Chương thứ ba mươi hai.
Triệu Hi lo lắng cho Thu Tử Ngộ, lại dâng tấu xin nghỉ. Hoàng đế nhìn nghĩ: Tiểu tử này nghỉ suốt ba ngày rồi! Râu mép khẽ nhếch, Hoàng đế ra lệnh: “Không được, mau truyền hắn đến cho trẫm. Để xem hắn có chuyện ma quỷ gì mà phải xin nghỉ!”
Một đạo thánh chỉ truyền tới Triệu phủ, cho truyền Triệu đại nhân vào cung nghị sự. Triệu Hi thở dài, bất đắc dĩ đành căn dặn mấy người Tô Bình chăm sóc Tử Ngộ cho cẩn thận, rồi thay quần áo vào cung.
Đấu khúc khúc với Hoàng đế cả một buổi sáng, Hoàng đế lão tử mới cảm thấy mỹ mãn, vui vẻ ra mặt, liền chuẩn tấu cho Triệu Hi. Triệu Hi đột nhiên nhớ tới vị quan mang đến cửu chuyển linh chi nọ, quả thật rất hữu dụng…Thế là hắn liền tiến cử người nọ trước mặt Hoàng đế, để người kia được chuyển tới Giang Nam phú thứ (giàu có và đông đúc) làm chi châu.
Thu Tử Ngộ ngủ thật say, trong lúc mơ màng, đột nhiên như thấy phụ thân đang đứng ở trước mặt, phong thần tuấn tú, ôn nhuận hòa ái, ôn nhu cười mà nhìn hắn.
Tử Ngộ nhịn không được chạy tới, như khi còn bé nhào vào vòng tay ấm áp của phụ thân: Phụ thân, là hài nhi hại ngươi, ngươi có oán hận hài nhi không? (đây là lời thoại trong mơ lên ta không để trong ngoặc)
Hính bóng mơ hồ của Thu Thân ôm lấy Tử Ngộ, giống như hiểu được tiếng lòng của nhi tử, nhẹ nhàng mà lắc đầu.
Tử Ngộ dường như loáng thoáng nghe được lời nói thân thiết của phụ thân: Tử Ngộ, phụ thân sớm biết sẽ có kết cục như vậy, cũng không oán trách ngươi…Chỉ là thương cảm cho ca ca ngươi…Ngươi đã chịu biết bao khổ sở, thay phụ thân và ca ca chuộc tội…Giờ hắn đã rời đi rồi…Ngươi hãy an tâm đi…
Nước mắt của Tử Ngộ chảy xuống, ôm phụ thân: Phụ thân, tại sao ngươi không đi? Tại sao không đi cùng ca ca.
Thu Thân thở dài nói: “Nhân sinh như giấc mộng, ân oán tình cừu, thế sự khổ đa. Giờ ta ở chỗ này thấy thực an tĩnh, cũng chẳng muốn chuyển sang kiếp khác nữa! Ta đến đây vốn là muốn giúp ngươi giải tỏa khúc mắc trong lòng…Tử Ngộ, hảo hài tử… Đường đời của ngươi nhiều ngang trái(nguyên văn câu này là “ngươi mệnh đồ đa suyễn” trích từ câu “Thời vận bất tế, mệnh đồ đa suyễn”- Thời vận chẳng bình thường, đường đời nhiều ngang trái), tính tình lại cứng cỏi, nhất định phải chú ý bảo trọng chính mình. Phụ thân không thể ở lại lâu, phải trở về rồi…” Tiếng nói vừa dứt, bóng người đã không thấy đâu nữa.
Tử Ngộ mắt mở trừng trừng nhìn hai tay mình ôm lấy khoảng không, trong lòng đau đớn vô cùng, há mồm muốn gọi, bỗng nhiên phát hiện yết hầu như bị vật gì chặn lại, một chút tiếng âm cũng không phát ra được. Hắn mơ màng nhớ ra, từ nửa năm trước mình đã không còn nói được, rồi giật mình tỉnh lại.
