Rạng Rỡ Hơn Ánh Mặt Trời

Chương 15

Theo thói quen, Ellie thức dậy rất sớm vào sáng ngày hôm sau. Tuy nhiên, việc không bình thường là cô thực ra đang nằm trên giường Charles, rúc vào rất gần với anh và cánh tay anh nằm trên vai cô.

Anh đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ đêm hôm trước sau khi cô đã khâu tay cho anh lần thứ hai. Anh đã trải qua một ngày đau đớn và mệt mỏi, một chai brandy nữa chẳng giúp được gì. Ellie đã muốn để anh nghỉ ngơi, nhưng mỗi lần cô thử nhấc người ra khỏi giường và nhón chân về phòng mình, anh lại trở mình. Cuối cùng, cô đã ngủ thiếp đi ở bên ngoài chăn.

Cô lặng lẽ ra khỏi phòng vì không muốn đánh thức anh. Anh vẫn ngủ rất say và cô đoán rằng anh cần phải nghỉ ngơi.

Tuy nhiên, Ellie không thể nào ngủ muộn; sau khi cởi bỏ chiếc váy nhàu nát, cô lững thững xuống phòng ăn sáng. Không có gì ngạc nhiên, Helen đã ngồi ở bàn, chăm chú đọc báo đã được bưu điện chuyển đến mỗi ngày từ Luân Đôn.

“Chúc buổi sáng tốt lành, Ellie”, Helen nói.

“Chúc chị buổi sáng tốt lành.”

Ellie ngồi xuống và chỉ một phút sau Helen hỏi, “Trận náo động tối qua là như thế nào thế? Chị nghe nói rằng Charles hơi chếnh choáng”.

Ellie thuật lại chi tiết của ngày hôm qua khi quết mứt cam lên một chiếc bánh scone mới nướng của bà Stubbs. “Điều đó nhắc em nhớ rằng…”, cô nói sau khi kể hết cho Helen nghe cuộc vật lộn của Charles với những mũi khâu thứ hai.

“Nhắc em nhớ gì?”

“Em đang cố gắng nghĩ đến thứ gì đó đặc biệt chúng ta có thể làm cho tá điền khi mùa đông và kỳ nghỉ sắp đến, em nghĩ mình có thể tặng họ mứt tự làm.”

Tay Helen dừng lại trong không khí khi cô với lấy một chiếc scone khác. “Chị không cho rằng chuyện này sẽ bao gồm việc em bước vào nhà bếp lần nữa.”

“Đó sẽ là một sự ngạc nhiên đặc biệt, vì họ sẽ không bao giờ mong đợi một Nữ bá tước thực sự biết nấu ăn.”

“Có thể việc Nữ bá tước không biết nấu ăn là có lý do. Mặc dù trong trường hợp của em, chị tin rằng mọi người đã từ bỏ việc đoán xem phải mong đợi điều gì.”

Ellie cau có với cô. “Em cam đoan với chị rằng em đã làm mứt mấy trăm lần rồi.”

“Ồ, chị tin em. Chị chỉ nghĩ sẽ không có ai tin đâu. Đặc biệt là bà Stubbs, bà ấy phàn nàn rằng vẫn nhìn thấy muội ở những góc bếp.”

“Bà Stubbs chỉ thích phàn nàn thôi.”

“Tất nhiên điều đó là đúng, nhưng chị vẫn không chắc…”

“Em chắc”, Ellie nói nhấn mạnh, “Và đó là tất cả những gì quan trọng.”

Đến lúc bữa sáng kết thúc, Ellie đã thuyết phục được Helen giúp cô chuẩn bị làm mứt, còn hai cô hầu bếp được cử vào thị trấn để mua các loại quả mọng. Một tiếng sau họ quay lại từ thị trấn với một lượng lớn đủ loại quả mọng và Ellie đã sẵn sàng làm việc. Đúng như dự đoán, bà Stubbs không hề vui vẻ khi nhìn thấy Ellie ở trong bếp của mình.

“Không, không, không!”, bà ta hét lên. “Cái lò đã đủ tệ rồi!”

“Bà Stubbs.” Ellie nói bằng giọng nghiệm nghị nhất, “Tôi đành phải nhắc bà nhớ rằng tôi là bà chủ của ngôi nhà này, nếu tôi muốn bôi bẩn mứt chanh lên những bức tường này, đó là quyền của tôi.”

