Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 137

Không biết từ lúc nào, mắt Khương Thục Đồng sớm đã chan chứa nước mắt.

Đến ngay cả Khương Lịch Niên ở phòng khách gọi cô ra ngoài xem đêm giao thừa cô cũng không nghe thấy

Nếu như nói tâm trạng trước kia của Khương Thục Đồng là lo lắng sốt ruột thì bây giờ ngược lại nhẹ nhàng, không lo, không sốt ruột.

Đêm ba mươi tết, Cố Minh Thành gọi điện cho Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng cười nói, “nhớ anh quá”những câu như vậy, không nghe ra có chút gì là tâm trạng không bình thường.

Khoảng thời gian đón năm mới, Khương Vũ Vi và cha cô ta cùng đến nhà Khương Thục Đồng một chuyến, Khương Thục Đồng ngồi trên sô pha, xem ti vi suốt.

Đối với thái độ Khương Vũ Vi, cô sớm dự đoán trước, thế nhưng căn bản không thèm để ý tới.

Khương Vũ Vi chắc đang rất mãn nguyện về chuyện bản thân đã thành công trong việc gây mâu thuẫn giữa Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng.

Mùng sáu tết, Khương Thục Đồng đi làm, thiết kế trang phục, không để bản thân một giây phút rãnh rỗi nào suy nghĩ về chuyện đó, cô không muốn sống trong những âu lo đã qua.

Cô vẫn như mọi khi đến công ty Từ Mậu Thận, Bạch Mi cũng có ở đó, có lúc là ở tòa nhà đối diện, có lúc là đứng từ xa nhìn.

……

Qua tết nguyên tiêu, Cố Minh Thành liền quay về.

Khương Thục Đồng như chưa từng xảy ra chuyện gì, đến sân bay đón anh.

Hai người vừa gặp nhau liền ôm nhau, hôn nhau, Khương Thục Đồng như chưa có chuyện gì xảy ra, vừa hôn anh vừa nói nhớ anh.

Giọng nói Cố Minh Thành trầm lắng khàn đặc, nữa ôm Khương Thục Đồng.

Một ngày không gặp như cách ba thu, huống hồ, cả cuối năm không gặp.

Lần này, Khương Thục Đồng không hề giống như lúc trước, nói “em yêu anh” với Cố Minh Thành, bởi vì sau đó phát sinh chuyện gì, cô rất rõ.

Cô bây giờ, chỉ theo kịch bản cùng Cố Minh Thành diễn xong màn kịch này.

Chỉ là con người đó, lại xem màn kịch ở sân bay coi là thật.

Mà cô, lại đắm chìm trong màn kịch, không thể tự thoát ra.

Hai người gọi xe về nhà, vừa vào cổng, Cố Minh Thành liền ôm Khương Thục Đồng bế lên lầu.

Hôn cô, sờ soạn, ++ cô

Khương Thục Đồng biết, sẩy thai đã hơn một tháng rồi, có thể ở chung được rồi.

Sau khi xong chuyện, Khương Thục Đồng nằm xoay lưng lại Cố Minh Thành, vai lộ ra.

Điện thoại của Cố Minh Thành reo lên vài lần, vốn rất mệt, dựa vào đầu giường thuận tay với lấy điện thoại xem, là bức ảnh wechat Khương Vũ Vi gửi.

Những bức ảnh này, Khương Thục Đồng biết là gì, là cô bảo Bạch Mi gửi cho Khương Vũ Vi, cô biết Khương Vũ Vi nhất định sẽ dùng những tấm ảnh này để phá hoại, nhưng có lẽ Khương Vũ Vi không biết người gửi cho cô ta những bức ảnh này là ai, cô ta cũng sẽ không phân biệt thực hư, gửi tất cả cho Cố Minh Thành.

Bởi vì những bức ảnh này có lợi đối với cô ta.

