Rạng Rỡ Hơn Ánh Mặt Trời

Chương 17

Ellie nghỉ ngơi trên giường cả buổi sáng hôm sau. Charles hiếm khi rời khỏi cô và khi anh đi khỏi, ngay lập tức vị trí của anh được thay thế bởi một thành viên của gia đình Pallister - thường xuyên là Helen hay Judith, vì Claire đang bận rộn dọn dẹp đống hỗn độn mình đã tạo ra trong vườn cam.

Tuy nhiên, đến buổi chiều cô đã bắt đầu mất kiên nhẫn với Charles và chai cồn thuốc phiện lúc nào cũng hiện diện của anh.

“Anh thật chu đáo khi quan tâm đến vết bỏng của em đến thế”, Ellie nói, cố gắng xoa dịu anh, “Nhưng đúng là cơn đau không khủng khiếp như ngày hôm qua nữa và bên cạnh đó, em dường như không thể tỉnh táo để theo hết một cuộc nói chuyện mà không ngủ gục.”

“Không ai để tâm đâu”, anh đảm bảo với cô.

“Em thì có.”

“Anh đã cho phép giảm liều lượng đi một nửa rồi.”

“Nhưng nó vẫn khiến đầu óc em mơ hồ. Em có thể chịu đau một chút, Charles à. Em không còn yếu nữa.”

“Ellie, em không phải người tử vì đạo.”

“Em không muốn trở thành người tử vì đạo. Em chỉ muốn là chính mình thôi.”

Anh trông có vẻ nghi ngờ, nhưng anh đặt chai thuốc trở lại chiếc bàn bên giường. “Nếu tay em bắt đầu đau...”

“Em biết, em biết. Em...” Ellie thở ra nhẹ nhõm khi ai đó gõ cửa, chấm dứt hoàn toàn cuộc nói chuyện. Charles trông có vẻ như vẫn muốn thay đổi ý định và dốc cồn thuốc phiện vào họng cô trước dấu hiệu nhỏ nhặt nhất. “Vào đi!”, cô gọi với ra.

Judith nhún nhảy đi vào, mái tóc vàng sẫm được chải hết ra đằng sau. “Chúc một ngày tốt lành, cô Ellie”, cô bé líu lo.

“Chúc ngày tốt lành, Judith. Thật vui khi gặp cháu.”

Cô gái nhỏ gật đầu vương giả và trèo lên giường.

“Chú không đáng được chào hỏi sao?”, Charles hỏi.

“Có, có, tất nhiên”, Judith trả lời. “Chúc một ngày tốt lành, chú Charles, nhưng chú sẽ phải đi thôi.”

Ellie nuốt xuống tiếng cười.

“Và vì sao thế?”, anh hỏi.

“Cháu có chuyện cực kỳ quan trọng cần thảo luận với cô Ellie. Chuyện riêng.”

“Thế sao?”

Judith nhướng mày lên với vẻ kiêu kỳ, mà theo cách nào đó hoàn toàn phù hợp với khuôn mặt của một cô bé sáu tuổi. “Đúng thế. Mặc dù cháu nghĩ rằng chú có thể ở đây khi cháu tặng quà cho Ellie.”

“Cháu mới rộng lượng làm sao”, Charles nói.

“Một món quà! Thật chu đáo!”, Ellie nói chính xác cùng một lúc.

“Cháu vẽ tặng cô một bức tranh.” Judith giơ lên một bức vẽ màu nước nhỏ.

“Nó thật đẹp, Judith”, Ellie thốt lên, chăm chú nhìn những vệt màu xanh lơ, xanh lá và đỏ. “Nó thật dễ thương. Nó là... Nó là...”

“Nó là một cánh đồng.” Judith nói.

Ellie thở phào nhẹ nhõm vì không phải liều lĩnh đoán nữa.

“Thấy không?”, cô gái nhỏ tiếp tục. “Đây là cỏ và đây là bầu trời. Và đây là táo trên cây táo.”

