“Biết rồi” Cố Minh Thành lười lười nói。
Trợ lý vừa bước gần cửa,liền nhìn thấy Khương Thục Đồng đang bước vào trong。
“Chủ tịch đang trong phòng nghỉ mát xa!” Trợ lý nhỏ tiếng nói một câu。
Xem ra ngày nào bác sĩ cũng đến đây mát xa là thật đó,trong lòng Khương Thục Đồng nghĩ。
Cô bước vào trong phòng nghỉ,nhìn thấy Cố Minh Thành đang nằm sấp trên giường,thân trên đang trần chuồng,da màu lúa mạch y như tràn đầy năng lượng vô hạn vậy,anh y như biết Khương Thục Đồng đã vào trong,lại làm y như không biết,bởi vì anh không có nói chuyện với Khương Thục Đồng,đầu nghiêng sang một bên。
Khương Thục Đồng luôn chú ý cách mát xa của Trúc Vân,không ý thức đã học làm theo。
“Khương tiểu thư đối với mát xa cũng có hứng thú sao?” Trúc vân nghiêng đầu qua nhìn Khương Thục Đồng nói,“Tôi giúp Cố Tổng mát xa xong rồi,Khương tiểu thư có muốn qua thử không?”
Nói xong,Trúc Vân đã đứng dậy,thời gian mỗi lần giúp Cố Minh Thành mát xa là bốn mươi lăm phút,đã đến giờ rồi,sắc mặt của Trúc Vân rất đỏ,xem ra đã rất mệt,cô đã thu dọn đồ,nói với Cố Minh Thành,“Cố Tổng,tôi về trước đây。” Lại gật đầu với Khương Thục Đồng,thì rời đi。
Cố Minh Thành không có đứng lên,Khương Thục Đồng cũng không nói chuyện。
Cô cúi đầu chăm chút nhìn Cố Minh Thành,chiếc quần của anh kéo rất xuống,lộ ra thắt lưng chặt chẽ và dây thắt lưng lỏng lẻo của anh。
“Em làm đi。” Anh nói một câu,với giọng nói âm trầm 。
Khương Thục Đồng không nói gì,thì ngồi bên cạnh anh,bắt đầu giúp anh mát xa。
Với sự di chuyển tay của Khương Thục Đồng,thân trên của Cố Minh Thành cũng bắt đầu động đậy,như đi theo dòng suối chảy vậy。
Tinh dầu lúc nãy Trúc Vân giúp Cố Minh Thành mát xa vẫn còn đó,khiến cho tay của Khương Thục Đồng vừa rít vừa nhờn。
“Cảm giác khỏe hơn chưa?” Khương Thục Đồng hỏi。
“Tốt hơn trước rồi。”
“Anh nên luyện tập nhiều。” Khương Thục Đồng mát xa mệt đến nỗi thở hỗn hễn,sau khi thêm vào tinh dầu,lực ma xát đã ít đi,phải dùng thêm sức,mặt cô đỏ ửng lên。
“Thời gian luyện tập không bằng thời gian đi làm。” Cố Minh Thành nói。
Giọng nói của Khương Thục Đồng dừng lại trong giây lát,không nói gì thêm。
Tiếng gõ cửa vang lên。
Khương Thục Đồng y như bị chạm điện vậy liền từ trên giường búng một cái nhảy xuống,đang muốn đứng qua một bên。
Đây là phản ứng cơ bản của cô。
Cố Minh Thành y như sớm đã đoán được toàn bộ sự việc vậy,tay còn đang để trên giường của anh đã nắm lại Khương Thục Đồng,đã bắt lại cô。
Thân thể của Khương Thục Đồng lui về sau,vì cô biết được người bên ngoài đã bước vào trong,vô cùng ngại ngùng。
Cố Minh Thành vẫn kéo lại bàn tay của cô,anh đã từ trên giường ngồi dậy,thuận tay đã kéo Khương Thục Đồng vào trong lòng anh,đang ôm lại cô,Khương Thục Đồng ngồi trên đùi của anh,y như đang ngồi trên tấm thảm kim vậy。
“Chủ tịch,bản hợp đồng của Khương tiểu thư đã soạn xong rồi,có muốn đi xem thử không?” Bên ngoài truyền lại một giọng nói của phụ nữ。
Cố Minh Thành đang quan sát trên mặt của Khương Thục Đồng,ngón tay cái đang quét trên mặt cô,cửa phòng của Cố Minh Thành là cửa kính,tuy rằng bên ngoài không nhìn thấy bên trong,nhưng mà cũng có thể nhìn thấy hình dáng người,bộ dạng rất dễ nhìn thấy không phải càng khiến người ta có suy nghĩ xâu xa hơn sao?