Triệu Hi từ trong cung về phủ được một lúc, ngồi ở trong phòng đọc sách. Họa Phiến đứng ở một bên bưng trà rót nước, lúc nào cũng đi đến trước giường nhìn sắc mặt của Tử Ngộ.
Tử Ngộ mở mắt ra, Họa Phiến đang rót trà cho Triệu Hi, ngoái đầu nhìn lại chợt thấy hai mắt sáng sủa của Tử Ngộ đang lặng yên nhìn nàng, vui mừng nói: “Đại nhân, thiếu gia tỉnh rồi!”
Triệu Hi vội vàng đứng dậy đi tới trước giường. Ánh mắt của Tử Ngộ chậm rãi dời về phía hắn: Ngươi lừa ta, vốn là vì yêu ta, nhưng…Ta phải đối đãi với ngươi thế nào đây? Hắn bỗng thấy tâm loạn như ma, nhịn không được nhắm hai mắt lại: Thảo nào phụ thân nói thế sự khổ đa…Ta nên làm sao đây?
Triệu Hi thấy hắn bỗng nhắm hai mắt lại, hoảng sợ nói: “Dục Hỏa, ngươi thấy khó chịu ở đâu?”
Trong lòng Tử Ngộ yên lặng thở dài: Thu Tử Ngộ có tài đức gì, mà lại có được tấm chân tình của hắn! Hắn cũng không nỡ coi thường Triệu Hi, lại mở hai mắt, nhìn phía khuôn mặt lo lắng của Triệu Hi, khẽ lắc đầu.
Triệu Hi biết hắn rất hay chịu đựng, hồ nghi nói: “Thực sự không sao chứ?” Tử Ngộ khẽ cười một chút, vẫn lắc đầu. Triệu Hi thở phào nhẹ nhõm: “Nếu thấy không khỏe phải nói cho ta, biết không? Lần này thật là quá nguy hiểm…” Tử Ngộ gật đầu, ánh mắt hướng về phía trước, ý bảo muốn ngồi dậy một chút.
Triệu Hi hiểu ý, đỡ hắn ngồi dậy, đặt gối đầu sau lưng hắn, nhẹ giọng nói: “Có muốn ăn gì không?”
Thu Tử Ngộ lắc đầu, cầm lấy tay Triệu Hi đặt lên bụng mình, sắc mặt lo lắng. Triệu Hi cười nói: “Ngươi yên tâm đi! Hài tử tốt lắm. Biểu muội đã khai một ít thuốc dưỡng thai cho ngươi uống. Bảo bảo hiện tại rất ngoan!”
Tử Ngộ mỉm cười, nét mặt thản nhiên lộ ra vẻ từ ái. Triệu Hi thấy vậy trong lòng cảm động, nhịn không được tiến sát lại: “Đợi bảo bảo sinh ra, ta nhất định phải nói cho hắn biết, cha của hắn vì hắn mà đã phải chịu khổ rất nhiều a!”
Tử Ngộ nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ chỉ bàn học. Họa Phiến vội vàng đi tới lấy giấy bút. Triệu Hi nâng tờ giấy, Tử Ngộ vươn tay cầm lấy bút, chậm rãi viết: “Chỉ mong sẽ không có chuyện gì nữa, để cho ta bình yên sinh hắn ra…”
Triệu Hi không nói gì, cầm tay hắn viết: “Sẽ không có chuyện gì nữa đâu! Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi cùng bảo bảo có chuyện gì xảy ra nữa!”
Tử Ngộ cười khẽ: Thế sự khó lường, chuyện về sau ai có thể nói trước được? Chỉ mong đúng như ngươi nói, sẽ không có chuyện gì xảy ra…
Trải qua chuyện này, Triệu Hi cũng không muốn để Trần Tố Hà rời đi. Tố Hà không biết làm sao, đành gửi thư về am, báo cho sư phụ biết mình phải ở lại phủ Thượng thư, đợi Phượng công tử sinh xong mới quay về được.
