Rất Yêu, Rất Yêu Em

Chương 133

Hôm nay rõ ràng là cô ta có lý mà, nhưng mà vì sao đến cuối cùng lại bị Cố Minh Thành làm sợ đến như vậy chứ?

......

Sáng mai nhận được tin wechat của Bạch Mi nói là về Nam Linh,Khương Thục Đồng đang trong xưởng may。

Cô ta cảm thấy tên Nam Linh này nghe rất hay,thì hỏi Bạch Mi đến đó làm chi,nơi đó với Bạch Mi có liên quan gì chứ?

Bạch Mi nói:Ba chồng tôi vừa qua đời,ông ta ở thị trấn nhỏ đó đã cực nhọc cả đời,đã nuôi dưỡng một đứa con trai tốt,đáng tiếc,tôi không có phúc phận làm con dâu của ông ta。

Khương Thục Đồng mới ý thức được,thì ra Nam Linh là quê hương của Từ Mậu Thận,người già đạp máy may trên miếng ngọc đó đã chết rồi sao?

Nhưng mà,hiện nay đang là thời kỳ mẫn cảm giữa cô ta và Từ Mậu Thận,vẫn là đừng tham gia nhiều quá,lần trước Cố Minh Thành muốn giết Từ Mậu Thận rồi đó。

Bạch Mi nói đêm hôm qua cả đêm cũng không ngủ được,nhớ lại những chuyện trước đây,nhớ lại chuyện quen biết với Từ Mậu Thận bên Mỹ,lại gửi cho Khương Thục Đồng rất nhiều hình ảnh của khi đó。

Khương Thục Đồng từ từ xem kỹ những tấm hình,Từ Mậu Thận hiện nay cũng không khác nhiều với xưa kia,chỉ là cảm thấy đã trưởng thành và ổn định hơn rất nhiều,có cảm giác của một người đàn ông tốt。

Những tấm hình đó Khương Thục Đồng cũng chỉ xem mà thôi,nhưng duy nhất có một tấm,Khương Thục Đồng rất có hứng thú,đó là tấm hình Từ Mậu Thận và Bạch Mi đang trong trường đại học,phía sau xuất hiện một bóng hình của một người,có thể dùng máy ảnh phản xạ ống kính lớn chụp đó, đều tập trung trên người Từ Mậu Thận và Bạch Mi,nhưng mà,Khương Thục Đồng vẫn nhìn thấy được người đó trong bối cảnh đó。

Khuôn mặt với hiện nay cũng không khác nhiều lắm,anh ta kêu ngạo,không dễ khuất phục,một tay để trong túi,bộ dạng chính chắn,anh ta khi đó đã thích mặc áo sơ mi màu đen và màu xám - -

Trái tim của Khương Thục Đồng không nhịn được đã đập thình thịch,Cố Minh Thành!

Gốc môi của cô ta không nhịn được liền cười lên,trên mặt quả nhiên lại có thần thái như một thiếu nữ nũng nịu vậy。

Gọi thầm trong lòng:Minh Thành,Cố Minh Thành!

Bạch Mi giống như dẫn theo Từ Tranh Dương về dự tang lễ,còn có Từ Mậu Thận。

Ba ngày sau,Khương Thục Đồng đang trong phòng làm việc của Cố Minh Thành,đột nhiên có một người đẩy cửa bước vào。

Khương Thục Đồng đứng bên cạnh của Cố Minh Thành,đôi tay từ phía sau quằng lại cổ của Cố Minh Thành,nhìn thấy có người đến,liền sửng người ra,quả nhiên là Từ Mậu Thận。

Trên cánh tay bên trái của anh đang đeo huy hiệu chữ “Hiếu”,nhìn thấy Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng,liền khấu đầu hành lễ。

Khương Thục Đồng nghe nói,có một số địa phương,có một phong tục này,tức là trong nhà có người qua đời,những con cháu của người đã chết phải đến nhà của những người cho phúng điếu đáp lễ tạ ơn。

Chỉ là Khương Thục Đồng không ngờ đến,trong thành phố lớn này,Từ Mậu Thận vẫn nghiêm khắc tuân thủ điểm này。

Cố Minh Thành không phải người lớn của Từ Mậu Thận,chỉ là bạn bè với nhau thôi,xem ra anh ta đã cho phúng điếu,vậy tin tức cha Từ Mậu Thận qua đời,anh ta biết được đó,sở dĩ không nói với bản thân,Khương Thục Đồng đã biết nguyên nhân。

Biểu tình của Từ Mậu Thận nghiêm túc mà thận trọng,trên mặt lộ ra vẻ bận rộn và mệt mõi,anh ta khấu đầu một cái,nói một câu,“Cám ơn!”

