Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 207

Ngoài trời mưa róc rách,màn đêm leo lắt。

Trên tay Cố Minh Thành cầm một ly rượu vang đỏ,đứng trước cửa sổ lùa trong nhà mình,nhẹ nhàng lắc lư chiếc ly chân cao。

Mặc trên người chiếc áo sơ mi màu đen,thân hình cao lớn。

Trước cửa sổ lùa chiếu ra cái bóng của anh ta,một tay anh ta bỏ vào trong túi,cả người vô cùng bình tĩnh。

Khương Thục Đồng ngồi trong xe của Khương Lịch Niên,luôn ở đó khóc,lớn tiếng khóc to lên。

Lần này,trong lòng cô ta đang nén một cơn giận。

Lần trước trước khi cô ta sinh Ken,té ngã trong mưa,cô ta có một ý chí cầu sinh mãnh liệt,hiện nay cũng như khi đó vậy,cô ta muốn Ken được sống,nhất định phải cho Ken được sống。

Nếu như Khương Minh Khải muốn làm gì với thằng bé,Khương Thục Đồng và Khương Lịch Niên nhất định đấu tranh đến cùng。

Trái tim như đang bị chiên nướng trên chảo vậy,cuối cùng đã đến biệt thự giữa núi。

Khi xuống xe,mưa đã nhỏ lại,dù cho mưa ướt cô ta cũng không xem là gì,cô ta và Khương Lịch Niên đều quên mang theo dù。

Cửa nhà biệt thự của Cố gia đã đóng,cô ta xuống xe gõ cửa như bị điên vậy,đang đánh vào máy đối thoại trước cửa。

Từ khi trong nhà có thêm Diệp Hạ,đồng thời cũng có thêm bảo mẫu,mỗi ngày bảo mẫu đều ở lại Cố gia。

Như Cố Minh Thành quay đầu qua,thì nhìn thấy bộ dạng khốn đốn của cô ta đang nhìn vào máy đối thoại,đầu tóc ướt sũng。

Cô ta cuối cùng,vẫn phải đến đây。

Anh ta vẫn bình tĩnh như thường lệ,chẳng qua chỉ cầm trên tay ly rượu vang đỏ từ trước cửa sổ lùa ngồi vào trên ghế sofa trong phòng khách。

Cả một con người lười biếng,thân thể dựa vào nơi kê tay của ghế sofa,đôi tay đang lắc lư ly rượu,đôi chân đặt chéo lại。

Khương Thục Đồng bước vào trong,mình mẩy ướt sũng,Khương Lịch Niên đứng phía sau cô ta。

Khương Thục Đồng bước vào trong phòng khách,nhìn thấy bộ dạng lười biến nhàn nhã của Cố Minh Thành,liền quỳ ngã trước mặt anh ta,cả người đều ngồi trên đùi của bản thân,đôi tay đặt trên đầu gối của Cố Minh Thành。

Ken đã gặp chuyện,cả con người cô ta đang suy sụp,còn về hình tượng nữ tính,cô ta đã hoàn toàn không để ý đến。

“Cầu xin anh cứu con trai tôi!” Khương Thục Đồng lớn tiếng khóc to lên。

Khương Lịch Niên ở phía sau cô ta,không nói gì,nhưng cũng vô cùng khẩn trương。

Dù sao Ken là cháu ngoại ruột của ông ta,một đứa cháu ngoại vô cùng đáng yêu。

Cố Minh Thành không vì cô ta mà bị ảnh hưởng đến,đôi mắt híp nhẹ lại nhìn sang Khương Thục Đồng,hờ hửng nói,“Con trai của Cô,bị sao vậy?”

Khương Thục Đồng ngẩng đầu lên,trên mặt treo đầy nước mắt,vì nước mưa tạt trên mặt,khiến cho mặt của cô ta rất sạch sẽ,không có chút dơ bẩn。

Chỉ là bị thảm của sự ngây thơ,mang theo chút đáng thương và sự kiên trì mạnh mẽ。

Hai cảm xúc này,ít khi cùng nhau xuất hiện trên mặt của Khương Thục Đồng,nhưng một khi xuất hiện,thì khiến Cố Minh Thành đột nhiên động lòng,không thể kiềm chế được。