Điều dưỡng mất mấy ngày, Thu Tử Ngộ dần dần có thể xuống giường đi lại. Triệu Hi cuối cùng cũng nhớ ra mình đã nhiều ngày không vào triều, cũng có chút hổ thẹn, sáng sớm ngày hôm đó liền vội vã vào triều.
Tử Ngộ còn đang suy yếu, thường thường vẫn ngủ thẳng đến buổi trưa mới tỉnh lại. Nhưng ngày hôm đó Triệu Hi vừa vào triều, hắn liền tỉnh lại. Họa Phiến hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu xong, vừa định bưng chậu nước ra ngoài, liền nhìn thấy chủ tử cầm bút viết gì đó, hướng nàng vẫy vẫy tay.
Họa Phiến buông chậu nước xuống, đi qua nhìn xem, đột nhiên sợ hãi. Trên tờ giấy viết: “Họa Phiến, tại sao ngươi giúp hắn gạt ta?”
“Đông!” một tiếng, Họa Phiến hoảng sợ quỳ xuống, giọng run run: “Thiếu gia…Ngươi…ngươi nhớ lại rồi sao?”
Tử Ngộ thở dài, khom lưng nâng nàng dậy, cầm bút viết: “Ta cũng không trách ngươi, ngươi từ nhỏ ở bên cạnh ta lớn lên, mọi việc đều nghĩ cho ta…Ngươi giúp hắn nói dối, chắc là có dụng ý…”
Họa Phiến gục đầu xuống, giọng lí nhí: “Thiếu gia, ngày ấy ta thấy ngươi như vậy, mất cả hồn vía…Nghe Lâm công tử nói xong, liền đưa ngươi tới phủ Thượng thư cầu cứu. Nhưng sau khi ngươi tỉnh lại, lại ngay cả ta cũng không nhận ra…Ta thấy Triệu đại nhân rất quan tâm đến ngươi, liền…liền…”
Tử Ngộ gật đầu, giống như nhớ tới điều gì, trong mắt lộ ra nhàn nhạt bi ai, dưới ngòi bút càng thêm trầm nặng: “Hài tử…kia đâu…?”
Họa Phiến nhìn xem, thấp giọng nói: “Ta đã chôn hắn ở bên cạnh một dòng suối gần nhà trọ đó. Thiếu gia…hài tử kia đã đi rồi…Hiện giờ ngươi lại mang thai, đừng nhớ tới hài tử kia nữa, hao tổn tinh thần a.”
Tử Ngộ nhắm mắt, lại viết: “Hắn đã lớn thế nào rồi?”
Họa Phiến cúi đầu: “Tứ chi còn chưa rõ ràng…”
Tử Ngộ rung động, chậm rãi buông bút đứng dậy, thân hình hơi loạng choạng. Họa Phiến vội đỡ lấy hắn, luống cuống nói: “Thiếu gia, ngươi không sao chứ?”
Tử Ngộ nhắm mắt lại, chờ cho bớt hoa mắt mới chậm rãi thở ra, vỗ nhẹ tay Họa Phiến, chỉ về phía giường, ý bảo Họa Phiến đỡ về giường nghỉ.
Họa Phiến đỡ hắn chậm rãi đi tới bên giường nằm xuống, đắp chăn cho hắn, hạ giọng hỏi: “Thiếu gia, ngươi đã nhớ lại toàn bộ rồi, có nên nói cho Triệu đại nhân không?”
Tử Ngộ lắc đầu, mệt mỏi nhắm lại hai mắt: Nói cho hắn biết để làm gì?! Hắn đối với mình tình sâu ý nặng như vậy, giờ đã lại có hài tử…Cho dù chỉ vì hài tử, cũng không thể nghĩ ngợi lung tung được nữa, từ nay về sau an phận ở lại đây thôi.
Thu Tử Ngộ nghĩ thấu đáo, không nhắc đến truyện cũ. Họa Phiến thấy hắn đã giải tỏa được khúc mắc, trong lòng thầm vui mừng.
