Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 104: Rắp tâm bất lương

Gia chủ Tề gia lập tức mở miệng nói với Mộc Chính Đức: " Thừa tướng đại nhân, lời này cũng không thể nói lung tung, không có bằng chứng thì Tề gia quyết sẽ không nhận nỗi oan ức này!"


Mộc Chính Đức cười nói: Tề đại nhân gấp cái gì, trước đó có nhiều đại thần nhao nhao suy đoán như vậy, Bản tướng chẳng qua là học tập bọn họ một chút, suy đoán một phen thôi, bây giờ Thánh thượng còn chưa đưa ra kết luận, Tề đại nhân thật sự là kinh hoảng tức giận không có lý do a."


Ý của Mộc Chính Đức chính là trước đó thời điểm nhà ta xảy ra chuyện nhiều người đến phỏng đoán ta như vậy, chụp bô ỉa đến trên phủ Thừa Tướng ta, ta từ đầu đến cuối vẫn là nét mặt tươi cười ứng đối, chưa hề trở mặt, sao bây giờ đến lượt Tề gia các ngươi lại biến thành cái dạng này, vừa kinh hoảng vừa tức giận?


Gia chủ Tề gia hít vào một hơi, không tiếp tục nói chuyện với Mộc Chính Đức nữa, Mộc Chính Đức này luôn là như thế, nếu như ngươi đối địch với ông ta, trước bất luận có thể bị ông ta đánh bại hay không, nhưng nhất định sẽ bị ông ta chọc đến tức chết trước.


Ngũ Y Nhân vẫn luôn ngồi đoan trang cuối cùng cũng mở miệng, nói: " Kim Ưng này vốn là dấu hiệu đặc thù của Tề gia, lại là dấu hiệu đính ở trên chiến kỳ, cho tới nay, không chỉ phù hộ cho Tề gia, mà còn phù hộ Tây La ta và vô số bách tính, nhưng hôm nay nếu ngay cả một cái dấu hiệu mà Tề gia đều trông không xong, có thể tùy tiện bị người học được, cái này liên quan đến bí mật ở biên cương Tây La, sách lược hành quân bày trận, thật sự là khiến người ta không thể không hoài nghi, Tề gia có thể thủ trụ hay không."


Trong mắt Tề phi lóe lên một tia hung ác, Mộc Tịch Bắc lại gợi lên khóe môi, Tề gia và Ngũ gia tuy rằng đều là trợ lực của An Nguyệt Hằng, hai nhà cũng hay hợp tác, thế nhưng hai nhà cho tới nay ngoại trừ lúc cần thiết còn bình thường cũng chẳng ưa nhau, minh tranh ám đấu, ngươi tới ta đi chặt chém lẫn nhau càng là chuyện thường, dù sao nếu có một ngày An Nguyệt Hằng đăng cơ đại điển, hai nhà này đều là khai quốc công thần, đến lúc đó sẽ là hai tướng giằng co.


Tuy nhiên Mộc Tịch Bắc từ đầu đến cuối đều không hiểu được là, gia chủ của hai nhà này đều là đồ đần sao? Nếu như Hoàng đế hiện tại bị lật đổ, An Nguyệt Hằng làm Hoàng đế, như vậy những thế gia đại tộc có thể uy hϊế͙p͙ hoàng thất này làm sao còn được tiêu dao tự tại như thế, sau khi An Nguyệt Hằng tự mình trải qua một lần, làm sao lại để mặc những thế gia đại tộc có thể lật đổ cả hoàng quyền tiếp tục lớn mạnh, đến lúc đó, chỉ sợ dựa vào tài trí của An Nguyệt Hằng, không thiếu được sẽ tiến hành tàn nhẫn chèn ép bọn hắn, mà điều này cuối cùng sẽ làm thế gia vọng tộc trở nên suy bại.


Cho nên Mộc Tịch Bắc từ đầu đến cuối đều cảm thấy nâng đỡ An Nguyệt Hằng thực sự không phải hành động sáng suốt, vô luận An Nguyệt Hằng có hứa cho những người này lợi ích gì trước không, những người này đều không nên chỉ nhìn lợi ích trước mắt, mà bỏ qua tính toán lâu dài, An Nguyệt Hằng đăng cơ đế vị đầu tiên hẳn là sẽ duy trì mối quan hệ tốt đẹp với những đại tộc này vài năm, nhượng bộ đủ kiểu, nhưng một khi Hoàng quyền vững chắc, sợ là người đầu tiên hắn muốn giết chính là những người đã từng nâng đỡ hắn này.


Mộc Tịch Bắc thật sự không biết những người này nghĩ như thế nào, có điều ngẫm lại khả năng bọn hắn sẽ cảm thấy nhà mình đại tộc đông đảo, quyền thế ngập trời, muốn động bọn hắn tất nhiên sẽ không dễ dàng, thậm chí căn bản không cho rằng An Nguyệt Hằng có thể lật đổ bọn hắn.


Sắc mặt của gia chủ Tề gia có chút khó coi, mở miệng nói với Ngũ Y Nhân: " Ngũ phi nương nương, thật sự không biết những lời này của ngài là có ý gì, Tề gia chúng ta khẳng định là dựa vào chiến công tích lũy, chẳng lẽ dựa theo cách nói của ngài, thiên hạ này cũng đều đem tất cả công lao quy công cho Kim Ưng này? Đây thật sự là trò cười!"


Trong lúc nhất thời bầu không khí trong sân càng nghiêm túc lên, Hoàng đế đứng chắp tay, lưng hơi cong, nhưng thời khắc vẫn chú ý đến động tĩnh trên sân, mà vô số binh sĩ canh giữ ở một bên, nghe thấy đối thoại của hai người này, cũng đều quay đầu, tập trung ánh mắt về phía Ngũ Y Nhân, dường như đang chờ nàng cho ra lời giải thích.


Ngũ Y Nhân cũng không kinh hoảng, vẻ mặt nghiêm túc hỏi ngược lại: " Lời này của Tề đại nhân bắt đầu nói từ đâu? Bản cung chỉ nói Kim Ưng này là biểu tượng linh vật, phải đối xử thật tốt, bách tính Tây La có thể an cư lạc nghiệp, tất nhiên là nhờ binh sĩ Tây La chiến đấu hăng hái đẫm máu, làm sao một vật chết có thể so đo, nhưng từ xưa đến nay, mọi người cũng đều có thờ phụng và tín ngưỡng, Kim Ưng này không biết đã bao nhiêu lần khích lệ từng binh sĩ sắp gặp tử vong lại lần nữa đứng lên tái chiến! Bây giờ lại được đeo ở trên người một tỳ nữ mưu toan độc hại cung phi, chẳng lẽ Tề đại nhân không cảm thấy đây là vũ nhục đối với vô số binh sĩ?"