“Khương Minh Khải,vì trả thù không thành công,cho nên đã bắt cóc con trai của tôi,con gái của ông ta đã chết,sự phòng tránh trong tâm lý của ông ta đã suy sụp,tôi sợ ông ta sẽ giết người!Ken là đứa con trai thân nhất của tôi,thằng bé không thể chết!Nếu như thằng bé không còn ở đây,tôi cũng không muốn sống nữa!” Khương Thục Đồng khóc đến cả con người đều rung lẫy,đôi vai đang run,xém chút không thể nói được chuyện。

He。

Cố Minh Thành nghe được một ý nghĩa khác。

Ken không còn ở đây,thì cô ta không sống nữa。

Cho nên,trên đời này không còn ai đáng để cho cô ta lưu luyến hay sao。

Lần đầu tiên anh ta,lại ghen tuông vì con trai của mình。

Khoé môi của anh ta miết lại,“Đúng là chuyện cười!Khương Minh Khải trả thù không thành công,vì sao ông ta phải bắt cóc con trai của cô chứ?Với tôi giống như không có liên quan gì!”

Đầu của anh ta nhìn sang hướng cửa sổ,vẻ mặt lạnh lùng,một bộ dạng chuyện không liên quan đến mình,thần thái treo cao lên。

“Cố Minh Thành,anh đừng đắt ý,lần trước,Thục Đồng vì muốn tôi không kiện anh,đã quỳ xuống van xin tôi!Bộ dạng này của anh,làm cho ai xem chứ?” Khương Lịch Niên đứng phía sau vô cùng tức giận。

Ông ta không muốn Khương Thục Đồng nói ra câu nói Ken là con trai của anh ta,từ khi Diệp Thu nói qua câu nói đó,ông ta không còn muốn có quan hệ gì dính líu với Cố gia nữa。

Nhờ anh ta cứu Ken,do tình thế nguy cấp,dù dao cũng liên quan đến mạng người。

Khương Thục Đồng nhìn sang bộ dạng thất vọng và nôn nóng của Khương Lịch Niên,nói một câu,“Cha,cha đừng nói nữa được không?”

Khương Lịch Niên ngậm miệng lại。

Khoé môi của Cố Minh Thành có một nụ cười không dễ quan sát được,thì ra là như vậy!

Vì anh ta,đã quỳ lại cha của cô ta!

“Cầu xin anh đó,hãy cứu Ken!Tôi chỉ là một người phụ nữ,thực sự đã không còn cách,tôi cũng không dám báo cảnh sát!Sợ Khương Minh Khải sẽ giết người,xưa nay anh có nhiều cách mà。” Khương Thục Đồng mang theo giọng khóc dữ dội,nước mắt nước mũi chảy ra hết,dùng sức lắc lư đầu gói của Cố Minh Thành。

Cố Minh Thành cắn lại răng!

Vẫn không chịu không chịu nói à!

..............

Khương gia ở dưới quê。

Khi chiều nay,Ông ngoại đang chơi cờ,vốn dĩ Ken đang xem ông ta chơi cờ,nhưng mà những chữ hoa trên con cờ tướng Ken nhìn không hiểu,trăm lần nhàm chán,ông ba nói dẫn thằng bé đến nơi khác chơi。

Cho nên,không người chú ý đến,cũng không ai ngờ đến,dưới sự chứng kiến của mọi người,thằng bé đã theo Khương Minh Khải đến đây。

Ken lần đầu tiên đến nơi vắng vẻ và hẻo lánh như vậy,không nhìn thấy Mummy và ông ngoại,luôn ở đó khóc。

Khương Minh Khải cứ mặc kệ cho thằng bé khóc,ông ta không hề quan tâm。

Trong nội tâm của Ken cảm thấy ông ngoại và ông ba là khác nhau đó,ông ngoại rất sợ bản thân khóc,bản thân khóc thì ông ngoại dỗ dành。

Nhưng ông ba không như vậy。

Cho nên,thằng bé không khóc nữa,bởi vì ở nơi này,thằng bé cảm thấy sợ,thằng bé sợ bản thân khóc,ông ba sẽ dùng thủ đoạn với bản thân。

Thằng bé vốn dĩ ngồi đó khóc,nhưng mà nhìn thấy bộ dạng ngồi đó khẩn trương,sợ hãi của Khương Minh Khải,thằng bé đã bước đến phía trước,kéo lại tay của ông ba。

Thằng bé biết ông ba nghe không hiểu bản thân nói gì,cho nên,thằng bé dùng động tác chỉ thị:Chơi với con!

