Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 21: Bữa tiệc nhà họ Quyền

Thời gian trôi như nước chảy qua cầu, kể từ sau khi trán Lâm Hi bị thương, Quyền Hạo cũng không đề cập đến chuyện đưa cô đi trường Lĩnh Lâm học nữa, cô mừng rỡ nhàn nhã tự tại dưỡng thương.

Thật ra thì thời gian dưỡng thương cũng rất nhàm chán, lật xem tạp chí thời trang và truyện cổ tích Trần Tiêu mua cho cô, môi cô khẽ chu ra.

Đọc sách phát chán, cô xem phim truyền hình, mỗi ngày không có việc gì thật sự rất buồn bực.

Mỗi ngày Quyền Hạo đi làm theo lẽ thường, buổi tối trở lại thì quan tâm và chăm sóc Lâm Hi. Mà khi Lâm Hi đối mặt với chăm sóc của Quyền Hạo, vừa rối rắm vừa nghĩ đến những chuyện khác.

Cuộc sống không có mùi vị gì như vậy trôi qua mười ngày, khi Lâm Hi rốt cuộc không chịu nổi cuộc sống như thế thì Quyền Hạo muốn dẫn cô đến nhà chính họ Quyền tham gia bữa tiệc.

Bữa tiệc nhà chính họ Quyền, trong lòng Lâm Hi hơi không rất muốn đi, có thể tưởng tượng đến ở chỗ này buồn bực bao lâu như vậy, đi ra ngoài trong chốc lát cũng tốt, nghĩ đi ra ngoài hóng mát một chút như vậy, cô không cần Quyền Hạo dụ dỗ, đã ngoan ngoãn đi theo anh đến nhà chính họ Quyền rồi.

Trong sảnh chính nhà chính họ Quyền, quét mắt nhìn quan lại quyền quý đi lại chung quanh, cô biết không ít. Đi theo bên cạnh Quyền Hạo, cô rất thu hút sự chú ý của người khác, dáng vẻ ước chừng tám chín tuổi, cô là đứa nhỏ duy nhất xuất hiện trên bữa tiệc. Những người kia thấy cô, thừa dịp Quyền Hạo không nhìn, bọn họ liền bàn luận xôn xao, cô suy đoán, bọn họ có lẽ đoán cô là ai.

Toàn bộ quý ông ở đây đều không mang theo bạn gái xinh đẹp, chính là xuất hiện túm năm tụm ba cùng bạn bè, chỉ có Quyền Hạo và cô là phối hợp đặc thù, một người đàn ông tuấn tú mang theo một cô bé. diee ndda fnleeq uysd doon

Liếc mắt nhìn hai người phụ nữ quần áo duyên dáng sang trọng đang nhỏ giọng thảo luận sau lưng cô, Lâm Hi hận không thể liếc mắt xem thường, cảm thấy rất không thú vị, cô tới nơi này cũng không phải để cho người khác thảo luận sau lưng. Cũng không biết mục đích Quyền Hạo mang cô tới tham gia bữa tiệc này, là biểu thị công khai với người khác rằng cô là nhị tiểu thư nhà họ Quyền hay còn vì cái khác?

Cha mẹ Quyền Hạo đứng cách đó không xa, bốn mắt lẳng lặng nhìn chăm chú vào con trai nhà mình và cô gái khác, quan sát xong, hai người bốn mắt đối nhau, bọn họ cũng có thể nhìn ra vẻ lo lắng trong mắt đối phương.

Phó Trường Thanh cũng quan sát trên dưới toàn thân Lâm Hi, đôi môi quyến rũ của bà hài lòng nhếch lên, khóe mắt khẽ nhếch, “Đi, chào hỏi với cô bé thôi.”

Phó Trường Thanh hết sức quan tâm con trai mình, sau khi biết được con trai mình gặp được người trong số mệnh, bà vô cùng kích động, sau khi kích động bà lai tràn ngập tò mò với người trong số mệnh của con trai, muốn đi nhìn Lâm Hi một chút, nhưng con trai vẫn ngăn cản bà, nửa tháng trôi qua bà không biết con dâu tương lai trông như thế nào.

Bây giờ con trai chủ động mang Lâm Hi tới tham dự bữa tiệc, bà thân làm mẹ nhất định phải làm quen trước một chút với con dâu tương lai.

Làm một đại thần trộm, cô rất nhạy cảm với chút biến hóa nho nhỏ chung quanh, bị một đôi vợ chồng trung niên quan sát, Lâm hi cho rằng là một nhân sĩ * nhàm chán.

(*) nhân sĩ: Có thể hiểu theo năm nghĩa: Phương thức xưng hô mơ hồ về người không tiện tiết lộ tên họ, chức vụ. Chỉ người có danh vọng. Người có địa vị nhất định hoặc người có tính đại biểu ở phương diện nào đó. Chỉ người nói chung. Chỉ văn nhân, kẻ sĩ. (Theo Baike).

Tròng mắt lấp lánh có vẻ linh khí mười phần nhìn về phía vợ chồng trung niên, chớp chớp mắt, đây là gia chủ nhà họ Quyền và phu nhân nhà họ Quyền rồi.

