Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 197

Vốn dĩ hôm nay Cố Minh Thành có cuộc họp, nhưng gần đến giờ anh quyết định....hủy cuộc họp, bởi vì anh muốn gặp đứa bé.

Ken và Từ Tranh Dương đang ở phòng làm việc của anh chơi đùa, Ken vì muốn được bảo vệ đã chạy về phía Cố Minh Thành, Cố Minh Thành dang rộng vòng tay, ôm Ken vào lòng.

Năm đó, anh cũng ôm mẹ của đứa trẻ này như vậy.

Ken đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt dịu dàng như tri âm tri kỷ, nhìn Cố Minh Thành, gọi một câu, “chú Cố”.

Ánh mắt trong veo đó của đứa bé, giống như có cảm xúc mà biểu lộ ra, lại giống như có loại tình cảm đặc biệt gì đó đối với anh, giống cô.

Ánh mắt Khương Thục Đồng, là đáng yêu mang theo sự điềm đạm đáng thương.

Cố Minh Thành xoa đầu đứa bé, giống như năm xưa vuốt ve cô, giọng khàn khàn nói một câu, “Ngoan!”

Đứa trẻ lại chạy đi chơi, thật ra mấy năm nay, Cố Minh Thành rất sợ ồn.

Dùng cách nói của anh chính là: người già rồi, thích yên tĩnh.

Thật ra anh cũng không già.

……

Khương Lịch Niên cuối cùng cũng làm xong phẫu thuật, Khương Thục Đồng yên tâm rồi, đến phòng bệnh thăm cha một lát.

Bác sĩ nói phẫu thuật rất thành công, ăn một ít thức ăn dạng lỏng là được rồi, đợi hết thuốc tê rồi thì không vấn đề gì.

Khương Thục Đồng mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhớ đến Ken vẫn còn ở chỗ Bạch Mi, Khương Thục Đồng gọi điện thoại cho cô, nói cô biết là hai đứa bé trai ồn ào ngất trời, vả lại, Ken nhà cô lại rất nghịch, biết khó trông chừng hai đứa bé trai, hỏi Bạch Mi ở đâu, cô đi đón con về.

Bạch Mi nói, “đứa bé không ở chỗ tôi, không may hôm nay có khách hàng đến tìm tôi đàm phán, tôi đem đứa bé cho người khác trông chừng rồi.”

Khương Thục Đồng vừa nghe liền nóng lòng, chuyện Ken đi lạc lần trước vẫn còn sờ sờ trước mắt, đây mới có thời gian hai ngày, Bạch Mi sao lại lớn gan vậy, tùy tiện đem đứa bé giao cho người khác.?”

“Ai?” Khương Thục Đồng hỏi lại.

“Cố Minh Thành, ở văn phòng của anh ta! Anh ta đối với việc trông trẻ, không hề phản cảm như vậy.”

Khương Thục Đồng vừa nghe, đứng hình, Bạch Mi làm cô trở tay không kịp, có lẽ Bạch Mi muốn làm mối cho hai người, cho nên đem tin tức nghe được ở chỗ Khương Thục Đồng kể hết cho Cố Minh Thành nghe rồi.

Nếu không, quan hệ giữa Bạch Mi và Cố Minh Thành không được xem là “thân”, cô tuyệt đối không thể đem chuyện phiền phức này để Cố Minh Thành làm, chắc chắn là nhắc nhở Cố Minh Thành, hoặc là sớm đã đem chuyện đứa con này là của Cố Minh Thành nói cho anh ta biết rồi.

Khương Thục Đồng phút chốc nóng ruột.

Rời đi bốn năm, cô đã mất đi dũng khí chủ động liên lạc với anh rồi.

Cô ngồi trong hành lang bệnh viện, xem ra Bạch Mi sẽ không đi đón con giúp cô rồi, cô ấy chính là muốn Khương Thục Đồng tự đi.

Khương Thục Đồng không hề biết suy nghĩ bây giờ của Cố Minh Thành.

