Khương Thục Đồng sau khi đến công ty đưa tài liệu cho Cố Minh Thành thì liền trở về nhà mình, cô ngẩn người rất lâu.
Đối với việc không kết hôn được, không phải trong lòng sớm đã tính qua rồi sao.
Cố Thanh Nguyên chẳng qua dùng lời nói khó nghe hơn để khơi gợi lên những khó chịu trong lòng mình mà thôi, khiến cho những việc chon sâu dưới đáy lòng bỗng nhiên ùn ùn kéo đến mà thôi.
Kết hôn hay không kết hôn, anh ấy vẫn là ba của con cô, cô vẫn là mẹ của con cô, mỗi ngày bọn họ đều làm những chuyện của vợ chồng, chỉ là không có tờ giấy đăng kí kết hôn mà thôi, vậy thì sao chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Khương Thục Đồng nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Không có cuộc đời ai là thập phần hoàn mỹ, đời người rất khó tránh khỏi hổi tiếc.
Cô dắt tay Ken, nói phải về nhà thôi.
Ken ngây ngốc một lúc, nói: “mami, trước đây mẹ toàn nói là là về nhà của ba thôi.”
Khương Thục Đồng ngẩn người ra, lẽ nào trong đáy lòng, cô đã xem mình là người của anh rồi?
Liếc Khương Lịch Niên một cái, Khương Lịch Niên liền đẩy đẩy thằng bé: “Đi đi!”
Từ khi xảy ra sự việc Cố Thanh Nguyên, tâm trạng của Khương Lịch Niên luôn luôn không vui, hình như già đi đến mấy tuổi. Giờ ông tự mình nhắc đến Cố Minh Thành, cũng không còn nghiến răng nghiến lợi như lúc trước nữa.
Vì đi xe khác Cố Minh Thành, Khương Thục Đồng để thằng bé ngồi phía sau, cài dây an toàn cho thằng bé rồi mới lái xe đi. Lúc sắp đến giữa núi, đến đoạn cua, nhìn thấy xe của Cố Minh Thành từ bên kia xuất hiện, trên xe còn chở Tiểu Cù.
Vì xe Cố Minh Thành đi qua đoạn cua, nên anh không nhìn thấy Khương Thục Đồng đang lái xe từ bên kia đến.
Trên mặt Khương Thục Đồng “nhẫn” lại, trong lòng đột nhiên thắt lại.
Khương Thục Đồng đối với Tiểu Cù luôn tồn tại cảm giác là địch nhân của mình. Mặc dù Tiểu Cù không sẽ không làm ra chuyện gì nhưng cô vẫn thấy không vui, đặc biệt là khi thấy hai người ngồi trong xe cười cười nói nói.
Lúc này Khương Thục Đồng mới nhận thấy được sự cần thiết của giấy đăng kí kết hôn: Nếu như có hai chữ kết hôn rồi, cô có thể danh chính ngôn thuận gọi điện cho Cố Minh Thành hỏi anh đang ở đâu, mau cút về đây cho tôi! Nhưng, cô lại chưa có thân phận đó, dù cho anh ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, cô cũng không được quản, hoặc đúng hơn là không có tư cách để quản.
Cô quay đầu nhìn Ken, thằng bé đang cúi đầu chơi đồ chơi của mình, mà nó còn bé, không thấy được việc ở trước cửa kính.
Khương Thục Đồng quay xe, không muốn về nhà nữa.
Ken cảm thấy không đúng, liền hỏi: “Mummy, chúng ta không về nhà nữa sao?”
Ken biết đường về nhà, câu bé nhìn bên ngoài, phương hướng hình như không đúng.
“Ken, nếu như papa có hỏi, thì bảo chúng ta đi uống rượu rồi!” Khương Thục Đồng tức giận nói.
Ken không nói gì, nghiêng đầu nhìn, hình như không quen biết người mẹ trước mắt này.
“Sao thế?” Khương Thục Đồng đang lái xe, cảm thấy được có đôi mắt đang nhìn mình liền hỏi.
“Mummy từ nói qua với Ken, đứa trẻ ngoan không được nói dối!”
Tức giận đến hồ đồ rồi.
Khương Thục Đồng ngầm nghĩ,lời này dù sao cũng đã nói ra rồi. cách duy nhất đễ lời này thành sự thật,chính là thật sự đi làm thật đi.
“Không có a, bây giờ chúng ta đi tìm chú Từ và cô Bạch Mi uống rượu mà”. Khương Thục Đồng tương kế tựu kế, liền nhắn tin cho Từ Mậu Thận, hẹn hai người bọn họ đến.
Đúng lúc hai người cũng không có việc gì, liền đem theo con cùng đến. Mọi người đi đến một nhà hang rất ngon.
Khương Thục Đồng không biết, Kiều Uy lúc nãy đâ nhìn thấy cô trong tay dắt theo một đứa bé. Anh ta sớm đã nghe tin cô về nước rồi, nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp mặt cô.
