Ráng Chiều Tà – Tôi Là Bà Nội Khang Hy

Chương 24: Một màn “kinh hãi”

Tôi không chịu đến công ty của chồng trong một thời gian dài. Chồng cứ dỗ dành là chẳng sao hết, người ta đâu biết tôi bị thương chỗ nào, Kim tổng không kể lung tung đâu, còn anh thì càng không tiết lộ. Nhưng hôm đó có rất nhiều người thấy tôi được bế ra ngoài bằng tư thế kỳ lạ, vậy là đủ mất mặt rồi. Thế nên sống chết gì tôi cũng không đi.

Cho đến khi xảy ra một chuyện khác thu hút ánh mắt của mọi người, tôi mới âm thầm tái xuất hiện trong công ty anh. Hội phụ nữ đoán rằng giữa tôi và chồng nảy sinh mâu thuẫn, tưởng mình sắp có cơ hội chen chân vào lập tức thất vọng. Tôi phải cố gắng đứng thẳng lưng giữa rừng ánh mắt như mưa bom bão đạn của họ, đúng là chả dễ mấy, dù gì tôi cũng khom người cong lưng cả tháng rồi mà!

Người dời ánh mắt mọi người đi giúp tôi chính là anh trai của Kim tổng, Kim phó tổng.

Tôi bị thương được nửa tháng, người tình cũ của Kim phó tổng tìm tới công ty, lại đụng độ người tình đương nhiệm, hai cô nàng bắt đầu vung tay đá chân. Chuyện này trở thành đề tài chiếm thứ hạng đầu trong “bảng bát quái” của công ty, đương nhiên chả ai thèm để ý đến chuyện vợ của một vị chủ nhiệm nho nhỏ được bế ra ngoài bằng tư thế gì nữa.

Kể ra thì, điều kiện của vị Kim tổng nọ hoàn hảo lắm. Là loại người có gia thế, công ty này trực thuộc tập đoàn của gia đình anh ta cơ mà. Năng lực cũng rất cừ, nghe bảo anh ta là người thừa kế được gia đình lựa chọn. Mã ngoài lại cực đẹp (chỉ kém chồng tôi một tý xíu thôi), trên ba mươi, vừa đúng vào độ tuổi cường tráng của nam giới. Rồi cả bằng cấp cao, tốt nghiệp thạc sĩ Harvard. Phong độ tốt, dù đối diện mình là người thương hay ghét, anh ta vẫn giữ được dáng vẻ lễ độ nho nhã. Chỉ có điều sự lễ độ của anh hơi xa cách, không ai có thể đến gần hoặc đoán được suy nghĩ thật sự của anh ta. Anh ta được tặng biệt danh ‘Cool tổng không phải núi băng”.

Có lúc tinh tú quá chói mắt, nên chỉ có thể ngưỡng vọng. Giống như khi bảo bạn chọn giữa sao trên trời và nhẫn kim cương trong tủ kính, chắc hẳn rằng phần lớn phụ nữ sẽ chọn nhẫn kim cương, đã là người thì phải sống thật một tý.

Nghe nói vợ chưa cưới của Kim tổng là bạn học cùng trường Harvard, đẹp như tiên nữ, gia thế hiển hách. So ra thì một cô nhân viên theo ca có vẻ ngoài bình thường như tôi dễ xử lý hơn. (Tôi không nằm trong biên chế của viện khoa học, việc thuyên chuyển giấy chứng nhận này nọ phức tạp quá, nên tôi cứ làm việc theo ca cho xong.)

Thế nên, trên bảng bạch mã hoàng tử của một công ty có phụ nữ chiếm đa số này, Kim tổng đành phải xếp dưới Sở Y Phàm.



Từng có người lấy lý do đề phòng tài liệu cơ mật của công ty bị lộ ra ngoài để cấm tôi vào công ty chồng, chẳng biết Sở Y Phàm nói gì với Kim tổng mà tôi vẫn chẳng vấp phải trở ngại nào khi lưu thông.