Bà Stubbs tái mặt và nhìn sang Helen trong nỗi kinh hoàng.

“Cô ấy đang phóng đại thôi”, Helen nhanh chóng giải thích. “Nhưng có lẽ tốt hơn hết là bà nên làm việc ngoài bếp.”

“Ý kiến tuyệt vời”, Ellie đồng tình và cô thực sự đã đẩy bà quản gia ra khỏi cửa.

“Bằng cách nào đó chị không nghĩ rằng Charles sẽ vui khi nghe đến chuyện này”, Helen nói.

“Vớ vẩn. Anh ấy biết vụ cháy không phải là lỗi của em.”

“Thật ư?”. Helen hỏi đầy vẻ hoài nghi.

“À, nếu chưa thì anh ấy nên biết như vậy. Giờ thì, chúng ta bắt đầu làm việc đi.” Ellie yêu cầu một cô hầu kéo chiếc nồi lớn nhất ở Wycombe Abbey ra, rồi sau đó đổ quả mọng vào trong đó. “Em cho rằng chúng ta có thể làm nhiều loại mứt khác nhau”, cô nói với Helen, “Nhưng em nghĩ mứt quả mọng hỗn hợp sẽ ngon hơn.”

“Và”, Helen nói, “Chúng ta có thể làm hết số này trong một cái nồi.”

“Chị nắm bắt rất nhanh.” Ellie mỉm cười, sau đó tiếp tục thêm đường và nước. “Chúng ta có thể phải làm một mẻ nữa. Em không tin rằng từng này đủ cho tất cả tá điền.”

Helen ngả người về phía trước và nhìn vào. “Có thể không. Nhưng nếu việc này thực sự dễ dàng, chị không hiểu tại sao chúng ta lại phải lo lắng về điều đó. Chúng ta chỉ cần làm thêm một nồi đầy khác vào ngày mai.”

“Việc này đúng là chỉ có thế”, Ellie nói, “Bây giờ chúng ta chỉ cần đậy nồi lại và nấu chín hỗn hợp này.” Cô chuyển cái nồi lên khoảng trống trên một cái lò, tránh xa khu vực có lửa cháy trực tiếp ở nhiệt độ cao nhất bên dưới trung tâm của bề mặt bếp.

“Mất bao lâu?”, Helen hỏi.

“Ồ, gần một ngày. Em có thể thử nấu nhanh hơn, nhưng như vậy em sẽ phải giám sát số mứt này kỹ càng hơn và đảo nó thường xuyên hơn. Tất cả đường đều có thể dính vào đáy. Vì thế em sẽ phải có một hầu gái đảo nó khi em đi. Khoảng một tiếng em sẽ quay lại để kiểm tra tiến độ của nó.”

“Chị hiểu rồi.”

“Anh rể em đã từng gợi ý việc đặt đá trên nắp. Anh ấy nói việc đó sẽ làm quá trình nấu chín diễn ra thậm chí nhanh hơn.”

“Chị hiểu”, Helen nói máy móc và sau đó cô thêm vào, “Không, thực ra chị chẳng hiểu gì cả”.

“Nó giữ hơi nóng ở bên trong, làm tăng sức ép, nhờ thế mà cho phép mứt được nấu ở nhiệt độ nóng hơn.”

“Anh rể em hẳn là một nhà khoa học.”

“Vâng, đúng thế.” Ellie đậy nắp nồi lại và nói thêm, “Dù sao thì chuyện ấy không quan trọng, em chẳng vội gì. Em chỉ phải chắc chắn rằng các cô hầu gái khuấy nó thường xuyên”.

“Việc đó nghe có vẻ dễ”, Helen nói.

“Ồ, đúng thế. Vô cùng dễ dàng.” Ellie giơ tay cách nắp lò vài centimet lần cuối cùng để xác định rằng nhiệt độ không quá cao và sau đó họ rời khỏi bếp.

Ellie kẹp một chiếc đồng hồ vào ống tay áo để có thể nhớ kiểm tra mứt vào những khoảng thời gian phù hợp. Nó sẽ chín chậm nhưng đều, và theo ý kiến của Ellie, sẽ rất ngon. Chiếc nồi dày và không quá nóng ở nơi nhiệt độ thấp, vì thế Ellie có thể nắm tay cầm khi khuấy, đó cũng là một việc tiện lợi.

