Quỳnh Châu Toái Viên

Chương 43

Thu Tử Ngộ ngủ không được. Thứ độc kia của Trần Tố Hà mỗi ngày lại phát tác một phen, ngực từng trận từng trận mà kịch liệt đau đớn. Hắn đau đến bừng tỉnh, hai mắt mạnh mẽ nhắm lại, trên trán xuất ra từng tầng mồ hôi.

Bích Châu ngồi thêu thùa thường vẫn hay nhìn đến giường Thu Tử Ngộ xem động tĩnh, chớp mắt một cái đã nhìn thấy hai mắt hắn nhắm chặt, trên trán đầm đìa mồ hôi. Nàng lắp bắp kinh hãi đưa tay sờ lên trán hắn, thật ẩm ướt nhưng lại lạnh như băng. Trong lòng biết tình huống không ổn, vội vàng hô: “Tướng quân mau đến đây!”

Vân Ngọc nghe thấy thanh âm sợ hãi của Bích Châu liền cảm thấy tâm như chìm xuống, thoắt một cái đã ở ngay bên giường, mắt nhìn Thu Tử Ngộ thần sắc tuy rằng bình tĩnh nhưng trên trán mồ hôi đã thay phiên rơi xuống, chắc chắn là lại cố nén đau đớn đi.

Vân Ngọc cảm thấy kinh hoàng, chậm rãi đem nửa người hắn nâng lên, nhẹ giọng nói: “Tử Ngộ, ngươi khó chịu chổ nào sao? Không chịu được thì hãy nói cho ta biết!”

Thu Tử Ngộ cảm thấy ngực mình xoắn lại, huyết khí dâng lên đến không thể chịu được, thân thể hơi chấn động, một ngụm máu tươi mãnh liệt lập tức phun ra bắn vào vạt áo trước ngực của Vân Ngọc.

Vân Ngọc quá sợ hãi, toàn thân ngồi vào đầu giường, nâng Thu Tử Ngộ dậy, Bích Châu thông tuệ liền vươn tay lại hỗ trợ, đỡ lấy thân thể vô lực của hắn. Vân Ngọc rút hai tay về âm thầm vận huyền công, đề khí duỗi cánh tay, song chưởng để sau ngực Tử Ngộ, chân khí cuồn cuộn chậm rãi đi vào.

Chờ cho đến khi khí lực trong cơ thể Tử Ngộ chậm rãi lưu động, cách một lúc lâu Thu Tử Ngộ mới cảm thấy đau đớn trong tim giảm dần. Miễn cưỡng mở hai mắt, hướng Bích Châu cười cười, ý bảo nàng để Vân Ngọc thu tay lại.


Vân Ngọc chậm rãi thu hồi chân khí, một phen nâng thân thể Tử Ngộ, thanh âm trở nên nhẹ nhàng: “Muốn ngủ một chút không?” Tử Ngộ lắc đầu. Bích Châu vội cầm cái gối chèn sau người hắn để hắn có thể thoải mái một chút.

Vân Ngọc trở lại ngồi vào mép giường nhìn sắc mặt của hắn thập phần tái nhợt mà cảm thấy vô cùng lo lắng: “Là vì chất độc sao?”

Thu Tử Ngộ gật nhẹ. Ngực vẫn còn chút khó chịu, hắn sợ rằng hô hấp của mình không đủ cho thai nhi nên đưa tay phủ lên bụng.

Vân Ngọc tay trái nắm lấy tay hắn, tay phải đặt ở tim hắn dồn sức chậm rãi truyền vào chân khí. Tử Ngộ cảm thấy khí tức thông vài phần. Một lúc sau liền nhẹ nhàng thở ra mấy hơi đã cảm thấy thân thể khoan khoái hơn hẳn rất nhiều. Hắn vỗ vỗ bàn tay Vân Ngọc đặt ở ngực phải, ý bảo mình không sao.

Vân Ngọc cau mày nói: “Loại độc này tàn nhẫn như vậy, lại không biết cách phá giải như thế nào? Ngươi ngay cả tên nó cũng không biết sao?” Thu Tử Ngộ nhắm lại đôi mắt sau đó mở ra rồi chậm rãi lắc đầu.