Sắc mặt của Khương Thục Đồng vừa giận vừa gấp,muốn từ trên người anh bước xuống,nhưng khi vùng vẫy nhất định sẽ càng khó xem,cho nên,tay trái của cô đã đeo lại cổ của Cố Minh Thành。
“Một lát nữa tôi sẽ nhờ cô qua xem。” Cố Minh Thành trả lời một câu。
Người trước cửa đã bước ra ngoài,nghe được tiếng đóng cửa,Khương Thục Đồng mới thở phào một hơi dài。
“Em đang sợ gì đó?” Cố Minh Thành hỏi。
Đúng đó,Khương Thục Đồng đang sợ vì chứ?
“Em sợ người khác sẽ suy nghĩ nhiều。”
“Trong lòng em không có mà,sợ gì chứ?Trúc Vân cũng mát xa cho anh,sao bà ta không sợ chứ?” Cố Minh Thành chăm chút nhìn vào đôi mắt của Khương Thục Đồng。
“Em...” Chỉ một câu nói đã khiến Khương Thục Đồng không nói nên lời,trong lòng cô nghĩ,Chúc Vân cũng bốn mươi mấy tuổi rồi,người ta nghĩ được gì chứ?
Đúng là,trong lòng cô có ma thật đó。
“Người bên ngoài,nhìn xuyên qua miếng kính,chỉ có thể nhìn thấy hình dáng người,em sợ họ cứ tưởng em và anh có những động tác khác,cũng hơi dung tục đó。” Khương Thục Đồng cúi đầu xuống,sắc mặt cũng có chút ngại。
Cố Minh Thành quay đầu lại nhìn lên chiếc giường,tiếp đó búng vào đầu của Khương Thục Đồng một cái,“Dung tục sao? Người khác cứ nghĩ là gì?Người khác cứ nghĩ em đang lấy miệng làm cho anh sao?”
“Anh...” Khương Thục Đồng nghe được từ này,trong thấp thoáng đã tức giận lên,sao anh có thể nói trắng trợn như vậy chứ,có chút xấu hổ lại tức giận,“Em Không nghĩ như vậy!”
“Vậy đang nghĩ như thế nào?” Cố Minh Thành lại bắt đầu rồi。
“Em muốn đi xem bản hợp đồng!” Khương Thục Đồng liền từ trên người Cố Minh Thành đứng dậy,đi đến phòng pháp vụ,còn sửa lại đầu tóc của mình。
Cố Minh Thành đứng phía sau cô,bộ dạng cười mà không giống cười vậy。
Khương Thục Đồng đi đến phòng pháp vụ,sự xấu hổ đó vẫn chưa giảm đi,sắc mặt còn có chút ửng đỏ,lúc nãy người đến phòng làm việc của Chủ tịch,luôn dùng ánh mắt hiếu kỳ và muốn xem kịch hay nhìn Khương Thục Đồng,khiến Khương Thục Đồng thấy không được tự nhiên。
Sau khi Khương Thục Đồng lấy được hợp đồng,không có quay lại phòng làm việc của Cố Minh Thành,mà đã về nhà。
Nhưng mà,bản hợp đồng này xem ra giống như rất bất lợi đối với Lục Chí Khiêm,không khác nào như điều khoản bá vương,nếu như anh ký,đúng là bị khờ,nếu như không ký,vậy là biểu hiện của người bình thường。
Mang hợp đồng cho Lục Chí Khiêm,không ngờ là Lục Chí Khiêm quả nhiên chịu ký,giống như Khương Thục Đồng đã đào sẵn một cái bẫy,tự động anh sẽ nhảy vào,hơn nữa,anh rõ ràng biết được đây là một cái bẫy,nhưng mà cũng đúng,hiện nay muốn tham gia dự án đó yêu cầu cần phải là tư cách pháp nhân,nếu như không có công ty của Khương Thục Đồng,anh muốn tham dự là không thể nào。
Tiền cũng không kiếm được。
Hơn nữa,Khương Thục Đồng biết được,sở dĩ Lục Chí Khiêm muốn tìm công ty của cô,còn có nguyên nhân sâu đậm hơn,vì chỉ có mượn công ty của Khương Thục Đồng,Cố Minh Thành mới không luôn luôn hạn chế quấy rầy anh,dù sao cũng phải nể mặt của Khương Thục Đồng。
