Quyền Thiên Dị

Chương 7

Thiếu niên tâm tình tại thiết thạch

Kết hữu há tu hữu nhân do

Chiếc bàn tròn trong thiên thính bày rất nhiều món, tuy nhiên không thể coi là thịnh soạn, bọn Hoắc Bộ đối với những món Hàn Tướng ăn hết sức kinh ngạc, nghe đồn vị Hàn Tướng đương triều này cực kì xa xỉ, một bữa phần nhiều đều là các món như áp thiệt(món lưỡi vịt), đỗ tiêm(dạ dày), càng không nói đến bát đũa lấy vàng lấy bạc khắc hoa lên. Hôm nay tận mắt nhìn, tuy thức ăn thiên nhiều về thịt cá, nhưng vẫn là mấy món bình thường, bát đũa khảm vàng bạc đâu chẳng thấy, chỉ thấy toàn bát sứ thanh hoa.

Ngồi cùng vị Hàn Tướng quyền lực bậc nhất, cho dù là ai cũng không còn tâm trí mà ăn uống. Tuy rằng đối phương tươi cười như hoa nở, chẳng có một chút kiểu cách quan gia, nhưng Hoắc Bộ vẫn nuốt không trôi, cầm trong tay cái bát sứ, len lén nhìn Vân Kiêu, nhưng Vân Kiêu đối với bọn họ coi như không thấy, giống như ngồi đó chỉ có hai người là cậu và Thiên Quyền, vẫn bình thường gắp thịt ăn, còn đôi mắt cũng chỉ nhìn Thiên Quyền.

Có chút ủy khuất, Hoắc Bộ đá Cơ Vô Song một cái dưới gầm bàn, thường ngày mọi chuyện đều là Cơ Vô Song nghĩ cách giúp y, giờ lâm vảo hoàn cảnh khó khăn đương nhiên phải tìm tên quân sư quạt mo này nhờ giúp. Nào ngờ hôm nay Cơ Vô Song lại vô cùng ngoan ngoãn, nhìn chén cơm không chớp mắt, cắm đầu vào ăn, đối với lời cầu cứu của y hoàn toàn coi như không biết. Tức không làm gì được, y đành quay sang nhìn Lý Húc, chẳng ngờ cái tên gia hỏa nghiện văn thơ kia đã ngừng ăn từ bao giờ, nhìn trân trân vào câu đối treo trong phòng, ánh mắt như con cún đói trông thấy miếng xương… tên này cũng không trông cậy được gì rồi.

Y đang chán nản, đột nhiên nghe thấy tiếng nam nhân thuần hậu hỏi: “Chẳng hay các vị công tử làm thế nào quen biết Vân Kiêu?”

“A?!” Hoắc Bộ nuốt vội miếng cơm, ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt tao nhã lịch sự ấy, bất tri bất giác nói hết sự tình.

Hoắc Bộ, Cơ Vô Song và Lý Húc, ba người nguyên kẻ thích võ người giỏi văn đã chơi với nhau từ nhỏ, rồi dần dần thành hảo hữu. Một hôm cùng cưỡi ngựa ra khỏi thành, tình cờ thế nào lại gặp Vân Kiêu từ Kỷ Sơn trở về, vốn chỉ là lướt qua nhau, chẳng hiểu sao hôm đấy con ngựa của Lý Húc đột nhiên phát điên, Lý Húc lại chỉ là một tên thư sinh yếu ớt không biết võ công, điều khiển không nổi con ngựa phát điên, thấy ngựa y sắp đâm vào Vân Kiêu đi bên đường, Hoắc Bộ và Cơ Vô Song chưa kịp gọi, đã thấy Vân Kiêu như linh vượn nhảy lên, đạp gió bay tới, thuật pháp tinh diệu ngồi lên con ngựa điên, thuận tiện chụp tới mang Lý Húc nhảy xuống đất. Động tác nhanh nhẹn dứt khoát, vững như bàn thạch, đến một hơi thở dốc cũng không có.