“Thế thân cây đâu?”, Charles hỏi.

Judith quắc mắt lên với anh. “Cháu hết màu nâu rồi.”

“Cháu muốn chú đặt mua thêm không?”

“Cháu muốn thế hơn bất kỳ thứ gì khác.”

Charles mỉm cười. “Chú ước gì tất cả phụ nữ đều dễ hài lòng đến thế.”

“Bọn em không quá vô lý.” Ellie cảm thấy buộc phải nói một lời biện hộ chung chung cho giới nữ.

Judith chống tay lên hông, rõ ràng tức tối vì không hiểu được người lớn đang nói về cái gì. “Chú phải đi bây giờ, Charles. Như cháu nói, cháu cần nói chuyện với Ellie. Chuyện này rất quan trọng.”

“Thế ư?”, anh hỏi. “Quá quan trọng đối với chú? Một Bá tước? Người được cho là chịu trách nhiệm với chồng đá này?”

“Từ khóa sẽ là ‘được cho là’.” Ellie mỉm cười nói. “Em nghĩ là Judith mới là người thực sự điều hành ngôi nhà này.”

“Không nghi ngờ gì là em đúng”, anh nhăn nhó nói.

“Bọn cháu sẽ cần ít nhất nửa tiếng đồng hồ, cháu nghĩ thế”, Judith nói. “Có lẽ lâu hơn. Dù sao đi nữa, chú nên nhớ gõ cửa trước khi quay lại. Cháu không muốn chú làm bọn cháu bị gián đoạn.”

Charles đứng lên và tiến ra cửa. “Chú có thể thấy rằng mình đã bị xua đuổi ngay lúc này.”

“Nửa tiếng đồng hồ!”, Judith hét lên với cái lưng của anh.

Anh thò đầu lại qua cửa. “Cháu, nhóc con, là một bạo chúa.”

“Charles”, Ellie nói bằng giọng chế giễu và chọc tức nhất, “Judith đã yêu cầu có một khán giả riêng”.

“Đồ nhóc con tinh quái.” Anh lẩm bẩm.

“Cháu nghe thấy rồi đấy”, Judith mỉm cười nói, “Và nó chỉ có nghĩa rằng chú yêu cháu”.

“Không thể lừa gạt cô bé này”, Ellie nói, với tay ra để vò tóc cô bé và sau đó nhớ ra rằng mình không thể.

“Để ý tay của em đấy!”, Charles ra lệnh.

“Chạy đi”, Ellie đáp lại, không thể không bật cười vì đã ra lệnh cho anh.

Họ nghe thấy anh lẩm bẩm suốt lúc đi dọc hành lang. Judith lấy tay che miệng cười khúc khích suốt thời gian đó.

“Vậy là được rồi”, Ellie nói, “Cháu cần nói với cô về chuyện gì?”.

“Lễ chúc mừng sinh nhật chú Charles. Claire nói với mẹ và cháu rằng cô muốn lên kế hoạch cho một bữa tiệc.”

“Ồ, đúng thế, tất nhiên rồi. Cô rất mừng là cháu nhớ. Cô e rằng mình không thể làm được gì nhiều. Nhưng cô ra lệnh cho người khác làm rất giỏi.”

Judith cười khúc khích. “Không, cháu sẽ là người đứng đầu.”

“Cô có thể là phó tướng không?”

“Tất nhiên.”

“Vậy thì cô cho rằng chúng ta đã thỏa thuận xong”, Ellie nói. “Vì cô không thể bắt tay cháu, chúng ta sẽ đánh dấu nó bằng một nụ hôn nhé.”

“Xong!”, Judith trèo lên giường và tặng Ellie một nụ hôn thật kêu vào má.

“Tốt. Giờ cô chỉ cần hôn lại cháu và sau đó chúng ta có thể bắt đầu lên kế hoạch.”

Judith đợi Ellie hôn lên đỉnh đầu mình và sau đó nói, “Cháu nghĩ chúng ta nên bảo Monsieur Belmont nướng một cái bánh to. Khổng lồ! Phủ kem bơ.”

