Quỳnh Thương

Quyển 1 - Chương 8: Đôn Vu ca tiết

Từ thôn trước đi ra vẫn đều là cánh rừng nhỏ hoặc đồng ruộng, tựa hồ không xóc nảy như trên núi, cảnh sắc cũng không quỷ bí như vậy. Cũng chẳng biết đã đi bao lâu, ta chỉ biết ánh rạng đông nơi đường chân trời lại ẩn ẩn ló dạng, như một tấm lụa mỏng màu vàng nhạt vô biên vô hạn, nhuộm mãi đến một đầu khác của ngọn núi.

Băng qua một khu rừng hoang sơ, rốt cuộc nhìn thấy một thôn nhỏ, nhưng thôn này mang đến cảm giác không hề mộc mạc như thôn trước, chỉ tới gần đã cảm thấy mùi dân tộc nồng nặc hất vào mặt. Tường gỗ nhà sàn loang loang lổ lổ kề non cạnh nước và cánh cửa mất đi độ sáng bóng, cùng với những con đường đá phiến bị tiểu thương gánh hàng giẫm đến nhẵn bóng, đều nói cho mọi người biết niên đại lâu đời của chúng.

Giữa lầu gác là một con đường cổ hẹp dài mà quanh co dùng đá phiến lót thành, trong ánh dương mới mọc, đèn đuốc của nhà sàn lưu lại thuyền bè lui tới trên đà giang; bên khe suối trong tiếng mái chèo và ánh đèn, có rất nhiều cô nương dân tộc thiểu số đứng đó, nhìn xiêm y của họ, ta chợt nhớ hồi nhỏ phụ thân và mẫu thân cùng ra ngoài du sơn ngoạn thủy, sau khi trở về mẹ từng mặc xiêm y như vậy, người nói đó là trang phục của dân tộc Choang, chất liệu rất tốt, đều là vải Choang với gấm Choang dệt và thêu nên, cùng lấy hoa văn tinh mỹ và sắc thái diễm lệ trứ danh, còn có “nhuộm vải hoa bằng sáp” phong cách đặc biệt. Lắm vẻ nhiều màu, trên giày, mũ, túi ngực dùng sợi tơ ngũ sắc thêu hoa văn, người vật, chim thú, hoa cỏ, đủ các loại, sắc thái sặc sỡ.

Lộng Ngọc tiến về hướng mấy cô nương kia, ta đi theo đằng sau, nghe thấy y hỏi mấy cô nương nọ: “Tại hạ đang muốn đến Linh Lăng, xin hỏi cô nương nơi này còn cách đó bao xa?” Mấy cô nương dân tộc Choang kia phút chốc đỏ ửng mặt, chẳng biết họ là chưa từng gặp người ngoại tộc hay là sợ nam tử, hoặc là chưa từng thấy mỹ nhân như vậy. Lộng Ngọc cũng không có ý truy hỏi, chỉ chờ họ trả lời. Không bao lâu, một cô nương đi ra mỉm cười nói: “Chỗ chúng ta gọi là Phùng Thừa, cũng thuộc Linh Lăng quản hạt, nếu ngài muốn đến Linh Lăng thì đi phía bắc, mấy canh giờ là tới.”

Chỉ thấy cô nương nọ tết tóc lệch sang bên phải, cài mấy cái lược nhỏ. Cô đeo một cái vòng bạc, dưới vòng có một miếng bạc nhỏ hình khóa, lại thêm một sợi dây chuyền bạc dài chấm ngực. Ngoài đai lưng thêu hoa trắng là tấm áo vạt rộng tay chật, hai vạt và cổ tay áo đều viền hoa, vận váy dài chấm đầu gối, phía trước thêm thắt lưng màu trắng, chính giữa điểm một mảnh vải màu lam đậm đan với màu lót, trên thêu một loạt hoa văn dài tầm năm sáu tấc, tết thành dải màu sắc rực rỡ, trông khá là đẹp. Da dẻ cô nương nọ lại mịn màng trơn nhẵn, nụ cười ngọt ngào như hoa lê, làm cho người ta nhìn mà không khỏi động tâm.

