng có thể xoá tan tình yêu của mình thành những giọt nước, nhưng mà, lời nói của tiểu Cù, y như khiến cho những điều cô ta làm trước đây, đều trở thành tự lừa gạt bản thân, cũng đáng để cười đó.
Trên mặt của Khương Thục Đồng treo đầy nước mắt, cô ta cảm thấy bản thân cũng rất vô dụng đó, rõ ràng đã trải qua cùng anh ta bao nhiêu năm nay, rõ ràng đứa con cũng lớn như thế này rồi, vẫn chưa còn danh phận, cô ta biết Cố Minh Thành đang lo âu về Cố Thanh Nguyên, nhưng hiện nay cô ta cảm thấy không kết hôn cũng không phải là cách tốt.
Bởi vì không kết hôn, thì cô ta không có nền tản.
Cứ như đi làm tiểu Cù vậy, cô ta thực sự hoàn toàn có thể như những người phụ nữ khác đi dãy dỗ tiểu tam vậy, làm náo loạn trong nhà của tiểu Cù, xô ngã cô ta, tuy rằng cô ta biết được cách nghĩ này là không sáng suốt, thậm chí còn rất ngu đần, rất nhiều phụ nữ khi làm như vậy, cũng biết được điều này, nhưng đây ít ra là lễ độ vốn có của vợ chính, rất nhiều phụ nữ chính là muốn thông qua lý do chính đáng như vậy để đánh tiểu tam, đập vở đồ đạc để biểu hiện ra địa vị của vợ chính.
Khương Thục Đồng không làm được.
Không giống như hôm nay vậy, chỉ vì mấy câu nói của tiểu Cù, thì đã bại trận, mấy câu nói đó của tiểu Cù, chính là điểm yếu của cô ta, cô ta như bị rơi xuống vực thẳm vậy, không thể nào phản bác lại.
Nhớ lại mấy năm trước, Cố Minh Thành từng mua cho cô ta một căn nhà, chìa khoá vẫn còn để trong túi xách của cô ta, mấy năm không sử dụng đến, chìa khóa vẫn cứ để bên trong gốc của túi xách, mỗi lần thay đổi túi xách, cũng không quên phải lấy chìa khóa ra, cô ta muốn đi xem thử, không biết đã qua mấy năm, Cố Mình thành có đem bán đi căn nhà này chưa.
Cô ta cứ nghĩ Quốc Tế Phong Thành mấy năm nay không có người ở, nhất định sẽ đầy bụi bẩn.
Ở bên này, cô ta và Cố Minh Thành đã trải qua thời gian không vui vẻ, đứa con là ở nơi này thụ thai đó, khoảng thời gian đó, mỗi ngày Khương Thục Đồng cảm thấy trong lòng đều không vui, hiện nay, đa số là thời gian vui vẻ của cô ta, nhưng mà, lời nói của tiểu Cù khiến trái tim của cô ta rất tồi tệ.
Trong sâu nội tâm, cô ta đã chấp nhận sự thật không kết hôn với Cố Minh Thành, cuộc sống của mỗi người đều sẽ có nổi ân hận.
Hôm nay tiểu Cù khiến trái tim cô ta tồi tệ như vậy, cô ta muốn thay đổi tâm trạng một chút, sau đó tiếp tục quay về trong cuộc sống.
Cố ta cứ nghĩ một lần nữa quay về cuộc sống, cô ta vẫn có thể như trước đây vậy, nói với Cố Minh Thành, nói những lời như “Chỉ sờ giúp cho Minh Thành của nhà tôi ”.
Điều cô ta không biết là, hay là, điều cô ta không nghĩ đến, trải qua lần này, quá khứ, cô ta đã không thể quay lại.
Định mênh xổ đẩy cô ta, theo hướng phía trước, quá khứ đã vĩnh viễn chỉ là quá khứ.
Ngày mai vĩnh viễn khổng thể giống với hôm qua vậy.
Ngoài sự dự đoán của Khương Thục Đồng, trong Quốc tế Phong Thành lại sạch sẽ như vậy, giống như luôn có người quét dọn.
Cô ta mở đèn lên, không có những bụi bẩn trong sự dự đoán, đi đến phòng ngủ của Cố Minh Thành, mền gối được sắp xếp gọn gàng, bên trong tủ áo còn có quần áo của anh ta, thuốc lá cũng được để trên bàn, giống như hôm qua anh ta mới đến đây.
Trên bàn còn có một trang giấy, trên đó viết đầy chữ: Thục Đồng!
Anh ta đã rất lâu không gọi tên của cô ta rồi, luôn là “Ai” “Ai” Vậy gọi cô ta, câu “Thục Đồng ”Này, liền đâm vào trong trái tim của cô ta, quẫy đến lục phủ ngũ tạng của cô ta phát đau.
Trên phần lót còn ghi một câu: Tằng tự kinh hồng chiếu ảnh lai.
Khương Thục Đồng biết, Cố Minh Thành xưa này không thích đọc thơ, anh ta nghĩ rằng vẽ tranh viết thơ là sở thích của những nhà văn nghèo kiết hủ lậu, anh ta không có như vậy.