Hoắc Bộ nhìn thấy thiếu niên cứu bạn mình có thân thủ không tầm thường, tự nhiên muốn làm quen kết bạn. Vậy mà Vân Kiêu không những không tiếp nhận hảo ý, còn chẳng thèm nghe bọn họ nói hết câu đã xoay người rời đi. Bọn người Hoắc Bộ đều là công tử nhà quan cao quý, ngày thường có bao kẻ nịnh bợ nên nhất thời ngang ngạnh, tiến lên cản đường Vân Kiêu, quyết phải làm quen bằng được. Cứ như thế giằng co, cho tới khi Vân Kiêu không nhẫn nhịn được nữa, tính nóng của Hoắc Bộ cũng sắp bạo phát, lời qua tiếng lại, kết quả: đánh nhau.

Hoắc Bộ là con trai của Mã quân tư đô Chỉ huy sứ, mỗi ngày luyện tập trong cấm quân được một thân võ công, ngạnh kiều ngạnh mã, ít gặp được đối thủ, nay trước mặt Vân Kiêu còn chưa phát huy được hết bản lĩnh, không quá ba mươi chiêu đã bị đánh cho nằm bẹp dưới đất. Đổi đến Cơ Vô Song ứng chiến, tuy rằng y có nhiều mánh khóe, nhưng vẫn không nắm được lợi thế, trong vòng hai mươi chiêu, cũng cùng chung số phận. Vân Kiêu đánh bại hai người xong, một lời cũng không nói, cứ thế rời đi.

Người ta nói không đánh không thành bạn, lương tử kết hạ (sống núi liền kề nối với nhau, ở đây muốn nói đã có duyên quen biết), bọn hắn đương nhiên muốn tìm Vân Kiêu, hỏi thăm khắp nơi mới biết Vân Kiêu là người trong Tướng phủ, mấy lần gửi thiếp xin gặp, Vân Kiêu đều từ chối không tiếp. Cuối cùng bất mãn không chịu được nữa, Hoắc Bộ liền nghĩ ra cách nháo loạn trước đại môn, thu hút sự chú ý của Vân Kiêu, nên mới có một màn lúc nãy.

“Hóa ra là thế!”

Thiên Quyền nghe Hoắc Bộ nói xong, cười cười nhìn Vân Kiêu, thấy cậu vẫn cắm cúi ăn, nhưng vành tai có chút đỏ lên, không nhịn được ý cười càng sâu.

Thiếu niên quật cường từ trước đến nay chưa từng có bạn, đột nhiên ở đâu xuất hiện vài thiếu niên nhiệt tình thế này, dĩ nhiên không biết cách ứng phó thế nào.

“Các vị với Vân Kiêu cũng coi như hữu duyên, sau này đừng ngại cứ đến Tướng phủ chơi.”

Nghe Thiên Quyền nói vậy, Hoắc Bộ hết sức vui mừng.

“Sư phụ!” Vân Kiêu ngẩng đầu: “Con còn phải luyện công, không rảnh tiếp bọn họ.”

Hoắc Bộ vội nói: “Vừa hay chúng ta có thể cùng nhau luận bàn võ công một chút! Lần trước mới được thưởng thức quyền pháp của cậu, khi nào có thời gian ta đấu một trận dùng binh khí, được chứ?”

Trong mắt Vân Kiêu hiện lên tia nhìn sắc bén, trước nay câu luôn tập một mình, chưa hề gặp qua đối thủ nào, lần giao thủ ngày ấy mới chỉ biết công phu của Hoắc Bộ không tồi, giờ nghe y nói như vậy cũng nóng lòng muốn thử sức.


Thiên Quyền sao lại nhìn không thấu tâm tư của cậu, liền nói: “Thế cũng tốt, người trẻ tuổi cùng nhau so tài, tỉ thí giao lưu cũng là một cách hay. Vân Kiêu, sư phụ thay ngươi chấp thuận lời mời của các vị công tử đây được không?”

Vân Kiêu nhỏ giọng đáp: “Vâng.”