Lộng Ngọc chắp tay mỉm cười, cũng không nói gì nữa, đi đến nơi cô chỉ. Cô nương nọ lại gọi: “Công tử, các ngươi cũng là đi đường suốt đêm nhỉ? Nếu không có việc quá gấp thì nên ở lại đây một đêm, nếu không thân thể không chịu nổi đâu.” Lộng Ngọc quay người lắc đầu, định cự tuyệt, rồi lại nhìn ta một cái, hỏi: “Ngươi có muốn nghỉ ngơi ở đây một chút?” Ta không ngờ y sẽ hỏi ý kiến mình, nhất thời hơi luống cuống: “Ta thế nào cũng được. Ngươi muốn đi cũng được, dù sao ta không mệt.” Kỳ thật đi liên tục lâu như vậy ai mà không mệt. Giờ này khắc này chân ta đã sắp hư thoát, chỉ là ta không muốn biến thành sao chổi kéo chân người khác.

Lộng Ngọc nhìn chằm chằm mặt ta cả buổi, lại nói với cô nương nọ: “Ừm… Chỗ các cô có khách điếm không?” Nàng lại cười càng thêm rạng rỡ, nhìn ta nói: “Ta thấy ngài và vị công tử này là huynh đệ nhỉ? Trong nhà chúng ta có một biệt uyển chuyên dùng để tiếp đãi khách nhân, vốn có hai gian phòng, nhưng hiện tại có một vị khách Linh Lăng đang ở, cho nên chỉ còn một gian, gian kia lại có ba giường, nếu hai vị không chê thì cứ ở đó đi.”

Lộng Ngọc gật đầu, vẫn hết sức lễ phép nói: “Cảm ơn cô nương, còn chưa thỉnh giáo phương danh của cô?” Cô nương nọ hơi đỏ mặt nói: “Ta là Linh La, linh trong toàn linh hợp chỉnh.” Lộng Ngọc cười nói: “Thì ra là La cô nương, tại hạ Lộng Ngọc, tự Mai Ảnh.” Ta hỏi: “Nàng ấy không phải họ Linh à? Vì sao ngươi phải gọi nàng là ‘La cô nương’?” Lộng Ngọc nói: “Có một số người dân tộc Choang đặt họ sau tên, ta còn chưa từng nghe thấy họ ‘Linh’ này, cho nên đoán cô nương nên là thuộc loại đặt tên trước.” Mấy cô nương đều vô cùng kinh ngạc nhìn Lộng Ngọc, Linh La nói: “Ta thực sự chưa nghe qua người Hán nào biết tập tục của chúng ta đâu, rất nhiều người Hán đều cần ta nhắc mới biết ta không phải họ ‘Linh’, công tử quả nhiên là bác học đa tài.” Lộng Ngọc cười cười, cũng không nói gì nữa. Linh La nói với mấy cô kia: “Các cô nương, kêu Tiểu Tiết đi chuẩn bị vài bộ quần áo cho họ tắm rửa.” Mấy cô nương nọ đáp một tiếng rồi tan đi. Nàng nói với chúng ta: “Mời hai vị công tử theo ta.” Sau đó đi đến một ngôi nhà sàn khá lớn.

Chúng ta theo nàng đi vào, đến gần mới phát hiện ngôi nhà sàn nọ nằm ở vị trí khá đẹp, chung quanh có rất nhiều cổ thụ xanh um tươi tốt, đằng sau là một khe suối khá rộng, dòng nước chảy xiết, đập lên đá như mẫu đơn trắng nở rộ, chỉ nhìn dòng suối nhỏ xanh biếc đến cực kỳ đẹp mắt kia, tâm tình cũng tốt hơn một phần.


Nàng dẫn chúng ta vào đại sảnh từ cánh cửa nhỏ bên phải, đi vào phòng ngủ lập tức rộng mở thoáng đãng, nơi ấy lại lớn hơn phòng khách rất nhiều. Ta thầm nghĩ gia đình Linh La thật đúng là thiện lương mà không chú trọng biểu tượng, bao nhiêu người đều muốn xây phòng khách rất lớn, thực tế phòng ngủ nhỏ đến không ở nổi, mà khách phòng họ chuẩn bị lại rộng rãi thoải mái như thế, quả thực là đang suy nghĩ cho người khác. Chưa đến một lúc, mấy nha đầu đã bỏ đệm chăn và quần áo mới lên giường.