Những bức ảnh này, có tấm là ảnh Khương Thục Đồng và Từ Mậu Thận cũng nhau đánh cờ vây, có tấm cùng nhau ăn cơm, có tấm là Khương Thục Đồng đứng ở đó nhắm mắt, Từ Mậu Thận hình như đang giúp cô lấy một cọng long mi vướng trong mắt, có tấm...có tấm..

Tóm lại rất nhiều.

Khương Thục Đồng trước nay không biết sắp đặt chụp ảnh lại mệt như vậy.

Dường như sau khi Khương Thục Đồng sẩy thai, Từ Mậu Thận cũng đã thật sự mở lòng, không còn những tình cảm không dứt khoát với Khương Thục Đồng nữa, thật sự biến thành như anh như cha, như người dẫn đường của cô.

Cho nên, chuyện tiếp xúc giữa Khương Thục Đồng và Từ Mậu Thận đã cởi mở đi không ít.

Cố Minh Thành xem từng trang từng trang một, phóng lớn, xem có phải là dấu tích của photoshop không, dù sao thì cũng là Khương Vũ Vi gửi cho anh, âm mưu của Khương Vũ Vi, anh cũng biết.

Cố Minh Thành mệt mỏi nhíu mày, nhìn Khương Thục Đồng một cái.

Lúc trước cô chưa bao giờ ngủ như vậy, đều là hướng về phía anh ngủ, khoảng cách với anh rất gần, giờ đây cô quay lưng lại với anh.

Cố Minh Thành bỏ điện thoại xuống, ngủ

Không nói gì.

Ngày hôm sau, anh lái xe đưa Khương Thục Đồng đi làm, hai người chưa ăn sáng, lúc đi qua tiệm đậu nành Vĩnh Hòa, Khương Thục Đồng đi mua dầu cháo quẩy và sữa đậu nành, sau khi lên xe, liền đưa cho Cố Minh Thành, thuận miệng nói một câu, “Từ....”

Ánh mắt của Cố Minh Thành đột nhiên thay đổi, anh nhìn chằm chằm Khương Thục Đồng.

Khương Thục Đồng dường như nhận ra liền sửa lại: “Lâu rồi không ăn quẩy, ăn nhanh đi”.

Vụng về sửa lại

Thật ra là cố ý

Cố Minh Thành cắn chặt răng, không ăn giò quẩy, vứt những chiếc dầu cháo quẩy ra ngoài cửa sổ.

“Không ăn sao? Nếu chê không ngon, em có thế ăn! Khương Thục Đồng nói, giả vờ vô tội.

Cô muốn Cố Minh Thành hận cô, càng hận càng tốt.

Cố Minh Thành mím chặt môi, không nói câu nào

Khương Thục Đồng hôm nay đến công xưởng của mình, vỗn dĩ công việc rất nặng nhọc, nhưng cô ngồi ở phòng thiết kế, nhớ lại, cô cúi đầu cười gượng, bản thân đúng là giỏi diễn kịch, không làm diễn viên thật đáng tiếc.

Nghỉ tết, Cố Minh Thành lại rất lâu rồi không đến công ty, hội nghị rất quan trọng nhưng lúc họp, anh vừa hút thuốc vừa xem bản thảo, có vài chổ theo không kịp, sau đó dứt khoát để Tổng giám đốc làm thay, anh một mình đứng nhìn bên ngoài cửa sổ, hút thuốc.

Rất rõ ràng, tháng này đã xảy ra chuyện gì đó.

Anh trước giờ không hề đánh giá thấp sức hấp dẫn của Từ Mậu Thận, cũng biết “có cùng sở thích” có sức sát thương như thế nào.

Một tháng, chỉ thời gian một tháng.

Cố Minh Thành lại lần nữa nhận được ảnh của Khương Thục Đồng và Từ Mậu Thận, là sau khi tan họp.

Là một bức ảnh khỏa thân

Tất nhiên là của Khương Thục Đồng và Từ Mậu Thận, có điều tấm này, không phải Khương Vũ Vi, mà là Bạch Mi gửi cho anh.