Hạ thấp tròng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, khóe môi Quyền Hạo chứa nụ cười ấm áp nhẹ nhàng, anh cầm một ly nước trái cây tinh khiết quơ quơ trước mặt cô, đưa tới sự chú ý của cô.

Trước mắt có chất lỏng màu vàng cam đang lay động, Lâm Hi chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước, ngước mắt nhìn chăm chú vào Quyền Hạo giống như đang trêu chọc cô, môi hồng không vui mím chặt, “Quyền Hạo, anh làm gì thế?”

“Uống chút nước trái cây.” Quyền Hạo nắm tay phải của cô, nhét cái ly vào trong tay cô.

“A.” Lâm Hi cũng không cãi lại, khéo léo cầm ly nước trái cây, khẽ nhíu chân mày thanh tú. Trải qua hơn nửa tháng điều dưỡng ở nhà họ Quyền, sắc mặt hơi vàng khè của cô đã không hề vàng vọt nữa, đang tiến quân thẳng đến trắng nõn, mà thân thể nhỏ bé gầy gò của cô, kết hợp với đôi mắt to sáng ngời linh khí bức người, dáng vẻ kia vừa nhìn, đủ khiến đáy lòng người ta mềm mại trìu mến.

Giữa sảnh chính, cô gái nhỏ cau mày và một nam thanh niên trên mặt hiện đầy nụ cười như tắm gió xuân, rất hấp dẫn tầm mắt của mọi người, thấy một màn như vậy, tròng mắt của tất cả mọi người đều muốn rớt ra. Chuyện này... Chuyện này... Đây không phải là đại thiếu nhà họ Quyền sao? Không phải nổi danh máu lạnh vô tình sao? Vì sao lại cười đến vui vẻ với một cô bé như vậy.

“Xin chào, cô bé, dì là Phó Trường Thanh, là mẹ của Quyền Hạo, con tên là gì vậy?” Phó Trường Thanh chân thành đi tới trước mặt Lâm Hi, mặt nạ bình thường cao quý không thể xâm phạm bị tháo xuống, nụ cười dịu dàng hiện lên trên gương mặt bà, lời nói giống như dụ dỗ con nít vang lên. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

Lâm Hi ngước mắt nhìn Phó Trường Thanh nửa ngồi xổm trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay bị nụ cười ngọt ngào xâm chiếm, gương mặt trắng nõn cười đến cực kỳ khiến cho người ta ưa thích, ánh sáng bập bùng trong đôi mắt to, mềm dẻo nói, “Xin chào dì, con tên là Lâm Hi.”

Lần đầu tiên gặp Lâm Hi, Phó Trường Thanh hoàn toàn bị vẻ ngoài thuần khiết vô hại giống như thiên sứ của Lâm Hi lừa gạt, gặp được Lâm Hi vẫn rất muốn nhìn thấy, Phó Trường Thanh đưa tay bấm khuôn mặt đầy đặn non mềm của cô bé, cảm giác trắng nõn trơn nhẵn thật tốt!

“Xin chào, bác là Quyền Khê, là cha của Quyền Hạo.” Quyền Khê bình thường lạnh lùng, ở trước mặt Lâm Hi, buông dáng vẻ cứng ngắc xuống, vô cùng thân thiện.

“Chào bác.” Lâm Hi có dáng vẻ như đứa nhỏ ngây thơ, không biến sắc quan sát hai người trước mắt.

“Dì có thể gọi con là Hi Hi không?” Phó Trường Thanh đứng lên, vuốt ve đầu có cảm giác rất tốt của Lâm Hi, vẻ mặt hiền từ nói.

“Không thể.” Lâm Hi không chút nghĩ ngợi từ chối.

“Tại sao vậy?” Mặc dù cô bé trước mắt có dáng vẻ giống như đứa nhỏ tám chín tuổi, nhưng Phó Trường Thanh biết rất rõ cô bé đã mười hai tuổi rồi.

“Bởi vì tên của con chính là Lâm Hi.” Lâm Hi giống như một đứa nhỏ chân chính, cười nhẹ nhàng nghiêm túc nói.

“Con trai, con nhặt được cô bé này ở đâu vậy?” Thấy trêu chọc Lâm Hi không được, Phó Trường Thanh biết rõ chuyện đã xảy ra, nhưng bà vẫn muốn đạt được mục đích trêu chọc được Lâm Hi từ trên người con trai mình.

Ánh mắt Quyền Hạo lạnh lùng liếc nhìn mẹ mình, không có ý định đùa giỡn với bà, mà cúi đầu đưa tay chỉnh lại tóc hơi rối loạn của Lâm Hi.

Hạ thấp mắt nhìn mắt to long lanh mọng nước khiến cho người ta yêu thích, Phó Trường Thanh tháo vòng tay phỉ thủy giá trị không hề rẻ trên tay  phải xuống, “Lâm Hi, lần đầu tiên gặp mặt, dì cho con cái vòng tay này, con có thích không?”