Sau khi họ thu xếp xong xuôi đi ra ngoài, Linh La nói: “Hôm nay là mùng ba tháng ba, cũng là ‘Đôn Vu’ (đắp đê), chúng ta gọi nó là ‘Oa Đôn’, là ngày hội truyền thống của người dân tộc Choang, hôm nay các gia đình trong phạm vi mấy dặm đều tới tham gia hoạt động này, công tử cách vách kia chính là đặc biệt từ Linh Lăng đến tham gia yến hội. Yến hội bắt đầu cử hành từ giờ Tuất, khi đó rất đông người, các ngươi cũng tới tham gia đi.” Lộng Ngọc gật đầu, cảm tạ Linh La. Linh La thấy y đồng ý rồi, lại cười cười: “Ta đi kêu bọn nha đầu chuẩn bị cho các ngươi tắm rửa, đến lúc đó nhất định phải tới nhé!” Dứt lời đi ra ngoài.

Trong phòng tức khắc chỉ còn hai người chúng ta, bầu không khí lại trở nên hơi quái dị. Ta lập tức lên giường nằm, định chợp mắt giây lát. Không bao lâu sau chợt nghe thấy tiếng một nha đầu: “Hai vị công tử, nước và quần áo đã chuẩn bị sẵn sàng, các vị đi vào từ cửa hông của chính sảnh là được.” Ta làm bộ không nghe thấy, tiếp tục ngủ. Kế đó ta liền nghe thấy tiếng đóng cửa. Xem ra là Lộng Ngọc đi tắm rửa rồi, y cũng không gọi ta.

Nhất thời ta cảm thấy hơi nản lòng, trằn trọc lăn qua lộn lại không làm sao ngủ được, hết cách đành ngồi dậy nhìn sàn nhà bằng trúc mà ngẩn người. Sau đó ngẫm lại thấy cũng nên tắm rửa một chút, lặn lội đường xa rất mệt nhọc, đồng thời cũng sẽ biến người ngợm thành nhem nhuốc, ta bèn đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa đẩy cửa phòng tắm, ta liền ngây ra.

Trong cả phòng tắm đều thoảng mùi hoa nhè nhẹ, còn có mùi thơm ta thường ngửi được trên người Lộng Ngọc. Cả phòng khói phủ mịt mờ, sương mù lởn vởn, Lộng Ngọc đang ngửa đầu ngồi trong bể tắm, khuôn mặt nghiêng cực đẹp lộ ra thần sắc thả lỏng, cánh tay thon dài rắn chắc khoát lên cạnh bể, vài cánh hoa màu đỏ thắm luẩn quẩn dán lên tay y, ngoài ra dập dờn trên mặt nước, nhẹ nhàng lay động. Mái tóc dài của y rơi xuống nước, tựa như một dải tơ lụa đen bóng mềm mại, cũng trôi trên mặt nước, cùng cánh hoa quấn lấy nhau, cực kỳ yêu mị.

“Đứng ở cửa làm gì? Muốn tắm thì mau vào, đóng cửa lại.” Y không mở mắt, chỉ mấp máy môi nói câu này.

Ta đi vào đóng cửa lại, khá mất tự nhiên bước đến gần y vài bước, rồi dừng chân bất động.

Lộng Ngọc ngẩng đầu nhìn ta bằng đôi mắt hơi mơ hồ kia: “Chẳng lẽ ngươi muốn mặc quần áo mà tắm?” Ta cắn môi, cố hết sức không nhìn y, bắt đầu cởi xiêm y. Mỗi khi cởi một kiện, tim ta sẽ đập càng thêm kịch liệt. Sớm biết sẽ thế này thì ta thà rằng toàn thân bốc mùi cũng không đến đây tắm.