Vì công việc này không yêu cầu sự tập trung trọn vẹn, cô quyết định dành một phần năng lượng cho cái đám lộn xộn bốc mùi trong vườn cam. Cô tức tối vô cùng vì vẫn chưa thể nghĩ ra tên phá hoại đó đã giết tất cả những cái cây yêu quý của mình như thế nào. Tất cả những gì cô có thể đoán ra là cái mùi đó không phải bốc ra từ chính những cái cây.

Những cái cây đó sắp chết rồi, không thể phủ nhận điều đó. Nhưng cái mùi bốc ra cứ như là thứ rác rưởi gì đó trong nhà bếp mà Ellie nghi ngờ rằng đã được lấy trong lúc chuyển chúng ra chuồng lợn. Trộn với loại rác đó là một thứ màu nâu đáng ngờ chỉ có thể lấy được từ nền của chuồng ngựa.

Bất kỳ ai muốn gây phiền phức cho cô hẳn đã hết lòng với nhiệm vụ đó. Ellie không thể hình dung ra một người nào đó có thể ghét ai đến mức đi gom phân ngựa và thức ăn thối hàng ngày. Tuy nhiên, cô thực sự yêu khu nhà vườn bé nhỏ của mình đủ để đeo một đôi găng tay làm việc và thu dọn cái đống hổ lốn bốc mùi đó vứt ra bên ngoài. Cô tìm thấy vài cái bao và một cái xẻng, quyết tâm không thở bằng mũi trong khoảng một giờ nữa và bắt đầu xúc.

Tuy nhiên, sau năm phút, rõ ràng là chiếc váy của cô đang gây cản trở, vì thế cô tìm thấy vài sợi dây và ngồi xuống một chiếc ghế đá để buộc chúng lên.

“Một cảnh tượng hấp dẫn.”

Ellie nhìn lên thì thấy chồng mình đang bước vào vườn cam. “Chúc buổi sáng tốt lành, Charles.”

“Anh đã từng mong rằng em sẽ nhấc váy lên vì anh”, anh nói với một nụ cười nhếch mép. “Ai là người may mắn được nhận hành động quyến rũ này thế?”

Cô quên mất vẻ chững chạc và thè lưỡi trêu anh. “‘Cái gì’ sẽ là một từ phù hợp hơn.”

Charles dõi theo ánh mắt của cô đến cái đống hôi thối đặt đằng sau một cây cam. Anh bước về phía trước, hít vào và giật lùi lại. “Chúa lòng thành, Ellie”, anh nói với một tiếng thở dốc và ho. “Em đã làm gì với những cái cây đó?”

“Không phải em”, cô nghiến răng. “Anh thực sự nghĩ rằng em ngu ngốc đến mức nghĩ là cái đầu cừu thối rửa đó sẽ giúp một cây cam lớn lên hay sao?”

“Cái gì?” Anh bước đến cái cây để nhìn gần hơn.

“Em đã dọn nó đi rồi”, cô nói, chỉ vào cái bao.

“Chúa tôi, Ellie, em không nên làm việc này.”

“Đúng thế,”, cô đồng ý. “Em không nên. Ai đó ở Wycombe Abbey này rõ ràng không thích thú với sự hiện diện của em. Nhưng nếu anh thứ lỗi cho lối chơi chữ của em, em sẽ dọn sạch cái đống này ngay cả nếu nó giết em. Em sẽ không chịu đựng tình trạng này thêm nữa”.

Charles thở hắt ra và nhìn cô cắm xẻng vào cái đống đó.

“Đây”, cô nói, “Anh có thể giữ cái túi mở. Mặc dù anh có thể muốn dùng găng tay”.

Anh chớp mắt, không thể tin rằng cô đang dọn dẹp cái thứ này một mình. “Ellie, anh có thể yêu cầu người hầu làm việc này.”

“Không, anh không thể”, cô nói, nhanh và với nhiều cảm xúc hơn anh mong đợi. “Họ không phải làm việc này. Em sẽ không yêu cầu họ làm.”