Không khí trên bàn ăn đang vui vẻ, đột nhiên Lý Húc vốn trầm mặc từ đầu đến giờ cất tiếng hỏi:

“Xin hỏi Tướng gia, câu đối treo trong phòng là do ai đề (viết)?”

Thiên Quyền ngước lên nhìn, cười đáp: “Đều là Bổn tướng tự mình đề.”

Ánh mắt Lý Húc chợt phát sáng: “Khí khái phóng khoáng, ôn hòa nhàn nhã, mang,ột phong cách riêng, không giống với bất kì trường phái nào nhưng lại cao quý khác thường… Tại hạ mồm miệng vụng về, chưa biết tìm từ nào để hình dung.” Y đứng lên, cúi người ôm quyền hướng Thiên Quyền, kính cẩn nói: “Vừa nghe Vân công tử gọi Hàn Tướng là sư phụ, Lý Húc mạo muội, Mao Toại tự tiễn(*) (tự đề cử), mong Tướng gia thu nhận Lý Húc làm đồ đệ, nghiên cứu học tập thư pháp.”

Sắc mặt Vân Kiêu chợt biến đổi, một quyền đập xuống bàn, bát đĩa trên bàn lách cách rung động, khuôn mặt cậu hiện lên vẻ lạnh lùng, con mắt ngập tràn hàn sương.

Thiên Quyền chỉ mỉm cười, tay xoa xoa bàn tay nắm chặt của Vân Kiêu, ôn nhu nói: “Thật có lỗi, Bổn Tướng công vụ bận bịu, không có ý mở lớp thu nhận học trò, có mình Vân Kiêu là đồ đệ đủ rồi. Nếu như công tử Lý Húc thích đôi câu đối đó, Bổn Tướng sẽ tặng công tử, còn về việc thu nhận… e là Bổn Tướng không thể đồng ý.” Dứt lời liền nâng tay ý bảo Hàn An gỡ câu đối xuống cuộn lại, đưa cho Lý Húc.

Lý Húc lộ ra ánh mắt tiếc nuối, nhưng cũng đâu thể tiếp tục làm phiền Tướng gia, đành thở dài nhận lấy, líu ríu nói: “Đáng tiếc a, đáng tiếc… ”

Vân Kiêu thấy thế liền nổi cáu, mặc kệ ba kẻ kia, đứng dậy kéo Thiên Quyền ra ngoài.


Ba người bị bỏ lại trong phòng, liếc nhìn nhau một cái, nói với Hàn An vài câu rồi rời phủ.

Bước trên con đường lát đá, trong mắt Cơ Vô Song lộ ra một tia thâm trầm: “Không ngờ Hàn Thừa Tướng lại là con người như vậy!”

Hoắc Bộ gật đầu, trên khuôn mặt không còn nét trẻ con ngây thơ, thần sắc ngưng trọng: “Lời đồn đại tuy chẳng thể coi là thật, nhưng đến lời phụ thân nói có vẻ cũng không chính xác. Nếu không phải được nhìn tận mắt, ta thật sự sẽ cho rằng có kẻ giả mạo hắn.”

Lý Húc cũng gật đầu: “Rốt cục hắn là nhân vật như thế nào, ta thực nhìn chẳng ra.”

“Tạm thời chỉ có thể chờ đợi quan sát.” Cơ Vô Song thở dài: “Còn về phần Vân Kiêu…..”

Hoắc Bộ nói: “Ta thật tâm muốn kết bạn với Vân Kiêu! Việc chúng ta làm bạn với Vân Kiêu, chẳng quan hệ gì tới việc cậu ấy là đệ tử của ai.”

Vẻ ngưng trọng trên mặt Cơ Vô Song biến mất, nhếch mép cười: “Biết rồi! Biết rồi! Chỉ sợ ngươi có tâm nhưng người ta không có tình, không thấy cậu ta từ đầu tới cuối chỉ trưng ra một bộ mặt khó chịu sao? Lý Húc vừa nói mấy câu muốn bái sư, mắt cậu ta đã… ha ha, hung tợn như muốn cắn người.”