Bốn năm không gặp, thật đúng là ngày càng tốt lên. Đứa trẻ kia rất giống cô, nhưng cô cùng Cố Minh Thành đã ở bên nhau rồi, chứng tỏ thằng bé là con của anh ta.
Bốn năm nay, Kiều Uy vẫn chưa kết hôn. Vốn dĩ là một công tử đào hoa, anh ta vẫn chưa chơi đủ. Nếu đã chơi đủ rồi, anh ta cũng không tình nguyện buộc mình với một người phụ nữ nào đó.
Nhìn thấy Khương Thục Đồng đang ở gần đó, toát ra vẻ đẹp đầy lị lực tự nhiên, anh ta lại không chịu nổi.
Anh ta liền ầm thầm theo đuôi Khương Thục Đồng đến nhà hang.
Lúc Khương ThụcĐồng ăn cơm, anh ta ngồi ở trên ghế soopha phía sau lưng cô, hai bên không nhìn thấy nhau, nhưng có thể nghe thấy tất cả.
Hai đứa trẻ Từ Tranh Dương và Ken tự chơi với nhau rất vui vẻ, Bạch Mi hỏi Khương Thục Đồng có chuyện gì vậy. Khương Thục Đồng đang nghĩ xem phải nói thế nào, cô gọi rất nhiều món và một chai rượu.
Từ Mậu Thận rất ít nói, đặc biệt là chủ đề của phụ nữ thì lại càng ít nói.
“Cậu vẫn nên ít uống thôi? Đừng có mà vì cái gì mà---uống rượu rồi không thể làm hết tất cả.” Bạch Mi nói.
Khương Thục Đồng ngẩn ra, trong lòng nghĩ, đúng thế. Mặc dù lần trước có dùng que thử, không có mang thai. Nhưng hôm qua bọn họ lại mới làm, nếu lỡ mà..thì phải làm sao đây?
“Rượu vang chắc là không sao đâu?” Khương Thục Đồng nhìn hai đứa trẻ,loại chuyện này cũng không nên để chúng nghe thấy.
Cũng may Ken không hiểu tiếng Trung, hai đưa đang chơi rất vui vẻ, một đưa nghe không hiểu, một đứa không nghe được.
“Chỉ cần có cồn đều là không được!”
Khương Thục Đồng ngẫm nghĩ, chắc là không sao đâu. thể chất cô vốn không dễ mang thai. Mấy ngày trước cũng thử qua rồi, không có. Chỉ là tối hôm qua…chắc cũng không trùng hợp đến thế, một phát liền trúng.
Quan trọng nhất là, cô đang rất phiền lòng, muốn uống rượu, cô nói dối với Bạch Mi, “Tớ mấy ngatf trước thử rồi, không có!”
Trong tình hình này, nếu như dính rồi cô cũng không muốn.
Lời của Cố Thanh Nguyên vẫn cứ quanh quẩn bên tai cô, cô không muốn trở thành người phụ nữ dùng con để bức hôn.
Cố Minh Thành tiễn Tiểu Cù không đến nửa tiếng sau đã về lại rồi.
Sauk hi về nhà, nhìn điện thoại anh không hề có một tin nhắn của cô, cũng không hề có muột cuộc gọi nhỡ.
Anh cười lạnh, ha, trước đây vẫn là đánh giá cao cô rồi!
Tưởng răng cô có thể cùng anh vượt qua tất cả--
…
Khương Thục Đồng cùng với Từ Mậu Thận và Bạch Mi sau khii ăn uống nói chuyện, Khương Thục Đồng cảm thấy có chút say rồi. Nói hôm nay cô đi thăm Cố Thanh Nguyên, ông nói sẽ không để cho hai người bọn họ kết hôn, cô say say nói: “Lúc còn trẻ cứ muốn tìm được một nửa của mình, nhưng có tuổi rồi mới biết, giấy kết hôn mới có thể đảm bảo được an toàn!”
Một câu say say tỉnh tỉnh vậy mà nói ra.
Từ Mậu Thận và Bạch Mi biết, giờ vẫn còn một Cố Thanh Nguyên chặn giữa hai người.
Nhưng bất luận thế nào, đây đều là chuyện nhà người ta, bọn họ không tiện xen vào. Tình cảm của Cố Thanh Nguyên và Cố Minh Thành rất tốt, Cố Minh Thành không thể nào để cho ba anh tức chết.
Bời vậy, Cố Thanh Nguyên nói câu này, bất luận là thật hay giả, đều mang tính uy hiếp rất lớn.
Bạch Mi và Từ Mậu Thận nhìn nhau thở dài một tiếng.
