Chương thứ nhất
Triệu Hi lẳng lặng đứng ở bên cạnh hồ nước. Đêm đã khuya, gió thu thổi lành lạnh, dưới ánh trăng nhàn nhạt, nước ao hơi rung động, tản ra một vòng lại một vòng vầng sáng rạng rỡ.
Hắn không biết mình đã đứng bao nhiêu lâu. Giọt sương thu hơi nhiều một chút, toàn thân ẩn hiện trong hơi nước nhàn nhạt. Y phục mỏng manh trên người làm như cũng ướt nặng lên.
Không khỏi lại muốn gặp thân ảnh luôn gặp nguy không loạn kia. Thân ảnh kia ở trong đầu của mình đã bao lâu, sáu năm? Đúng vậy, đã sáu năm. Tuyệt mỹ thiếu niên kia năm đó mười sáu tuổi nay vẫn thấy được vẻ phong trí (phong nhã và trí tuệ ta nghĩ là dịch như vậy).Liền dù là bị người áp giải đi, loại phong tư tuyệt đại mà nhàn nhạt, mang theo vài phần tịch liêu (tịch mịch và hoang vắng) này vẫn là nửa phần không giảm. Chỉ là trên trán đã hơi hiện lên vài phần thê lương cùng tuyệt vọng.
Hắn hiện tại thế nào? Sẽ phải chịu thụ hình sao? Sẽ bị nhân chế nhạo sao? Ai, hắn vì sao lại sinh ra tại gia đình như vậy? Cha làm bậy, con phải đền tội, huynh ác, đệ cũng sẽ vậy! Có ai tin hắn vô tội a?
Triệu Hi nhớ tới lúc hắn bị áp giải đi, tiếng hô bi thương của hắn thiếp thân thị nữ lúc đó: “Không nên bắt thiếu gia nhà chúng ta. Hắn là người tốt. Hắn là vô tội nha! Vân công tử, ngươi nói, ngươi nói a, thiếu gia là vô tội a! Ngươi nói nha, ngươi vì sao cùng bọn họ đi bắt thiếu gia. Ngươi đã quên sao? Nếu không có thiếu gia ngươi đã sớm chết rồi!”
Vân công tử? Vân Ngọc sao? Triệu Hi đột nhiên nghĩ có vài phần lạnh lẽo. Vân Ngọc chính là thủ hạ của Tống Giản Chi Tướng quân. Tống Giản Chi Tướng quân bị phụ thân hắn hại chết. Vân Ngọc đã thề sẽ vì Tống Tướng quân báo thù. Nói sao? Nói phụ thân của hắn tội ác tày trời, hắn cũng là tội đáng chết vạn lần sao?
Triệu Hi mơ hồ biết vài phần quan hệ của hắn cùng với Vân Ngọc, cũng minh bạch đang lúc hắn bị áp giải, nét mặt tỏ ra tuyệt vọng là vì ai mà ra. Không khỏi lại thở dài, lẩm bẩm nói: “Ngươi thông minh như vậy, sao lại không biết hắn lừa gạt ngươi a?”
Hắn đột nhiên nghĩ có vài phần đứng không nổi nữa, khẽ hô một tiếng: “Bình!”
Một bóng người nháy mắt đi ra, cung kính quỳ gối trước mặt hắn: “Đại nhân!”
-“Ngươi ở lại trong phủ, ta đi…thiên lao!”
Bình thân hình hơi căng thẳng, hơi có do dự: “Đại nhân?”
Triệu Hi thở dài: “Ta cuối cùng vẫn không tin hắn sẽ “trợ Trụ vi ngược” (có điển tích về vua Trụ, chỉ những người độc ác)!”
Bình cúi đầu: “Đại nhân, ngươi cẩn thận một chút!”
Triệu Hi gật đầu, không đi cửa chính mà đề khí lướt qua mặt hồ, thoáng qua đã tiêu thất ở ngoài tường.
Trong thiên lao ẩm ướt hắc ám, Thu Tử Ngộ bị giam ở bên trong cùng nhà tù, nằm ở góc tường, y phục rách nát miễn cưỡng che khuất thân thể, tiên huyết càng không ngừng chảy ra. Chỉ một ngày đêm, liền đã bị lăn qua lăn lại đến lỗi mình đầy thương tích.
Tử Ngộ mở to hai mắt, chống đỡ nương tựa ngồi dậy. Xương tỳ bà bị một chưởng đập nát đau đến toàn tâm thấu xương, một thân võ công lúc đó bị phế đi.