“Khổng lồ, hay chỉ lớn thôi?”, Ellie cười hỏi.

“Khổng lồ!”, Judith hét lên, vung tay trong không khí để diễn tả. “Và chúng ta có thể...”

“Ối!”, Ellie hét lên đau đớn khi một bàn tay của cô bé đụng vào tay cô.

Judith ngay lập tức nhảy ra khỏi giường. “Cháu xin lỗi. Cháu xin lỗi. Đó là tai nạn thôi. Cháu thề đấy.”

“Cô biết”, Ellie nói, nghiến răng chống lại cơn đau. “Đó không phải là vấn đề, bé con. Hãy lấy cái chai trên bàn và rót một ít vào cốc.”

“Bao nhiêu? Từng này được chưa?”, Judith chỉ ngón tay vào giữa cốc, khoảng một nửa liều.

“Không, một nửa chỗ đó thôi”, Ellie trả lời. Một phần tư liều dường như là một lượng hoàn hảo - đủ để cơn đau không quá nhức nhối nhưng hy vọng không đủ làm cô ngủ la đà và mất phương hướng. “Nhưng đừng nói với Charles.”

“Tại sao không?”

“Cứ đừng nói với chú ấy.” Và sau đó cô lẩm bẩm, “Mình ghét những lúc anh ấy đúng”.

“Cô nói gì cơ?”

Ellie uống cốc nước Judith đưa trước miệng cô và nói, “Không có gì. Giờ thì, chúng ta phải lên kế hoạch, phải không?”

Họ dành mười lăm phút tiếp theo vào chủ đề quan trọng là kem bơ, tranh cãi về việc dùng sô cô la hay vani.

Cuối ngày hôm đó, Charles xuất hiện ở cánh cửa nối giữa hai phòng mang theo một tờ giấy. “Em cảm thấy như thế nào?”, anh hỏi.

“Khỏe hơn rất nhiều, cảm ơn anh, mặc dù hơi khó lật trang sách.”

Khóe miệng anh cong lên vẻ hài hước. “Em đang cố gắng đọc à?”

“‘Cố gắng’ đúng là một từ thực tế”, cô nhăn nhó nói.

Anh bước đến bên cô và lật một trang, đồng thời nhìn xuống cuốn sách. “Tình hình của cô Dashwood thân mến thế nào rồi?”, anh hỏi.

Ellie liếc nhìn anh với biểu hiện bối rối cho đến khi cô nhận ra rằng anh đang nhòm vào cuốn Kiêu hãnh và định kiến mà cô đang cố đọc. “Rất tốt”, cô trả lời. “Em nghĩ anh Ferrars sẽ cầu hôn bất cứ lúc nào.”

“Cảm động làm sao”, anh trả lời, cô phải ngưỡng mộ anh vì giữ được vẻ mặt nghiêm chỉnh hoàn hảo như thế.

“Đây, bỏ sách đi chỗ khác đi”, cô nói. “Em đã đọc cả buổi chiều rồi.”

“Có lẽ em cần uống thêm một phần tư liều cồn thuốc phiện nữa?”

“Làm sao anh biết được điều đó?”

Anh nhướng mày. “Anh biết tất cả, em yêu.”

“Em hình dung rằng những gì anh biết là cách mua chuộc Judith.”

“Đó là một điều đáng để biết, quả là thế.”

Cô đảo tròn mắt. “Một phần tư liều sẽ được đánh giá rất cao, cảm ơn anh.”

Anh rót thuốc và đưa cho cô, xoa cánh tay khi làm thế.

“Ôi trời.” Ellie nói. “Em quên hẳn cánh tay của anh. Nó thế nào rồi?”

“Không tệ bằng một nửa so với tay em. Em không cần phải lo lắng về nó.”

“Nhưng em sẽ không thể tháo chỉ được.”

