Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 204

Khương Thục Đồng trong khi chờ lên máy bay, cảm thấy thật chán nản vô vị.

Còn Cố Minh Thành đang trong phòng VIP, nhắm mắt dưỡng thần.

Đến Fankfort một đêm rồi, về còn phải mở một cuộc họp rất quan trọng.

Lần ni này vốn dĩ là ngoài dự liệu, chẳng qua nghĩ đến “lều trại” thì trong đầu anh liển nhảy ra một cảnh: con trai ngủ rồi, cô ngại ngùng dựa vào trên lều, người đàn ông nọ…

Cô luôn có khả năng làm cho đàn ông máu huyết sục sôi.

Yêu kiều, xinh đẹp.

Vì vậy anm đã đặt ngay vé máy bay để đến đây.

Về phần adam, anh không muốn tìm hiểu anh ta làm sao quen Khương Thục Đồng, rồi vì sao lại yêu nhau. Nếu không có giao tình sâu đậm, Khương Thục Đồng sẽ không cho phép con mình gọi anh ta là daddy.

Daddy với cái từ adam đều như nhau, Cố Minh Thành đều không muốn trở thành một trong hai cái từ đó.

Cả đời này, anh chỉ có thể làm "papa" của con anh.

Trong đài phát thanh thông báo lên máy bay, anh nhìn nhìn đồng hồ rồi đi ra khỏi phòng VIP.

Lối đi dành cho hạng thương gia với hạng phổ thông không cùng một đường.

...

Cố Minh Thành ngày hôm qua vẫn rất bình thường, thâm chi còn có chút muốn phát hỏa đến nơi. Nhưng sau khi anh nhận đoạn video đó xong, đột nhiên đứng dậy đi đi lại lại trong phòng, cực kì tức giận, sau đó lập tức đặt vé đi Đức.

Diệp Hạ cũng ở trong nhà Cố Minh Thành được vài năm rồi, có rất nhiều chuyện, bà nhìn đã hiểu nhưng nói không được.

Hôm nay, bà đột nhiên nói với Tiểu Cù. "Sân bay, đi đón nó."

Nhìn thấy phản ứng của Diệp Hạ, Tiểu Cù rất kinh ngạc.

Diệp Hạ có phản ứng này, chứng tỏ bà biết hôm qua Cố Minh Thành đi Đức, còn biết hôm nay anh sẽ về, biết là đi sân bay đón anh ấy. Qua một thời gian nữa, Diệp Hạ sẽ càng ngày càng tốt lên thôi.

Tiểu Cù và Diệp Hạ liền bắt xe đi sân bay.

Lúc Khương Thục Đồng xuống máy bay, nhìn thấy trước mặt rất giống Cố Minh Thành.

Cô ngẩn người một lúc, trong lòng nghĩ. Anh đi Đức chắc chắn là vì công việc, sao mới đó đã quay lại rồi?

Vốn dĩ muốn đi lên chào hỏi anh một tiếng, nhưng lúc nhìn thấy hai người phụ nữ đến đón anh, Khương Thục Đồng lại do dự. Đây chính là Tiểu Cù đó.

Khương Thục Đồng len lén nhìn cô mấy lần, xem ra tuổi tác không kém với cô bao nhiêu, tướng mạo cũng đúng như Ken miêu tả, không đẹp bằng cô nhưng cũng không kém bao nhiêu, là kiểu cô gái nhà lành ngoan ngoãn ở trong nhà.

Trong lòng Khương Thục Đồng từng trận từng trận ghen tuông đố kị nổi lên, từ từ gặm nhấm trái tim cô.

Lúc đi ngang qua Cố Minh Thành, anh đang kinh ngạc kêu Diệp Hạ, "Mẹ?"

Sau đó, Khương Thục Đồng không còn nghe thấy gì nữa, cô lưng đeo một cái túi xách chéo ngang lưng, mặc một chiếc áo rộng thùng thình, đi ngang qua ba người nhà Cố Minh Thành.

Cô bắt taxi về nhà.