Vân Ngọc mày ninh thành một đường. Bích Châu một bên đột nhiên mở miệng: “Tướng quân, vừa rồi là độc của công tử phát tác sao?” Vân Ngọc gật đầu không nói.

Bích Châu mày liễu nhíu lại: “Tướng quân đã từng vận công bức độc chưa?” Vân Ngọc sửng sốt: “Chưa từng thử qua!”

Bích Châu mặt giãn ra: “Vậy thử một lần đi!” Vân Ngọc cảm giác việc này rất có khả năng, liền đứng dậy đến bên giường muốn nâng Thu Tử Ngộ dậy.

Bất ngờ Thu Tử Ngộ nắm được tay y lại, dùng sức lắc đầu. Vân Ngọc nói: “Để ta thử xem, có thể sẽ bức độc ra bên ngoài cơ thể!” Tử ngộ không buông tay vẫn kiên nhẫn lắc đầu, ánh mắt hướng nhìn phía giấy bút nằm trên bàn.


Bích Châu thông minh liền đi đến lấy cho Tử Ngộ. Hắn buông tay Vân Ngọc, sau đó cầm bút viết: “Dùng chân khí bức động ra khỏi cơ thể thì nhất định sẽ chảy ra toàn thân, nếu không đúng cách ngộ nhỡ nó bức đến bên người đứa nhỏ thì làm sao? Vân tướng quân, sinh tử từ mệnh, người nọ để ta dùng độc này là do ta tự nguyện, chỉ hi vọng không làm tổn thương đến đứa bé!”

Vân Ngọc trong lòng bỗng dưng đau xót: “Ngươi vẫn nhất định bảo vệ cốt nhục của tên Triệu Hi kia, chẳng lẽ…” Y chợt nhớ tới đêm đó chính mình vặn gãy hai tay Tử Ngộ nhưng hắn vẫn gắt gao bảo vệ bụng của mình, trong lòng lại là đau xót: “Ta suýt nữa lại hiểu lầm ngươi! Hài tử kia ngươi cũng luyến tiếc như thế nhưng bản thân ta lại không biết quý trọng mới gây ra nông nỗi!

Bích Châu nhìn những dòng chữ trên giấy âm thầm buồn bực: “Đứa nhỏ đó tột cùng là của ai? Lẽ nào là tướng quân?” Nàng mắt mở trừng trừng mà nhìn hướng Tử Ngộ, trong mắt lộ ra một tia mê muội.

Thu Tử Ngộ sợ Vân Ngọc sẽ vận công trừ độc, hai mắt gắt gao chăm chú nhìn y không mảy may biến hóa, thân mình lại không tự chủ được mà lui về phía sau. Vân nNgọc nhìn thấy hành động đó của hắn chỉ biết thở dài trong lòng, ôn nhu nói: “Ngươi không cần sợ hãi, ta sẽ không làm trái tâm ý của ngươi! Nếu lúc này không giải độc, phàm là độc vật thời gian càng dài sẽ càng nan giải đấy? Tử Ngộ, ta biết mình đã làm sai nhiều chuyện cho nên không muốn mắc lỗi thêm nữa.:ần này, ta nhất định sẽ lưu lại ngươi!”

Thu Tử Ngộ có chút mệt mỏi: “Nếu là một năm trước, chính mình nghe xong câu nói này nhất định sẽ mừng rỡ như điên, nhưng mà hôm nay lại giống như một trò cười! Vân Ngọc a Vân Ngọc, ngươi rốt cục vô tình hay cố ý đây? Làm sao ta có thể đoán được? Bộ dạng của ta đã như nửa sống nửa chết, đối với ngươi còn tác dụng nữa không?”

Hắn chậm rãi đặt bút viết: “Đa tạ hảo ý của tướng quân! Nhưng Thu gia đã sớm suy tàn, ta không những đảm bảo từ bỏ, Tử Ngộ còn ở chỗ này, những người khác đã không còn sống nữa, Thu gia này nhất mạch xem như đoạn tuyệt! Tướng quân dù có muốn ta hỗi trợ cái gì e rằng cũng bất lực.”