Sau này, tôi thỉnh thoảng bắt gặp Kim tổng. Anh ta làm việc rất nghiêm túc, có chuyện cần thì chẳng bao giờ ngồi khơi khơi trong văn phòng tổng giám đốc hẹn nhân viên lên cả, mà đích thân xuống tận khâu giải quyết. Mọi người rất nể anh ta.

Tôi cố gắng tránh việc đụng độ trực tiếp với anh ta, nếu chẳng thể không đụng thì gật đầu chào một tiếng. Tôi vẫn rất xấu hổ, nhưng thấy vẻ mặt anh ta vẫn bình thường như đã quên chuyện dạo nọ, đương nhiên tôi chẳng ngu mà trưng cái vẻ ngượng ngùng kia để nhắc anh ta nhớ, cũng cố gắng làm bộ tự nhiên. Một thời gian sau, tôi dần quen với chuyện này, tất cả đều bình thường trở lại.



Một ngày cuối tuần nọ, chồng phải tăng ca, bà vợ rỗi rãi tôi đây mua một phần KFC gia đình đến công ty anh. Đến đó thì thấy mọi người đều đã dùng bữa, là do một vị trợ lý phòng ban của họ tổ chức sinh nhật trong công ty.


Cô trợ lý này tên Hồ Lệ, người cũng như tên, vẻ ngoài trông như một con hồ ly tinh, luôn nghĩ cách chen chân vào gia đình tôi. Mỗi ngày đều bày ra cái vẻ mình ‘lên được phòng khách, xuống được phòng bếp’ trước mặt tôi, ý bảo tôi phải tự biết nhục đi. Tôi chả thừa hơi quan tâm cô ả.

Cô ta thấy tôi đem thức ăn sẵn đến thì giở giọng mỉa mai: “Sao trước giờ chưa thấy Lâm tiểu thư nấu cơm tình nhân bao giờ vậy?”

Cơm tình nhân mà tôi nấu á, đưa ra thì chắc tôi bị chửi là đàn bà lòng dạ ác độc quá. Sau lần đầu tiên ăn cơm tôi nấu rồi bệnh ba ngày, chồng liền cương quyết cấm tôi đến gần bếp.

Tôi vẫn chưa nghĩ ra nên đáp trả cô ả thế nào, chồng lại làm bộ đáng thương, trả lời thay tôi: “Cô ấy đấy hử, chỉ biết nấu đồ giảm béo thôi, ăn vào đảm bảo tôi sẽ gầy mất một vòng.”

Mọi người cười ồ lên, Hồ Lệ thương cảm nói: “Ấy dà Lâm tiểu thư ôi, chị vậy là không đúng rồi, anh Y Phàm cực khổ cả một ngày, về tới nhà vẫn chả được chăm sóc đúng cách, đúng là đáng thương mà!”

Đệt! Y Phàm là từ để cưng gọi à? Dù có ‘đáng’ thì cũng chả đến lượt cưng phải ‘thương’ đâu! Gọi chị là Lâm tiểu thư, thì cái danh “bà Sở” chắc chừa phần cho cưng quá? Hừ, nếu không phải do chị đang cố làm thục nữ, thì cưng đã được nếm ngón đòn đá hồ ly của chị rồi!

Tôi giả bộ quấn lên người Sở Y Phàm như một nhánh tầm gửi, nũng nịu hỏi: “Chồng chị là người đàn ông tốt trời ban, anh ấy cứ thích chị ỷ lại mình đấy. Chồng ơi, em nói đúng không?”

Sở Y Phàm ôm lấy tôi đầy vẻ phụ họa, nồng nàn chân thành đáp: “Không sai, cục cưng ạ! Em là gánh nặng hạnh phúc nhất của đời anh.” Ọe!