Thân là người trong cuộc, sẽ không để nhiều chuyện ở trong lòng, ví dụ Adam cũng họ Cố, ví dụ Adam cũng có bệnh suyễn, bởi vì những chuyện này Khương Thục Đồng vô tình tự nhiên biết, không hề đem những chuyện này xâu chuỗi lại, cô cũng không biết Ken ở trước mặt Cố Minh Thành nói bao nhiêu lần từ Adam, không biết Adam từng trước mặt Cố Minh Thành phát bệnh suyễn, cũng không đem câu nói “di truyền” bác sĩ từng nói là nhân tố phát bệnh suyễn đặt ở trong lòng, bởi vì cô biết là do Cố Minh Thành hút thuốc tạo ra bệnh cho con.

Cố Minh Thành hút thuốc, là chuyện mọi người đều biết.

Cô cho rằng như vậy, tưởng người khác cũng cho là vậy, vả lại, cô cho rằng đây là chuyện đương nhiên.

Nhưng Cố Minh Thành không hề cho là vậy.

Cô cũng không biết, bây giờ Cố Minh Thành đối với cô, đã ngập tràn thù hận

Khương Thục Đồng nghĩ là, Cố Minh Thành chắc chắn biết là con của Khương Thục Đồng, cho dù Bạch Mi không nói với anh, Từ Tranh Dương cũng sẽ nói đứa bé này “là con của dì Thục Đồng”, điểm này, Khương Thục Đồng vô cùng khẳng định.

Xem ra, nhất định phải liên lạc với Cố Minh Thành rồi.

Nhưng làm sao lựa lời đây? Tay cô mò tìm điện thoại, đang nghĩ, tim đập vô cùng nhanh.

Giống như tâm trạng lúc thi tốt nghiệp vậy, rất hồi hộp.

Khương Thục Đồng không lấy điện thoại của mình gọi cho Cố Minh Thành, là dùng điện thoại của cha.

Còn về tại sao không dùng điện thoại của mình, nguyên nhân rất nhiều: muốn đem giấu đi chính bản thân đêm đó không nói chuyện, không muốn để anh biết mình đã đi Frankfurt.

Rất nhiều, rất nhiều.

Tuy những điều này đều là tự lừa dối mình nhưng cũng đỡ hơn là bị mất mặt.

Cố Minh Thành nhìn thấy số lạ reo lên, anh nhận ra đó là điện thoại của Khương Lịch Niên, nhất định là cô.

Nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, mới bắt máy.

Âm thanh “alo” vang lên, Khương Thục Đồng rất lâu đều không dám nói chuyện.

Đầu bên kia hình như cũng biết được tâm tư tình cảm của cô, cứ như vậy mà đợi.

Yên lặng kéo dài trong điện thoại.

Khương Thục Đồng đột nhiên muốn khóc, mấy năm trôi qua, ngày tháng không có anh, cô từng khắc cốt ghi tâm nhớ anh, nhưng hôm nay nghe giọng nói của anh, cô lại không nói ra được chữ nào.

Khương Thục Đồng lựa lời đã rất lâu rồi, lại bất luận thế nào một chữ cũng không nhớ ra.

“Ken, con em, nghe Bạch Mi nói, là anh đang trông nó, ba em đã làm xong phẫu thuật rồi, anh có tiện không? Nếu tiện, em đến đón nó về, con rất nghịch!” Khương Thục Đồng đã nghe thấy đầu bên kia tiếng ồn ào của hai đứa trẻ.

Giọng Khương Thục Đồng khách sáo mà nhẹ nhàng, tự ti mà tiết chế.

“Cố Hành Cương?” Cố Minh Thành hỏi.

Thời khắc đó, Khương Thục Đồng cho rằng Bạch Mi đã đem chuyện đứa bé là con anh, nói với Cố Minh Thành rồi.