Tâm tư của anh càng ngày càng sâu nặng。
Sau khi Lục Chí Khiêm quay về chú ba Khương Khải Minh đã đến tìm Khương Thục Đồng。
Khương Thục Đồng đã rất lâu chưa gặp Khương Khải Minh,sắc mặt của chú ba có chút khó xem,nói rằng nhờ Khương Thục Đồng đến an ủi Khương Vũ Vi nhiều hơn,vì gần đây tâm trạng của Khương Vũ Vi không tốt cho lắm。
Khương Thục Đồng cẩn thận nói,“Vì sao em ấy tâm trạng không tốt chứ?”
Nguyên nhân tâm trạng không tốt,Khương Thục Đồng đương nhiên biết,cô sợ chú ba biết được。
Khương Khải Minh lắc đầu,“Có thể do mất đi công việc đó,dù sao thu nhập cũng khá cao,hơn nữa,em ấy đã làm đến vị trí đó rồi,chú nói với em ấy rồi,trong nhà không thiếu phần tiền đó của em ấy,làm việc tại công ty ngoại thương,rất mệt,nhưng mà,em ấy không chịu nghe。”
Trong lòng Khương Thục Đồng đã thở phào một hơi,dù sao,chuyện Khương Vũ Vi bị cưỡng bức,vẫn là càng ít người biết càng tốt hơn。
Khương Thục Đồng biết được,chuyện cô luôn ghi nhớ không chỉ có Khương Vũ Vi,còn có Cố Minh Thành,vì một khi bị người khác biết được,nhất định sẽ lôi kéo Cố Minh Thành ra。
Khi Khương Thục Đồng đến nhà Khương Vũ Vi,Khương Vũ Vi đang nằm sấp trên giường,hoàn toàn không có tinh thần tràn đầy năng lượng như trước đây。
Nhìn thấy Khương Thục Đồng đến,cô cũng không nói một câu nào hết。
“Nếu như em cảm thấy không vui,thì đibáo án ,cũng không thể cho người đó sống ngoài vòng pháp luật được!” Khương Thục Đồng ngồi vào ghế bên cạnh nói。
Khương Vũ Vi lắc đầu。
“Vì sao chứ?”
“Nếu như em đi báo án,Cố Tổng nhất định sẽ vì chuyện này mà bị khai ra,em không muốn,điều này không có lợi với danh tiếng của anh!” Khương Vũ Vi nói giống như rất đúng nghĩa khí vậy。
Trong lòng Khương Thục Đồng đột nhiên có chút ghen,cô không muốn cho nhiều người biết được chuyện này cũng là vì nguyên nhân này đó。
Không ngờ đến,Khương Vũ Vi quả nhiên cũng suy nghĩ như vậy。
Trong thấp thoáng,cô có một cảm giác y như đã lâm vào một cuộc tình tay ba vậy,Cố Minh Thành người đàn ông này,không chỉ có cô quan tâm,mà Khương Vũ Vi cũng quan tâm,cô có một cảm giác như bị người khác chia sẽ vậy。
Loại suy nghĩ này lại khiến trong lòng cô có chút chua xót,đã cắn vào môi dưới,chỉ nói với Khương Vũ Vi một câu, “Vậy em từ từ điều chỉnh lại tâm trạng。”
Sau đó thì quay về。
Khi đang đứng trước cửa nhà Khương Vũ Vi đón xe buýt,Khương Thục Đồng nhìn thấy xe của Cố Minh Thành lái qua đây。
Trên đường rất nhiều người,xe chạy qua chạy lại,cô cũng không chắc người đến đây là Cố Minh Thành nữa ,nhưng mà,xe đậu trước cửa nhà Khương Vũ Vi,một người cao to đẹp trai từ trên xe bước xuống... Quả nhiên là Cố Minh Thành。
Từ khi lần trước Khương Vũ Vi nói qua,cô đến tìm Cố Minh Thành,ngay sau khi nói ra những lời lo lắng cho Cố Minh Thành,Khương Thục Đồng lại bắt đầu suy nghĩ nhiều。
Phụ nữ là một động vật rất cảm tính,có khi trong mắt cũng không thể lọt vào một hạt cát nhỏ。
Sau khi Khương Thục Đồng lên xe buýt,đã gửi cho Cố Minh Thành một tin wechat:Đang ở đâu?