Người xung quanh bắt đầu trêu đùa, bảo chúng tôi biểu hiện thử xem. Tôi nghẹn họng, Sở Y Phàm trước giờ mặt dày lắm, có hời là tuyệt đối không buông, thế là chúng tôi hôn nhau trước đám đông. Từ khóe mắt để hờ của mình, tôi thấy mặt của con hồ ly kia đỏ bừng lên rồi. Tôi thầm cười lạnh.

Từ đó về sau, Lâm Đại Ngọc trong công ty anh bắt đầu nhiều hơn. Danh tiếng “ký sinh trùng” của tôi thành hiện thực, bọn đàn bà muốn cứu vớt đời Sở Y Phàm cũng tăng mạnh(1).

(1): ý nói là trong công ty mọc lên nhiều “bà” ra vẻ tiếc hận thay cho bạn Sở.



Lại vào một buổi cuối tuần khác, Sở Y Phàm lại tăng ca, gọi điện liên tục giục tôi đến công ty. Vì bảo vệ cổng đã quen mặt tôi từ lâu nên tôi cứ thế mà bước thẳng vào.

Vừa vào đến, thấy vài người ghé vào cửa phòng Sở Y Phàm như đang nhìn trộm, thi thoảng còn cười thầm. Xảy ra chuyện gì thế? Sao cứ đến lúc tăng ca là mấy người này lại chẳng có tý nào nghiêm chỉnh như bình thường, mấy hành động rình mò thế kia mà còn làm được à.

Tôi khe khẽ bước tới, vỗ vai người đang chiếm vị trí tốt nhất. Anh ta ngoái đầu nhìn, thoắt cái đã biến sắc, tôi “suỵt” một tiếng, đưa tay ra hiệu.

Tôi bấu vào khe cửa ngó vào, mẹ nó, con hồ ly kia đang quyến rũ chồng tôi!

Ả ta mặc một bộ đồ bó sát cổ trễ, sóng lớn nhấp nhô cứ thế mà tràn về phía ông xã tôi. Anh cũng chẳng chịu khuất phục mà tránh né lung tung, cau mày nói: “Hồ tiểu thư, xin hãy tự trọng, tôi đã có vợ rồi.”

Con hồ ly tinh kia sống chết gì vẫn cuốn chặt lấy: “Em có gì không bằng nó chứ? Con ăn bám đó có gì hay…”


Sở Y Phàm tức giận ngắt lời ả: “Mong cô đừng tùy tiện phê bình vợ tôi. Hồ tiểu thư, nếu cô không dừng lại, thì đừng trách tôi không giữ thể diện cho.” Giữ thể diện gì? Sao còn chưa tát bay nó ra đi!

Tôi đang điên lên, nào biết trong phòng có biến, con hồ ly kia bỗng dưng nhào tới, oái! Chạm vào rồi! Bên tai tôi vang lên tiếng hít vào. Tuy Sở Y Phàm tránh không chậm nhưng môi của ả ta cũng đã chạm vào má anh, để lại một vệt môi son trên áo sơ mi. Sở Y Phàm đẩy ả ra ngay lập tức.

Tôi điên lên rồi! Vừa muốn tung cửa vào bảo vệ lãnh thổ thì có người đứng đằng sau lên tiếng hỏi: “Các người đang làm gì vậy?”

Mọi người ngoái đầu nhìn, thấy là Kim tổng thì tản ra ngay. Có người bấy giờ mới nhìn thấy tôi, “á” lên một tiếng rồi về vị trí.

Lúc này, người trong phòng nghe thấy tiếng động, bèn mở cửa bước ra.

Sở Y Phàm thấy tôi thì vội vã chạy đến: “Thanh Thanh, em đừng hiểu lầm!”

Con hồ ly kia thấy tôi mà lại chẳng lộ nữa phần xấu hổ, lại lườm tôi khiêu khích, hừ một tiếng rồi rời đi.

Tiểu vũ trụ của tôi bùng nổ rồi! Những người đang ngồi trong phòng ngày hôm nay có số hưởng đấy, các người sắp trở thành tốp người thứ hai sau Sở Y Phàm chứng kiến tôi thay đổi sắc mặt.