“Ellie, đó chính xác là lý do chúng ta có người hầu. Anh trả họ lương rất hậu hĩnh để giữ Wycombe Abbey sạch sẽ. Cái thứ này chỉ là một… đống nặng mùi hơn bình thường thôi.”

Cô nhìn anh với đôi mắt sáng đầy vẻ hoài nghi. “Họ sẽ nghĩ em làm việc này. Em không muốn thế.”

Charles nhận ra rằng lòng kiêu hãnh của cô đang bị đe dọa. Vì anh cũng hiểu ít nhiều về lòng kiêu hãnh của chính mình, nên không muốn ép cô. Thay vào đó anh nói, “Rất tốt, tuy nhiên anh phải cương quyết yêu cầu em đưa cho anh cái xẻng đó. Anh làm chồng kiểu gì mà lại ngồi đây và nhìn em làm tất cả những công việc lao động nặng nhọc này chứ?”.

“Nhất định là không. Tay anh đang bị thương.”

“Không nặng đến thế.”

Cô khịt mũi. “Có lẽ anh quên rằng em là người đã khâu cho anh tối qua. Em biết chính xác nó nặng như thế nào.”

“Eleanor, đưa cho anh cái xẻng.”

“Không bao giờ.”

Anh khoanh tay và trừng mắt nhìn cô. Chúa tôi, cô đúng là ngoan cố. “Ellie”, anh nói, “Cái xẻng, làm ơn.”

“Không.”

Anh nhún vai. “Được rồi. Em thắng. Anh sẽ không xúc.”

“Em biết anh có thể xem… á!”

“Cánh tay anh”, Charles nói khi giật cô về phía mình. “Thực ra hoạt động rất tốt”.

Cái xẻng rơi xuống đất khi Ellie vặn cổ lại để nhìn anh. “Charles?”, cô ngập ngừng hỏi.

Anh mỉm cười ranh mãnh. “Anh nghĩ mình có thể hôn em.”

“Ở đây ư?”, cô thì thào.

“Ừm.”

“Nhưng nó bốc mùi.”

“Anh có thể phớt lờ nó nếu em có thể.”

“Nhưng tại sao?”

“Hôn em ư?”

Cô gật đầu.

“Anh nghĩ nó có thể khiến em ngừng nói về cái xẻng kỳ cục đó.” Trước khi cô có thể nói gì thêm, anh cúi đầu xuống và áp chặt miệng lên miệng cô. Cô không thả lỏng ngay lập tức; anh cũng không mong đợi như thế. Nhưng ôm cô nàng bé bỏng đang vặn vẹo, quá cương quyết này thật vô cùng thích thú. Cô giống như một con sư tử nhỏ, nồng nhiệt, Charles phát hiện ra rằng anh muốn tất cả những cảm xúc đó hướng thẳng về mình. Theo cách nào đó, việc cô khăng khăng rằng anh phải nghỉ ngơi trong khi cô làm công việc nặng nhọc đó không khiến anh cảm thấy tự ái. Nó chỉ khiến anh cảm thấy mình đang được yêu.

Yêu? Đó có phải là thứ anh muốn? Anh đã nghĩ mình muốn có một cuộc hôn nhân như cha mẹ. Anh sẽ theo đuổi cuộc đời của riêng mình, vợ anh theo đuổi cuộc đời của riêng cô ấy và cả hai người đều hài lòng. Ngoại trừ một điều rằng anh bị hấp dẫn bởi cô dâu mới theo cách anh chưa bao giờ đoán trước được, thậm chí chưa bao giờ mơ đến. Và anh không hài lòng. Anh muốn cô, muốn cô đến tuyệt vọng, còn cô luôn ở ngoài tầm với của anh.

Charles nhấc đầu lên một chút và nhìn xuống cô. Mắt cô đang mơ màng, đôi môi mềm mại hé mở khiến anh không biết tại sao mình chưa bao giờ nhận ra điều này trước đây, nhưng cô hẳn là người phụ nữ xinh đẹp nhất trên toàn thế giới này, cô ở ngay trong vòng tay anh, và…

… và anh phải tiếp tục hôn cô. Ngay bây giờ. Miệng anh vuốt ve cô với sự khẩn nài mới mẻ đầy bất ngờ và anh chìm đắm trong mùi hương của cô. Cô có vị như những quả mọng ấm áp, Ellie ngọt ngào, thơm mát và trong sáng. Bàn tay anh túm lấy váy cô, đẩy nó lên cho đến khi anh có thể đưa tay vào bên trong và chạm vào làn da mịn màng ở đùi cô.