Điều này liền khiến trong lòng Khương Minh Khải mất hết hồn vía không biết làm sao。

Rõ ràng những chuyện bắt cóc,nếu nhẹ sẽ xử phạt năm năm tù,nặng thì không thể tính trước được。

Nhưng còn một điểm,ông ta và Ken là quan hệ họ hàng,một khi chuyện bị bại lộ,thì ông ta sẽ nói là ông ta dẫn Ken ra đây chơi,nhưng điện thoại lại hết pin,không nói được cho Khương Thục Đồng và Khương Lịch Niên biết,cho nên,ông ta không thể ngược đãi Ken được。

Chỉ một chút la mắng thôi cũng khiến chuyện này trở thành vụ án hình sự。

Ông ta trăm lần nhàm chán đã chơi với ken。

Mục đich cuối cùng của ông ta là - - Cố Minh Thành。

Ông ta muốn Cố Minh Thành đi đầu thú,nói năm xưa Khương Vũ Vi bị cưỡng bức là chủ ý của anh ta,tội sai khiến cũng phải phán xử mấy năm,còn nữa,Khương Vũ Vi đi đến Quảng Châu,cuối cùng chết tại nơi xa xứ,cũng là do Cố Minh Thành ép buộc - -

Ông ta đang suy nghĩ kỹ lại,không thể nào cho Cố Minh Thành bóp chẹt trong tay được。

Người như Cố Minh Thành,vô cùng nham hiểm,nếu như bị anh ta lợi dụng rồi,cả đời này của ông ta cũng không thể quay đầu được。

Ông ta buồn phiền châm một điếu thuốc lên hút,nhưng bị Ken ngăn cản lại。

Mummy từng dạy thằng bé biết,nếu như gặp được người nào đó hút thuốc trước mặt mình,nhờ Ken lịch sự nói với họ nosmooking!

Khương Minh Khải không biết chuyện Ken bị hen suyễn,chỉ nghĩ là thằng bé không thích hút thuốc,cho nên đã dập tắt。

Dù sao những chuyện này,ông ta là lần đầu tiên làm,không có gan để gánh vác!

Nhiệm vụ tiếp theo của ông ta,chính là phải gọi điện thoại cho Cố Minh Thành,uy hiếp anh ta,nếu như anh ta không chấp nhận,thì ông ta sẽ giết chết con trai của Cố Minh Thành。

Trước tiên là,Cố Minh Thành phải thừa nhận đứa con này là của anh ta。

Điều quan trọng nhất là,trong nội tâm của ông ta,cũng không dám xác định đây là con của Cố Minh Thành。

Lùi về mười ngàn bước mà nói,ông ta có thể nói do bản thân tự ý dẫn theo đứa trẻ ra ngoài chơi,chấp nhận chịu sự la mắng của Khương Lịch Niên,nhưng mà một khi đã gọi điện thoại cho Cố Minh Thành,tội danh của ông ta cũng được thành lập - - Tội bắt cóc。

Cả con người của Khương Minh Khải rung lên。

Từ trước đến nay chưa bao giờ làm qua bài tập lựa chọn cuộc sống phức tạp như thế này。

Hiện nay,tâm trạng của Khương Minh Khải đã nảy sinh lòng hối hận。

Cũng chưa nghĩ cho rõ - -

Đưa bản thân giới hạn dưới sự ngại ngùng。

Ông ta chăm chút nhìn kỹ lại Ken,phát hiện gương mặt của đứa trẻ này,có khi bộ dạng tình cờ nghiêng mặt qua,rất giống với Cố Minh Thành。

Hơn nữa,đứa cháu gái của ông ta,ông ta cũng biết,chỉ một lòng một dạ,không thể tùy tiện yêu người khác được,dây dưa với Cố Minh Thành nhiều năm như vậy,đứa con của cô ta,nhất định là của Cố Minh Thành。

Ông ta lấy điện thoại ra - -

............

Khương Thục Đồng vẫn đang ngồi trên đùi của mình,đang khóc ở đó,khóc thút thít。

Trong trái tim như bị lửa nướng vậy,nhưng lại không có được chủ ý。

Nếu như nói Ken là con trai của Cố Minh Thành,vậy từ nay về sau,những cử chỉ động tác của bản thân,đều sẽ liên quan đến anh ta。

Bởi vì đứa con của cô ta,cũng là của anh ta。

Cô ta không thể nói muốn rời đi là rời đi,toàn bộ cử chỉ động tác đều dưới sự khống chế của Cố Minh Thành。

Adam từng nói,cô ta không thể ích kỹ như vậy,đối với Ken và Cố Minh Thành đều không công bằng。