Đây là kết quả sau khi Khương Thục Đồng và Bạch Mi thương lượng, họ biết Khương Vũ Vi sau này sẽ kím chuyện sinh sự, cho nên tấm này tuyệt đối không thể gửi cho Khương Vũ Vi, tránh hậu họa về sau.

Mái tóc đen của Khương Thục Đồng, nằm nghiêng trên giường, nhẹ nhàng ôm áo lông chồn,lộ ra bộ ngực đầy đặn, nhưng cái người cô đang say sưa nhìn ngắm, là Từ Mậu Thận.

Tư thế của Từ Mậu Thận cũng giống cô, tuy không có hành động gì, nhưng ánh mắt chan chưa tình ý đó...

Tấm ảnh này, Bạch Mi thông qua nhiều tầng xử lí, may mà cô biết một vài kỹ thuật nhiếp ảnh, đầu tiên chỉnh ống kính thành loại hay quay video, sau đó ghép ảnh của Từ Mậu Thận và Khương Thục Đồng lại với nhau, tốn biết bao công sức của cô.

Chỉ cần có lòng thì không gì không làm được.

Từng bước từng bước, đẩy tâm trạng của Cố Minh Thành đến cùng cực.

Đồng thời bị đẩy đến đường cùng còn có Khương Thục Đồng.

Có điều, đây là lựa chọn của bản thân Khương Thục Đồng

Chỉ khi hai người đều bị ép đến đường cùng, thì hai người mới có thể thuận lợi chia tay, Cố Minh Thành mới ân đoạn nghĩa tuyệt với Khương Thục Đồng, không còn dây dưa không dứt.

Thời khắc đó, Khương Thục Đồng cảm thấy bản thân quá hiểu rõ Cố Minh Thành, dường như cách nghĩ không hiểu anh ấy của trước kia, là sai lầm.

Đầu tiên là dùng những bức ảnh của Khương Vũ Vi gây rối, để Cố Minh Thành biết xảy ra chuyện gì, sau đó Bạch Mi lại tấn công một đòn nữa.

Bạch Mi vốn là vợ trước của Từ Mậu Thận, không muốn nhìn thấy chồng cũ và cô gái khác yêu nhau, điều này là hết sức bình thường.

Tất cả mọi chuyện đều là hiển nhiên, dường như đến con đường chia tay cũng đi khá suông sẻ.

Quả nhiên, Cố Minh Thành xem xong điện thoại, liền lập tức quăng đi.

Từ Mậu Thận đối với Khương Thục Đồng sớm đã có điều gì đó.

Nếu như diễn kịch, không thể nào sắp đặt trước lâu như vậy.

Cố Minh Thành nhắm chặt mắt

Tối về đến nhà

Lúc Khương Thục Đồng nói chuyện với anh, tâm trí lơ lửng.

Cố Minh Thành hỏi một câu, “đang nhớ ai?”.

“Không..không nhớ ai hết” Khương Thục Đồng xảo biện.

Buổi tối, Khương Thục Đồng lên giường, không có ý định cùng Cố Minh Thành xxx, bận rộn cả ngày ở công xưởng, rất mệt, bò lên giường với thân thể mệt mỏi, mềm nhũn.

Cố Minh Thành liền tắt đèn, đè lên người của Khương Thục Đồng.

Đôi tay từ bên dưới chụp lấy ngực của Khương Thục Đồng, từ giữa cặp mông đẩy đà mượt mà của cô, mạnh bạo nhét vào.

Bởi vì gấp gáp, Khương Thục Đồng có chút đau.

“Đau quá, Minh Thành” giọng Khương Thục Đồng dịu dàng nhỏ nhẹ khẽ kêu lên.

“Em ở dưới người của hắn, cũng kêu đau như vậy phải không?” giọng nói tức tối của Cố Minh Thành nói khẽ bên tai Khương Thục Đồng.