Cô há hốc miệng và túm chặt vai anh, điều đó chỉ làm anh nóng hơn nữa, anh trượt tay lên cho đến khi chạm vào mép tất. Ngón tay anh vuốt ve làn da trần của cô, hãnh diện vì cô đang run lên vì cái vuốt ve của anh.

“Ôi, Charles”, cô rên lên và điều đó đủ để đốt cháy anh. Dù đó chỉ là tên của anh trên môi cô mà thôi.

“Ellie”, anh nói, giọng khàn đến mức hầu như không nhận ra nó. “Chúng ta phải lên phòng. Ngay bây giờ”.

Cô không phản ứng gì trong một phút, chỉ dựa hẳn người vào anh, sau đó chớp mắt và nói, “Em không thể”.

“Đừng nói thế”, anh nói, kéo cô ra cửa. “Nói bất cứ điều gì ngoài điều đó.”

“Không, em phải đảo mứt.”

Điều đó làm anh dừng khựng lại. “Em đang nói về cái quái gì thế?”

“Em phải…” Cô dừng lại và liếm ướt môi. “Đừng nhìn em như thế.”

“Như thế nào?”, anh kéo dài giọng, vẻ hài hước vui vẻ từ từ quay lại.

Cô chống tay lên hông và chiếu ánh mắt nghiêm khắc về phía anh. “Giống như anh muốn ăn sống nuốt tươi em.”

“Nhưng anh muốn thế thật.”

“Charles!”

Anh nhún vai. “Mẹ anh bảo không bao giờ được nói dối.”

Cô trông như sắp giậm chân. “Em thực sự phải đi đây.”

“Tuyệt vời. Anh sẽ tháp tùng em lên gác.”

“Em phải đi đến bếp”, cô nói gay gắt.

Anh thở dài. “Không phải bếp.”

Miệng cô mím lại thành một đường thẳng tức tối trước khi gầm gừ. “Em đang làm mứt để tặng cho tá điền nhân dịp ngày lễ. Em đã nói với anh vào ngày hôm qua rồi mà”.

“Vậy cũng được. Nhà bếp. Và sau đó là phòng ngủ.”

“Nhưng em…”, Ellie để lời nói của mình tắt dần khi nhận ra rằng mình không muốn chiến đấu với anh thêm nữa. Cô muốn tay anh trên người mình, muốn lắng nghe những lời nói quyến rũ dịu dàng của anh. Cô muốn được cảm thấy như mình là người phụ nữ được khao khát nhất trên thế giới, đó chính xác là những gì cô cảm thấy khi anh nhìn cô bằng ánh mắt bốc lửa và trĩu nặng kia.

Tâm trí đã quyết, cô e thẹn mỉm cười và nói, “Được rồi”.

Charles rõ ràng đã không chờ đợi sự đồng ý của cô, bởi vì anh thốt lên. “Em đồng ý?”.

Cô gật đầu, không thể nhìn vào mắt anh.

“Tuyệt vời!” Anh trông như một thiếu niên phấn khích, điều có vẻ hơi lạ lẫm với Ellie, khi nghĩ đến việc cô đã định để mình bị anh quyến rũ.

“Nhưng em phải đến nhà bếp trước”, cô nhắc anh nhớ.

“Bếp. Đúng rồi. Bếp.” Anh bắn cho cô một cái lườm khi kéo cô vào hành lang. “Việc này làm mất một chút tự nhiên, em không nghĩ thế sao?”

“Charles”, cô nói bằng giọng cảnh cáo.

“Được rồi.” Anh chuyển hướng và bắt đầu lôi cô về phía nhà bếp, thậm chí đi nhanh hơn lúc đang kéo cô về phòng ngủ.

“Cố gắng bù lại cho thời gian đã mất trước?”, cô đùa.

Anh kéo cô vào một góc nhà, ghìm cô vào tường, hôn cô thật nhanh và độc đoán. “Em có ba phút ở trong bếp”, anh nói. “Ba, đó là tất cả.”