Gia chủ Tề gia đến cùng là xuất thân võ tướng, mặc dù đầu óc cũng luôn đủ linh hoạt, nhưng hiển nhiên không phải đối thủ của Ngũ phi Ngũ Y Nhân đã ở trong hậu cung quen cầm thương mang côn đấu đá được.


Ngũ Y Nhân vừa nói xong, ánh mắt mọi người lại dừng ở trên người gia chủ Tề gia, thậm chí còn mơ hồ mang theo oán trách, dấu hiệu Kim Ưng chiến kỳ mình luôn coi là tín ngưỡng, bây giờ lại bị một cung tỳ giết người làm bẩn, Tề gia này rốt cuộc làm việc như thế nào vậy? Quả thật là như Ngũ phi nương nương nói tới? Chỉ một cái dấu hiệu nho nhỏ đều trông không tốt, làm sao yên tâm giao sự an toàn của Tây La cho Tề gia đây.


Mộc Tịch Bắc vui vẻ nhìn hai nhà Tề gia Ngũ gia chặt chém lẫn nhau, hơi nhếch miệng, những người này bởi vì lợi ích mà kết hợp, tất nhiên cũng sẽ bởi vì lợi ích mà sụp đổ.
Hôm nay gia chủ Tề gia liên tiếp bị kinh hách, sắc mặt có chút khó coi, trên mặt gia chủ Ngũ gia thì lại lộ ra vẻ đắc ý.


" Ngũ phi nương nương lời ấy sai rồi, Kim Ưng này rốt cuộc vẫn khác với mấy thứ binh thư mưu lược, những thứ kia hẳn là núp trong bóng tối, phải tránh để đối thủ phát hiện, mà Kim Ưng này lại lộ ra cho đối thủ nhìn thấy, để cho bọn hắn biết được binh sĩ Tây La Quốc ta uy mãnh, thể hiện quốc uy Tây La ta, làm sao có đạo lý che đi. Mà thứ này nếu đã chiêu cáo thiên hạ, làm sao có thể không bị người biết? Chỉ cần người hữu tâm bắt chước một chút, thứ này cũng sẽ làm được rất dễ dàng, nương nương dùng cái gì trách tội đến trên đầu Tề gia ta? " Tề Tuấn một thân xanh biếc rốt cục đứng dậy, thay phụ thân mở miệng nói.


Những lời này của Tề Tuấn xem như cho tất cả mọi người ở đây một công đạo vừa lòng, cũng chặn họng Ngũ Y Nhân đến nói không ra lời.


Sắc mặt của Gia chủ Tề gia chuyển biến tốt lên, hài lòng nhìn nhìn tử này của mình, mà Tề Tuấn lại mở miệng nói tiếp: " Hành quân đánh trận xưa nay là chuyện của nam nhân, nương nương chưa từng thấy qua chiến tranh tàn khốc vẫn không nên vọng nghị mới tốt, hơn nữa nếu như vi thần không có nhớ lầm, có một câu gọi là hậu cung không thể thảo luận chính sự."


Ánh mắt của Mộc Tịch Bắc dừng ở trên người Tề Tuấn, nam nhân này mặc vào một thân y phục không đứng đắn, có điều không thể không nói cũng mặc ra mấy phần hương vị, nhưng quan trọng nhất chính là nam nhân này ngôn từ rất sắc bén, tư duy cũng chuyển rất nhanh, sợ là một kẻ khó đối phó nhất bên trong Tề gia.


Gia chủ Ngũ gia thấy người trong nhà bị thiệt thòi, lại sợ Hoàng đế dùng chuyện này giận chó đánh mèo, khiến Ngũ Y Nhân mới vừa được giải cấm lại mất đi tác dụng, dứt khoát mở miệng nói: " Tề Tam công tử sợ là hiểu lầm đi? Đây sao lại là chính sự, chẳng qua là vì chuyện Lương phi nương nương bị giết mà triển khai hoài nghi thôi? Tề Tam công tử đem chuyện mưu sát lôi tới chuyện chính sự, không biết mang rắp tâm gì? Ngũ phi nương nương và Lương phi nương nương tình cảm trước giờ vẫn vô cùng tốt, thân như tỷ muội, bây giờ Lương phi nương nương bị người giết hại, Ngũ phi nương nương tất nhiên lo bắt hung thủ, chỉ hỗ trợ phân tích tình tiết vụ án thôi, làm sao lại liên quan đến triều chính? Mong Tề Tam công tử vẫn nên ăn nói cẩn thận."


Hoàng đế vui vẻ thờ ơ lạnh nhạt, hai nhà này đấu đá đối với ông mà nói chính là chuyện có lợi không có hại, mà An Nguyệt Hằng vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, rốt cục mở miệng nói: " Theo bản vương thấy, việc cấp bách vẫn là phải tìm được hung thủ mưu hại Lương phi nương nương, dù sao sắc trời đã tối, nếu làm chậm trễ Bệ hạ nghỉ ngơi, thì thật sự là những người làm thần tử như chúng ta sai lầm."


Thấy An Nguyệt Hằng mở miệng, hai nhà đều bán mặt mũi, cũng làm bộ mở miệng với Hoàng đế, thỉnh cầu Hoàng đế định đoạt.


Hoàng đế nhìn nhìn Tề phi, nhưng trong lòng cũng biết chuyện này còn chưa động được Tề phi, dù sao sự tình giống như Tề Tuấn đã nói, dấu hiệu của Kim Ưng chính là phô bày ra ngoài, mà không phải bí mật, cho nên bị người hữu tâm bắt chước cũng có thể hiểu, cũng không thể vì vậy mà kết luận Tề phi sai lầm.


" Được rồi, chuyện này liền dừng ở đây đi! " Hoàng đế mở miệng nói với mọi người."
Thọ yến cũng bởi vì việc này kết thúc mà kết thúc như vậy, mọi người nghị luận ầm ĩ rời đi, Mộc Chính Đức quay đầu nhìn Mộc Tịch Bắc một chút, mở miệng nói: " Hình như có gió nổi lên, con lạnh không?"


Mộc Tịch Bắc lắc đầu, cười nói: " Con đây da dày thịt béo, một chút gió còn có thể thổi ngã con sao?"
Hai cha con đang muốn rời đi, Tề phi vẫn luôn quỳ trên mặt đất lại đột nhiên gọi lại Mộc Tịch Bắc: " Vĩnh Dạ quận chúa xin dừng bước."