Tiếp đó, âm thanh va đập trong phòng, vang lên bốn phía

Khương Thục Đồng vốn định hỏi “Ai”, nhưng cuối cùng không nói ra.

Cô biết người anh nói đến là ai.

Khương Thục Đồng cũng từng nghĩ, đối với Cố Minh Thành như vậy rất tàn nhẫn, nhưng không còn cách nào khác.

Đầu Khương Thục Đồng gối lên giường, khóc

Loại âm thanh này, làm lòng Cố Minh Thành có làm sao cũng không thể lắp đầy, chỉ có thể thông qua những va chạm dữ dội để đạt được sự thõa mãn vào thời khắc đó.

Đây là thời khắc bi đát nhất trong cuộc đời anh.

Sau khi xong việc, Cố Minh Thành nằm sang một bên, nhắm chặt mắt.

Khương Thục Đồng vẫn nằm đó, thở hổn hển.

Hồi sau, Khương Thục Đồng nói “Minh Thành, chúng ta chia tay đi”.

“Lý do.” Hai chữ này, được ném đi bằng một ngữ khí nhanh và lạnh lẽo.

“Em không còn yêu anh!”

Năm chữ này, đã phán Cố Minh Thành tội tử hình, rất lâu sau đó, anh đều sẽ nhớ đến năm chữ này.

Người nói ra giọng điệu rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo sự kiên quyết nhất định muốn chia tay

Những ngày tháng sau này, mỗi khi nhớ đến Khương Thục Đồng nói năm chữ này, trong lòng như thêm một lớp màn, thời gian lâu rồi, nó sẽ đem tim anh mài dũa đến chai sạn.

Cố Minh Thành cười khổ, “ cuối cùng cũng yêu cái tên đàn ông khốn đó rồi sao?”

Khương Lục Đồng lại dùng giọng nói nhỏ nhẹ nói, “Anh ấy không phải là đàn ông khốn”!

“Em bây giờ vẫn còn đang ở trên giường của anh, lại đi nói tốt người đàn ông khác sao?”, nói xong Cố Minh Thành bật đèn trên đầu giường, từ bên đó lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.

Khương Thục Đồng từng nói không thích anh hút thuốc, có điều, anh không quản được nhiều như vậy nữa rồi.

Anh nghiêng đầu, nhìn về hướng Khương Thục Đồng, cô vẫn giữ tư thế ban nãy, chỉ là ngửi thấy mùi thuốc, đầu cô quay về hướng khác.

Bây giờ, cô sẽ không bao giờ nói những lời cấm anh hút thuốc nữa rồi.

“Chia tay anh, quen anh ta?” Cố Minh Thành vùi điếu thuốc vào gạt tàn

Khương Thục Đồng không trả lời.

Ánh mắt Cố Minh Thành nhìn về phía cô, đôi vai trần mà gầy gò, cổ thiên nga, tóc đã bị cô ấy vén sang một bên, xõa ở bên gần với Cố Minh Thành

Khương Thục Đồng không nói gì.

“Mấy ngày nay em lờ mờ cảm nhận được những gì, em nghĩ chắc anh đã biết. Vỗn em đã định nói với anh, nhưng em sợ” Khương Thục Đồng nghiêng đầu lại, tay hạ thấp, đầu gối lên tay.

“Sợ cái gì? Anh ăn thịt em?” Cố Minh Thành hỏi.

“Không phải, em sợ..” Khương Thục Đồng đầu nhìn xuống, giọng ồm ồm, “Em sợ anh sẽ đối phó anh ấy giống như cách anh đối phó Lục Chi Khiêm, anh ấy nhất định không phải là đối thủ của anh, em sợ bản thân đem họa đến cho anh ấy, em sợ anh, nhưng anh ấy đem lại cho em cảm giác rất khác, như thầy như anh, ở cùng anh ấy, em rất...”

“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Cố Minh Thành mặc quần áo, đi xuống lầu.