Ellie cười khúc khích và gật đầu, sẵn lòng cho phép anh ra vẻ chuyên quyền như thế này bởi vì nó làm cô ấm lên ở bên trong. Anh lại thả cô ra và họ đi xuống cầu thang, Ellie thực sự đã phải chạy để theo kịp anh.

Nhà bếp đang bắt đầu hối hả hoạt động khi Monsieur Belmont và nhân viên bắt đầu chuẩn bị các bữa ăn trong ngày. Bà Stubbs đã dạt sang một góc, cố gắng lờ đi gã người Pháp trong lúc giám sát ba cô hầu gái dọn dẹp sau bữa sáng.

“Mứt của em nằm trên cái lò ở ngay bên kia”, Ellie nói với Charles, chỉ vào một cái nồi lơn. “Hỗn hợp các quả mọng. Helen và em đã cùng nhau chuẩn bị, và…”

“Ba phút, Eleanor.”

“Rồi, em chỉ cần khuấy nó, sau đó…”

“Khuấy nó đi”, anh nói.

Cô đi được nửa đường đến lò và sau đó nói, “Ồ, em thực sự nên rửa tay trước. Tất nhiên em đã đeo găng tay ở trong vườm cam, nhưng mùi hôi đó vẫn còn bám lại”.

Charles thở dài mất kiên nhẫn. Thật là, cô nàng có thể đã làm xong và đi khỏi lúc này rồi. “Rửa tay, khuấy và làm cho xong đi. Có một cái thùng nước bên kia bàn kìa.”

Cô mỉm cười, nhúng tay vào nước, và sau đó thốt ra một tiếng thét nhỏ.

“Giờ thì sao thế?”

“Nó lạnh ngắt. Monsieur Belmont hẳn đã bỏ đá vào. Có lẽ chúng ta sẽ có món tráng miệng hoa quả ướp lạnh tối nay.”

“Ellie, mứt…”

Cô đưa tay về phía cái nồi, mặt cau lại khi những người đầy tớ nhích ra xa khỏi mình. Rõ ràng họ vẫn không tin cô ở trong bếp. “Đây rồi, em chỉ cần chuyển nó sang cái bàn ở kia, để nó có thể nguội và…”

Charles sẽ không bao giờ chắc chắn được chuyện gì xảy ra tiếp theo. Anh đang quan sát Monsieur Belmont cắt cà tím đầy vẻ chuyên nghiệp thì nghe thấy Ellie thét lên đau đớn. Khi anh nhìn lên, một nồi mứt lớn đang rơi xuống sàn nhà. Anh quan sát trong nỗi kinh hoàng bất lực, cái nồi chạm đất và chiếc nắp bật lên. Mứt tím bắn tung tóe trong không khí, văng lên lò, vang xuống sàn nhà và văng vào Ellie.

Cô gào lên như một con thú bị thương và đổ sụp xuống, nấc nở trong đau đớn. Charles cảm thấy trái tim mình ngừng đập, anh chạy đến bên cô, giày trượt qua đống mứt đầy đường và nóng rẫy khi chạy ngang qua bếp.

“Lấy nó ra khỏi em”, cô thút thít. “Lấy nó ra khỏi em.”

Charles nhìn cô và thấy mứt đang sôi bám đầy vào da cô. Chúa tôi, làn da cô vẫn bị thiêu đốt khi anh đứng đó nhìn. Có vẻ chỉ có bàn tay và cổ tay bị dính mứt. Không mất thời gian suy nghĩ, anh túm lấy thùng nước lạnh cô dùng trước đó và nhúng tay cô vào đó.

Cô đẩy anh và cố gắng giật tay ra. “Không”, cô hét lên. “Lạnh quá.”

“Em yêu, anh biết là nó lạnh”, anh nói dịu dàng, hy vọng cô không nghe thấy giọng mình đang run rẩy. “Tay anh cũng đang ở trong nước.”

“Đau. Ôi, đau quá.”

Charles nuốt nghẹn và nhìn quanh bếp. Chắc chắn ai đó biết phải làm gì để cơn đau của cô biến mất. Việc nghe cô khóc thút thít, cảm giác cơ thể cô đang run rẩy đang giết chết anh. “Nào, Ellie”, anh nói bằng giọng xoa dịu nhất. “Nhìn này, đã rửa sạch mứt rồi. Thấy không?”