Tâm trạng ba cô không tốt lắm, Khương Thục Đồng hỏi ba cô vì sao Khương Vũ Vi lại chết. Ba cô nói, hình như đi Quảng Châu nợ người ta lãi suất cao, sau đó bị chém chết.

Khương Thục Đồng nghe xong bị dọa đến thất kinh táng đảm, lại hỏi: "Khương Vũ Vi sao lại đi Quảng Châu?"

Ba cô nói ông cũng không biết.

Khương Thục Đồng thật sự không hiểu nổi, cứ luôn cảm thấy, kết cục của Khương Vũ Vi cũng quá thảm đi, không ngờ người của Khuơng gia còn có thế chết thảm như vậy, da gà cô đều nổi lên hết rồi.

Cô không hiểu ở chỗ: Khương Vũ Vi không phải vẫn luôn ở Hải Thành để đối phó cô sao? Niềm vui của cô ta đời này chính là làm cho cô và Cố Minh Thành không thể nào ở bên nhau, tại sao lại đi đến Quảng Châu xa xôi vậy làm gì chứ?

Bất luận như thế nào, Khương Thục Đồng chết cũng không phải là một tin tức tốt đẹp gì, lại thêm một buổi chiều ngày hôm qua, Khương Thục Đồng cảm thấy rất mệt, lệch múi giờ nữa nên mới sáu giờ tối, cô đã lên giường đi ngủ rồi.

Những gì tối qua làm cùng Cố Minh Thành lại lần nữa đi vào trong giấc mộng của cô khiến cô ngủ không sâu giấc, không phân biệt được đó là do hồi ức của cô hay do trong mơ hình thành.

Anh ấy đi rất sâu, rất sâu vào trong cô. Hình như đã tích tụ rất lâu rất lâu rồi, lúc cô với Cố Minh Thành còn ở bên nhau, cũng chưa bao giờ mãnh liệt đến vậy.

Chiều qua sau khi Khuơng Thục Đồng về nhà đều không tắm rửa gì cả. Bởi vì trên thân thể cô có mùi của anh, mùi của đàn ông, mùi của cơ thể anh.

Cô biết, nữ nhân sau khi làm xong chuyện này nhất định phải tắm, vì không vệ sinh, lại còn dễ mang thai nữa.

Nhưng cô cũng biết, cuộc đời của cô và Cố Minh Thành sau này có lẽ chỉ có một lần này thôi, cô không muốn nhanh như vậy đã gột rửa hết mùi vị của anh, cô muốn lưu một chút kí ức về anh. Cô cũng biết mùi vị rất lớn, làm như vậy có một loại tâm lí biến thái, nhưng cô không bỏ được anh.

Trúng phải độc dược là anh, đời này của cô xác định không thể bỏ được.

Một trận này, trong đêm xuân ở Frankfort đem đến sự cưỡng ép, không vui, anh tiến vào cô, cũng tiến vào trái tim cô.

Bởi vì không chuẩn bị tâm nên khi phát sinh sự việc cô rất bị động, sau khi mọi chuyện qua rồi, cô lại cảm thấy niềm vui nhen nhóm, lại cảm thấy ngại ngùng như tâm tư của thiếu nữ. Dục vọng bị chính người đàn ông của mình cường bạo thật muốn nói không ngừng, mà cô đã sắp ba mươi tuổi rồi a.

Mỗi lần đụng phải Cố Minh Thành, cô lại như biến thành một cô gái nhỏ, không thể bình tĩnh, chỉ muốn kêu lên thật lớn.

Trên giường, anh đối với người phụ nữ khác cũng như thế này ư?

Nghĩ đến đây, Khương Thục Động trong lòng lại lạnh đi.

Ngủ không được sâu giấc, Khương Thục Đồng hình như nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, hình như là Khương Minh Khải đang nói.