Cho nên, Cố Minh Thành mới đặc biệt nhấn mạnh tên tiếng hoa của đứa trẻ.

“Uhm, đúng.” trầm lặng một lúc, Khương Thục Đồng nói.

Cô đang nghĩ, nếu đã như vậy, lúc cô đi đón con, nói với anh là con anh cho xong, không biết anh có thừa nhận đứa con riêng này không.

“Trưa nay mời em ăn cơm, thiết nghĩ em cũng không muốn đến công ty, hẹn ở nhà hàng bên ngoài đi, một lát anh gửi địa chỉ cho em.” Cố Minh Thành lại biết chuyện cô không muốn đến công ty.

Thật đúng là con giun trong bụng cô.

Dù sao thì chuyện năm xưa với Cố Minh Thành, làm ồn ào khắp nơi, bây giờ cô rời đi, lại trở về công ty, hiển nhiên không thích hợp.

Điện thoại Khương Lịch Niên có một tin nhắn wechat gửi đến, gửi địa chỉ nhà hàng, nhà hàng tên là frankfurt, tên thành phố cô từng ở, trước đây Cố Minh Thành chưa từng quan tâm đến nhà hàng Đức, bởi vì nghĩ đến cô ở Đức sống bốn năm, đứa bé lại lớn lên ở Đức, nên đặc biệt chọn.

Nghe nói là một đầu bếp rất có thâm niên đến từ Frankfurt mở, rất chính tông, nguyên liệu Đức đều vận chuyển bằng đường hàng không tới, rất tươi.

Bởi vì đắt, đồng thời người thích món Đức ở Hải Thành rất ít, cho nên, hầu như không người, cho dù là sáng thứ bảy cũng vắng vẻ yên tĩnh.

Khương Thục Đồng đồng ý, hỏi một chút về tình hình bệnh của cha, ba tiếng nữa thì cha mới tỉnh lại, thời gian này, sẽ có y tá chăm sóc cha, Khương Thục Đồng không cần lo.

Thế là cô đi đến cái nhà hàng Cố Minh Thành nói, quả nhiên rất riêng tư, Cố Minh Thành đã đặt xong chỗ, đang dựa trên sô pha bên trong, giữa các sô pha hình như là một phòng riêng biệt ấm cúng.

Cố Minh Thành đã ngồi ở đó rồi, Ken ngồi trong lòng anh, Ken không biết đang chơi gì đó.

Nhìn thấy Khương Thục Đồng vào, dường như từ bốn năm trước đi đến, có điều cách ăn mặc và khí chất đã thay đổi rất nhiều rồi.

Tết tóc đuôi ngựa, mặt nhỏ mà tươi tắn, một bộ quần áo nhẹ nhàng mà thoải mái, toát lên sức sống tràn trề, giống như một sinh viên đại học, căn bản không giống người mẹ có đứa con ba tuổi.

Thời gian bốn năm, không hề để lại vết tích nào trên mặt cô, ngược lại là anh, già rồi.

Hoặc là nói, là trưởng thành hấp dẫn, càng chín chắn hơn, càng thu hút phụ nữ hơn.

Cố Minh Thành vẫn luôn ngồi ở đó, nhìn Khương Thục Đồng từng bước từng bước đi về phía anh, ánh mắt chăm chú đặt lên khuôn mặt cô.

Khương Thục Đồng xoa bàn tay thật chặt, người đó, vẫn thích mặc áo sơ mi đen, chân này gác lên chân kia, ánh mắt càng sắc bén hơn so với bốn năm trước, làm Khương Thục Đồng không có nơi nào để né tránh.

Anh dường như đang chất vấn Khương Thục Đồng, đang lên án Khương Thục Đồng.

Có một sự mơ hồ của cặp tình nhân lâu ngày gặp lại, đang thoáng luồng qua ở giữa cô và anh.

Ngày xưa, cô là tình nhân của anh.