Cô nhìn xuống tay mình trong nước. Charles ngay lập tức ước gì anh đã không bảo cô như thế. Làn da ở chỗ đã rửa sạch mứt đang đỏ rực.

“Lấy thêm đá cho tôi”, anh quát không nhằm một người cụ thể nào. “Nước đang ấm quá rồi.”

Bà Stubbs bước về phía trước ngay cả khi ba cô hầu gái lút cút đi đến kho lạnh. “Thưa ngài, tôi không chắc rằng ngài đã chọn cách xử lý tốt nhất.”

“Mứt vẫn đang nóng. Tôi phải làm lạnh đi.”

“Nhưng cô ấy đang run rẩy.”

Anh quay sang Ellie. “Còn đau nhiều không?”

Cô lắc đầu. “Em khó có thể cảm thấy cái gì nữa.”

Charles cắn môi dưới. Anh không hề biết chắc cách nào là cách tốt nhất để chữa một vết bỏng. “Rất tốt. Có lẽ chúng ta nên băng lại cho em.”

Anh cho cô nhấc tay lên khỏi thùng nước, nhưng chỉ mười giây sau cô lại rên rỉ đau đớn. Anh lại kéo tay cô nhúng lại vào nước ngay cả khi những cô hầu gái mang đá đến. “Nước lạnh làm dịu cơn đau của cô ấy bằng cách nào đó”, anh nói với bà Stubbs.

“Cô ấy không thể ở đây mãi.”

“Tôi biết. Chỉ một lúc nữa thôi. Tôi muốn chắc chắn.”

“Ngài có muốn chúng tôi chuẩn bị một loại sáp chuyên trị bỏng cho cô ấy không?”

Charles gật đầu và quay sự chú ý lại với Ellie. Anh ôm cô thật chặt và đặt môi lên tai cô, thì thầm. “Hãy ở sát bên anh, em yêu. Hãy để anh xua đuổi nỗi đau ra khỏi em.”

Cô gật đầu.

“Hít một hơi thở thật sâu”, anh hướng dẫn. Khi cô làm thế, anh quay lại với bà Stubbs và nói. “Bảo người dọn sạch chỗ này đi. Tôi không muốn nhìn thấy nó. Quăng nó đi.”

“Không”, Ellie thốt lên. “Không, mứt của em!”

“Ellie, nó chỉ là mứt thôi mà.”

Cô quay mặt nhìn anh, mắt cô trông sáng hơn kể từ khi bị bỏng. “Em đã mất cả ngày để làm đấy.”

Charles thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nếu tập trung vào cái đống mứt khỉ gió kia, có lẽ cô có thể không nghĩ đến cơn đau nữa.

“Chuyện gì đang diễn ra ở đây?”, một tiếng thét kinh khủng vang lên.

Anh nhìn lên và thấy dì Cordelia. Lạy Chúa, đây là tất cả những gì họ cần. “Ai đó đưa dì ấy ra khỏi đây đi”, anh làu bàu.

“Cô ấy bị bỏng à? Ai đó bị bỏng à? Nhiều năm qua ta đã cảnh báo tất cả các người về lửa rồi mà.”

“Ai đó lôi dì ấy ra khỏi bếp được không?”, anh nói to hơn.

“Lửa sẽ thiêu rụi chúng ta.” Cordelia bắt đầu khua tay trong không khí. “Tất cả chúng ta!”

“Ngay bây giờ!”, Charles gầm lên và lần này hai người hầu xuất hiện để đưa dì anh ra khỏi phòng. “Tạ ơn Chúa”, anh lẩm bẩm. “Người phụ nữ này hoàn toàn loạn trí rồi.”

“Dì ấy vô hại”, Ellie run rẩy nói. “Chính anh nói thế với em.”

“Em hãy im lặng và giữ năng lượng của mình đi.”, anh nói, giọng khàn đi vì sợ hãi.

Bà Stubbs bước về phía trước với một cái bát nhỏ trong tay. “Đây là sáp, thưa ngài. Chúng ta cần bôi nó lên vết bỏng và sau đó băng tay cô ấy lại.”

Charles ngờ vực nhìn hỗn hợp đó. “Cái gì trong đó?”