“Anh chắc chắn ai đó có thể làm việc đó. Có thể là Helen. Chị ấy thêu thùa và may vá suốt mà.”

“Em nghĩ thế. Em thực sự hy vọng anh không trở thành một người khắc kỷ, không chịu nói cho em biết anh đau như thế nào. Nếu em không phát hiện ra rằng anh đã...”

“Vì tình yêu với Chúa, Ellie, em đã bị thương nặng. Thôi lo lắng về anh đi.”

“Lo lắng về anh dễ hơn nhiều so với việc ngồi đây và nghĩ đến cái tay của em.”

Anh mỉm cười thông cảm. “Bắt em ngồi bất động ở đây là làm khó em đúng không?”

“Cực kỳ.”

“Được rồi, tại sao chúng ta không có một cuộc nói chuyện mà anh được kể rằng chồng và vợ vẫn hay nói?”

“Em xin anh thứ lỗi?”

“Em nói với anh những câu như, ‘Chồng yêu, yêu quý...’.”

“Ôi, làm ơn.”

Anh phớt lờ. “Chồng yêu nhất và thương nhất của em, sức khỏe của anh như thế nào trong ngày đẹp trời này?”

Ellie thở dài thật lớn. “Ôi, được rồi. Em cho là mình có thể chơi trò này.”

“Rất có tinh thần thể thao”, anh tán thưởng.

Cô bắn cho anh một cái nhìn cáu kỉnh, “Anh đã bận rộn việc gì thế, chồng yêu? Em nghe thấy anh đi đi lại lại ở phòng bên kia”.

“Anh đang bước tới bước lui.”

“Bước tới bước lui? Nghe có vẻ nghiêm trọng.”

Anh chậm rãi cười toe toét. “Anh đang lên một danh sách mới.”

“Một danh sách mới? Em nín thở vì mong chờ. Tiêu đề của nó là gì?”

“Bảy cách để giải trí cho Eleanor.”

“Chỉ có bảy thôi? Em không biết mình lại dễ buồn cười thế đấy.”

“Anh có thể cam đoan với em rằng anh đã suy nghĩ rất nhiều về việc này.”

“Em chắc chắn là thế. Dấu chân trên thảm trong phòng anh có thể làm chứng cho điều đó.”

“Đừng có chế nhạo tấm thảm khổ sở và tội nghiệp đó. Đi lại là nỗi thống khổ nhỏ nhất của anh. Nếu phần đời còn lại của chúng ta có gì giống với hai tuần qua, đầu anh sẽ bạc trắng khi anh ba mươi tuổi.”

Ellie biết rằng thời điểm đó ngẫu nhiên xảy ra vào ngày kia, nhưng cô không muốn tiết lộ bữa tiệc bất ngờ cô đã chuẩn bị cùng với nhà Pallister, vì thế cô giả vờ ngây ngô và chỉ nói, “Em chắc chắn rằng cuộc sống của chúng ta sẽ tiếp diễn ở nhịp điệu yên ả hơn khi bây giờ em đã làm hòa với Claire”.

“Anh hy vọng là thế”, anh nói, nghe như một cậu bé bất bình. “Giờ thì, em có muốn nghe danh sách mới của anh không? Anh đã mất cả buổi chiều để làm ra nó đấy.”

“Tất nhiên. Em nên đọc nó hay anh tự đọc?”

“Ồ, anh nghĩ mình sẽ đọc nó.” Anh ngả người về phía trước và nhướng mày trong một biểu hiện ranh mãnh. “Vì thế anh có thể chắc chắn rằng mỗi một từ sẽ được nhấn mạnh một cách phù hợp.”

Ellie không thể nén lại tiếng cười. “Vậy thì tốt thôi. Bắt đầu đi.”

Anh hắng giọng. “Số một: Đọc cho cô ấy nghe để cô ấy không phải tự mình lật trang.”

“Để em xem đã! Anh chế ra điều này mới vừa rồi. Anh không thể biết rằng em đang đọc sách. Và anh chắc chắn không thể biết rằng em đang gặp khó khăn với việc lật trang.”