Cô ta đang khóc,Ken bị bắt cóc,đây là giây phút như ngàn cân treo sợi tóc vậy。

Cách nghĩ của Khương Thục Đồng,trong lòng của Cố Minh Thành như chiếc gương trong sáng vậy。

Hôm nay, anh ta chắc chắn phải bắt cô ta nói ra những lời này。

Chỉ có như vậy,mới có thể cắt đứt con đường phía sau của cô ta。

Anh ta luôn đợi ở đó。

“Vì sao tôi phải đi cứu con trai của cô?Hả?” Cố Minh Thành lập lại hỏi thêm một lần。

Thời gian trôi qua mười giây。

“Ken là con của anh!” Khương Thục Đồng vẫn duy trì bộ dạng lúc nãy,ngồi trên đùi của bản thân,hai mắt không có tinh thần,một tay không có sức lực kê trên đầu gối của Cố Minh Thành。

“Thục Đồng - -” Khương Lịch Niên ở phía sau,thất vọng nôn nóng gọi Khương Thục Đồng một tiếng。

Trước khi đến đây,ông ta đã nghĩ đến,chuyện này cuối cùng cũng phải lộ ra trước mặt thiên hạ,nhưng mà,ông ta không nghĩ đến,lại đến nhanh như vậy。

Hơn nữa,bộ dạng hờ hửng nhàn nhã của Cố Minh Thành,bổng dưng khiến ông ta tức giận。

Ông ta cứ nghĩ,dù cho Khương Thục Đồng không nói Ken là con trai của anh ta,nhưng dựa vào giao tình xưa nay của hai người,trong chuyện này Cố Minh Thành cũng sẽ giúp đỡ。

Nhưng mà không nghĩ đến,quả nhiên Khương Thục Đồng lại nói cho anh ta biết。

“Không nghe được!Nói lại lần nữa!” Giọng nói của Cố Minh Thành đột nhiên cao lên,anh ta đã uống một miếng rượu。

“Thằng bé là đứa con của anh!Khi tôi đi Đức đã có thai,khi đến Đức,mới phát hiện tôi có thai!Nhưng mà khi đó,tôi không liên hệ được anh。Tôi có thể làm sao chứ?” Khương Thục Đồng đang nói,thì che mặt lại khóc。

Cô ta chưa từng nghĩ đến,Khương Lịch Niên đứng cách xa cô ta như vậy cũng có thể nghe thấy,vì sao Cố Minh Thành lại không nghe thấy?Nhờ cô ta nói lại lần nữa。

“Adam là ai?”

“Trước một ngày tôi sinh con,đã bị té ngã,té ngã trong mưa,tôi cứ nghĩ đứa con này lại không giữ được nữa,là anh ta đã cứu tôi!Đứa con nhận anh ta làm cha nuôi,mấy năm nay anh ta,là người đàn ông duy nhất bên cạnh tôi。Anh ta dạy Ken xếp máy bay,dạy thằng bé học hỏi cơ quan trên cơ thể người,đã cho Ken tình yêu của cha!Ken không nên gọi anh ta một tiếng daddy sao?” Vốn dĩ giọng nói của Khương Thục Đồng rất nhẹ,nhưng mà nghĩ đến mấy năm nay chỉ có một mình,dẫn theo Ken ở bên Đức,cô ta cũng rất muốn khóc đó。

Ken là một đứa con đáng thương。

Là đứa con của cô ta。

Cũng là của anh ta!

Cố Minh Thành chặt chẽ cắn chặt lại răng。

Anh ta biết Ken là đứa con của anh ta,nhưng anh ta không biết là có một nội tình như vậy。

Anh ta không biết mấy năm nay một người phụ nữ như Khương Thục Đồng dẫn theo con ở bên Đức phải trải qua biết bao nhiêu khó khăn,tiếng Đức lại khó học như vậy,nhưng cô ta lại học hay như vậy,lại có một chỗ đứng,bên trong một đám người nước ngoài tóc vàng mắt xanh như vậy。

Cũng từng nghĩ qua cô ta sẽ chịu khổ,nhưng một khi những khổ cực này,được liệt kê trước mắt của anh ta,cảm xúc của anh ta khó mà bình phục được。

Anh ta không thể tưởng tượng ra,trước một ngày cô ta sinh con,té ngã trong mưa,là chuyện kinh thiên động địa như thế nào。

Cố Minh Thành dùng sức nhắm lại đôi mắt。