Hắn dựa người vào băng lạnh tường, không hề kiểm tra thương thế trên người, chỉ nâng lên bàn tay vô lực cẩn thận xoa bụng. Trên khuôn mặt tái nhợt như ngọc khẽ mỉm cười, lẩm bẩm nói: “May là ngươi vẫn còn!”
Bụng của hắn bằng phẳng như cũ, nhìn không ra một tia dị thường. Tử Ngộ cẩn thận vuốt ve, cúi đầu thở dài: Người nọ cuối cùng cũng hiểu rõ tâm nguyện của ta!
Hắn nguyên cho là mình nếu như chọn con đường này, tất sẽ không oán trách trời đất. Nhưng không ngờ trong lòng lại có một phần kỳ vọng. Hi vọng người nọ có thể nhớ kỹ một chút tình ý trước đây, dù cho chỉ là một ánh mắt thương tiếc cũng khiến chính mình cảm thấy mỹ mãn.
Hôm nay một chút kỳ vọng này, dưới ánh mắt băng lạnh tàn nhẫn kia liền triệt để nứt ra thành mảnh nhỏ, đánh rớt xuống đáy lòng, hợp với nước mắt chảy không ra cùng nuốt vào, không bao giờ… nữa có thể thấy.
Tử Ngộ chậm rãi thở dài, đau đớn quanh thân thể dần dần phát ra. Hắn cắn môi, không để cho mình phát sinh một tia rên rỉ: xương tỳ bà cũng là hắn một chưởng đập nát? Ngọc, ngươi chán ghét ta như vậy sao?
Hai bóng người lén lút hiện ra, mang đến một chút ánh sáng nến yếu ớt, một người thấp giọng nói: “Ô, đây chính là Thu nhị công tử phong hoa tuyệt đại sao?”
Tên còn lại không có hảo ý: “Cách quá xa a, mau đến gần nhìn.”
Tử Ngộ trong lòng rùng mình, không tự chủ lùi về phía góc tường.
Có tiếng chìa khóa va chạm, cửa lao chi nha kêu một tiếng liền mở ra. Hai bóng người đi đến, trong đó một người đung đưa trên tay cây nến, tiến đến trước mặt Tử Ngộ: “Chà, quả thực khuôn mặt đẹp không gì sánh được. Lão Lý, so với mấy tiểu quan ở xuân phong lâu đẹp hơn nhiều!”
Lão Lý cũng phát ra một tiếng tán thán: “Con mẹ nó, thực sự là tuyệt phẩm.” Hắn tiến lên một chút, một tay kéo lại y phục rách dưới, che lấp trên người Tử Ngộ: “Thân thể này, dù chảy huyết cũng rất là mê người a!”
Tên cầm nến ác độc cười: “Hiện giờ mỹ nhân này không được mấy ngày sẽ bị chém đầu, không bằng ta và ngươi hưởng thụ trước!”
Lão Lý đã nhẫn nhịn không nổi, hai tay sờ lên ngực Tử Ngộ.
Tử ngộ sắc mặt trầm xuống, quát lớn: “Các ngươi là ngục tốt?” Thanh âm nghiêm khắc, khí thế nghiêm nghị.
Hai người không ngờ tên tù nhân này lại có khí phái như vậy, song song sửng sốt, chợt phục hồi tinh thần lại. Lão Lý một tay chế trụ cằm Tử Ngộ: “Thật tinh mắt, huynh của ta chính là lão đầu ở đây, tối nay đến phiên chúng ta trực. Tiểu mỹ nhân, ngươi yên tâm, lão gia sẽ đảm bảo cho ngươi thư thư phục phục a!” (thư thái cùng phục tùng, ta nghĩ vậy)
Tử Ngộ tức giận: “Làm càn, nơi này là nơi Đại Chư Hoàng triều giam giữ trọng phạm, các ngươi dám ở đây làm càn?”
Hai người càng kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau liền đột nhiên cười ha hả. Người cầm nến nói: “Thú vị thú vị, tiểu mỹ nhân tính tình không vừa.”
Lão Lý cười nhạt: “Người tính tình lớn vào đây còn có thể vẫn đùa giỡn tính tình sao, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Lão Trương, cởi quần tiểu tử này.”
Tử Ngộ kinh hãi, bất chấp trên người đau xót, một tay che bụng muốn đứng dậy.
Nhưng mà hắn thụ thương quá nặng, mất máu quá nhiều, lần này càng không đứng dậy được, lung lay nhoáng lên lại ngã nhào trên đất.