Bạch Mi vốn dĩ muốn nói, cuộc đời này không cần kết hôn cũng tố mà, nói xa hơn, nếu ngày nào đó Cố Thanh Nguyên chết đi rồi, hai người còn trẻ---
Nhưng lại nghĩ, nếu làm như vậy thì hôn nhân của mình được xây dựng trên cái chết của người khác, như vậy cũng không khỏi quá bi thương đi.
Tất cả những việc này, Kiểu Uy đều nghe được.
Trùng hợp, đúng lúc Khương Thục Đồng đứng dậy, đụng phải một người phục vụ đang bê một ly nước nóng đi tới, nước nóng đổ lên chân cô, dù có mang giày nhưng hình như bị bỏng rồi.
Khương Thục Đồng mặc dù vẫn chếnh choáng rồi,nhưng phản ứng đầu tiên của cô là tìm xem hai đưa trẻ gần đó xem có bị bỏng không. Đến khi Bạch Mi nói với cô: “Người bị bỏng là cậu đó.” Thì Khương Thục Đồng mới cảm thấy rát buốt, thậm chí trên chân còn có hơi nước bốc lên.
Nhân viên phục vụ liên tục xin lỗi Khương Thục Đồng, còn muốn đưa cô đến bệnh biện xem thế nào. Bị bỏng sẽ hủy dung, dù cho là chân cũng không được, sẽ mất đi thẩm mỹ quan.
Từ Mậu Thận và Bạch Mi liền kéo Khương Thục Đồng đi bệnh viện, ba người bọn họ, còn có hai đứa trẻ.
Nhân viên phục vụ vốn dĩ cũng muốn đi cùng,nhưng Thục Đồng nói không cần, chỉ là sưng đỏ lên thôi, không có thành vết thương. Nếu trị thương không tốt, nhất định sẽ có sẹo. Bác sĩ bảo cô mầy ngày này nhất định phải cẩn thận một chút, cô liền đáp ứng.
Sau khi khám xong, Từ Mậu Thận và Bạch Mi tiễn cô về nhà. Cô cũng không nghĩ gì nhiều.
Kiều Uy đều đi sau bọn họ, biết được bọn họ đi bệnh viện nào.
Anh ta nghĩ ra một kế sách để li gián Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành, nếu li gián không thành cũng khiến cho hai người rạn nứt, Không sai, gương vỡ khó lành lại, khó lành lại giữa hai người như vậy, nghĩ cũng sẽ rạn nứt trùng trùng, không thể kết hôn với nhau.
Kiều Uy mấy ngày trước cũng có nghe nói qua, Cố Minh Thành ở trong phòng họp có cử chỉ rất ấm áp với Khương Thục Đồng.
Hành động quan tâm ấm áp như vậy, từ đầu đường đến cuối chợ gây nên một trận sóng gió, đánh bay hết tất cả những gì mọi người ở Hải Thành này nghĩ về Khương Thục Đồng.
Thật là!
Không thể không thừa nhận, Cố Minh Thành hiểu rất rõ tư duy của mọi người, anh ta chỉ dùng bâng qươ vài lời nói, vài động tác đã khiển cho những chuyện trước đây như không có gí.
Cố Minh Thành trêu chọc tâm tư mọi người cũng giỏi như trêu ghẹo tâm tư phụ nữ, làm cho ai ai cũng ngứa ngáy.
Kiểu Uy trong lòng hận Cố Minh Thành không thôi, cho dù không li gián được hai người họ, cũng phải làm là cho cá chết lưới rách. Không chỉ là bởi vì Khương Thục Đồng, mà đó còn là sự đố kị giữa đàn ông với đàn ông.
Nếu Khương Thục Đồng đã từng nói qua bọn họ tạm thời không thể kết hôn, nếu như có con, chắc chắn cũng không có lí do để muốn nữa rồi.
Anh ta biết tự lượng sức mình, Cố Minh Thành rất nhanh sẽ nhìn ra mọi chuyện, nhưng anh ta cũng đã làm rồi. Với lại, Cố Minh Thành cũng sẽ không biết là do anh ta làm.
Anh ta đi kiếm phòng hộ sản, mua chuộc một hộ lí, tạo ra một bệnh án “Phá thai” cho Khương Thục Đồng.
…
Buổi tối, Khương Thục Đồng nằm trên giường, mắt nhìn lên trần nhà. Vốn muốn gửi một tin nhắn cho anh nói rằng tối nay cô không về. Nhưng nghĩ đến cảnh anh cười cười nói nói với Tiểu Cù, nên không thèm gửi cho anh nữa, vậy mà anh ta cũng không thèm tìm mình chứ!
Khương Thục Đồng ngủ thiếp đi, trong mơ còn thấy cảnh giường chiếu của bọn họ,làm Khương Thục Đồng đến mệt lử.
Khương Thục Đồng nửa tỉnh nửa mê, tay vuốt vuốt đầu, trong lòng thầm hận nói ra ba chữ: Cố Minh Thành!