Mộc Tịch Bắc nháy lông mi, dừng bước quay đầu nhìn về phía Tề phi sắc mặt có chút khó coi.
Trên một thân cung trang của Tề phi lây dính không ít bụi đất, mang theo vài phần chật vật, vẻ oán độc trong mắt lại càng không che giấu chút nào.


Mộc Chính Đức đứng ở bên cạnh Mộc Tịch Bắc nhìn Tề phi, dường như muốn biết nàng ta muốn làm gì.
Tề phi mở miệng nói với Mộc Chính Đức: " Thừa tướng đại nhân, bản cung có mấy lời muốn nói với Vĩnh Dạ quận chúa, không biết có thể tạo cơ hội không?"


Lời này của Tề phi coi như khách khí, Mộc Chính Đức thấy vậy cũng chỉ đành nhượng bộ đi ra nơi xa.


Tề phi thẳng đến xác nhận Mộc Chính Đức nghe không được chính mình nói chuyện, mới một mặt lôi kéo Mộc Tịch Bắc đi đến cánh rừng bên cạnh một mặt thận trọng mở miệng nói: " Vĩnh Dạ quận chúa, chuyện hôm nay ta nói với ngươi ngươi nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, giúp ta một chút, tình hình hôm nay ngươi cũng nhìn thấy, ta và Ngũ Y Nhân sớm đã thủy hỏa bất dung, có nàng thì không có ta, có ta thì không có nàng."


Bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của Mộc Tịch Bắc bị Tề phi cầm ở trong tay, trong mắt Tề phi thậm chí dâng lên từng làn sương mù, trong sương mù có thể thấy rõ ràng vẻ oán độc và phẫn hận, xem ra là cực hận đối thủ Ngũ Y Nhân này.


Mộc Tịch Bắc cũng không thu hồi tay mình, chỉ tùy ý để Tề phi cầm lấy, móng tay đỏ tươi của Tề phi ở trong màn đêm phá lệ chói mắt, Mộc Tịch Bắc chỉ giương lên khóe môi, giữa lông mày đều là ý cười nhu hòa, nhìn về phía Tề phi đứng ở đối diện.


Tề phi thấy vậy có chút lo lắng: " Muội muội tốt của ta, muội thật sự không chịu giúp tỷ tỷ sao? Bây giờ tỷ tỷ thế đơn lực bạc, thật sự cần phải có người trợ giúp, tỷ tỷ hứa với muội, nếu tương lai có một ngày tỷ tỷ phát đạt, nhất định sẽ không bạc đãi bọn muội, muội muội tốt, muội giúp ta hẹn Ninh tần ra đi, muội ấy hiện tại rất chán ghét ta, căn bản chính là cự tuyệt ta ở ngoài cửa, nếu như Ngũ Y Nhân gặp được muội ấy trước, chỉ sợ tỷ tỷ sẽ không còn đường sống ở trong hậu cung này nữa."


Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt cười, nhìn Tề phi vẻ mặt khẩn trương ở đối diện: " Vừa rồi ta thấy người Tề gia vẫn luôn giúp đỡ nương nương a, nương nương ở dưới tay Ngũ phi cũng không bị thiệt thòi, thật sự không biết ngài cần Tướng phủ chúng ta làm cái gì?"


Tề phi vẻ mặt lo lắng, trên mặt đều là vẻ gấp gáp: " Tề gia thủy chung là Tề gia, vẫn luôn phụ thuộc vào Nhϊế͙p͙ Chính vương, cuối cùng sẽ có một ngày..."


Tề phi cẩn thận nhìn bốn phía, đè thấp giọng, nói tiếp: " Một ngày nào đó sẽ lật đổ Hoàng đế, mọi chuyện làm sao lấy lợi ích của ta làm đầu, ta mới phải cân nhắc lâu dài, có điều nói đi cũng phải nói lại, cho dù không đề cập tới lâu dài, chỉ nhìn trước mắt, ta đã trở mặt với Ngũ phi, thủy hỏa bất dung, nếu lại thêm một Ninh tần, ta thật sự là không có đường sống a."


Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, có vẻ rất tán đồng, nhưng vẫn mở miệng nói: " Chỉ là nương nương vì sao muốn tránh đi phụ thân của ta? Phải biết rằng, cho dù ta đồng ý, nhiều nhất chỉ là Tam tỷ tỷ không còn nhằm vào nương nương mà thôi, nhưng Tướng phủ vẫn sẽ không nhúng tay vào mấy chuyện hậu cung tranh đấu này."


Tề phi tựa hồ sớm biết Mộc Tịch Bắc sẽ hỏi cái này, mở miệng nói: " Thừa tướng làm quan trong triều nhiều năm, chỉ sợ sẽ không dễ dàng giúp ta chuyện này, với lại bây giờ tỷ tỷ cũng không biểu đạt được thành ý gì, chỉ sợ Thừa tướng đại nhân không thấy được lợi ích thì sẽ không gật đầu."


" Vậy ý của Nương nương là bảo ta đi thuyết phục phụ thân? Nương nương thật sự là quá đề cao ta. " Mộc Tịch Bắc hỏi ngược lại, trong giọng nói mang theo tia trào phúng.
Tề phi càng nắm chặt tay Mộc Tịch Bắc, khiến Mộc Tịch Bắc có mấy phần không vui.


Tề phi tiếp tục nói: " Ta từ chỗ của Ninh tần từng nghe nói qua, Thừa tướng sủng ái ngươi là có một không hai, cho nên mới sẽ tìm tới ngươi, ngươi nếu như có điều kiện gì, ta đều cố hết sức đi làm, chỉ là việc này liên quan đến chuyện sinh tử của ta, Vĩnh Dạ quận chúa ngươi nhất định phải giúp ta chuyện này, hảo hảo khuyên nhủ Ninh tần, khiến muội ấy giảm bớt thành kiến với ta, ta nhất định sẽ biểu đạt ra thành ý của ta."


Gió lạnh gào thét, mấy lần nuốt hết mấy lời của Tề phi vào trong đìu hiu, Mộc Tịch Bắc như có điều suy nghĩ nhẹ gật đầu: " Ý của nương nương là chuyện gì cũng sẽ giúp ta đi làm?"
" Ta tất nhiên sẽ làm hết sức, chỉ cần ngươi chịu giúp ta."


" Được, nếu đã như vậy ta sẽ nghiêm túc cân nhắc, đợi đến khi suy nghĩ kỹ, sẽ để người truyền lại tin tức cho nương nương."