Sau khi cởi quần áo xong, ta cuống quýt chạy đến một đầu khác, hơi ảo não oán trách rằng vì sao nơi này chỉ có một bể, nếu là thùng gỗ thì tốt hơn nhiều. Ta cẩn thận cuộn mình bên cạnh bể, chẳng dám động đậy. Lộng Ngọc nhìn ta trêu ghẹo, dịch sang bên này vài bước.

Ta càng luống cuống chân tay ngồi đó, đầu cơ hồ phải cắm xuống nước.


Ta nhanh chóng cảm nhận được hô hấp vững vàng ở bên cạnh khẽ lướt qua mặt mình. Ta nhìn sang bên đó, lại trông thấy mặt Lộng Ngọc gần trong gang tấc. Tim ta đập thót, muốn dịch vào góc, lại bị y túm lấy cổ tay.

“Thái, hai ngày nay đều không chạm đến ngươi, ngươi khó chịu sao?” Y cười càng lúc càng không đứng đắn, ta mỗi lúc một sợ hãi hơn. Ta vội vàng lắc đầu, mặt như bị lửa đốt. Y nâng mặt ta lên, làm bộ giận dữ nói: “Ngươi nói dối! Ngươi rõ ràng rất muốn ta!” Giọng điệu của y không phải nghi vấn, là khẳng định. Ta cuống đến độ quả thực phải òa khóc, chỉ muốn chui xuống đáy nước chết đuối luôn cho rồi. Hai ngày qua y lãnh đạm với ta như thế, hiện tại hơi ôn nhu một chút mà ta chẳng còn giận nữa, ta vô dụng, thật là không ra gì!

Lộng Ngọc cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn ta một cái, sau đó quay ta lại, đưa lưng về phía y. Ta nghe thấy y nói bằng thanh âm hơi biếng nhác: “Yến hội buổi tối ngươi muốn đi chứ?” Ta nói: “Muốn.” Vừa nói xong liền hơi hối hận. Theo tính cách của Lộng Ngọc thì y không thích những nơi nhiều người, ta nói như vậy có lẽ y sẽ tức giận. Nhưng y lại vẫn ôn nhu nói: “Được, thế tắm nhanh một chút, hồi nữa trở về ngủ một giấc, nếu không thì không có tinh lực đi chơi đâu.”

Trên lưng ta dường như có một bàn tay xoa nhẹ nhàng, trong lòng hoảng hốt, ta cuống quýt hỏi: “Ngươi, ngươi làm cái gì thế?” Y khẽ cười phì một tiếng, nói: “Chà lưng cho ngươi, Thái nhi ngốc.” Một dòng nước ấm tức khắc chảy qua ngực, rõ ràng là chuyện rất nhỏ nhưng ta không biết vì sao mình lại cảm động như vậy.

Tuy nói như thế, ta lại pha trò: “Vô sự mà ân cần, không gian thì đạo.” Lộng Ngọc lại làm bộ nghi hoặc mà cân nhắc: “Không ‘gian’ thì đạo. Ừm… Ta muốn ngươi ở ngay đây, ngươi nói được không?” Ta sợ tới mức toàn thân kéo căng, cách y một khoảng dài: “Ngươi đừng… Ta không nói nữa được rồi chứ.” Y kề đến, dùng bàn tay ướt át trắng nõn sờ mặt ta, thở dài một hơi, nói: “Ta chỉ hỏi một chút mà thôi, ngươi căng thẳng làm gì? Không muốn thì thôi, quay lại đây ta chà lưng cho ngươi.”

Khi chúng ta ra khỏi phòng tắm đã là giờ Dậu hai khắc, một lúc nữa “Đôn Vu” sẽ bắt đầu. Lộng Ngọc thay quần áo Linh La bảo đưa đến, mới phát hiện đó là trang phục dân tộc Choang. Áo vải đen cân vạt, trên thêu hoa văn vân lôi và hồ điệp, cổ tròn tay rộng, nút thắt hai vạt dùng vải đen dệt thành, quần cũng là vải đen, ống quần rộng thùng thình, bởi vì là chơi hội cho nên phối với một đôi giày long phượng, trên người cũng có rất nhiều sợi xích nhỏ điêu khắc thành chim thú hoa cỏ.

