Quyền Tài

Chương 564: Quá chói mắt!

Ngày hôm sau.

Thứ sáu, buổi sáng.

Đổng Học Bân cố ý dậy sớm một chút, đánh răng rửa mặt ăn điểm tâm xong, đứng ở trên cửa sổ nhìn, chiếc Audi A61 của chính phủ đang đậu ở dưới lầu. Sau khi chỉnh sửa quần áo vài phút, Đổng Học Bân cầm lấy cặp đưa tay mở cửa, dựng thẳng lổ tai lên nghe.

Cạch, dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa.

"Đi!" Là giọng trầm thấp của Cảnh Nguyệt Hoa.

"Buổi tối có về bên này không?" Nghe giọng hình như là của Cảnh mẫu.

"Có thể"

"Về nhớ gọi điện sớm"

Cạch cạch, tiếng giày cao gót xa dần, hình như là đang xuống lầu.

Đổng Học Bân vừa nghe liền lập tức mở cửa, cũng nhanh chân bước theo xuống lầu, lúc đi dến tầng năm, cửa nhà Cảnh Tân Khoa đã đóng lại, lầu bốn, lầu ba, lầu hai, tiếng giày cao gót bên dưới vô cùng mạnh mẽ, âm thanh mỗi bước đều trầm ổn và đủ lực, Đổng Học Bân cố gáng đuổi theo đến giữa lầu một và lầu hai mới mơ hồ thấy được mái tóc dài của Cảnh Nguyệt Hoa và bóng lưng không nói cười trong hành lang, ngày hôm nay cô ấy vẫn không có trang điểm, nhưng mà so với ngày hôm qua thì đúng là có thay đổi một đôi giày cao gót khác, mắt cá chân xinh xinh được đôi vớ chân màu đen bao bọc gọn.

Mỗi một bước đi đều lộ ra mị lực của người phụ nữ thành thục.

Lúc bước ra hàng hiên, Đổng Học Bân rốt cục đã đuổi kịp cô ấy: "Nguyệt Hoa khu trưởng, chào buổi sáng"

Cảnh Nguyệt Hoa quay đầu lại nhìn hắn "... Ừm"

"Ngài ăn sáng rồi sao?"

"Ừm"

Hai chân của Cảnh Nguyệt Hoa vẫn không dừng lại, trực tiếp đi về hướng xe Audi, mở cửa lên xe, chiếc Audi chậm rãi chạy đi.

Chẹp, xem ra đã thật sự đắc tội cô ấy rồi.

Đổng Học Bân đứng lại tại chổ nhẹ nhàng vỗ ót, sở dĩ hắn dậy sớm, cũng chính là vì muốn chạm mặt của Cảnh Nguyệt Hoa một chút, muốn nhìn xem, trải qua sự kiện kia, cô ấy có thái độ gì với mình, kết quả là hình như không khác gì bình thường cả, mà cũng hình như là cô ấy có ý kiến đối với mình, dù sao thì trên người của Nguyệt Hoa khu trưởng Đổng Học Bân cũng không nhìn thấy được thái độ của của ấy, hắn nghĩ rằng có thể đã đắc tội với cô ấy rồi, nếu như hôm qua chỉ một việc còn không sao, nhưng ban đầu mình đoạt chức vụ của em trai cô ấy, làm cho em trai của cô ấy vào bệnh viện, hơn nữa còn có cái món ăn phụ nữ bốn mươi mắng chửi người, nhiều mâu thuẫn cộng lại cùng một chổ như vậy, hiển nhiên là một từ rộng lượng không thể hoá giải đơn giản được rồi.

Buổi sáng.

Văn phòng đường phố Quang Minh.

Đổng Học Bân vừa đến cơ quan, Chu Diễm Như liền ôm một đống văn kiện đến, vội vã gõ cửa phòng đi vào, cười nói: "Chủ nhiệm, ngày hôm qua đưa thuốc lá cho chồng tôi, anh ấy liên tiếp kêu tôi cảm ơn ngài"

Đổng Học Bân cười nói: "Không cần khách khí, khi nào hút hết thì đến chổ tôi lấy nữa"

"Không dám đâu, ha ha"

"Được rồi, có việc?"

Chu Diễm Như đem đống đồ trong tay đặt ở trên bàn làm việc trước mặt Đổng Học Bân: "Trong khu ra thông báo, buổi sáng chính phủ khu mời họp hội nghị đẩy mạnh quản lý xây dựng viện dưỡng lão, yêu cầu các chủ nhiệm và cán bộ cục dân chính đến họp. Vốn là tháng trước muốn bên cục dân chính tổ chức, bất quá bởi vì vài chuyện nên chậm lại. Hiện tại nơi họp được đổi lại ở chính phủ khu, trong khu hình như rất coi trọng sự việc lần này, đây là tư liệu và văn kiện đã chuẩn bị tốt trước đó, ngài xem qua đi"

"Mười giờ à?" Đổng Học Bân tuỳ tiện lật lật: "Được, chiếc Passat còn không?"

"Ở phía sau viện, tôi an bài một tài xế cho ngài?"