“Anh chỉ biên tập một chút thôi”, anh trịch thượng nói. “Nó được phép, em biết mà.”

“Em chắc chắn là thế, xét đến việc anh tự tạo ra quy tắc như mình muốn.”

“Đó là một trong số ít những lợi ích của việc là một Bá tước”, anh thừa nhận. “Nhưng nếu em cần phải biết, số một thực ra là anh đọc cho em nghe. Anh chỉ sửa chữa để thêm vào một chút về việc lật trang. Giờ thì, anh sẽ tiếp tục chứ.” Thấy cô gật đầu, anh đọc, “Số hai: Bóp chân cho cô ấy”.

“Chân em?”

“Ừm, đúng thế. Em đã bao giờ được mát xa một cách tử tế chưa?” Anh nghĩ đến hoàn cảnh trưởng thành của cô, rồi sau đó nghĩ đến việc do đâu mà anh luôn được mát xa chân và từ ai, rồi gần như chắc chắn khi quyết định rằng cô chưa từng được làm thế. “Anh có thể bảo đảm với em rằng việc này rất dễ chịu. Em có muốn nghe miêu tả hay không? Hay có lẽ là minh họa?”

Cô hắng giọng vài lần. “Mục tiếp theo trong danh sách là gì?”

“Hèn nhát”, anh buộc tội cùng một nụ cười. Anh duỗi dài tay dọc phía trên chân của cô và đi theo chiều dài chân cho đến khi tìm thấy bàn chân. Anh vặn vẹo ngón chân cái. “Số ba: Mang Judith đến ít nhất hai lần một ngày để tán gẫu.”

“Đó hẳn là một gợi ý ngây thơ hơn đáng kể so với cái trước.”

“Anh biết em thích ở bên con bé.”

“Chắc chắn em ngày càng hiếu kỳ hơn bởi sự phong phú đáng kể của danh sách này.”

Anh nhún vai. “Anh không xếp chúng theo một thứ tự cụ thể nào. Anh viết lại khi chúng xuất hiện trong đầu. À, ngoại trừ điều cuối cùng, tất nhiên. Anh nghĩ về cái đó đầu tiên, nhưng anh không muốn làm em sốc.”

“Em cảm thấy hơi sợ hãi khi đề cập tới số bảy là gì.”

“Em nên thế.” Anh cười toe toét. “Đó là mục yêu thích của anh.”

Má cô bỏng rát.

Charles hắng giọng, cố gắng không cười phá lên trước vẻ căng thẳng ngây thơ của cô. “Anh sẽ tiếp tục với mục tiếp theo chứ?”

“Làm ơn.”

“Số bốn: Thông báo cho cô ấy tiến độ của Claire trong vườn cam.”

“Điều đó có nghĩa là giải trí?”

“Có lẽ không chính xác là giải trí, nhưng anh nghĩ em sẽ thích được cập nhật.”

“Cô bé đang làm thế nào?”

“Rất tốt, thật đấy. Cô bé rất chăm chỉ. Nhưng ở dưới đó lạnh như quỷ. Cô bé mở cửa để không khí được lưu thông. Anh đoán cái mùi đó sẽ biến mất khi em khỏe lại để có thể tiếp tục làm vườn được.”

Ellie mỉm cười. “Mục tiếp theo trong danh sách là gì?”

Anh nhìn xuống. “Xem nào. À, đây rồi. Số năm: Đưa thợ may đến cùng với mẫu vải và kiểu cách.”

Anh liếc nhìn cô. “Anh khó có thể tin rằng chúng ta vẫn chưa làm xong việc này. Em chưa đủ khỏe để thử đồ, nhưng ít nhất chúng ta phải chọn vài kiểu nhiều màu sắc. Anh đang dần chán ngắt vì thấy em chẳng mặc màu gì khác ngoài màu nâu.”

“Cha em được trả công bằng vô số vải nâu trong hai năm qua. Em không có một cái váy màu nào khác từ lúc đó.”