Thì quay về。

Sau khi anh ta quay về,Cố Minh Thành ngẩng đầu lên,nhìn sang Khương Thục Đồng。

“Nhìn—nhìn em làm gì chứ?” Khương Thục Đồng hỏi。

“Em sớm đã biết được chuyện của ba anh ta rồi? Anh ta nói với em?” Cố Minh Thành hỏi。

“Không—không có mà,chúng em không liên lạc với nhau mà。Sao anh lại hỏi như vậy chứ?”

“Bàn tay của em để trang vai anh luôn duy trì sức lực đó,không có kinh ngạc gì hết!Anh đã biết,chuyện cha của anh ta mất em sớm đã biết được rồi。Vì người đang đạp máy may trên miếng ngọc đó là cha của anh ta,đối với con người này,em có thể nói quen biết,cũng có thể nói không quen,những động tác của em tuyệt đối không bình tĩnh như vậy,đúng không?” Cố Minh Thành nhẹ nhàng ngẩng cao đầu,nhìn sang Khương Thục Đồng đang đứng phía sau。

Đầu Khương Thục Đồng luôn cúi xuống,Cố Minh Thành nói rất đúng,đồng thời cũng khiến cô ta hít vào một hơi lạnh,không ngờ đến Cố Minh Thành lại có năng lực phán đoán như thế này,cho nên trước đây,cô ta tự xem như mình hay lắm,anh ta đã biết được bao nhiêu chuyện rồi?

Vẫn giả vờ như không biết chuyện gì sao?

“ Không phải,do Bạch Mi nói cho em biết đó! Cô ta nói phải về Nam Linh。”

Khương Thục Đồng nói。

“Em còn quen biết Bạch Mi sao?”

“Ừ,khi Tranh Dương nằm viện quen biết đó,con người cô ta cũng tốt lắm。” Khương Thục Đồng không muốn nói cho Cố Minh Thành biết,lần đầu tiên cô ta và Bạch Mi gặp nhau,là vì Bạch Mi khuyên cô ta làm mẹ của Tranh Dương。

Cố Minh Thành ngẩng đầu lên nhìn cô ta mấy cái,không nói gì hết。

Bên phòng nhân sự mang qua cho Cố Minh Thành một xấp tài liệu,Cố Minh Thành xem mấy cái,đã ký tên,đưa lại cho phòng nhân sự。

“Là gì đó?” Khương Thục Đồng muốn thay đổi chủ đề,hỏi một câu。

“Công ty tổ chức cho nhân viên đi khám sức khỏe。Em có muốn đi không?Nếu muốn đi,nói với anh một tiếng。”

“Em không đi,không đi!” Khương Thục Đồng liền lắc tay。

Từ khi đi làm đến nay,vẫn chưa kiểm tra sức khỏe lần nào,cô ta không biết hạng mục kiểm tra sức khỏe phải kiểm tra những thứ gì,sợ rằng thể chất của bản thân sẽ bị tiết lộ trong tập đoàn Minh Thành。

Sợ Cố Minh Thành sẽ bị người khác chê cười。

Hiện nay,không sinh con được đã trở thành tâm bệnh lớn của Khương Thục Đồng。

Cô ta đã mua rất nhiều que thử thai,hầu như ngày nào cũng thử,nhưng kết quả cũng như nhau,không có thai!”