Tề phi gật gật đầu, hơi nhẹ nhàng thở ra, Mộc Tịch Bắc rút tay mình ra khỏi tay Tề phi, hợp lý hợp tình mở miệng nói: " Nếu nương nương không còn chuyện gì nữa, xin thứ cho thần nữ được cáo lui trước."


Tề phi nóng vội dặn dò vài câu,Mộc Tịch Bắc lúc này mới xoay người rời đi, ánh mắt Tề phi kéo dài nhìn bóng lưng Mộc Tịch Bắc, mang theo cảm xúc đen tối không rõ, lần này không thể đem cái chết của Lương phi giá họa cho Mộc Tịch Bắc, ngược lại còn làm cho Hoàng đế ghi nhớ khuyết điểm của Tề gia vào trong lòng.


Mặc dù cuối cùng Tề Tuấn đã giải vây cho Tề gia, nhưng vẫn sẽ có một số người trắng trợn truyền đi khắp nơi, đến lúc đó hảo cảm của những bách tính không biết rõ tình hình kia đối với Tề gia sẽ thẳng tắp hạ xuống, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Tề gia.


Mộc Tịch Bắc đưa lưng về phía Tề phi rời đi, trong mắt cũng mang theo tia sáng khó hiểu, Tề phi này đang suy nghĩ gì đây, Tề gia lại đang tính toán cái gì chứ? Mặc dù vừa rồi lúc chuyện xảy ra Tề phi chủ động nói âm mưu của Tề gia cho mình, thậm chí mấy lần mở miệng nói tốt cho chính mình, thế nhưng dựa theo phân tích của Mộc Tịch Bắc, Tề phi mới không thực tình muốn Tướng phủ trợ giúp đâu.


Có điều cẩn thận suy nghĩ các khớp nối trong đó, vì sao Tề phi nhất định phải gặp Mộc Kiến Ninh? Tin tưởng phi tần lợi hại trong cung không hề ít, không có khả năng không có người kết hợp với Ngũ Y Nhân đối phó Tề phi, như vậy Tề phi vì sao hết lần này tới lần khác kiêng kị như thế? Cái này thật sự là có chút không bình thường.


Mà cuối cùng lúc Tề phi gọi lại chính mình, Mộc Tịch Bắc cẩn thận chú ý tình huống lúc đó, nếu như nàng không nhớ lầm, lúc ấy người Tề gia cũng không rời đi, như vậy Tề phi công khai gọi lại mình như thế, sẽ không sợ khiến cho Tề gia hoài nghi sao?


Cho nên xem xét đủ loại nhân tố, Mộc Tịch Bắc có thể khẳng định, Tề gia chắc chắn lại đang tính kế gì đó, chỉ là về phần làm sao lại liên lụy đến Mộc Kiến Ninh, nàng vẫn phải suy nghĩ kỹ càng một chút.


Mộc Chính Đức vẫn luôn đứng ở bên kia chờ Mộc Tịch Bắc, ánh nến sáng ngời chiếu rọi ở trên người Mộc Chính Đức, kéo ra một cái bóng thon dài, mặc dù nam nhân đã không còn trẻ nữa, thậm chí mang theo vài phần thần thái mệt mỏi, nhưng vẫn như cũ không thể phủ nhận, một thân khí độ cùng phương hoa tựa lưu quang đúng là thế gian hiếm có, cũng không trách được Liễu Chi Lan năm đó ngưỡng mộ ông như vậy.


Mộc Tịch Bắc đi đến trước mặt Mộc Chính Đức nhìn quần áo ít ỏi trên người ông, do dự một chút vẫn mở miệng nói: " Sao phụ thân không về trước đi? Gió lớn như thế cũng không sợ lạnh, nếu bởi vì con mà bị bệnh, trở về cô nhất định sẽ quở trách con."


Mộc Chính Đức sờ lên đầu Mộc Tịch Bắc, trong mắt mang theo từ ái, mở miệng cười một tiếng: " Con cũng không sợ gió thu, vi phụ vì sao phải sợ, nếu như truyền ra ngoài, chẳng phải là làm trò cười cho người khác? Huống chi gió thu lạnh thấu xương, lành lạnh cũng tốt, như vậy mới có thể thanh tỉnh một chút."


Mộc Tịch Bắc nhìn thấy dáng vẻ Mộc Chính Đức có chút ca thán, không nói gì thêm, nam nhân này nhất định cũng rất vất vả, từ một thứ xuất người người gièm pha, đến một Thừa tướng người người sợ hãi, gian khổ trong đó tuyệt đối không phải thường nhân có thể tưởng tượng.


Cho dù có người trải đường, nhưng rốt cuộc cũng có người phá hủy, nếu như không có vài phần bản lĩnh thật sự, không đi nếm thử nỗi khổ nhất trên thế gian này, sao có thể làm được vị trí như bây giờ?


Mộc Tịch Bắc lại nghĩ tới mẫu thân của khối thân thể này, Sở Lương, nàng nghĩ, đó nhất định là một nữ nhân dịu dàng hiền lành, thiện lương nhu hòa tựa như một vũng nước xuân, dễ dàng có thể gợi lên đau xót trong lòng người. Cũng chỉ có nữ tử như vậy, mới có thể khiến nam nhân thường thường tiếu lý tàng đao trước mắt, đặt ở trong lòng yêu nhiều năm như vậy.


" Nghĩ gì thế? Người không lớn, tâm sự còn không ít. " Mộc Chính Đức trêu đùa.
" Đang suy nghĩ phụ thân rốt cuộc muốn cái gì? " Mộc Tịch Bắc cũng không kiêng dè, nâng lên cặp mắt còn sạch sẽ hơn bầu trời đêm, nhìn về phía Mộc Chính Đức.


Mộc Chính Đức sững sốt, dừng bước, ngồi xổm ở trước mặt Mộc Tịch Bắc, hai tay nắm lấy bàn tay Mộc Tịch Bắc, cẩn thận nhìn cặp mắt của nàng, cực kì nghiêm túc mở miệng nói: " Bắc Bắc muốn cái gì?"


Mộc Tịch Bắc bị hỏi cũng sững sờ, hai người cứ như vậy nhìn nhau, cuối cùng cười một tiếng: " Phụ thân không phải đã biết rồi sao?"
Mộc Chính Đức cũng cười nói: " Nếu như thật sự con muốn, vi phụ tất nhiên sẽ đi lấy về cho con."


Trong lúc nhất thời Mộc Tịch Bắc có chút không kịp phản ứng: " Thứ con muốn con sẽ tự mình đi lấy, phụ thân không cần lo lắng cho con, chỉ là con vẫn luôn có một chuyện không rõ, vì sao mười mấy năm qua phụ thân vẫn không quan tâm gì đến con."