“Thật đáng tiếc.”

“Vậy ra anh là một tín đồ của thời trang đến thế cơ à?”

“Chắc chắn nhiều hơn vị mục sư đáng kính là cha em.”

“Về điểm đó, thưa ngài, chúng ta giống nhau.”

Anh ngả người vào cho đến khi mũi anh chạm vào mũi cô. “Anh có thực sự là ông chủ của em không, Eleanor?”

Môi cô cong lên thành một nụ cười gượng gạo. “Nghi thức xã hội dường như yêu cầu em phải xưng hô với anh như thế.”

Anh thở dài và siết chặt ngực với vẻ tuyệt vọng chế giễu. “Nếu em khiêu vũ linh hoạt như khi em trò chuyện, anh đoán rằng em sẽ trở thành người được cả thành phố tán tụng.”

“Chắc chắn là không nếu em không mua một hoặc hai cái váy mới. Tham gia mọi bữa tiệc mà chỉ mặc màu nâu thì không có tác dụng lắm.”

“À ừ, một nhắc nhở quá ư tinh tế để trở lại chủ đề đang bàn luận.” Anh giơ tờ giấy trên tay lên, lắc cổ tay để giật khẽ nó và đọc, “Số sáu: Thảo luận với cô ấy về những khoản mục trong tài khoản ngân hàng mới”.

Cả mặt Ellie sáng lên. “Anh quan tâm ư?”

“Tất nhiên.”

“Vâng, nhưng so với nguồn tài chính của anh, ba trăm bảng là một con số vặt vãnh. Nó không thể nào trở nên rất quan trọng với anh.”

Anh nghiêng đầu và nhìn cô như thể cô đang bỏ qua một điểm rất hiển nhiên. “Nhưng nó quan trọng với em.”

Ngay lúc này và ở ngay đó, Ellie quyết định rằng cô yêu anh. Nhiều hết mức mà người ta có thể quyết định về những vấn đề kiểu này, tất nhiên. Nhận thức đó thật sửng sốt và đâu đó trong tâm trí hoang mang của cô nói với cô rằng cảm giác này đã hình thành ở trong cô kể từ khi anh cầu hôn. Có điều gì đó rất... đặc biệt về anh.

Đó là cách anh có thể tự cười giễu mình.

Đó là cách anh có thể làm cô cười giễu mình.

Đó là cách anh bảo đảm rằng sẽ trao cho Judith một nụ hôn chúc ngủ ngon hằng đêm.

Nhưng hơn tất cả, đó là cách anh tôn trọng tài năng và đoán định được nhu cầu của cô, và cách đôi mắt anh tràn ngập đau đớn khi cô bị thương, như thể anh cảm thấy mọi vết bỏng của cô trên làn da mình.

Anh là một người đàn ông tốt hơn là cô nhận thấy khi cô nói, “Con thề”.

Anh chọc vào vai cô. “Ellie? Ellie?”

“Cái gì? Ồ, em xin lỗi.” Mặt cô đỏ lên, ngay cả khi biết anh không thể đọc được suy nghĩ của mình. “Chỉ là lơ đễnh thôi.”

“Em yêu, em thực ra đã ở trên mây rồi.”

Cô nuốt khan và cố gắng đưa ra một lý do hợp lý. “Em chỉ đang nghĩ về chiến lược đầu tư. Anh nghĩ sao về cà phê?”

“Anh thích uống với sữa.”

“Chuyện đầu tư cơ mà”, cô thực sự đã quát lên.

“Chúa tôi, chúng ta đột nhiên trở nên cáu kỉnh.”

Anh cũng sẽ trở nên cáu kỉnh, cô nghĩ, nếu anh vừa nhận ra rằng mình đang đi trên con đường một chiều dẫn đến một trái tim tan vỡ. Cô đã yêu một người đàn ông nghĩ rằng chuyện ngoại tình chẳng có gì sai. Anh đã thể hiện quan điểm về hôn nhân của mình rõ ràng đến mức đau đớn.