Dường như xiêm y nữ tử dân tộc Choang đẹp mắt hơn rất nhiều, nhưng đồ nam của dân tộc Choang vận trên người Lộng Ngọc lại có vẻ chói lọi lạ thường. Đặc biệt là làn da khá trắng của y, phối với trang sức bạc càng có vẻ phong độ phi phàm. Khả năng là bị ta nhìn chằm chằm hơi không quen, y hỏi: “Làm sao vậy, không dễ coi à?” Bị y hỏi như thế, ta chỉ đành khẩu thị tâm phi nói: “Ngươi vốn đã chẳng ra làm sao, còn mặc quần áo xấu như vậy, quả thực chính là một kẻ sửu bát quái.” Nhưng Lộng Ngọc không giận, khẽ cười nói: “Đáng tiếc có người cứ thích sửu bát quái cơ.”

Mặt ta lại nóng bừng, giận dữ nói: “Ngươi nói gì đấy? Ai thích ngươi?” Lộng Ngọc vẫn trưng ra nụ cười hơi giống vô lại ấy: “Ai đáp ta thì chính là người đó.” Ta chẳng thèm nói nữa, tự mình thay xiêm y cực kỳ giống Lộng Ngọc. Y đánh giá ta trên dưới một phen: “Không tồi, Thái và ta không hề giống nhau, ngươi mặc bộ quần áo này vào lại cực kỳ đẹp.” Ta lườm y một cái rồi đi ra ngoài.

Vừa đi đến cửa liền nhìn thấy các tộc nhân trang phục lộng lẫy nối gót mà đến. Mới biết những cô nương đó ước hẹn đến “Đôn Vu điểm” dựng lều hát, dùng vải thổ đen, trắng, lam các màu tự dệt tự nhuộm để che và quây lều, thi đấu xem lều ca nào dựng rộng rãi, vải lều nào dệt kỹ thuật tinh mỹ. Trong lều ca đặt ghế, chuẩn bị trà, khoản đãi các tiểu tử đến hát đối. Thôn trại, dân chúng lân cận bốn phía làm xôi ngũ sắc, nấu cháo, chuẩn bị thức ăn tiếp đãi khách phương xa. Đến lúc đó, bất luận có quen biết hay không, vào nhà nào cũng được khoản đãi nhiệt tình. Lộng Ngọc nói lát nữa còn có một số hoạt động khá thú vị, một là ném tú cầu, một là chạm trứng màu.

Ta lơ đãng gật đầu, chỉ muốn mau mau tham gia yến hội.


Chẳng dễ dàng gì đến giờ Tuất chính khắc, người tới tham gia lại vẫn đang gia tăng, tức thì cả tiểu thôn biển người nghìn nghịt, tiểu tử dưới sự chỉ điểm của ca sư hát đối với cô nương vừa ý. Nam thanh niên chủ động hát “Du lãm ca” trước, gặp được đối tượng thích hợp thì sẽ hát bài mời. Đằng gái nếu có ý thì đáp ứng. Nam thanh niên lại hát bài hỏi dò, hai bên có tình nghĩa rồi thì hát bài ái mộ, bài giao tình.

Tiếng ca là dây tơ hồng, nối hai trái tim yêu, nếu cô nương cảm thấy tiểu tử trước mắt nhân tài ca tài đều vừa lòng, thì thừa lúc người khác không chú ý, lặng lẽ đem tú cầu trong lòng tặng cho ý trung nhân, “chàng” thì báo bằng vật phẩm các loại như khăn tay, khăn mặt, sau đó tiếng ca càng thêm ngọt ngào, toại đính Tần Tấn chi hảo*.

Ta còn chưa bao giờ nghe nói tập tục kiểu này, hiện tại chứng kiến, cảm thấy rất thú vị, đang muốn nói cách nghĩ của mình với Lộng Ngọc, lại phát hiện y chẳng biết đã vắng mặt từ bao giờ.