Mộc Chính Đức đứng dậy thở dài, nhìn trăng khuyết trên trời, ánh trăng trong sáng, nhìn kỹ lại, dường như có thể nhìn thấy Hằng Nga, thỏ trăng, thậm chí còn có Ngô Cương chịu phạt ở trong đó.


" Lúc đầu vi phụ đúng là có chút oán hận con, chỉ là con là con của ta và Sở Lương, sao ta có thể trách tội con, nhưng mà Sở Lương chết quá kỳ quặc, vi phụ từ đầu đến cuối đều tự trách bản thân không có năng lực bảo hộ tốt nàng, mà trong phủ minh tranh ám đấu, vi phụ nào dám sủng ái con, lúc con còn nhỏ, vi phụ từng tìm con nói chuyện một lúc lâu, thật ra cũng không tính lâu, bởi vì khi đó con còn rất nhỏ, vi phụ cảm thấy con căn bản nghe không hiểu ta đang nói cái gì, chẳng qua vì trong lòng vi phụ buồn khổ, thật sự muốn tìm người thổ lộ hết thôi. " Mộc Chính Đức rốt cuộc nói ra không ít chuyện năm đó.


Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, như thế cũng có thể lý giải, dù sao từ ngày đầu tiên nàng đến liền phát hiện cuộc sống của tiểu thư này không xa hoa, nhưng lại không phải nghèo túng, cũng không có dáng vẻ khiến cho người ta khi dễ, chỉ là Mộc Chính Đức có lẽ không ngờ được, nữ nhi của ông vẫn bỏ ông mà đi.


" Mà con khi đó rất biết điều, cũng không khóc không nháo, vi phụ ôm con khóc suốt một đêm, con lại chỉ im lặng dùng tay nhỏ giúp ta lau nước mắt, thậm chí từ đó về sau, bất kể làm ầm ĩ ra sao, cũng sẽ không làm ầm ĩ vi phụ, mà tâm tư của ta thì lại một lòng dồn vào quyền thế. " Mộc Chính Đức không nói tiếp nữa, ông một lòng dồn vào quyền thế, chẳng qua là hi vọng tương lai nữ nhi của ông có thể không còn bị người khi dễ, có thể sống tự do hạnh phúc, mà không phải như ông đã mất đi Sở Lương, lại tiếp tục mất đi nàng.


Mộc Tịch Bắc không có mở miệng, nhưng trong lòng không khỏi có chút cảm động, Mộc Chính Đức mặc dù không phải người tốt, thậm chí có thể nói là một người xấu, cô phụ vô số nữ tử, lừa gạt họ thậm chí hủy diệt họ, nhưng ông chung quy vẫn là một nam nhân thâm tình, chính bởi vì thâm tình cho nên mới có thể vô tình, đối với vô số người mà nói ông là ác mộng, nhưng đối với người được ông yêu mà nói, lại là hạnh phúc khó kiếm nhất trên thế gian.


Mộc Chính Đức kéo tay Mộc Tịch Bắc đi về phía trước, vừa đi vừa mở miệng nói: " Đời này người mà phụ thân quan tâm không nhiều, một người là cô con, một người là mẫu thân con, một người nữa chính là con, chỉ là cô con vì phụ thân mà gả vào cửa cung, chặt đứt tơ tình chia li với người mình yêu, mẫu thân con cũng bởi vì phụ thân mà rời xa quê hương, nhưng cuối cùng lại bởi vì phụ thân mà bị hại chết, cho nên liền chỉ còn lại một mình con. "


" Phụ thân không cần lo lắng, con từ đầu đến cuối tin tưởng, người đã chết cũng chưa chắc đã biến mất, có lẽ một ngày nào đó, phụ thân sẽ lại gặp được mẫu thân ở một góc đường nào đó, cho dù đã thay đổi dung mạo, thay đổi tên tuổi, con tin, phụ thân nhất định có thể nhận ra mẫu thân. " Ngữ khí Mộc Tịch Bắc cũng có phần ngân nga, không khỏi nghĩ đến, nếu không phải khí chất của hai đời mình chênh lệch quá lớn, sợ là sẽ rất dễ dàng bị An Nguyệt Hằng nhận ra.


Mà trải qua chuyện của bản thân, nàng cũng bắt đầu tin tưởng, thế giới rộng lớn quả thật không thiếu cái lạ, nàng tin, là người đều sẽ có luân hồi, có kiếp trước có kiếp này, có thể chuyển thế đầu thai, làm người làm súc làm quỷ.


Khóe mắt Mộc Chính Đức có chút ẩm ướt, kéo tay Mộc Tịch Bắc không khỏi dùng sức hơn: " Cho nên ta vẫn luôn truy đuổi quyền thế, chỉ muốn chờ đến khi con lớn lên, ta liền có thể cho con tất cả những thứ con muốn, con có thể giống như đứa nhỏ không buồn không lo, tùy ý thể hiện hỉ nộ của mình, mà không người nào dám chất vấn."


Ánh mắt Mộc Tịch Bắc sâu một chút, Mộc Chính Đức muốn thiên hạ này.


" Thế nhưng con lại không chịu an phận, mà bắt đầu phát tiết bất mãn của con, từ lần đầu tiên con động tay động chân ở trên bia mộ của mẫu thân con, ta liền biết, con không chịu chờ đợi thêm nữa, kế hoạch lúc đầu của vi phụ là khi con 16 tuổi, liền có thể không chút kiêng kỵ đối tốt với con, chỉ là cuối cùng con không còn là đứa bé, đã bắt đầu tự mình động thủ rồi. " Mộc Chính Đức không chút nào kiêng dè nói ra tính toán của mình cho Mộc Tịch Bắc, ông tin Mộc Tịch Bắc có thể nghe hiểu.


Mộc Tịch Bắc thấp mắt, trong mắt cũng có chút ướt át, nam nhân này dùng hơn mười năm thanh xuân của mình, lại chỉ vì trải đường cho mình, nếu như nàng không lý giải sai, dựa theo kế hoạch của ông, là dự định khi nàng 16 tuổi, sẽ lật đổ Hoàng đế hiện giờ, tự mình đăng cơ, nhưng lại bởi vì nguyên nhân mình trùng sinh ở trên người Mộc Tịch Bắc, làm rối loạn kế hoạch của ông.


Ông cho rằng là mình mất kiên nhẫn, không chịu nhẫn nại nữa, cho nên sau khi thăm dò qua tâm kế của mình, liền dung túng mình, thậm chí nhiều lần còn âm thầm hỗ trợ và giải quyết hậu quả.