Không thể nào là vấn đề của Cố Minh Thành,cô ta biết được,vấn đề là ở cô ta。

Cô ta cảm thấy tình yêu giữa cô ta và Cố Minh Thành như đang bấm giờ vậy,một ngày đến một ngày tiếp cận với trạm cuối đó,trong lòng không yên tĩnh được。

“Em đang sợ gì đó?” Cố Minh Thành hỏi cô ta。

“Không—không có gì mà,em muốn khám sức khỏe đi một mình là được rồi,sao phải đi chung với người trong cả công ty chứ?” Khương Thục Đồng có chút không tập trung nói。

… …

Không lâu sau là tết nguyên đán。

Khương Lịch Niên muốn Khương Thục Đồng quay về nhà,nói là ông đã già rồi,công xưởng cũng không cần quả lý,có chút nhàn nhã rồi,thì bắt đầu nghĩ lại những chuyện trước đây,có thể thực sự đã già rồi。

Khương Thục Đồng không có phản bác,dù sao cô ta tại Hải Thành cũng không có chỗ ở,dù sao với cha cũng xa cách nhiều năm như vậy,vốn dĩ cũng không muốn quay về nhà ở đâu,nhưng mà chịu không nổi cha dùng khẩu khí “Từ từ già đi” nói chuyện với cô ta,dù sao cũng là cha con với nhau,hơn nữa,cô ta và Cố Mình Thành vẫn chưa kết hôn,lâu ngày ở lại đây cũng không tốt lắm,Khương Thục Đồng nói với Cố Minh Thành một tiếng, thì quay về nhà。

Trước khi đi,Cố Minh Thành nằm trên giường,kéo lại tay của Khương Thục Đồng,“Quay về rồi nhớ anh không?”

“Em về đó mấy ngày thôi,hai ngày sau em về đây mà。” Khương Thục Đồng đang sắp xếp quần áo。

“Em nở lòng nào cho người đàn ông của em lẻ loi một mình?” Cố Minh Thành chọc ghẹo nói。

Tay của Khương Thục Đồng dừng lại,cũng đứng đó,cô ta quay về qua lễ cùng cha,vậy không phải chỉ còn lại một mình anh ta thôi sao。

“Trước đây anh qua lễ nhử thế nào vậy?” Khương thục Đồng hỏi,“Nếu như qua lễ cùng người khác,vậy thì đi tìm họ đi,nếu như một mình anh qua lễ,vậy thì tiếp tục cô đơn đi。”

“Trước đây sao?” Cố Minh Thành hỏi,tiếp tục nhăn lại chân mày。

Khương Thục Đồng đột nhiên nhớ ra,mười năm gần đây,anh ta và Từ Mậu Thận cùng nhau trải qua mà,có thể cùng nhau đón tết,nguyên đán chắc cũng như vậy chứ。

Khương Thục Đồng cảm thấy hổ thẹn,vốn dĩ hai người là bạn rất tốt đó - -

Sau khi cô ta về nhà,nhìn thấy Khương Lịch Niên,trước đây không nhìn kỹ ông ta,hiện nay xem kỹ lại,thực sự có chút già rồi,tuy nhiên vẫn rất đẹp trai,có thể nói gương mặt của ông ta như vậy,sẽ khiến nhiều cô nương nhỏ nhớ đến đấy,thể loại của ông chú điển hình,Khương Lịch Niên hiện nay không còn hiên ngang và kêu ngạo nữa,nói với Khương Thục Đồng “ Khương Vũ Vi hiện nay đối với con thế nào rồi?Có làm khó con không?”

Khương Thục Đồng có chút sửng người,chuyện cô ta giữa Khương Vũ Vi,sao Khương Lịch Niên biết chứ?

“Khương Vũ Vi đem bán đi những thanh thép của công xưởng,cha đã biết được rồi,cô ta có thể vì Cố Minh Thành đó,con cũng vậy,yêu ai không yêu,lại đi yêu một người mà người người cũng nhớ đến!” Khương Lịch Niên thở dài。

Khương Thục Đồng vẫn còn nhớ,khi ba nói nhờ cô ta tiếp nhận công xưởng đó,nói rằng Cố Minh Thành là hậu thuẫn của Khương Thục Đồng。

Nhưng mà xem ra,hậu thuẫn của Khương Thục Đồng,và người đàn ông người người nhớ đến,hai người cũng không mâu thuẫn mà。

Hai người khi đang nói chuyện,có người đến trong nhà làm đăng ký,người bên quản lý căn hộ。

Nhà Khương Lịch Niên là loại căn hộ bốn phòng có hai phòng khách,là dạng nhà kiểu mới,họ đến đăng ký,vì gần cuối năm rồi,phòng chống trộm cắp,mang những người thường trú và tạm trú đều đăng ký lại,chủ yếu là đề phòng một số người ngoài tỉnh。