“Một quả trứng đánh với hai thìa dầu ô liu, thưa ngài.”

“Bà chắc chắn thứ này có tác dụng chứ?”

“Mẹ tôi luôn dùng nó, thưa ngài.”

“Rất tốt.” Charles ngồi xuống và nhìn bà quản gia nhẹ nhàng bôi hỗn hợp đó lên chỗ da bỏng của Ellie, sau đó dùng băng vải mỏng quấn tay cô lại. Ellie cứng đơ cổ và vai, anh có thể thấy rằng cô đang cố gắng không bật khóc vì đau.

Chúa tôi, trái tim anh tan vỡ khi nhìn thấy cô như thế này.

Một tiếng động nhỏ vang lên ở cửa, anh quay sang thì thấy Judith, theo sát bởi Claire và Helen. “Chúng tôi nghe thấy tiếng ồn ào.” Helen nói, thở hắt ra vì đã chạy khắp nhà. “Dì Cordelia đang gào thét”

“Cụ Cordelia luôn gào thét”, Judith nói. Sau đó mắt cô bé rơi vào Ellie và cô bé hỏi. “Chuyện gì đã xảy ra?”

“Cô ấy bị bỏng tay”, Charles trả lời.

“Làm thế nào?”, Claire hỏi, giọng cô bé khào khào một cách kỳ lạ.

“Mứt”, anh trả lời. “Cô ấy…” Anh quay sang Ellie, hy vọng rằng cô có thể quên mất phần nào nỗi đau nếu anh lôi cô vào cuộc nói chuyện. “Chuyện này xảy ra như thế quái nào thế?”

“Cái nồi”, cô thở hổn hển. “Em quá ngốc nghếch. Em nên nhận ra rằng nó không đặt ở nơi em đã để.”

Helen bước về phía trước, quỳ xuống, và đặt một cánh tay quanh vai Ellie an ủi. “Ý em là gì?”

Ellie quay sang người chị họ mới. “Khi chúng ta đặt mứt lên để nấu… Chúng ta muốn nấu nó ở nhiệt độ thấp. Nhớ không?”

Helen gật đầu.

“Nó hẳn đã bị di chuyển đến gần bếp chính hơn. Em không để ý. “ Cô dừng lại và nuốt xuống một tiếng kêu đau đớn khi bà Stubbs cài một đầu băng và bắt đầu làm việc với tay bên kia.

“Sau đó chuyện gì xảy ra?”, Henlen hỏi.

“Tay cầm nóng. Nó làm em bất ngờ và em làm rơi chiếc nồi. Khi nó chạm đất…”, Ellie siết chặt mắt, cố gắng không nhớ lại giây phút kinh khủng khi thứ nước lỏng màu tím đó ở mọi nơi, khi nó ở trên da cô và cảm giác bị đốt cháy thật khủng khiếp, quá khủng khiếp.

“Đủ rồi”, Charles ra lệnh, hiển nhiên cảm thấy sự căng thẳng của cô. “Helen, đưa Claire và Judith ra khỏi bếp. Chúng không cần phải chứng kiến việc này. Và bảo người mang một chai cồn thuốc phiện đến phòng Ellie.”

Helen gật đầu, nắm tay con gái và rời khỏi phòng.

“Em không muốn dùng cồn thuốc phiện”. Ellie phản đối.

“Em không có lựa chọn nào khác. Anh sẽ không chịu đứng im và không làm gì để xoa dịu cơn đau của em.”

“Nhưng em không muốn ngủ. Em không muốn…”, cô nuốt khan và ngẩng lên nhìn anh, cảm thấy dễ tổn thương hơn bất cứ lúc nào trong cả đời mình. “Em không muốn ở một mình”, cuối cùng cô thì thầm.

Charles cúi xuống và đặt một nụ hôn nhẹ như lông hồng lên thái dương cô. “Đừng lo lắng”, anh lẩm bẩm. “Anh sẽ không rời khỏi em.”

Cuối cùng, họ đã cho cô uống cồn thuốc phiện và đặt cô lên giường, anh ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh, quan sát khuôn mặt cô khi cô chìm vào giấc ngủ, sau đó anh ngồi trong im lặng cho đến khi giấc ngủ chiếm lấy mình.