Hai cha con một đường nói rất nhiều chuyện, tâm Mộc Chính Đức cũng thoải mái không ít, ông tin Bắc Bắc của ông sẽ hiểu ông, ông cũng tin, Sở Lương nhất định sẽ hạnh phúc.


Dưới ánh trăng hai thân ảnh kéo rất dài, bốn dấu chân in hằn trên mặt đất, bầu không khí hòa hợp ấm áp đủ để ngăn chặn gió thu lạnh đến thấu xương này.


Sau khi đưa Mộc Tịch Bắc về doanh trướng, Mộc Chính Đức xoay người rời đi, trong mắt mang theo một tia thống khổ cùng thoải mái, nếu không phải ông vô năng, Sở Lương sao có thể bị mất mạng, Bắc Bắc sao phải đối diện với mấy chuyện rắn độc mãnh thú, tranh đấu không ngừng này.


Mộc Tịch Bắc dường như còn đang đắm chìm trong lời nói của Mộc Chính Đức, nàng giật mình phát hiện, nam nhân này cho tới bây giờ đều là người rất hiểu chuyện, rất nhiều chuyện mình cho là ông không biết, kỳ thật ông cũng đã sớm nhìn rõ, lòng của nàng không phải làm bằng sắt đá, nam nhân này mặc dù có chút nhìn không thấu, nhưng thật sự lại đối xử rất tốt với nàng, Mộc Tịch Bắc buông xuống đôi mắt, người này là phụ thân của nàng.


Đi vào doanh trướng, liền nhìn thấy nam tử lộ ra lồng ngực cường tráng đang chiếm đoạt giường của mình, sắc mặt không khỏi đỏ lên.
" Ân Cửu Dạ, chàng.... " Mộc Tịch Bắc có chút xấu hổ mở miệng, không ai nói chuyện bầu không khí thật sự là phiền lòng, khiến cho nàng không được tự nhiên.


Ánh mắt Ân Cửu Dạ dừng ở trên người nữ tử, hắn hiếm khi thấy nàng mặc màu đỏ, nhưng lại không biết so với màu lam ánh mắt lạnh lùng, màu đỏ lại có thể bị nàng mặc đến mị hoặc như thế.


" Lại đây. " Giọng nói Ân Cửu Dạ khàn khàn mở miệng với Mộc Tịch Bắc, còn mình thì ngồi thẳng người.


Mộc Tịch Bắc cắn cắn đôi môi, lê từng bước một đi về phía nam tử, nhưng trong lòng thì có chút thấp thỏm, quỷ hẹp hòi này không biết muốn làm gì, hôm nay nói chuyện với An Nguyệt Hằng lại không may bị hắn đụng phải.


Ân Cửu Dạ nhìn thấy dáng vẻ của nữ tử, ánh mắt không tự giác toát ra một vòng ý cười, nhưng vẫn mang khuôn mặt như trước.
Mộc Tịch Bắc đi đến trước mặt Ân Cửu Dạ, mang theo vài phần lấy lòng mở miệng nói: " Uống canh gà không? Ta cố ý hầm cho chàng..."


Ân Cửu Dạ hơi nhíu mày, đang muốn mở miệng, ngoài cửa lại truyền tới một giọng nói: " Vĩnh Dạ quận chúa, nô tỳ phụng mệnh Bạch phó thống lĩnh tới lấy canh gà."
Mộc Tịch Bắc căng thẳng, nhưng lại quên mất chuyện hình như còn đáp ứng hứa cho Bạch Trúc một chén canh, mang theo tia nghi hoặc mở miệng nói: " Canh gà gì cơ?"


Tỳ nữ kia tiếp tục mở miệng nói: " Buổi chiều hôm nay, ngài đáp ứng cho Bạch phó thống lĩnh một chén canh ô cốt kê, Bạch phó thống lĩnh cố ý sai nô tỳ tới lấy."


Mộc Tịch Bắc cảm nhận được hơi thở của nam nhân bên cạnh càng ngày càng nặng nề, trong lòng căng thẳng, làm sao còn dám đưa canh gà cho Bạch Trúc nữa, lập tức nói: " Ngươi đi nói với chủ tử các ngươi, canh gà kia đã uống hết rồi, để lần sau khi nào ta..."


Nhìn thấy sắc mặt Ân Cửu Dạ càng ngày càng âm trầm, Mộc Tịch Bắc giật mình, lập tức sửa lời nói: " Nói với Bạch phó thống lĩnh của các ngươi, muốn uống tự mình mua đi."
Tỳ nữ kia có chút kinh ngạc, nhưng vẫn y mệnh xoay người rời đi.


Áp khí trong trướng có hơi thấp, người nọ vừa mới rời đi, Ân Cửu Dạ liền bình tĩnh mở miệng, mang theo vài phần cắn răng nghiến lợi: " Mộc Tịch Bắc!"
Mộc Tịch Bắc mím môi, xoay người liền muốn chạy, nhưng tốc độ làm sao nhanh bằng nam tử, trực tiếp bị kéo trở về.


Toàn thân Ân Cửu Dạ mang theo tức giận, trong mắt mang theo thâm trầm nguy hiểm, tựa hồ là điềm báo trước bão tố, xoay người liền đặt Mộc Tịch Bắc ở dưới thân, thanh âm thanh lãnh mở miệng nói: " Muốn đi đâu?"


Tay nhỏ của Mộc Tịch Bắc chống đỡ ở trước ngực Ân Cửu Dạ, cảm nhận được tức giận trên người nam nhân không tự chủ rùng mình một cái, lại nhu nhu mở miệng: " Ân Cửu Dạ, cho ta đứng lên, ta sắp ngã xuống rồi."


Hóa ra vừa rồi Ân Cửu Dạ ngồi ở bên giường, vừa làm động tác này, hai người như trước vẫn kẹt ở bên giường, nửa vời, rất không thoải mái.


Ân Cửu Dạ dường như cũng ý thức được điểm ấy, liền đứng thẳng người lên, Mộc Tịch Bắc lập tức ngồi xuống liền muốn chạy, nhưng Ân Cửu Dạ lại trực tiếp đẩy Mộc Tịch Bắc ngã xuống giường.


Bởi vì thân phận Mộc Tịch Bắc cao quý không ít, cho nên trong lều vải đều được chuẩn bị giường lớn, không chỉ là giường lớn bình thường, mà còn rất mềm mại và thoải mái.


Nhưng cho dù mềm, Mộc Tịch Bắc vẫn cảm thấy bị đau, cả người cứ như vậy bị đẩy ngã, trong mắt không khỏi trào ra nước mắt ủy khuất, cắn chặt đôi môi, nhìn nam tử đi lên ngay sau đó, đầy mắt đều là lên án cùng bất mãn.