Ồ, Ellie biết rằng anh sẽ chung thủy trong thời gian này. Cô và sự mới mẻ của cuộc hôn nhân này đang quá hấp dẫn khiến anh không thể tìm kiếm người phụ nữ khác. Nhưng dần dần anh sẽ nhàm chán và đến lúc đó, cô sẽ bị bỏ lại nhà với một trái tim tan nát.

Gã đàn ông chết tiệt nay. Nếu anh phải có một sai sót không thể tránh khỏi, sao không thể là thói xấu nhai móng tay, hay cờ bạc, hay thậm chí lùn, béo và xấu xí kinh khủng? Tại sao anh phải hoàn hảo ở mọi khía cạnh ngoại trừ thiếu tôn trọng khủng khiếp đối với sự thiêng liêng của hôn nhân?

Ellie nghĩ mình có thể khóc.

Nhưng phần tệ nhất của vấn đề này là cô biết rằng mình sẽ không bao giờ có thể ăn miếng trả miếng với anh trong chuyện này. Ellie không thể phản bội ngay cả nếu cô có cố gắng. Có lẽ đó là do sự nuôi nấng nghiêm khắc của một người đàn ông của Chúa, nhưng cô cũng không thể nào phá bỏ một lời thề trang trọng như lời thề hôn nhân. Chỉ là tính cô không như thế.

“Đột nhiên em trông nghiêm túc khủng khiếp”, Charles nói, chạm tay vào mặt cô. “Chúa tôi! Mắt em có nước. Ellie, có gì không ổn thế? Là do tay em à?”

Ellie gật đầu. Dường như đó là việc dễ làm nhất trong hoàn cảnh này.

“Để anh rót thêm cho em một chút cồn thuốc phiện. Và anh sẽ không cho phép tranh cãi rằng em vừa mới uống. Một phần tư liều sẽ không làm em bất tỉnh.”

Cô uống thuốc, nghĩ rằng mình sẽ không ngại bị bất tỉnh ngay lúc này. “Cảm ơn anh”, cô nói khi anh lau miệng cho mình. Anh nhìn cô với thái độ vô cùng quan tâm, nó làm trái tim cô thực sự nhức nhối, và...

Và đúng như vậy khi suy nghĩ đó nảy đến với cô. Chẳng phải người ta nói rằng những kẻ phóng đãng khi cải tà quy chính sẽ trở thành người chồng tốt nhất, không phải thế sao? Vì cái quái gì mà cô không thể thay đổi anh? Cô chưa bao giờ lùi bước trước một thử thách nào trước đây. Bỗng nhiên cảm thấy hào hứng và có lẽ hơi váng vất bởi dùng gấp đôi lượng cồn thuốc phiện hiện tại, cô quay sang anh và hỏi, “Và khi nào thì em biết được số bảy bí ẩn?”.

Anh nhìn cô với đôi mắt lo lắng. “Anh không chắc em đủ khỏe để nghe hết.”

“Vớ vẩn.” Cô lắc đầu nguây nguấy và tặng anh một nụ cười tự mãn. “Em đủ khỏe cho bất cứ việc gì.”

Giờ đến lượt anh lúng túng. Anh chớp mắt vài lần, nhấc chai cồn thuốc phiện lên và nhìn nó đầy hiếu kỳ. “Anh nghĩ thứ này được cho là để làm người ta buồn ngủ.”

“Em không biết về ngủ nghê”, cô cãi lại, “Nhưng em chắc chắn cảm thấy khỏe hơn”.

Anh nhìn cô, rồi lại nhìn cái chai và ngửi nó một cách thận trọng. “Có lẽ anh phải thử uống một ngụm nhỏ.”

“Em có thể cấu[1] anh”, cô cười rúc rích.

[1] Nguyên văn câu trước Charles nói là “... have a nip”, có nghĩa là uống ngụm nhỏ, nhưng Ellie chơi chữ, dùng “nip” là động từ, có nghĩa là cấu, véo.