"Năm đó Khương Vũ Vi lấy đồ Cố Minh Thành viết từ trong thùng rác đào ra. Tờ giấy đó vốn dĩ Cố Minh Thành đã viết xong rồi, chuẩn bị đem tội danh của Diệp Hạ đổ hết lên đầu Lục Hải, nhưng sau đó không biết sao lại không gửi mà lại đem vất đi. Khương Vũ Vi nhìn thấy liền lấy ra gửi cho bên truyền thông. Để báo thù, Cố Minh Thành khiến cho cô ta đi Quảng Châu rồi không để cô ta quay lại, cuộc sống thật sự quá nghèo túng, áo quần rách rưới. Mấy ngày trước vì thấy sự tình không ổn nên mới nói hết cho tôi."Sau đó, Khương Minh Khải liền bắt đầu khóc.

Khương Thục Đồng dán sát mình lên cửa, chăm chú nghe ngóng.

Tim cô đập thình thịch, miệng cắn chặt bàn tay.

Chuyện này lại là như vậy sao?

Lại là do Khương Vũ Vi làm ra sao?

Trong lòng cô vừa đau vừa hận! Cô hận không thể bắt lấy Khương Vũ Vi, hận không thể nắm lấy đầu tóc cô ta đập vào tường, đem tất cả những oán khi mà cô phải chịu đựng phát tiết lên người cô ta, hận không thể đánh chết cô ta. Nhưng, bây giờ cô ta đã chết rồi. Khương Thục Đồng nhất thời cảm thấy thật hoang mang, hối hận đan xen.

Cô không biết Cố Minh Thành sau khi viết những lời đó tại sao lại bỏ đi, có thể là do lương tâm trỗi dậy, hoặc là cô tự mình đa tình, có thể anh muốn xin lỗi cô nên không đưa ra ngoài, nhưng...tất cả đã bị Khương Vũ Vi lợi dụng gây chuyện rồi!

Khó trách mình gọi điện cho anh, nhưng anh không bắt máy!

Anh ấy cũng giận.

Khương Thục Đồng cắn chặt môi, lưng dựa vào cánh cửa nén chặt nỗi bi thương trong lòng mình.

Khương Vũ Vi-- Nếu như không có cô ta, mình đã không phải ra đi bốn năm trời. Nếu không có cô ta, Cố Minh Thành sẽ không tức giận đến nỗi không nghe điện thoại.

Khương Minh Khải vẫn còn đang bàn với Khương Lịch Niên mưu đồ gì đó. Khương Thục Đồng đè nén tiếng khóc của mình, lại chăm chú lắng nghe.

Thì ra, Khương Minh Khải muốn đối phó với Cố Minh Thành, ông muốn khui ra chuyện Cố Minh Thành và Diệp Hạ. Diệp Hạ bây giờ đã là người chết, ông ta muốn đem chuyện này nói cho cảnh sát để cảnh sát đi điều tra xem năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Suy cho cùng, chuyện năm đó là cũng do Khương Thục Đồng tự mình đoán ra, người khác không biết được. Không có nhân chứng, vật chứng, muốn đi tố cáo lên tòa, bên tòa án sẽ bác bỏ vụ việc. Nhưng nếu báo cảnh sát, chỉ sợ kết quả sẽ không như vậy nữa.

Khương Lịch Niên vẫn còn đang nói Cố Minh Thành hại con gái ông đến nông nỗi một mẹ một con phải lưu lạc tha hương tận nước Đức xa xôi--

Khương Lịch Niên không nói Ken chính là con của Cố Minh Thành, có lẽ là ông cảm thấy hổ thẹn.

Hai người sau khi thương lượng xong, quyết định sẽ đạp đổ Cố Minh Thành, nếu không đạp đổ được, thì cũng phải làm cho anh ta sứt đầu mẻ trán.

Tim của Khương Thục Đồng rất đau.

Khương Lịch Niên và Khương Minh Khải còn thương lượng một lúc lâu sau nữa. Sau khi Khương Minh Khải rời đi, Khương Thục Đồng liền mở cửa bước ra.

"Bùm"--cô liền quỳ xuống trước mặt Khương Lịch Niên, "Ba, con cầu xin ba, đừng đi tố cáo anh ấy!Đừng đi."