Khương Thục Đồng ngồi xuống, gật đầu nhẹ, nhẹ nhàng gọi một tiếng “Cố tổng”, lại chào hỏi Ken một tiếng, “Ken, mẹ đến đón con đây!”.

“Lại nhận nuôi một đứa trẻ?” câu đầu tiên của Cố Minh Thành.

Là cố ý nói như vậy, anh biết đứa trẻ này là tự Khương Thục Đồng sinh.

Bởi vì anh giận, giận cô những ngày tháng không có anh, cùng người đàn ông khác...

Khương Thục Đồng cảm thấy tổn hại lòng tự tôn của mình, nhẹ giọng nói, “Không cho em tự sinh sao?”

Hừ

Cố Minh Thành biết đứa bé này là của cô là một chuyện.

Cô tự thừa nhận lại là một chuyện khác.

Quả nhiên là cô tự sinh.

Ken đã chuyển sang sô pha của mẹ rồi, đang dùng tiếng Đức nói với Khương Thục Đồng những chuyện nghe thấy sáng nay.

Khương Thục Đồng nghiêng mặt đối diện với Ken, chốc chốc cười, lúc thì nghe Ken kể chuyện cảm thấy rất căng thẳng.

Tóm lại, đó là thế giới tiếng Đức mà Cố Minh Thành không thể bước vào.

Anh không biết cô ở Frankfurt đã trải qua chuyện gì, anh vẫn luôn ở Hải Thành, không gì thay đổi, bởi vì sợ một ngày, cô quay về, sẽ không tìm được anh.

Bốn năm không gặp, những nỗi nhớ đến khắc cốt trong lòng và những giọt nước mắt từng rơi, đều bị sự hiểu lầm đứa trẻ này mang lại làm nhạt bớt.

Yêu cô bao nhiêu, bây giờ hận cô bấy nhiêu.

Cố Minh Thành đưa menu cho Khương Thục Đồng, để cô gọi món.

Khương Thục Đồng vừa gọi, vừa hỏi ý Ken, rất nhiều món Ken đã ăn qua, nói với Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng gọi xong rồi, không gọi cho Cố Minh Thành.

“Không biết anh thích ăn gì, cho nên, phần của anh, anh tự gọi đi!” Khương Thục Đồng nhẹ nhàng đặt menu trước mặt Cố Minh Thành.

“Không sao, anh không đói.”

Trí nhớ rốt cuộc kém thế nào?

Lúc trước nhớ đã từng một lần cùng cô ăn món Đức, anh và cô từng nói, món Đức cũng chỉ có chả giò là có thể ăn được, những thứ khác anh đều không thích, nếu cô có lòng, sẽ gọi cho anh một phần chả giò.

Chắc có lẽ thời gian quá lâu rồi mà cô lại quá bận.

Anh, thì lại nhớ rõ mồn một.

Khương Thục Đồng chỉ “Ừa” lên tiếng, cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi, “Mấy năm nay sống thế nào?”

Cố Minh Thành nhìn sang bên cạnh cười nhẹ, nụ cười đó không xuất phát từ đáy lòng, nụ cười ngập tràn sự chế giễu, “Không đặc sắc như em, nhưng cũng không tệ.”

Khương Thục Đồng hai năm trước có nghe cha nói qua, tốc độ thay phụ nữ của anh giống như thay quần áo.

Từ đó, tin tức liên quan đến anh, Khương Thục Đồng cũng không quan tâm nữa.

Cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu “Ừa” một tiếng, trên đường đến đây, đã nghĩ nên làm sao nói với anh đứa bé này là của anh.

Nhưng bây giờ, cô lại do dự rồi.

Thức ăn được dọn lên, cô giúp Ken đeo khăn ăn, dùng giọng điệu của người mẹ hiền dặn dò con ăn ngoan ngoãn.

Bên kia, Cố Minh Thành châm một điếu thuốc

Anh phiền lòng, đích thật phiền lòng.

Khương Thục Đồng chau mày một lúc, bệnh suyễn của con, sợ khói thuốc.