"Không cần, tôi tự mình đi"

Gật đầu, nhìn đồng hồ, Đổng Học Bân cũng không vội vã, lần trước trong khu chỉ thị các x4 khu triển khai công tác tôn lão kính lão trong phạm vi lớn, còn muốn các con phố chỉnh lý báo cáo công tác, hiện tại đẩy mạnh công tác quản lý viện dưỡng lão, Đổng Học Bân cũng không rõ ràng trong khu đang đùa hay thật nữa. Theo hắn biết, triển khai công tác kính lão của khu Nam Sơn đang đứng đầu trong thành phố Phần Chau, mạnh hơn không ít so với huyện Duyên Đài, không cần phải nhấn mạnh triển khai thêm nữa cúứ? Không rõ thì không rõ, nhưng nếu như chính phủ khu uỷ đã coi trọng như vậy, Đổng Học Bân đương nhiên phải chuẩn bị sẵn sàng, ở trong phòng làm việc đọc văn kiện từ đầu đến cuối, sau đó mới cầm đồ xuống lầu, xuống hậu việc mở cửa lên xe. Đi đến trong khu, Đổng Học Bân cũng không dự định lái chiếc Cayenne, Passat vẫn là thích hợp nhất.

Khu Nam Sơn.

Đại viện chính phủ khu.

Bởi vì xem văn kiện, nên Đổng Học Bân đến hơi trễ, chỉ thấy trong đại viện đã có không ít xe của các văn phòng đường phố khác, sau khi hỏi thăm một chút, Đổng Học Bân cất bước lên lầu.

Tầng sáu, phòng họp chính phủ khu.

Chổ ngồi cơ bản đã đầy, bầu không khí tương đối nghiêm trang, ngoại trừ một số ít cán bộ đang chụm đầu lại to nhỏ cái gì đó, thì phần lớn mọi người đều giữ im lặng, trên khu chủ tịch có mấy người nhân viên công tác như thư ký đang chỉnh lý văn kiện, trên bàn cũng không có để tên của ai cả, mà ở bên dưới cũng không có, thấy thế, Đổng Học Bân nhìn lưới qua, cũng không quen ai cả, thế là đi hai bước tìm chổ ở phía sau ngồi xuống, lẳng lặng chờ họp. Đang ngồi ở đây đều là chủ nhiệm của văn phòng đường phố, cán bộ cục dân chính, người phụ trách phòng dân sinh, chủ nhiệm phòng hành trí quản trị xã hội cùng với các cán bộ trung tầng, người trong cấp bậc này rất ít có ai dưới ba mươi tuổi, cho nên Đổng Học Bân hai mươi lăm tuổi tiến vào đây là vô cùng chói mắt, mà còn là người mới, rất nhiều người đều đem ánh mắt liếc qua, quan sát hắn vài lần.

Đổng Học Bân là lần đầu tiên đến họp trong khu, không ai quen hắn.

Đổng Học Bân ngồi cạnh một cán bộ khoảng hơn ba mươi tuổi, là một chủ nhiệm của hành chính xã hội, sau khi nhìn Đổng Học Bân vài lần, trong lòng nói đây là ai vậy nhĩ, khu Nam Sơn có cán bộ trẻ tuổi như vậy khi nào, liền kỳ quái hỏi một câu: "Cậu là?"

Đổng Học Bân hơi nghiêng đầu, nói: "Đổng Học Bân, chủ nhiệm văn phòng đường phố Quang Minh"

Trên mặt người nọ hiện lên vẻ kinh ngạc, sửng sốt một giây đồng hồ, sau đó liền vươn tay ra.

"... A, chào ngài, chào ngài"

"Chào anh" Đổng Học Bân cũng nắm lấy tay của người này.

Cái chữ "cậu" trước đó của nươời này cũng đổi thành chữ "ngài".

Người nọ cảm thấy rất buồn phiền, còn tưởng rằng người trẻ tuổi này đi nhầm chổ, cho nên tò mò hỏi nhiều một câu.

Ài, ai mà ngờ người ta lại là chủ nhiệm văn phòng đường phố, không chỉ có quyền lớn hơn so với gã về chức vụ, cấp bậc cũng cao hơn gã một bậc, người trẻ tuổi này cũng đã là cán bộ cấp chính khoa? Đây là hai mươi bốn tuổi sao?

Có vẻ có chút khoa trương? Có bối cảnh sao? Nhưng mà có bối cảnh thì cũng phải dựa theo nguyên tắc đề bạt trong thể chế mới đúng? Dựa vào chiến tích đi lên? Vậy phải có nhiều chiến tích lắm mới có thể được đề bạt liên tục đến như vậy? Cho dù là lãnh đạo trẻ tuổi nhất cấp chính xử của khu Nam Sơn như Cảnh Nguyệt Hoa, Cảnh khu trưởng tựa hồ khi đến hai mươi bảy tuổi mới được làm bí thư đảng uỷ kiêm chủ nhiệm văn phòng đường phố thì phải?

Chủ nhiệm văn phòng đường phố hai mươi bốn tuổi?

Quả thật quá chói mắt!