Ân Cửu Dạ ảo não nhíu mày, tức giận lúc đầu vẫn như cũ tràn đầy, khó chịu không thôi.
Mộc Tịch Bắc biết Ân Cửu Dạ sẽ sinh khí, cũng biết tính tình hắn không tốt, nhưng không ngờ lại thật sự tức giận!


Mộc Tịch Bắc không thèm nhìn nam tử trước mặt nữa, nàng sợ nàng mà còn nhìn khuôn mặt dễ nhìn kia một hồi nữa thì bản thân sẽ không nhịn được mà dao động, cũng dứt khoát tức giận quay đầu qua chỗ khác không nhìn nam tử trước mặt nữa.


Thấy dáng vẻ của nữ tử, Ân Cửu Dạ trong nhất thời cũng có chút thất thần, bàn tay bối rối cũng không biết để ở nơi nào, cuối cùng nhẹ nhàng, mang theo chút thận trọng khẽ gọi: " Bắc Bắc."


Trái tim Mộc Tịch Bắc mềm nhũn, thiếu chút nữa liền dao động, kỳ thật nàng cũng không phải thật sự tức giận, bởi vì trong nội tâm nàng hiểu được, chỉ có nhân tài như An Nguyệt Hằng đã tiếp xúc qua vô số nữ tử thì mới hiểu được làm sao để tỉ mỉ đi che chở nữ tử, mà Ân Cửu Dạ lại khác, hắn yêu hắn thương tiếc kể cả hắn tức giận cùng bất mãn, đều là thật tình.


Hắn yêu nàng không thể nghi ngờ, hắn giận nàng cũng không có gì đáng trách, những điều này đều không hề che giấu, mỗi một loại đều là mãnh liệt mà mang theo tính công kích, là chân thật nhất.


Đồng dạng, hắn chưa từng yêu nữ tử nào khác, cũng không có kinh nghiệm, cho nên ở trước mặt nàng, là vui là giận đều là phản ứng chân thật nhất trong lòng.
Chỉ là Mộc Tịch Bắc nghĩ, mình phải trị cái tính xấu này của hắn một chút.


Ân Cửu Dạ thấy Mộc Tịch Bắc không mở miệng, không khỏi có chút luống cuống, đại thủ nắm chặt tay nhỏ của Mộc Tịch Bắc, bởi vì máu khác biệt, tay nhỏ trong nháy mắt đã bị bóp đến đỏ bừng.


Ân Cửu Dạ thấy vậy, không khỏi có chút kinh hoảng, sợ làm đau Mộc Tịch Bắc, nhẹ nhàng nới lỏng nhưng vẫn không chịu thả ra.
" Bắc Bắc..."


Mộc Tịch Bắc vì Ân Cửu Dạ cẩn thận từng li từng tí mà cảm thấy khổ sở, dứt khoát nhắm mắt lại, quyết định không còn tức giận với hắn nữa, tính tình xấu thì cứ xấu đi, tính tình ác liệt thì cứ ác liệt đi.


Nhưng một màn này ở trong mắt Ân Cửu Dạ lại thay đổi hương vị, chỉ cho là Mộc Tịch Bắc đã phiền chán hắn không muốn để ý tới hắn nữa, trong mắt hiện lên nét bị thương, lại kề gò má ở trên mặt Mộc Tịch Bắc, nhẹ nhàng ma sát, mang theo tia lấy lòng.


Mộc Tịch Bắc cười khúc khích, đẩy hắn ra, mở miệng nói: " Chàng làm gì vậy? "
Ân Cửu Dạ lại nhìn thấy vẻ chế nhạo trong mắt Mộc Tịch Bắc, phát hiện thì ra là mình bị nàng lừa gạt, lúc này liền hóa thân thành sói, trong mắt lóe lên vẻ hung ác, mơ hồ có thể thấy được hồng quang trong đó.


" Ưm... " Mộc Tịch Bắc còn chưa kịp phản ứng, liền cảm nhận được nụ hôn bá đạo của nam tử cũng đã phủ kín môi nàng, gặm nuốt đôi môi của nàng, mang theo tia dụ hoặc cùng triền miên.
Mặt Mộc Tịch Bắc lập tức đỏ lên, trong mắt mang theo từng tia mị thái, hai tay ôm cổ nam nhân, nhắm mắt lại.


Ân Cửu Dạ dường như khá hài lòng khi Mộc Tịch Bắc phối hợp, động tác cũng nhu hòa hơn, trong mắt dần dần dâng lên dục vọng, cả người cũng không tự chủ được bắt đầu dịu dàng hơn.


Nụ hôn tinh tế dày đặc phô thiên cái địa rơi xuống, tập kích xúc giác nữ tử, ngón tay thô ráp của nam nhân di động trên eo nữ tử, thân thể hai người dính chặt lấy nhau, cách lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực của nhau.


Trên mặt Mộc Tịch Bắc dâng lên hai rặng mây đỏ, cả người mềm mại không thôi, môi đỏ mọng được tưới nhuần óng ánh trong suốt, tản ra dụ hoặc trí mạng, theo động tác của nam tử, hô hấp của hai người dần dần tăng thêm, trong không khí tản ra hơi thở kiều diễm ái muội.


Ân Cửu Dạ chỉ cảm thấy mình làm sao cũng không đủ, lại càng khó chịu hơn, nhẹ nhàng cắn vành tai nhỏ xinh của nữ tử, ngửi hương thơm trên tóc nữ tử, chỉ cảm thấy cam nguyện trầm luân như vậy.


Mộc Tịch Bắc rõ ràng cảm nhận được hơi thở nóng rực phả ở bên tai của mình, đại thủ hữu lực lại mấy lần di động trên người mình, quần áo cởi một nửa, nữ tử lộ ra đầu vai mượt mà, trên hương hoa phấn nộn in hai chữ Cửu Dạ, càng làm cho nam tử lạnh lẽo cứng rắn tăng thêm vài phần nhu tình, lông mi nữ tử nhịn không được run rẩy, nhắm chặt hai mắt, cũng không sợ nam tử có thật sự muốn nàng ở chỗ này hay không.


Ân Cửu Dạ chôn ở cần cổ nữ tử thật lâu, cuối cùng chỉ ôm nữ tử vào lòng, hoa Kinh Cức màu hồng nhạt ở trên đầu vai nữ tử tản ra dụ hoặc trí mạng, ở trên đóa hoa này tỏa mùi thơm tình yêu nồng đậm, Ân Cửu Dạ nhẹ nhàng hôn đầu vai nữ tử một cái, mang theo thương tiếc cùng cẩn thận, cuối cùng vẫn đem nữ tử giam cầm ở trong ngực của mình.