Vân Ngọc nhìn từng chữ hắn viết ra, trên trán đã nổi đầy gân xanh, cắn răng cả giận nói: “Ngươi hoài nghi muốn tìm Thu gia để nhổ cỏ tận gốc để lập công sao?”

Thu Tử Ngộ cúi đầu lặng im, Vân Ngọc một phen chế trụ tay phải của hắn, trong mắt hằng lên tơ máu: “Thu Tử Ngộ, ta thừa nhận khi xưa là ta có lỗi với ngươi, chính là vì báo thù cho nhạc phụ, không sai! Nếu không phải cha huynh ngươi làm những chuyện tán tận lương tâm thì ta sao có thể… sao có thể phụ ngươi được!”

Thu Tử Ngộ bị hắn nắm đến phát đau, trong lòng thở dài: “Ta dù rước họa vào thân, nhưng y nếu lại giống như ngày hôm đó cuồng tính đại phát, ta chết cũng không hề gì, nhưng còn đứa nhỏ này…” Hắn chậm rãi vỗ vỗ tay Vân Ngọc lộ ra tia cười có lỗi. Vân Ngọc hơi sửng sốt, trên tay thả lỏng để Tử Ngộ thoát ra, cầm bút viết: “Vân tướng quân, là ta suy nghĩ nhiều, tướng quân không nên tức giận!”


Bích Châu trộm nhìn thấy Thu Tử Ngộ bị y khống chế mà trán hơi nổi lên gân xanh, nhịn không được oán thầm trong lòng: Tướng quân thật sự là không nhẹ không nặng! Nàng mặc dù chỉ ở cùng Tử Ngộ chỉ có nửa ngày nhưng lại cảm thấy hắn tính tình hòa thuận, cùng chính mình thật là hợp ý, tâm cũng chậm rãi mà thiên vị con người quen biết chưa bao lâu này.

Nàng tâm tư nhanh nhạy nhìn thấy sắc mặt Thu tử Ngộ muốn vì hắn khuyên, đôi ngươi uyên chuyển nói: “Ôi, Thu công tử, cổ tay ngươi sao lại tím như vậy?” Ánh mắt miết hướng về Vân Ngọc.

Vân Ngọc cũng nhìn thấy cổ tay xanh tím của Thu Tử Ngộ, âm thầm ảo não: “Lại không cẩn thận sảy tay!” Y cẩn thận nâng lấy tay hắn, từ trong lòng lấy ra một lọ thuốc mỡ nhẹ nhàng mà thoa lên, vừa thoa vừa thổi. Thấy vết xanh tím kia dần dần lắng xuống mới dám nhẹ nhàng thở ra.

Bích Châu nói xấu sau lưng: “Lúc này mới biết đau lòng a! Vừa rồi dùng lực mạnh như vậy cũng không biết nhẹ một chút, nam nhân a, chính là dễ dàng xúc động! Ân… không đúng… Công tử cũng là nam nhân, cũng rất ôn hòa, so với lũ nam nhân khác hoàn toàn không giống!”

Thu Tử Ngộ nhìn động tác cẩn thận của Vân Ngọc không khỏi có chút hoảng hốt: Chẳng lẽ y vẫn còn nhớ đến tình cảm trước kia? Bộ dạng chăm sóc ôn nhu như vậy là thật sự? Thôi được, dù thật giả thì ta có quản hắn được sao? Ta hiện giờ còn ở trong phủ hắn, nếu cùng hắn cãi nhau nhất định sẽ hại đến đứa nhỏ!”

Đột nhiên nhớ tới Triệu Hi, nhớ tới vẻ mặt nhu tình và đôi mắt như nước của người đó, âm thầm thở dài: “Không biết sau khi đứa nhỏ sinh ra có được ở cạnh bên Triệu Hi hay không? Vân Ngọc đã có gia thất, làm sao có thể đối xử tử tế với con ta được. Chi bằng nghĩ biện pháp đem đứa nhỏ trở về Thượng Thu phủ mới được.” Giương mắt thoáng nhìn Bích Châu, một ý niệm trong đầu chợt lóe lên: “Có lẽ phải van cầu Bích Châu để nàng đem đứa nhỏ đến tay Triệu Hi.”