“Đứng đó!” Tôi chặn trước mặt ả ta, chồng định nói gì đó, tôi trừng mắt, “Câm mồm! Nép qua một bên.” Anh ngoan ngoãn đứng ngay sau lưng tôi.

Tôi siết vết son môi trên áo chồng, “Cưng làm hư đồ người ta thì không cần đền à? Cái áo này 1000 đồng, trả đây cho chị!”

Ả ta đỏ mặt: “Cô, cô bắt chẹt người ta.”

Bấy giờ, vị Kim tổng đang bị quên lãng kia bước tới, “Sao thế? Có gì từ từ nói!”

Tôi cũng trừng mắt anh ta một cái: “Câm mồm!” Anh ta sững ra, nhưng cũng im lặng lại, tìm ghế ngồi xuống.

Tôi quay đầu lại đối phó con hồ ly nọ, “Bắt chẹt? Chị đây còn chưa tính xong tiền cơ! Phí vấy bẩn sự trong sạch của chồng chị, vô giá; phí tổn thất tinh thần của chị, vô giá. Đấy là khoản cưng không bồi thường nổi! Chỉ còn một món mà cưng có thể đền thôi, phí vắc xin phòng bệnh, 300 đồng, trả đây cho chị!”

Có người thẽ thọt hỏi: “Sao lại có phí vắc xin phòng bệnh?”

Tôi lạnh lùng đáp: “Chẳng lẽ không nên chích vài mũi vắc xin phòng bệnh dại trước cho chắc à?”

Tất cả cười ầm lên, ngay cả Kim tổng thường ngày mặt lạnh cũng bật cười.

Sự xấu hổ trong lòng con hồ ly kia bỗng thức tỉnh, “Cô, cô đừng quá đáng!”


“Chị quá đáng?” Tôi đập cái bàn ở chỗ gần mình một cái, oái đau quá, tôi vẫy vẫy tay, chồng vội vã cầm lên xoa bóp cho tôi. Tôi châm chọc ả tiếp, “Cưng quyến rũ đàn ông có vợ chắc không quá đáng hả? Người ta không đồng ý thì cưng cưỡng hôn cũng không quá đáng ư? Chị nói cưng biết nhá, cưng phạm tội chưa đạt đã hoàn thành(2) rồi đấy…”

(2): là trường hợp người phạm tội đã thực hiện hết các hành vi khách quan cho là cần thiết để gây ra hậu quả của tội phạm nhưng hậu quả đó không xảy ra vì nguyên nhân khách quan.

Chồng đứng đằng sau gật đầu lia lịa, “Không sai, vợ ơi, anh thấy mình đáng thương quá đi à!”

Con hồ ly nọ che mặt chạy ra ngoài, tôi đứng sau lưng hét to theo: “Đừng mơ tưởng tới việc chạy nợ nhé, mau cầm tiền tới đây!” Chạy gì lẹ vậy? Tôi vừa tìm lại được một ít cảm giác chanh chua của đàn bà mà. Còn một sọt câu đã chuẩn bị vẫn chưa lôi ra dùng cơ đấy.

Tôi liếc xéo Sở Y Phàm một cái, “Còn không mau đi rửa mặt? Nhớ dùng thuốc tẩy trùng, thuốc khử vi khuẩn này nọ để tiêu độc đấy.”

Sở Y Phàm nghe lời vọt vào nhà vệ sinh. Tôi vừa xoay người lại,đã phát hiện mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt ngắm người ngoài hành tinh. Cái đầu bị lửa ghen thiêu đốt bắt đầu nguội. Ôi tiêu rồi, hình tượng thục nữ yếu đuối mà tôi khổ tâm theo đuổi! Tôi ngây ngốc đứng đó, chẳng biết phải bày ra vẻ mặt nào.

Kim tổng đến trước mặt, đưa một xấp tài liệu cho tôi: “Phiền cô giao cho Sở Y Phàm, bảo cậu ta xử lý nhanh một chút. Ừm… Vừa nãy cô rất có khí thế.” Sau đó hai vai anh ta run lên một cách khả nghi, bước đi.