Lý Húc vờ thở dài một tiếng, nhìn câu đối trong tay nói: “Đáng tiếc a đáng tiếc! Tôi tài hoa hơn người thế này mà không nhận làm đệ tử, mắt Hàn tướng đúng là rất có vần đề. Rất có vấn đề a!”

Cơ Vô Song chịu hết nổi thái độ kiêu ngạo của tên bạn, một quyền đấm lên vai y.

“Ngươi thôi đi được rồi đó!”

Cùng lúc đấy vị Hàn Tướng “mắt rất có vấn đề” ấy đang ngồi sau hậu viên dỗ dành tiểu đồ đệ của hắn.


“Vân Kiêu, giận rồi à?”

Vân Kiêu mặt vô biểu tình, nhưng trong mắt có vô vàn làn sóng mãnh liệt cuộn trào, sau một lúc lâu, mới thu lại vẻ hung dữ, nói ra suy nghĩ của bản thân: “Sư phụ … thật ra người giỏi nhất là cầm kỳ thi họa… nhưng Vân Kiêu lại không có thiên tư …… chẳng thể kế thừa tài năng của người … Sư phụ đừng ngại, cứ thu nhận thêm đệ tử như tên Lý Húc kia cũng được … con … ”

“Ha ha ha……”

Thiên Quyền đột nhiên bật cười, Vân Kiêu lặng người một lúc, lại xoay qua giận dỗi: “Sư phụ… ”

Khó khăn lắm mới dừng cười được, Thiên Quyền xoa xoa đầu cậu, trách mắng: “Đứa trẻ ngốc! Trên thế gian, người có thể kế thừa bút pháp của ta không phải không có. Nhận ngươi làm đệ tử là vì duyên kì ngộ thôi, nào phải vì muốn truyền dạy cho ngươi cầm kì thi họa. Thế nhân luôn tưởng rằng đồ đệ chỉ học sở trường của sư phụ, mà không biết kì thực là sư phụ chọn đệ tử, sau mới quyết định dạy cái gì. Ví như trong nhà có con ngựa tốt có thể chạy vạn dặm, nhưng vì chủ nhà chỉ biết đánh xe, nên cột nó vào xe chung với con la, ngoại trừ bước đi mạnh mẽ, một chút tài năng của nó cũng không thể thể hiện được, như thế chẳng phải rất đáng tiếc ư?”

Vân Kiêu nghĩ một lúc, nói: “Sư phụ, con nói không lại người.”. Trong lòng có chút nhẹ nhõm, cậu hỏi tiếp: “Sư phụ, tại sao người lại đồng ý với ba kẻ kia?”

Thiên Quyền cười hỏi: “Vì sao lại không đồng ý chứ?”

Vân Kiêu nói thẳng: “Con không biết. Dù sao con cảm thấy… có gì đó không thích hợp.”

“Ha ha… Vân Kiêu quả là nhạy bén! ” Thiên Quyền kéo Vân Kiêu ngồi xuống tảng đá lớn bên cạnh đình viên: “Sư phụ thấy ánh mắt họ rất chính trực, không hề có ác tâm, nhưng hẳn là có mục đích gì đó, còn về việc muốn kết bạn với Vân Kiêu thì họ đúng là thật lòng.”

Vân Kiêu nhíu mày: “Họ đều nói phụ thân mình là đại quan trong triều, nếu như con qua lại với họ, liệu có gây bất lợi gì cho sư phụ? ”


“Không hề.”

Tay Thiên Quyền khẽ mở, một cơn gió xoáy thoát ra, cuốn lấy ba con tiểu tước (chim tước) đậu trên cây, tiểu tước nằm trong bàn tay hắn bay lên bay xuống muốn thoát khỏi cơn gió, cuối cùng không tìm được cách thoát ra đành luẩn quẩn trong luồng gió xoáy.

“Bất quá chỉ là ba con tiểu tước chút cha chút chít, được mỗi cái miệng, chẳng làm chóc nổi một miếng da của sư phụ, ngươi cứ yên tâm chơi cùng bọn chúng đi.”