Vân Ngọc không biết trong lòng hắn nghĩ gì, mắt thấy Tử Ngộ thần sắc dần trở nên bình tĩnh nhu hòa, nghĩ hắn cuối cũng cũng thông suốt một phen tình ý của y mà vui sướng không thôi. Đang muốn mở miệng nói thì ngoài cửa truyền đến dồn dập tiếng bước chân, một thanh âm hoảng loạn mà vang lên: “Tướng quân! Tướng quân!”

Vân Ngọc giương giọng nói: “Ở đó, ta lập tức ra!” quay lại nhìn Tử Ngộ, thanh âm cùng ánh mắt trở nên nhu hòa: “Ngươi ở lại đây nghỉ ngơi một chút, ta đi xem chuyện gì đang xảy ra.” Thu Tử Ngộ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Vân Ngọc đẩy cửa ra khỏi phòng liền thấy mình tâm phúc gia nhân đứng ở đó, sắc mặt kinh hoàng như gặp chuyện khó xử, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì lại loạn đến như vậy?”


Gia nhân kia đè thấp giọng hồi bẩm: “Tướng quân, thái tử đột nhiên đến phủ nói là đến tìm tướng quân thỉnh giáo quân vụ!”

Vân Ngọc vi ngạc, phục lại nhăn lại hai hàng lông mày: “Thái tử còn nói gì nữa không?”

Gia nhân cố gắng nhớ lại, lắc đầu nói: “Chỉ nói là quân vụ có vài chỗ không rõ cho nên mới tìm tướng quân thỉnh giáo, cũng không nói gì khác!”

Vân Ngọc ánh mắt chợt lóe: “Ngươi đến đây có bị ai theo dõi không?”

Gia nhân kia khom người nói: “Tiểu nhân đã vô cùng cẩn thận, dọc đường đi không để bị chú ý.”

Vân Ngọc gật đầu: “Tốt lắm! Nhanh đi chuẩn bị ngựa, ta đây trở về phủ!” Gia nhân vâng một cái sau đó lui xuống.

Vân Ngọc trầm ngâm một lát sau đó trở lại phòng, mắt thấy Thu Tử Ngộ vẫn ngồi dựa vào đầu giường, cười nói: “Trong phủ phát sinh một ít sự tình, muốn ta hồi đi xử lý. Ngươi nghỉ ngơi nhiều một chút, khi xong việc ta sẽ đến bên ngươi!” Thu Tử Ngộ mỉm cười gật đầu.

Bích Châu cười khanh khách nói: “Tướng quân cứ yên tâm đi làm việc là được rồi! Nô tỳ sẽ hảo hảo hầu hạ công tử” Vân Ngọc cười cười xong xoay người đi mất.

Bích Châu nhìn chủ tử đi xa mới thấp giọng nói: “Tính tình thật sự là không tốt! Công tử, nghe nói ngài từng cùng tướng quân ở chung một năm, ngài có thể chịu đựng được a!”


Thu Tử Ngộ trong lòng đột nhiên đau xót: “Một năm, ta đã dùng thành tâm chân ý mà trả giá cho một năm.Vốn mong y có thể cho ta một chút nhiệt tình mà đối đãi, cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng hoàn lương. Hiện giờ còn có chân ý sao? Kiều thê mỹ quyến, tiếu diện như hoa, ngươi muốn đặt ta ở đâu? Vân Ngọc a Vân Ngọc, Thu Tử Ngộ chưa từng oán trách ngươi, cũng không muốn trở lại như trước, vì sao ngươi lại muốn dây dưa đau khổ như vậy?”

Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, cảm giác thai nhi trong bụng có một chút thay đổi mà tâm chua xót cũng dần dần trào lên: “Hài tử a, phụ thân ta chỉ mong có thể đem ngươi đến bên cạnh phụ thân thân sinh của ngươi, nếu không cứ để ngươi ở nơi này, phụ thân chết cũng không nhắm mắt!”