"Con thế này là sao đây? Vì Cố Minh Thành mà quỳ xuống với ba sao?"

"Ba, anh ấy là cha của con con, cũng là người đàn ông của con. Nếu ba tố cáo anh ấy thì ba đặt con gái ba ở đâu? Ba để Ken đặt ở đâu đây?" Khương Thục Đồng bắt đầu khóc.

Vì cái lí do hoang đường đó mà cô phải rời đi bốn năm, cô khóc.

Từ năm cô hai mươi bốn tuổi đến hai mươi chínn tuổi, trong sinh mệnh của cô chỉ có một người đàn ông đó thôi.

Cô và anh vướng mắc không dứt, cô với anh là yêu hận đan xen.

Cô có thể rời xa anh, nhưng cô không cho phép người khác hại đến anh ấy!

Khương Lịch Niên sờ lên đầu Khương Thục Đồng, "Sao con lại ngốc thế này! Anh ta đùa giỡn con, con có nhìn ra không? Những năm nay, bên cạnh anh ta có biết bao nhiêu phụ nữ. Dạng đàn ông như anh ta có đến bảy mươi tuổi thì phụ nữ cũng không ngừng đuổi theo anh ta. Nhưng con thì sao? Con chỉ là một người phụ nữ bình thưòng, qua mỗi năm, người theo đuổi con lại ít đi một hàng, con còn có một đứa con nữa...Những điều này, con từng nghĩ qua chưa?"

Khương Thục Đồng vẫn luôn cúi đầu, nước mắt rơi đầy trên đất, nước mắt nước mũi thi nhau rơi, nhìn rất đáng thương, cô nắm lấu áo của Khương Lịch Niên, "Ba, đi theo anh ấy con không hề hối hận! Chú muốn đi tố cáo anh ấy là chuyện của chú ấy, nhưng con không cho phép ba đi, ba không được đi tố cáo anh ấy. Tuyệt đối không được! Không thì cả đời này ba sẽ không bao giờ được gặp lại Ken nữa, cũng sẽ không bao giờ nhìn thấy con nữa!"

Ánh mắt Khương Thục Đồng nhìn thẳng vào Khương Lịch Niên, trong mắt vương lệ nhưng thái độ rất kiên quyết.

"Con----" Khương Lịch Niên trừng Khương Thục Đồng, "Con gái, là anh ta hại con ra nông nỗi này!"

"Không phải anh ấy. Con biết, là Khương Vũ Vi! Hận thù của chú, chú ấy không tố cáo thì không vừa lòng, nhưng ba thì không thể đi tố cáo!" Khương Thục Đồng vẫn nắm chặt lấy góc áo ông, ngẩng đầu nhìn Khương Lịch Niên.

Khương Lịch Niên thở dài "Haiizzz" một tiếng.

Sau đó, ông đột nhiên hỏi: "Có phải con vẫn ảo tưởng gì với Cố Minh Thành không? có phải lại muốn làm lại từ đầu với anh ta không?"

Có hay không? Khương Thục Đồng cũng không biết, nhảy ra khẩn cầu ba cô là do bản năng của cô thúc đẩy.

Cô ngẩn người.

"Con sợ ba đi tố cáo cậu ta, cậu ta và nhà chúng ta sẽ kết thù. Kết thù rồi, bọn con tương lai sẽ không thể ở bên nhau nữa,nhưng chú của con. Thứ nhất, con cũng biết, chú con không đi tố cáo không được. Thứ hai, nếu như chú con đi tố cáo thì cũng sẽ ảnh hưởng đến hai đứa bọn con, có phải thế hay không? Con gái, con tỉnh lại đi!" Cố Minh Thành lại lắc vai Khương Thục Đồng, một bộ dạng chỉ hận rèn sắt không thành.

Khương Thục Đồng ngẩn ra, là thế sao?

Trong tận thâm tâm cô, trong ý thức của cô, cô vẫn còn muốn cùng với Cố Minh Thành gương vỡ lại lành sao?