Ta tìm y khắp nơi, lại không làm sao nhìn thấy một bóng người tương tự, hơi nôn nóng, phía sau vừa chen lên thì ta liền ngã nhào ra trước. Ta ngẩng đầu, lại thấy một khuôn mặt tuấn mỹ, trông hơi trẻ con, dường như nhỏ tuổi hơn ta, đôi mắt trong suốt sáng ngời, vừa nhìn biết ngay là thiếu niên chưa trải việc đời. Ta vội vàng đứng thẳng dậy, nói: “Thật sự xin lỗi, ta không cố ý.” Thiếu niên nọ cười khoát tay, nhưng bên cạnh gã lại truyền đến một thanh âm thanh thúy: “Ồ? Đây không phải là vị công tử vừa nãy sao?” Ta tập trung nhìn qua, mới phát hiện người đứng bên cạnh gã lại là Linh La. Nàng đang cầm tú cầu trong tay, dường như chuẩn bị đưa cho vị thiếu niên này.

Nàng bị ta nhìn như vậy, lập tức đỏ mặt, bàn tay đang muốn đưa tú cầu cũng rụt về. Ta biết lần này mình đã phạm tội lớn tày trời là chia rẽ uyên ương. Thiếu niên nọ cũng hơi xấu hổ ho khan nói: “Nghe khẩu âm công tử nói chuyện không giống người địa phương, ngươi đến từ bên ngoài à?” Ta gật đầu nói: “Chúng ta chỉ đi ngang qua đây, biết Linh La cô nương, nàng mời chúng ta tham gia ‘Đôn Vu’.” Thiếu niên nhìn Linh La, cùng nhau hiểu ý mà cười, lại lấy từ chỗ Linh La một thứ đặt vào tay ta.

Ta cúi đầu xem thử, mới biết đó là một quả trứng luộc nhuộm thành đủ mọi màu sắc, sau đó lại nghi hoặc nhìn thiếu niên nọ. Gã nói: “Ngươi giữ đấy, lát nữa hữu dụng. Chúng ta còn có việc, hồi nữa gặp sau.” Ta vốn muốn hỏi thử cái này có tác dụng gì, nhưng gã cũng nói như vậy rồi, ta không tiện hỏi thêm.

Chờ sau khi hoạt động ném tú cầu kết thúc, mọi người lại bắt đầu “chạm trứng màu”. Ta không tìm được Lộng Ngọc, cũng chẳng quan tâm người khác chơi thế nào.

Sau đó ta rốt cuộc tìm được y giữa một đám người, lập tức thở phào một hơi. Rất nhiều cô nương đều đang ở bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn lên tay y. Ta vội vàng chạy tới, lại nhìn thấy y cũng cầm một quả trứng màu trong tay. Thấy ta đến, y cười nói: “Sao, trứng màu của ngươi cũng chưa ăn à?” Ta chỉ quả trứng màu trong tay, hỏi: “Thì ra trứng này là dùng để ăn à?” Ta nhìn của mình, lại nhìn của Lộng Ngọc. Kế đó áp trứng màu đến bên quả của y so một chút, lẩm bẩm: “Màu quả của ta hình như đẹp hơn của ngươi… có điều đều phải ăn…” Thế rồi bắt đầu bóc vỏ.

Bóc xong ta cắn một miếng, hương vị không tệ. Nhưng mà… vì sao các cô nương chung quanh đều đang nhìn chúng ta? Mắt trừng to như vậy làm gì? Hơn nữa… ngay cả Lộng Ngọc cũng tròn mắt nhìn ta.

Ta chậm rãi nhai trứng trong miệng, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi, không phải ngươi nói trứng này có thể ăn à?” Lộng Ngọc gật đầu, ngỡ ngàng nói: “Đúng là có thể ăn.” Ta nói: “Thế vì sao họ kinh ngạc như vậy?” Lộng Ngọc chỉ chỉ trứng của ta, lại chỉ chỉ trứng của y, thở than: “Ngươi không hiểu ý tứ gì sao?” Ta nghiêng đầu nghĩ cả buổi, vẫn không hiểu: “Chẳng lẽ ta không thể ăn trước mặt ngươi?”