Hôm nay Cố Minh Thành mang tờ chi phiếu năm trăm ngàn đến cho Khương Vũ Vi,trước khi làm chuyện đó có hứa với cô,hơn nữa,Khương Vũ Vi lại vì chuyện đó khiến cho thân thể bị tổn thương。
Anh mang tờ chi phiếu để trên bàn của Khương Vũ Vi,thì nhận được tin wechat của Khương Thục Đồng。
Anh tuỳ ý trả lời một câu:Ở công ty。
Không đầu không đuôi gì cả。
Khương Vũ Vi từ trên giường ngồi dậy,nhìn tờ chi phiếu trên bàn,như bị hốc vào mũi vậy,nói một câu, “Xem ra trong mắt Cố Tổng,tôi là người phụ nữ có thể dùng tiền mà giải quyết được sao?”
Cố Minh Thành nâng chân mày và cười sặc,“Chê ít sao?Nếu như chê ít,tôi có thể cho thêm,còn cô,thứ tôi có thể cho chỉ có tiền thôi,ngoài ra thứ khác,thứ mà Khương tiểu thư muốn có,tôi thực sự không thể cho được。”
Cặp mắt lạnh lùng của Khương Vũ Vi nhìn ra hướng cửa sổ,cái gì cũng không nói。
Điện thoại của Cố Minh Thành lại reo lên:Hiện nay em muốn đến công ty tìm anh。
Cố Minh Thành nhìn vào đồng hồ,hiện nay anh sẽ nhanh chóng quay lại công ty,nhất định sẽ đến kịp。
Vì tránh sự nghi ngờ của Khương Thục Đồng,anh không hỏi nhiều,chỉ là nói một câu:Được。
Khương Thục Đồng ngồi xe buýt đến công ty của Cố Minh Thành,là ngược đường đó,muốn đến công ty của anh,cô phải đợi xe buýt đến trạm,sau đó ngồi lại phương hướng ngược lại,khi cô đã xuống xe,đang đợi xe buýt,xe của Cố Minh Thành đã về đến công ty,trên cơ bản,chuyện của Khương Vũ Vi,thì không có kết cuộc gì hết,anh chỉ có thể làm những điều này thôi。
Sau khi Khương Thục Đồng đến công ty của Cố Minh Thành,khi đang lên lầu,đúng lúc gặp được Tiết Lan,Tiết Lan nhìn thấy bộ dạng của Khương Thục Đồng có chút không vui và vội vàng,hỏi một câu,“Bị sao vậy?Thục Đồng?Ghen tuông rồi sao?”
“Đâu có?” Khương Thục Đồng có chút như bị người khác nhìn được điểm yếu của mình vậy,trong lòng nghĩ,biểu tình của sự ghen tuông,cô biểu hiện rất rõ ràng sao?
Tiết Lan không đợi Khương Thục Đồng trả lời,thì bước đến bên cạnh cô,câu nói đó rõ rằng là sự thật chắc như đống đinh vậy。
“Đợi tí。” Khương Thục Đồng quay người hỏi cô, “Sao cô biết tôi ghen tuông vậy?”
“Thực sự ghen tuông rồi sao?Lúc nãy tôi chỉ đoán thôi,xem bộ dạng của cô,giống như bị người khác cướp đi báu vật vậy!” Tiếp đó,cười cười thì bước đi。