Câu nói này, nên dưới tình trạng như thế nào, mới có thể dẫn dắt những tuyệt vọng trong lòng ra?
Khương Thục Đồng không biết.
Chử thảo, chữ khải,, chữ viết qua loa, chữ chính đáng, đều là chữ của anh ta.
Khương Thục Đồng cuối cùng cũng rơi nước mắt vì những chữ “Thục Đồng ” Viết đầy như vậy.
Cô ta không thể thể nghiêm được tâm tư tình cảm khi Cố Minh Thành viế trang giấy này là như thế nào, có phải cũng từng tuyệt vọng giống như cô ta vậy, cả ngày trái tim đều chìm trong sự chua xót, cả con người đều vô cùng thảm thiết, khi nhìn thấy những chữ này, nước mắt nước mũi của Khương Thục Đồng, đều rơi trên trang giấy, đã làm nhoè đi những chữ trên giấy.
Giống như anh ta đã sống ở đây được một thời gian rất lâu.
Một mình sao?
Khi đó, bên cánh cửa truyền đến tiếng mở khoá.
Khương Thục Đồng hoảng sợ lau đi nước mắt, mang trang giấy để về lại vị trí cũ.
Cô ta đứng ngay chính giữa phòng khách, đang đợi người đó bước vào.
Không ngờ là, người bước vào trong lại là một phụ nữ trung niên, nhìn thấy Khương Thục Đồng đang đứng ngay giữa phòng khách, bà ta vô cùng ngạc nhiên, đứng ngay trước cửa không nói lên một từ nào.
Khương Thục Đồng cũng thấy hiếu kỳ, muốn biết người phụ nữ này là ai.
“Cô là - - Phu nhân Cố sao?”Phụ nữ trung niên nói.
“Hả?”Khương Thục Đồng không hiểu.
“Tôi là giúp việc đến đây để làm vệ sinh. Cố tiên sinh biết mùa xuân năm nay vẫn còn phải sống ở đây, khi đó hầu như mỗi ngày đều đến. Hiện nay anh ta không sống ở đây nữa, căn nhà này tôi định kỳ đến đây quét dọn, nhưng mà đều vào ban đêm, Cố tiên sinh nói đây là căn nhà của hai vợ chồng anh ta, nhưng mà phu nhân đã ra nước ngoài rồi, một mình anh ta sống ở đây! Nghĩ là cô chính là phu nhân Cố.” Người phụ nữ trung niên đang chăm chút nhìn vào Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng có chút vẫn chưa định hồn.
Phu nhân Cố?
Anh ta xưng hồ với người ngoài mình là phu nhân Cố sao?
Người phụ nữ trung niên bắt đầu quét dọn, có thể luôn một người làm việc, không có người trò chuyện với bà ta, bà ta cảm thấy cô đơn, cuối cùng cũng nắm được đối tượng trò chuyện như Khương Thục Đồng, trò chuyện không ngừng nghỉ, đương nhiên nói về nhiều nhất vẫn là — Cố Minh Thành.
Cô giúp việc với Cố Minh Thành chỉ gặp qua mấy lần, nhưng mà mỗi lần gặp mặt, Cố Minh Thành cũng hút thuốc lá rất lợi hại.
Đây là ấn tượng cô giúp việc đối với Cố Minh Thành.
Trước đây Cố Minh Thành tuỳ là cũng hút thuốc, nhưng anh ta hút thuốc cũng không dữ dội như cô giúp việc hình dung vậy.
Khương Thục Đồng Không thể tưởng tượng bốn năm nay, anh ta đã trải qua như thế nào.
Trong bốn năm nay, tuy là cô ta cũng nhớ anh ta, nhưng cô ta dù sao cũng đã sinh con, phần lớn thời gian và chú ý đều đã di chuyển, nữa đêm thức dậy cho con bú, ngủ cũng không đủ giấc, còn phải học tiếng Đức, dù sao đã đến một nơi xa lạ, rất mới lạ, hơn nữa, cô ta phải bận rộn mở chi nhánh cửa tiệm, bận rộn rất nhiều việc.
Nhiều khi, cô ta sẽ nghĩ đến anh ta, liền sửng người ra, tâm tư hoảng hốt.
Bốn năm nay, anh ta thì sao?
Vẫn giữ lại những đồ vật cũ, nhìn vật nhớ người sao?
Nếu như anh ta giống như cô ta, sự đau đớn trong trái tim nên như bị người người khác từng lớp từng lớp xé lột ra vậy.
Giống như bốn năm nay, người bị thương nhất không phải là cô ta.
Mà là anh ta.
Đột nhiên trong lòng tràn đầy sự xót thương vì Cố Minh Thành, và sự hổ thẹn vì hiểu lần anh ta.
Cô ta chưa từng cảm thấy bản thân trong lòng của Cố Minh Thành lại có địa chỉ vị quan trọng như thế này, nhưng mà khi nhìn thấy câu “Tằng tự kinh hồng chiếu ảnh lai” Đó, trái tim của cô ta như bị mổ xẻ ra vậy, lời nói của cô giúp việc, y như đã chứng minh được tất cả.