Đúng lúc này, một thanh âm trong trẻo từ phía sau truyền tới: “Không phải không thể ăn, chỉ là trứng màu của ngươi đã chạm trứng màu của vị công tử kia.” Ta quay đầu, mới phát hiện là vị thiếu niên ban nãy, ta hỏi: “Chẳng lẽ chạm trứng là kiêng kỵ?” Ta lúc này mới phát hiện gã đang cố sức nén cười, rất lâu mới thở được, nói: “Khi vị nam tử nào đó của dân tộc Choang coi trọng một cô nương, sẽ lấy trứng màu của mình đi chạm quả của cô nương kia, nếu vị cô nương kia cũng có ý với y thì sẽ để y chạm, sau đó hai người cùng ăn quả trứng màu nọ, đây là nguyên do của ‘chạm trứng màu’.” Hễ gã nói một câu, sắc mặt ta đại khái đều phải hóa đen một lần.


Ta chột dạ nhìn Lộng Ngọc, y cũng đứng đó không nói được gì. Một lúc lâu sau, mọi người chung quanh rốt cuộc cười rộ lên. Ta quẫn bách đến mức muốn độn thổ, oán trách: “Ta đâu có biết… Dù sao không phải ta cố ý… Hơn nữa ta không phải người dân tộc Choang, cái này không tính.” Thiếu niên nọ lại nói: “Nhập gia tùy tục thôi. Các ngươi hôm nay cứ động phòng ngay nơi này đi.” Ta hít sâu một hơi, kêu to: “Cùng y?! Không muốn!!” Nói xong co giò chạy mất.

Ta nhất thời chỉ cảm thấy quá mất mặt – chạy mấy chục thước rồi còn nghe thấy tiếng cười ầm ĩ kinh thiên động địa ở đằng sau.

Sau khi dừng lại ta mới phát hiện mình đang ở trong một khu rừng, chợt phản ứng được mình nhất thời cấp bách liền tăng tốc, lúc này đại khái đã chạy mấy dặm rồi. Kỳ thật ta kích động như vậy, không phải bởi vì những lời bọn họ nói, chỉ cảm thấy không thể đối mặt với Lộng Ngọc lắm. Nhưng hiện thực luôn không như mong muốn, tiếng Lộng Ngọc mơ hồ vang lên phía sau: “Ngươi chạy nhanh như vậy làm gì? Người ta đùa với ngươi thôi.”

Ta đang tự hỏi nên trả lời làm sao, lại nghe thấy tiếng người còn lại: “Ta thật không biết lại dọa vị huynh đài này bỏ chạy, xem như ta sai rồi, xin bồi tội với huynh ở đây.” Ta quay người, lại nhìn thấy thiếu niên kia cũng theo đến. Ta nói: “Không, không, là chính ta quá nóng nảy, không liên quan đến ngươi.” Thiếu niên nọ cười nói: “Huynh đài không giận ta thì tốt, còn muốn thỉnh giáo tôn giá xưng hô thế nào?” Ta nói: “Ôn Thái.”

Ta rất muốn nói “Tại hạ họ mỗ tên mỗ, tự mỗ mỗ” như Lộng Ngọc, cảm giác thật có phong độ, nhưng không cách nào mở miệng được. Thiếu niên nọ nói: “Tại hạ họ Tần, tên Ấn Nguyệt, không tự.” Gã mới vừa nói xong, ta liền không nhịn được muốn cười, sao những công tử ca này đều tự giới thiệu như vậy. May mà lúc này trời đã tối, gã không nhìn thấy biểu cảm trên mặt ta. Tần Ấn Nguyệt nói: “Ta thấy các ngươi là người nơi khác nhỉ, muốn đi nơi nào thế?” Ta nói: “Ta cùng… ừm, vị huynh đệ này định đến Linh Lăng.”

Mới nói xong câu này liền nghe thấy tiếng cười khẽ của Lộng Ngọc. Nhất định là y cảm thấy ta rất buồn cười, tên chết tiệt này. Giọng điệu của Tần Ấn Nguyệt lập tức trở nên hơi kích động: “Thì ra là thế, ta chính là ở Linh Lăng đây, không bằng nhị vị theo ta cùng nhau trở về, trên đường cũng có bạn.”