Ầy, giờ tôi che mặt lại còn kịp không?

Sở Y Phàm chà mặt đến mức hai gò má hồng lên xong mới quay về, chỉ cho tôi xem: “Vợ ơi, chà tới sắp rách da luôn rồi, được chưa?” Xung quanh có người cười trộm. Tôi thò tay lôi anh vào văn phòng, đóng cửa lại.

Đôi mắt Sở Y Phàm tỏa sáng: “Vợ à, phong độ của em không khác gì hồi xưa hết!”

Tôi không để ý đến, lôi Sở Y Phàm xuống ghế rồi ngồi lên người anh, bắt đầu cởi áo anh ra. Chồng lo lắng giãy dụa: “Vợ à, vậy không hay lắm đâu? Đây là văn phòng đó! Ngoài kia có người.” Tôi vẫn chẳng thèm để ý đến anh, vẫn tiếp tục cởi.

Xong chuyện, tôi vê áo thành một cục rồi quăng vào thùng rác. Sau đó dùng miệng mình châm lửa trên cơ thể anh. Lúc đầu anh hãy còn dè dặt, nhưng rồi bị nửa người dưới khống chế, bắt đầu đáp lại nhiệt tình. Chỗ nào đó bỗng dựng thẳng lên.

Tôi thấy mình đã đạt được mục đích bèn đẩy anh ra, nhảy xuống đất, vọt tới cửa. Mặt anh ửng hồng gầm nhẹ: “Em không thể làm thế được! Cục cưng à! Bảo anh làm sao bây giờ?”

Tôi hôn gió một cái: “Muốn đập muốn vặn gì thì cứ việc! À mà đừng quên xử lý xấp tài liệu trên bàn kia nhé.” Sau đó mở cửa nghênh ngang rời đi.

Hừ! Phải biết tôi là người Trấn Giang, dấm chua là đặc sản chỗ chúng tôi đấy. Ai bảo anh bảo vệ thân mình không xong?

Đương nhiên tôi đóng cửa thay anh, sắc đẹp kia là sở hữu riêng của tôi, phải bảo vệ quyền lợi của bản thân chứ.



Tâm trạng vui vẻ, tôi bước xuyên qua rừng ánh mắt liếc trộm bên ngoài. Nhìn đi, nhìn đi! Dù gì tôi cũng là người mất sạch thể diện rồi!


Tôi vào thang máy, ấn nút xuống. Thoắt cái thang máy đến, chỉ có mình tôi. Cửa thang máy khép lại, tôi không nhịn được mà cười hô hố lên. Bộ dạng vừa nãy của Sở Y Phàm đúng khốn khổ luôn! Chỉ có thể cam chịu nhìn tôi chạy đi, còn bản thân thì chẳng cách nào đuổi theo được.

Ha ha ha! Thang máy dừng lại, có người bước vào. Tôi nhanh chóng bịt miệng cúi gằm mặt xuống, nén tiếng cười, vai không kìm được run rẩy.

Có xấp khăn giấy đưa đến, một giọng nói vang lên: “Cô vẫn đang buồn à?”

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, ý cười trên mặt vẫn chưa tan, là Kim tổng. Anh ta dường như không đoán được tình huống này, ngẩn ra hồi lâu, “Cô đang cười? Cô không giận hử?”

Tôi phản bác: “Có gì đáng giận? Anh ấy mà không có ai thèm để ý đến thì tôi mới nên giận đấy. Đối thủ càng mạnh chứng tỏ tôi càng giỏi.”

Anh ta cũng cười, bảo: “Tôi còn nghĩ tối nay Sở Y Phàm phải quỳ trên bàn giặt rồi chứ.” Hử? Anh ta cũng biết nói đùa à?

Tôi hơi ngượng, hôm nay thể hiện hơi “khét” rồi, “Nào có chuyện nghiêm trọng tới mức ấy, dọa anh ấy một chút thôi mà, dù gì anh ấy cũng là người bị hại.”