Khương Thục Đồng đột nhiên rất muốn cười, cười bản thân lại có lòng giả nhỏ hẹp như vậy, cười bản thân không suy nghĩ thông suốt.
Trong bốn năm nay, anh ta cũng giống như bản thân, đều trong hoàn cảnh đó, nên là lo lắng u sầu như thế nào đây?
Khương Thục Đồng cảm thấy, nếu như không thể kết hôn, không phải chuyện của anh ta.
Cô giúp việc làm xong vệ sinh, cùng Khương Thục Đồng cùng nhau rời khỏi.
Khương Thục Đồng cảm thấy bản thân đêm nay, bản thân thực sự quá đáng yêu rồi, bị tiểu Cù đả kích như vậy, xém tí đã nghi ngờ cuộc đời rồi.
Nhưng mà, Cố Minh Thành, chưa từng nói về chuyện phải cưới cô ta, cũng là sự thật.
Khương Thục Đồng không muốn đi làm người ép hôn đó, bởi vì cô ta cảm thấy, đàn ông nếu như muốn cưới mình, thế nào cũng sẽ cưới, nếu như không muốn cưới, hối thúc thế nào cũng không có tác dụng.
Không quan tâm có nguyên nhân khách quan như thế nào đi nữa, nếu như anh ta nghĩ rằng, Khương Thục Đồng sẽ như vậy vô danh vô phận theo anh ta suốt cuộc đời này, dù cho thế nào đi nữa cũng không công bằng đối với Khương Thục Đồng.
Cô ta suy nghĩ thông suốt là một chuyện, nhưng mà, anh ta không có suy nghĩ cưới cô ta lại là một chuyện khác.
Trên đường quay về, Khương Thục Đồng lại nhận được một tin wechat của tiểu Cù: Hôm nay cô đến tìm tôi, là vì cô nghĩ là tôi đã mang chuyện của căn nhà đó nói ra sao, thực ra tôi không rảnh như vậy, hiên nay bản thân tôi còn lo chưa xong, rõ ràng không muốn đưa bản thân đến mũi nhọn của sống gió, cho nên chuyện này, tôi cảm thấy có thể do bản thân Cố tổng tự nói ra.
Khương Thục Đồng một bên lái xe một bên xem tin nhắn, xe đột nhiên thắng gấp, xe đã đậu bên lề đường.
Tiểu Cù nói rất đúng, cô ta không cần thiết phải đẩy bản thân đến mũi nhọn của sóng gió.
Cố Minh Thành sao?
Anh ta rốt cuộc muốn làm gì?
Khương Thục Đồng đậu xe bên lề đường, định thần lại, tuỳ tiện lướt điện thoại, một tin nhắn mới nhất được hiện ra.
Nói là bên cục cảnh sát đang điều tra về vụ án của tiểu Cù, mọi người đều đang nghi ngờ người đã từng mua căn nhà cho cô ta là Cố Minh Thành, nếu như là Cố Minh Thành, vậy con của tiểu Cù chính là của Cố Minh Thành.
Tiểu Cù từng nói với Cố Minh Thành, nếu như đem đứa con nói là của Cố Minh Thành, cô ta tuyệt đối không thừa nhận đây là bị cưỡng hiếp! Sẽ không mang đến phiền phức cho Cố Minh Thành.
Yêu cầu này, rõ rang là vô sỉ! Cho nên, Khương Thục Đồng mới không nhịn được cơn tức giận đi tìm tiểu Cù.
Còn nữa, cha đã đưa kiện nói đây là do Kiều Tư Niên làm, cuối cùng với Cố Minh Thành có quan hệ gì đây?
Quả nhiên mạng truyền thông khác với các cơ quan chức năng, truyền thông mạng đều là phô trương suy đoán và xáo chộn.
Nếu như là bản thân Cố Minh Thành chủ động gánh hết chuyện này, vậy thì anh ta cứ đợi đó mà xem!
Khương Thục Đồng sẽ có cách trừng trị anh ta.
Là vì lúc nãy ở Quốc Tế Phong Thành nhìn thấy trang giấy đó đã cho Khương Thục Đồng lòng tự tin hay sao? Hay là vì cái gì? Cô ta không biết.
Tiểu Cù không phải đã nói cô ta luôn lấy thân phận vợ chính tự xưng hộ sao? Vậy lần này cô ta chính là muốn lấy thân phận người vợ chính đó, có chuyện gì liên quan đến tiêu Cù sao?
Khương Thục Đồng quay về biệt thự giữa eo núi.
Mới bước vào trong phòng khách, thì nhìn thấy Cố Minh Thành từ trên lầu bước xuống, anh ta y như mới tắm rửa xong, thân trên không có mặc áo, đang lấy khăn tắm lau khô mái tóc.
Khương Thục Đồng cắn lại răng, muốn lên lầu.
“Về rồi sao?” Cố Minh Thành hỏi một câu.
Khương Thục Đồng không để ý đến anh ta, khi muốn lên lầu, đúng lúc Cố Minh Thành bước xuống lầu.
Khương Thục Đồng muốn sát vai bước ngang qua anh ta.