“Được lắm.” “Không cần.” Hai thanh âm đồng thời vang lên, câu trước là ta nói, câu sau hiển nhiên là của Lộng Ngọc. Ta vội vàng tranh nói trước: “Tần huynh cứ đi cùng chúng ta đi, y đang đùa với ngươi thôi.” Ta đoán sắc mặt Lộng Ngọc hiện tại nhất định rất khó coi, y đại khái không sao ngờ được là ta sẽ kiên trì như vậy nhỉ. Ta cũng chẳng biết là vì sao, vừa thấy Tần Ấn Nguyệt, liền có cảm giác thân cận không nói rõ được, giống như là thân nhân của mình vậy.

Có lẽ là ta quá lâu rồi không được lễ ngộ như thế, hiện tại có người tốt với ta một chút, ta liền vạn phần được sủng mà sợ.

Vì thế ba người chúng ta cùng nhau đi Linh Lăng, không bao lâu đã đến ven thành. Tuy rằng Linh La nói là phải đi mấy canh giờ, nhưng với người luyện võ mà nói thì khác. Tần Ấn Nguyệt dường như cũng biết một chút công phu quyền cước, cho nên không sợ không theo kịp. Ta đột nhiên nhớ tới chuyện của gã và Linh La, hỏi: “Tần huynh và Linh La cô nương đã hứa hôn?” Nhưng gã lại thở dài với vẻ mặt sầu bi: “Vừa nãy nếu không phải có ngươi, khả năng chúng ta thật thành như vậy rồi… Chỉ là người tập võ không ở nơi cố định, ta có chí hướng của mình, không thể cả đời nán lại trong cái thôn nhỏ đó, càng không thể cưới nàng rồi vứt bỏ.” Ta nói: “Vậy chí hướng của ngươi là gì?” Tần Ấn Nguyệt hơi ngại ngùng nở nụ cười: “Hành hiệp trượng nghĩa, trừng ác trừ gian, làm một đại hiệp nghĩa bạc vân thiên, sinh tử chi giao khắp ngũ hồ tứ hải.”

Ta lại nghe thấy Lộng Ngọc bên cạnh cười nhẹ một tiếng, với chuyện như vậy bình thường y đều khịt mũi coi thường. Đích xác là như thế, nếu Tần Ấn Nguyệt thật sự muốn trừ gian, người phải trừ kia đại khái chính là y nhỉ. Nhưng ta lại vô cùng tán thưởng chí nguyện của gã, bèn nói: “Không nhìn ra ngươi tuổi tác chưa lớn mà đã có thanh vân chi chí như thế, Ôn Thái thật là bội phục cực kỳ.” Tần Ấn Nguyệt cười nói: “Cũng không biết cớ làm sao, ta vừa thấy Ôn Thái huynh là có cảm giác nhất kiến như cố.” Ta hơi kích động nói: “Ôn Thái cũng có cách nghĩ như vậy!” Gã nói: “Thế chúng ta tại sao không bát bái vi giao, kết nghĩa kim lan.” Ta lớn tiếng nói: “Được! Ta năm nay mười tám tuổi, ngươi thì sao?” Tần Ấn Nguyệt nói: “Thế ta vừa vặn nhỏ hơn nhân huynh một tuổi, lát nữa chúng ta sẽ vào thành uống máu ăn thề, huynh nói được chứ?” Ta ra sức gật đầu.

Lúc này tâm tình của ta là nhiệt huyết sôi trào chưa từng có bao giờ, ta lại có một nghĩa đệ, tên gã là Tần Ấn Nguyệt, sau khi toàn gia đều bị sát hại, đây là lần đầu tiên trong đời ta cảm nhận được tình thân.


Linh Lăng thành tường chung quanh, ánh trăng chiếu xuống khe lá, đồng tử của Tần Ấn Nguyệt còn rạng ngời hơn ánh trăng sáng tỏ kia.



*Tần Tấn chi hảo đại khái là thông gia giữa hai họ.