Sau đó tôi xấu hổ nói: “Xin lỗi Kim tổng ạ, lúc nãy tôi thất lễ quá.”

Kim tổng cười cười: “Không sao, tôi nên cảm ơn cô cho tôi trải nghiệm cảm giác bị la rầy mới phải.”

Gì đây? Đây mà cool à? Đây là bỉ ổi thì có! Tôi xoay đầu đi nhè mặt quỷ khinh bỉ, sau đó mới đổi vẻ tươi cười nịnh nọt, chuẩn bị quay lại.

Song trong giây lát, tôi phát hiện vách thang máy bằng inox rất bóng, giống như mặt gương vậy. Bấy giờ Kim tổng đang kinh ngạc ngó tôi qua mặt gương, tôi cũng đờ người ra, kinh hãi nhìn anh ta. Chúng tôi nhìn nhau qua gương.

Tô ấp úng hỏi: “Anh, à, ngài có mắc bệnh ghét lây không vậy?” Tuy nghe đồn anh ta công tư phân minh, nhưng vẫn phải xác nhận mới yên tâm, tôi không muốn mình khắc chết chồng đâu.

Anh ta buồn cười đáp: “Không, không bị đâu, ha ha! Khụ khụ… Cô thú vị thật, khụ khụ…” Đáng ghét, không phải anh ta được ca tụng là rất có phong độ à? Sao cũng biết chế giễu người khác vậy? Không thấy tôi đang cố hàn gắn hay sao?

Thang máy ngừng lại đúng lúc, cửa mở ra, anh ta bước ra ngoài, tôi nghiến răng huơ tay sau lưng như muốn đấm anh. Anh ta bỗng dưng quay đầu lại, tôi biến quyền thành chưởng, đổi từ nghiến răng sang nhe mồm mỉm cười, “Tạm, tạm biệt!” Cửa thang máy đóng lại, loáng thoáng có tiếng cười vọng vào.

Mất mặt có trở thành thói quen không?

Tôi mua một chiếc áo sơ mi quay về công ty chồng, dò xét trước, không có ai đó mới bước vào. Sở Y Phàm đã cởi sạch áo, tôi không kìm được mà giễu anh một phen, giành chút tự tôn vừa mất về lại. Anh giựt áo sang, gầm gừ thay vào, sau đó hưng tợn nói: “Em chờ đấy, xem anh về xử lý em thế nào!”

Hừ, ai sợ anh! Cùng lắm là đem thân ra tạ tội, đến lúc đó, ai lấy lòng ai còn chưa biết à! Hứ!




Tôi thành danh chỉ sau một trận chiến, được sửa tên lại là ‘Vợ cọp’. Tôi thần tốc tiến hóa trong dư luận, từ ký sinh trùng thành rồng bá vương. Sở Y Phàm từ đứng đầu bảng bạch mã mà tụt ra khỏi mười thứ hạng đầu, song lại nhận được rất nhiều lời khen từ những người phụ nữ đã kết hôn, từ sát gái trở thành sát bà già.

Sau này tôi cũng lười giả làm thục nữ rồi, trong đường kính năm thước không để bất kỳ một sinh vật giống cái nào đến gần.

Con hồ ly kia từ chức, đáng ghét thật, 1300 đồng chưa trả đã bỏ chạy, việc đấy còn khiến tôi phẫn nộ hơn chuyện ả ta vô lễ với chồng. Con hồ ly vắt cổ chày ra nước này! Đừng có rơi vào tay bà lần nữa đấy!

Chẳng biết có phải tôi suy nghĩ quá nhiều hay không, tuy bề ngoài thì Kim tổng tỏ ra bình thường, nhưng tôi vẫn luôn có cảm giác rằng anh ta đang cười thầm trong lòng. Thế nên tôi lại bắt đầu tránh né anh. Dẹp 10% tha thứ lần trước, tăng thêm 100% ghi thù!