Nội dung đăng ký cũng rõ ràng lắm,bao gồm năm sinh,số chứng minh nhân dân,quả nhiên còn có tình trạng hôn nhân,hơn nữa nếu đã kết hôn,còn phải ghi lên họ tên của vợ hoặc chồng,có thể muốn ngăn chặn một số quan hệ phức tạp。

Trong mục tình trạng hôn nhân,Khương Thục Đồng ghi lên:Hai chữ “Ly dị。”

Trước đây không chú ý đến,hiện nay nhìn thấy hai chữ đó,cảm thấy chướng mắt。

Khi đó cảm thấy ly hôn rồi cũng tốt thôi,hiện nay không ngờ đến,“Ly Hôn” rồi so sánh với Cố Minh Thành “Chưa kết hôn,” là một khác biệt rất lớn。

Chuyện nhà của anh ta,chuyện nhà của cô ta;Tình trạng hôn nhân của anh ta,cô ta - -

Điều quan trọng nhất,cô ta giống như không sinh con được - -

Sau khi Khương Thục Đồng điền xong,đợi khi người bên quản lý căn hộ nhắc nhỡ cô ta,cô ta mới biết,bản thân đã sửng sờ rất lâu。

Để làm dịu đi sự ngại ngùng lúc nãy,cô ta đã giúp cha điền luôn。

Khi nhân được wechat của Bạch Mi,cô ta đang nắn bột,Bạch Mi nói,tết nguyên đán dì giúp việc về nhà rồi,mấy ngày nay Từ Mậu Thận lại bị cảm,cô ta lại phải ra nước ngoài,Từ Tranh Dương không người chăm sóc,hỏi Khương Thục Đồng có thể giúp đỡ không。

Khương Thục Đồng nói được,trẻ con mà。

Sau khi gửi cho Bạch Mi địa chỉ nhà của mình,rất nhanh Bạch Mi đã đến,đang lái một chiếc xe hiệu BMW。

Từ Tranh Dương vừa đến một nơi hoàn cảnh xa lạ,lại là lần đầu tiên nhìn thấy cha của Khương Thục Đồng,cho nên không tự nhiên lắm。

Khương Thục Đồng cười cười,nhờ thằng bé giúp cô ta gói bánh xếp,hai người đang trò chuyện。

Chuyện gói bánh xếp,Khương Lịch Niên không làm đâu。

Hai người đang trò chuyện,không biết Từ khi nào lại nói đến chuyện của Từ Mậu Thận。

Do Từ Tranh Dương chủ động nói,nói là đêm đó ba đã khóc,đứng khóc ngoài lang cang,rất tiếc lại bị Từ Tranh Dương nhìn thấy。

Trong lòng Khương Thục Đồng lạnh một cái,tay đang nắn bột bánh xếp đã dừng lại,cô ta chưa từng gặp qua người đàn ông khóc,Từ Mậu Thận khóc,là vì cái gì chứ?

“Tranh Dương có biết vì sao ba lại khóc không?” Khương Thục Đồng hỏi。

“Thì chính là hôm ông nội mất đó,ba con đứng ngoài lang cang khóc rất thê thảm!” Từ Tranh Dương nói。

Khương Thục Đồng không thể tưởng tượng ra Từ Mậu Thận xưa nay luôn dịu dàng khi anh ta khóc lên lại là bộ dạng như thế nào,càng không biết anh ta khóc thê thảm lại là bộ dạng gì,trong thấp thoáng cũng thấy rất đáng thương。

Cho nên,bánh xếp của hôm nay,cô ta đã gói nhiều hơn tí,để vào trong tủ lạnh,muốn đợi đến sáng mai khi Từ Tranh Dương về nhà,mang qua đó cho Từ Mậu Thận,anh ta bị cảm,chắc cũng không có thời gian gói bánh xếp。

Trong nhà ba cái hộp cơm mới,giống nhau cả,Khương Thục Đồng đã đựng cho anh ta một hộp。

Sáng mai,quả nhiên là Từ Mậu Thận đến đón Từ Tranh Dương,Khương Thục Đồng lấy bánh xếp cho anh ta,anh ta nói với Khương Thục Đồng “Cám ơn。”

Anh ta không có xuống xe,càng không có vào nhà của Khương Thục Đồng。

Khương Thục Đồng chỉ là gật đầu,không nói gì hết。