Trần Tố Hà biết mình chắc chẳng đi được, đành ở lại, lúc rảnh rỗi thì thường đến chỗ Tử Ngộ chơi cờ, đánh đàn. Trong Thượng thư phủ có rất nhiều sách, tất cả đều do Triệu Hi tích trữ mấy năm qua, trong đó không thiếu những bộ y thư trân quý. Tố Hà thường đi tìm vài cuốn để xem, thừa dịp cũng cẩn thận nghiên cứu xem có tìm được phương pháp trị hết bệnh cho Tử Ngộ không.
Tử Ngộ lại không bình thản được như Tố Hà. Thai nhi dần lớn lên, được sáu tháng thì bụng đã hở ra rất rõ. Thân thể hắn từng bị thương quá nặng, lúc này càng cảm thấy nặng nền mệt mỏi, thi thoảng lại thấy đầu váng mắt hoa. Triệu Hi thấy hắn suy yếu, càng nhiều tâm sự.
Ngày hôm đó, Thu Tử Ngộ ngủ thẳng đến buổi trưa mới tỉnh lại. Triệu Hi vừa về phủ liền vẫn ở lại trong phòng, thấy hắn tỉnh lại, sai Họa Phiến đi chuẩn bị bữa trưa, còn hắn tự mình giúp Tử Ngộ mặc quần áo. Thu Tử Ngộ tuy rằng ngồi dậy, nhưng cảm thấy bụn trầm nặng, trệ trướng, ép tới ngực làm hô hấp cũng trở nên khó khăn. Hắn miễn cưỡng nhờ Triệu Hi đỡ đứng lên, đột nhiên thấy trước mắt đầy sao bay lượn, rồi thân thể mềm nhũn xuống.
Triệu Hi hoảng sợ, đỡ lấy hắn, ôm hắn về giường. Trên trán Tử Ngộ chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, hai tay vô lực đặt lên bụng, chậm rãi xoa nhẹ.
Triệu Hi lo lắng vô cùng, vừa thấy Họa Phiến bưng khay vào phòng, vội vàng giục nàng mau mau đi gọi Trần Tố Hà.
Trần Tố Hà đến thì thấy Triệu Hi đang nhẹ nhàng xoa bụng cho Tử Ngộ. Tố Hà đi tới, vươn tay bắt mạch, nhíu nhíu mày: “Thai nhi tốt lắm…Chỉ là…Phượng công tử quá mức suy yếu. Thai nhi càng lúc càng lớn, sức khỏe của Phượng công tử sẽ càng ngày càng kém, chi bằng để ta khai một ít thuốc để điều dưỡng cho hắn.”
Triệu Hi nhăn mày, trầm ngâm nói: “Ta nghe nói nhân sâm chính là cực phẩm bổ thân…Không biết biểu muội nghĩ như thế nào?”
Tố Hà gật đầu: “Nhân sâm tất nhiên là tốt rồi! Biểu ca, nếu ngươi không ngại thì đến hiệu thuốc ở kinh thành, nhân sâm chỗ đó mới là sâm Cao Ly chính gốc a.”
Triệu Hi cười nói: “Vậy có gì mà ngại chứ? Chỉ là ta cũng không biết loại nhân sâm đó trông thế nào, còn Bình…Chắc cũng không cần phải hỏi hắn a. Hắn nhất định cũng không hiểu. Việc này sợ là lại cần biểu muội đại giá rồi!”
Trần Tố Hà mỉm cười: “Ta ở mãi chỗ này của ngươi cũng đã lâu rồi, đi ra phố một chút cũng tốt! Trước đây ở trong am, sư phụ thường dẫn ta đi chung quanh thăm thú, đến chỗ ngươi lại suốt ngày ở nhà. Nhưng mà ta phải thay trang phục đã, bộ quần áo này mặc vào thật nhìn không ra người nữa!”
Triệu Hi cười: “Được rồi, ta sẽ tìm một người may vá thật giỏi, may thêm mấy bộ chuyên để cho ngươi mặc ra phố.”
Trần Tố Hà cười khúc khích, Họa Phiến nhịn không được cũng nở nụ cười, liền ngay cả Thu Tử Ngộ nằm trên giường cũng hơi nhếch miệng cười.