“Giờ thì anh biết là em đã uống quá nhiều cồn thuốc phiện.”

“Em muốn nghe số bảy.”

Charles khoanh tay và nhìn cô ngáp. Cô bắt đầu làm anh lo lắng. Cô có vẻ đang hồi phục, rồi sau đó cô thực sự đã sắp rơi nước mắt và bây giờ... Chà, nếu không biết rõ hơn, anh sẽ nghĩ cô đang quyến rũ mình.

Thực ra việc đó rất hợp với những gì anh viết ở mục số bảy, mặc dù anh đột ngột không thấy thích thú với việc bộc lộ những ý định của mình khi cô đang ở trong tâm trạng kỳ lạ như thế này.

“Số bảy, làm ơn”, cô đeo bám.

“Có lẽ ngày mai...”

Cô dỗi. “Anh đã nói muốn giải trí cho em. Em bảo đảm với anh rằng em sẽ không được khuây khỏa trừ khi biết mục cuối cùng trong danh sách của anh.”

Charles không bao giờ có thể tin được điều này, nhưng đúng là anh không thể đọc to những từ đó. Không khi mà cô đang cư xử lạ lùng như thế này. Anh đơn giản không thể lợi dụng cô trong tình trạng này. “Đây này”, anh nói, hốt hoảng vì sự xấu hổ nghe thấy trong giọng của mình và ngày càng tức tối với cô vì đã khiến anh cảm thấy như một... như một... Chúa tôi, chuyện gì đã xảy ra với anh? Anh chắc chắn đã bị đồng hóa. Anh cau có. “Em có thể tự đọc nó.”

Anh đặt tờ giấy trước mặt cô và quan sát khi mắt cô lướt trên những chữ viết của mình. “Ôi trời”, cô ré lên. “Việc đó là có thể ư?”

“Anh bảo đảm với em là như thế.”

“Ngay cả trong tình trạng của em?” Cô giơ tay ra. “Ồ. Em cho rằng đó là lý do anh đã đặc biệt nhắc đến...”

Anh thực sự cảm thấy tự mãn một chút khi mặt cô đỏ như củ cải đường. “Không thể nói sao, em yêu?”

“Em không biết người ta có thể làm những việc như thế bằng miệng”, cô lẩm bẩm.

Môi Charles giãn ra thành một nụ cười toe toét chậm rãi khi tên phóng đãng ở bên trong thức giấc. Cảm giác đó thật tốt. Giống với con người anh hơn. “Thực ra, còn rất nhiều việc khác...”

“Anh có thể nói với em về việc đó sau này”, cô nói nhanh.

Mi mắt anh trĩu xuống hơn. “Hoặc có lẽ anh sẽ chỉ cho em thấy.”

Nếu anh không biết rõ hơn, anh có thể thề rằng cô gồng vai khi nói, hoặc đúng hơn là nuốt khan, “Được rồi”.

Hoặc có lẽ đó là một tiếng rít, đúng hơn là một tiếng nuốt khan. Dù sao đi nữa, cô thật sự hốt hoảng.

Sau đó cô lại ngáp và anh nhận ra rằng cô có hốt hoảng hay không không quan trọng cho lắm. Lượng cồn thuốc phiện uống thêm đã có hiệu quả và cô sắp...

Thốt ra một tiếng ngáy to.

Anh thở dài và lùi lại, tự hỏi còn bao lâu nữa cho đến lúc anh có thể thực sự làm tình với vợ mình. Sau đó, anh tự hỏi liệu mình có thể sống lâu được đến như thế.

Một âm thanh hài hước thoát ra từ cổ họng Ellie, một âm thanh khiến cho không một người bình thường nào ngủ được.

Đó là khi anh nhận ra rằng mình có những vấn đề lớn hơn cần phải lo lắng và bắt đầu lo lắng là liệu cô có ngủ ngáy hằng đêm hay không.