Mộc Tịch Bắc nhắm mắt lại, không có mở miệng, cảm nhận ấm áp khó có được, sống lại một đời, nàng cho là nàng sẽ không có gì cả, nhưng không ngờ, nàng vẫn như cũ còn có nhiều thứ như vậy.


Hai người hình như cũng không buồn ngủ, chỉ tùy ý để dục vọng tiêu tán đi, Mộc Tịch Bắc mới mở miệng nói: " Chàng nói Tề gia lại đang làm trò gì đây? Vì sao Tề phi nhất định phải nhờ ta giúp nàng ta hẹn gặp Mộc Kiến Ninh, đây hình như rất không hợp với lẽ thường. "


Ân Cửu Dạ nhàn nhạt đáp: " Ừ."
Mộc Tịch Bắc vẫn mở miệng nói: " Hơn nữa ta đã sai người hỏi qua Mộc Kiến Ninh, nàng nói thời gian trước Tề phi nhằm vào nàng rất lợi hại, cả hai người đều tổn thương lẫn nhau, có điều nàng ta luôn cảm thấy Tề phi giống như là cố ý bới móc, buộc nàng tức giận. "


Lần này Ân Cửu Dạ mở miệng: " Vấn đề nằm ở trên người ba người các nàng."
Mộc Tịch Bắc cũng đang suy tư, Mộc Kiến Ninh, Tề phi, và mình ở chung một chỗ, ba người này tụ tập gặp mặt, thì có thể xảy ra chuyện gì đây?


Giết Mộc Kiến Ninh giá họa cho mình? Một chiêu này có vẻ không có khả năng, dù sao ba người đều ở đây, khó nói đến cuối cùng ai sẽ là đầu sỏ, muốn giá họa cho mình cũng không phải đơn giản như vậy, dù sao Mộc Kiến Ninh cũng là Tam tỷ tỷ của mình, người ở bên ngoài nhìn thấy, ngược lại cho rằng khả năng Tề phi sát hại Mộc Kiến Ninh sẽ lớn hơn một chút.


Như vậy nếu như Tề phi tự làm mình bị thương, mượn chuyện này để nói xấu mình và Mộc Kiến Ninh? Cũng không đúng, bởi vì điều này cũng không cần Mộc Kiến Ninh ở đây, nếu như Tề phi đơn thuần chỉ là vì vặn ngã Mộc Kiến Ninh, như vậy vì sao lại muốn mình đến cùng?


Mộc Tịch Bắc dần dần buồn ngủ, việc này trước không vội, dù sao Tề phi còn trông cậy vào mình giật dây để hai người gặp mặt, trước khi chưa làm rõ ràng ý đồ của Tề phi, mình tạm thời đánh Thái Cực qua đó là được, hơn nữa nàng tin tưởng, tình thế vẫn sẽ phát triển, lại nhìn xem kế tiếp còn có manh mối gì để lại hay không.


Không bao lâu, liền truyền đến tiếng thở dốc đều đều của nữ tử,Ân Cửu Dạ mở hai mắt ra, duỗi ra ngón tay nhẹ nhàng xoa lên tên của mình trên đầu vai nữ tử, trong mắt mang theo ý cười thỏa mãn.


Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Mộc Tịch Bắc liền tỉnh lại, bên ngoài vang lên tiếng trống chấn thiên, vó ngựa rầm rầm, không ít nhóm nam nữ muốn xem náo nhiệt hoặc là muốn bắt một ít thịt rừng đều thức dậy thật sớm, tâm tình Mộc Tịch Bắc dường như cũng bởi vì tiếng hoan hô bên ngoài mà tốt hơn rất nhiều, cũng bắt đầu ăn mặc chỉnh tề.


Nam tử nên cạnh đã không thấy, trên giường mơ hồ lưu lại nhiệt độ của hắn, khiến Mộc Tịch Bắc hiểu ý cười cười.
Chỉ chốc lát, Thanh Từ và Bạch Lộ liền bưng đồ rửa mặt đi đến.


" Tiểu thư, hôm nay mặc kỵ trang đi. Tiểu thư kiếp... Trước kia cưỡi ngựa đúng là cực đẹp, tin tưởng không còn một ai khác có thể mặc ra khí thế như của tiểu thư. " Thanh Từ suýt nữa nói ra miệng, nhưng vẫn thông minh lái ba chữ tiểu thư kiếp trước thành trước kia, không cẩn thận nghe ngược lại cũng không có vấn đề gì.


Mộc Tịch Bắc lộ ra một nụ cười, tâm tình khó được tốt, mở miệng nói: " Vậy thì mặc kỵ trang đi, gọn gàng một chút."
Thanh Từ nhẹ giọng gật đầu, liền đi tìm kiếm kỵ trang, còn Bạch Lộ thì bắt đầu chải tóc cho Mộc Tịch Bắc, cẩn thận chuẩn bị.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------


Bình luận ta đều sẽ hồi đáp, đừng gấp~ Ta phải gõ văn xong trước a. Ta tuyên bố thời gian là trước tám giờ, biên tập tám giờ đi làm, có khi sẽ xét duyệt trễ một chút, cho nên có thể sẽ trễ mấy phút,. Hoặc là ta viết mấy tiết mục ôn nhu, kết quả xét duyệt không qua ta cũng không biết, cho nên không đổi mới đúng giờ được. Trừ hai loại tình huống trên ta đều sẽ đổi mới đúng giờ nha ~


《 Thay mặt gả - Thứ nữ tà phi 》: Đó là hai con hồ ly hiệp lộ gặp nhau, liên thủ giết hại trung lương lừa gạt bách tính bổ nhào và phản công đến tình yêu say đắm.


Nàng là quan chỉ huy kế tiếp của giới đặc công khiến người nghe đến đã biến sắc, tránh cũng tránh không kịp, danh hiệu Phi Sắc. Một lần ngoài ý muốn nhận phải đồng đội phản bội mà ngã xuống.


Nàng là thứ nữ nghèo túng của phủ Tướng quân, tư chất bình thường nhát gan nhu nhược, một lần bị khi dễ, rơi hồ chết thảm.
Cẩn thận khi nàng thủ đoạn kín đáo độc ác, thay thế thành nàng nhu nhược, mắt phượng vừa mở, kinh tài tuyệt diễm phong vân biến sắc!


Triều đại phong kiến cổ hủ này, nàng chưa hề biết khuất phục là như thế nào. Nếu nàng đã tới, hết thảy nơi này đều phải theo quy củ của nàng mà làm!