Nhìn thành phần và vẻ sáng bóng của vòng tay này, Lâm Hi dùng con mắt chuyên nghiệp phân tích một chút, cũng biết là phỉ thúy cao cấp nhất có xuất xứ từ hầm mỏ Myanmar, giá trị từ năm triệu trở lên. Làm một thần trộm người gặp người hận, cô đang bối rối, vòng tay này nên thu hay không nên thu?

Vẻ mặt rối rắm của Lâm Hi, Quyền Hạo nhìn vào trong mắt, khóe môi nâng lên một nụ cười, “Làm quà tặng lần gặp mặt đầu tiên, vòng tay này quá rẻ rồi.” Tầm mắt rơi lên trâm cài tóc trên đầu mẹ mình, mẹ anh thích làm nhất chính là cất giấu phỉ thúy điêu khắc thành đồ trang sức.

Giá rẻ!

Sắc mặt Phó Trường Thanh không hề thay đổi, nhưng ánh mắt lại xảy ra biến hóa rất lớn. Khẽ cắn răng, bà rút trâm cài tóc bằng phỉ thủy trên đầu, cùng với vòng tay đưa tới trước mặt Lâm Hi, “Lâm Hi, thu đi, tránh cho dì đây bị đứa con trai bất hiếu này nói dì hẹp hòi.” di1enda4nle3qu21ydo0n

Mí mắt cúi xuống, Lâm Hi dường như hơi thẹn thùng nhìn sàn nhà, cũng không nhận lấy đồ trong tay Phó Trường Thanh. Mà Quyền Hạo ở bên cạnh cô, đã một phát cầm lấy đồ trên tay mẹ mình, “Con thay Hi nhi cám ơn mẹ.” Vẻ yêu thích trong mắt Hi nhi không thể tránh khỏi tầm mắt của anh.

Nhìn đôi tay đã trống không, mái tóc dài đen mượt xõa xuống, Phó Trường Thanh tùy ý vén mấy sợi tóc dài quăn.

Hoàng Bác tới tham gia trễ bữa tiệc nhà họ Quyền, vừa tiến vào sảnh chính, đã nhìn thấy trường hợp quỷ dị như vậy, ánh mắt dừng trên người cô bé đứng bên cạnh Quyền thiếu, anh nghĩ tới tin đồn trong khoảng thời gian này, không quá tin tưởng dụi mắt, đi lên trước, hơi cợt nhả nhìn vợ chồng Quyền Khê đang lập tức tỏ vẻ nghiêm chỉnh, quy củ hỏi thăm bọn họ.

Cuối cùng, Hoàng Bác dời tầm mắt nhìn Lâm Hi, giọng nói tràn đầy trêu chọc, “Quyền thiếu, đây không phải là con dâu nuôi từ bé của cậu chứ?”

Lời này của Hoàng Bác vừa nói ra, sắc mặt vợ chồng Quyền Khê mặc dù chưa thay đổi, nhưng ánh mắt đã hơi khác biệt, đuôi khóe mắt của bọn họ càng thêm tập trung chú ý tới Lâm Hi nghe được câu nói này sẽ như thế nào?

Trong lòng Quyền Hạo khẩn trương lên, biết rõ tình huống của anh đều sẽ biết Hi nhi là người làm bạn cả đời anh, nhưng bọn họ cũng biết bây giờ Hi nhi còn nhỏ, cũng không đi bóc mẽ chuyện này, bây giờ bị Hoàng Bác cợt nhả nói ra ngoài, Hi nhi có thể cho là anh biến thái không? Có thể vì vậy mà ghét anh không?

Lâm Hi nghe lời nói tràn đầy nhạo báng như thế, nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của Hoàng Bác, mặt không tỏ vẻ gì nhìn sang anh, “Anh là ai vậy, tại sao nói lung tung như thế?” Giọng nói con nít vui vẻ mất đi ngọt ngào vốn có, mà hiện đầy không vui nhàn nhạt, cô ghét ai sẽ không nói chuyện với người đó.

“Cô ấy là nhị tiểu thư nhà họ Quyền, không phải là con dâu nuôi từ bé ở trong miệng cậu.” Quyền Hạo luôn để ý tới Lâm Hi vui buồn yêu giận, là người đầu tiên nhìn ra Lâm Hi không thoải mái, anh nghiêm túc sửa lại lời bạn từ nhỏ Hoàng Bác, đồng thời cũng nói rõ cho mọi người ở đây, đây là nhị tiểu thư tôn quý của nhà họ Quyền.

Quyền thiếu đã lên tiếng, sau khi mọi người ở đây nghe, cũng xác nhận suy đoán trong lòng họ. Nụ cười cưng chiều của Quyền thiếu như thế, đủ để chứng minh, tin đồn về nhị tiểu thư nhà họ Quyền trong khoảng thời gian này thật sự không sai. Mà nhà Nam Cung biến mất, không phải không có đạo lý, dù sao nhị tiểu thư nhà họ Quyền giống như công chúa được Đế Vương cưng chiều thời cổ đại, sao có thể bị đầy tớ bắt nạt.