Hai người ngục tốt cười ha ha, cùng nhau phác liễu bắt đầu. Tên cầm nến đơn giản tắt nến trong tay, tiện tay ném ra ngoài, gắt gao đè lại thân thể Tử Ngộ đang liều mạng giãy dụa: “Lão Lý, ngươi tới trước.”
Lão Lý cười hắc hắc: “Vậy ca ca sẽ không khách khí a.”Lập tức ác hổ chụp mồi, thuần thục vạch tìm tòi trong quần Tử Ngộ, nắm tiểu ngọc hành còn đang hư nhuyễn: “Thực sự là khả ái vật nhỏ!” Ngón tay xuống phía dưới thăm dò, mò lấy cúc huyệt mềm mại, không hề chần chờ, thân thủ lấy ra bản thân vật lớn từ lâu đã đứng thẳng, thoáng cái liền đâm vào.
Cực đại vật thể đột nhiên tiến nhập trong cơ thể. Tử Ngộ đau đến cả người run lên, thiếu chút nữa kêu thảm thiết, gắt gao cắn môi. Lão Lý hô to: “Thống khoái!”
Lão Trương đỏ mắt nhìn lão Lý thần tình thư thái, thầm nghĩ: đều đã làm rồi, không bằng cùng nhau làm, ta cũng đỡ phải nghẹn. Hắn nở nụ cười *** đãng, tách ra khớp hàm đang cắn chặt của Tử Ngộ: “Tiểu mỹ nhân, phía dưới cho ngươi sảng khoái rồi, phía trên cũng không thể không được, ca ca cho ngươi càng thích thú!” Tiện tay lấy ra cái của mình, nhét vào trong miệng Tử Ngộ.
Tử Ngộ trong lòng bi phẫn rốt cục tăng cao, hôm nay dù đã bị cực hình thì cũng không có hiện nay tuyệt vọng sỉ nhục như vậy. Hắn nâng lên hai tay hư nhuyễn vô lực, vừa giơ lên một chút liền đánh về phía hai người đang thi bạo trên người mình.
Đáng tiếc võ công của hắn đã bị phế đi, đánh ra một chưởng này nhưng lại chỉ như nhẹ nhàng huých hai người một chút, không dùng được. Hai người ngục tốt đang hăng hái cười ha ha, hưng phấn mà xông lên.
Tử Ngộ liều mạng giãy dụa khước từ, tay rơi xuống bụng, đột nhiên tỉnh ngộ. Trong bụng? Trong bụng còn có hi vọng của hắn, tánh mạng của hắn, cốt nhục của hắn! Nếu là… Nếu là hắn giãy dụa thì sẽ thương tổn thai nhi còn chưa thành hình trong bụng… Hắn chậm rãi dừng lại giãy dụa, hai tay che bụng: Hài tử a, không nên sợ, cha sẽ bảo vệ ngươi!
Hai người cưỡi trên người hắn rốt cục hết hưng. Tới cao trào rồi, song song hét lớn một tiếng liền phóng ra. Dịch nóng tanh hôi phun tiến trong cơ thể, tiến trong hầu. Tử Ngộ nửa tỉnh táo, thần trí không rõ ràng lắm, chỉ có hai tay gắt gao che chở bụng.
Hai người kia mạnh đi ra, chậm rãi từ trên người Tử Ngộ lui xuống, nằm trên mặt đất thở hổn hển. Lão Trương khàn giọng nói: “Tiểu tử này thật dũng cảm!”
Lão Lý chẳng đáng nói: “Ngươi muốn đổi chỗ đi xuống phía dưới không?”
Lão Trương ước ao nhìn hắn một chút, đột nhiên nở nụ cười *** đãng: “Nếu không, chúng ta làm lại một lần nữa, hai ta đổi vị trí?”
Lão Lý nhìn một chút Thu Tử Ngộ nằm bên cạnh. Dung nhan tuyết trắng mỹ lệ, thân thể thon dài… Nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, cảm giác hạ thể liền đỉnh lên: “Hảo! Ca ca sẽ chơi phía trên!”
Lão Trương cười đến hạ lưu: “Ngươi còn chờ cái gì? Thượng đi!”
Hai người xông đến, đè lại Tử Ngộ vô tri vô giác đang nằm trên mặt đất, thú tính lại nổi lên.
Trong nhà lao hắc ám, một người lẳng lặng xuất hiện. Người nọ cặp mắt tinh lượng, lạnh lùng nhìn chăm chú vào một màn trước mắt, quát lớn: “Các ngươi muốn thượng cái gì?”