Quyền Tài

Chương 445: Dân chúng vỗ tay!

Bí mật kinh thiên này làm cho không khí trong hồ bơi lập tức nổ tung.

Mấy cán bộ phòng Chiêu thương liếc nhau, đều như phát mộng.

Vương Bác suýt nữa há mồm mắng chửi người, chuyện đá quán TaeKwonDo hắn cũng nghe qua, lúc ấy sau khi xem tin tức còn vui vẻ hơn nửa ngày, ai ngờ đúng là Đổng Học Bân làm? Này cũng quá thiếu đạo đức đi! Thì ra rất sớm trước kia chạy đến Hàn Quốc gây náo loạn động tĩnh lớn như vậy! Cái này con mẹ nó là Đảng viên gì? Cái này con mẹ nó là cán bộ quốc gia gì? Cái này cũng quá không chú ý ảnh hưởng! Còn quét ngang giới TaeKwonDo người ta? Ngươi là sức chiến đấu gì?

Nhưng trái lại dân chúng bên này lại cảm xúc tăng vọt.

“Thần tượng! Anh thật trâu bò nha! Cho em xin chữ ký với!”

“Anh em! Chơi bọn chúng! Để cho bọn họ mở mắt!”

Người ta một mình có thể chỉnh cả giới TaeKwonDo, đuổi tận giết tuyệt đến võ quán TaeKwonDo người ta cũng không dám mở cửa, lần này, mọi người đều đem Đổng Học Bân nhắc tới độ cao đại sư giống như Phác Vĩnh Hỉ vậy, thanh âm trợ uy liên tiếp hô hào lên.

Phiên dịch đã đem tất cả những lời vừa rồi phiên dịch qua.

Lý Hiếu An thực căm tức, âm lãnh nhìn Đổng Học Bân, người làm cho quốc gia bọn họ đánh mất mặt mũi lớn như vậy ngay tại trước mắt, đây là thù mới hận cũ cùng nhau đến!

Một cái thương nhân Hàn Quốc mặt sắc không tốt lắm, thấp giọng cùng Phác Vĩnh Hỉ nói cái gì đó.

Phác Vĩnh Hỉ nghe xong, khẽ lắc đầu, đối với Đổng Học Bân nói: “Hôm nay thôi bỏ đi”.

Đổng Học Bân bật cười nói: “Như thế nào bỏ đi?”

Phác Vĩnh Hỉ rất có phong phạm đại sư, “Cậu vừa mới bơi, thể lực tiêu hao không ít, chân cũng không mang giầy, đất lại trơn trượt, loại tình huống này không tính là đánh giá công bình, đương nhiên, tôi cũng không phải nói quên đi sự kiện mấy tháng trước, ngọn nguồn lần đó tôi không muốn lại bình luận gì, ai đúng cũng tốt, ai sai cũng thế, nói cái gì cũng không có ý nghĩa, nhưng vì danh dự hiệp hội TaeKwonDo chúng tôi, cậu và tôi trận đánh giá này như thế nào cũng vô pháp tránh khỏi, tôi lần này đến Trung Quốc, thứ nhất là đầu tư, thứ hai cũng là muốn tìm người lúc trước làm một cái kết thúc, ai ngờ lại ở trong này gặp gỡ”.

Chỉ là một người lại làm cho cả giới TaeKwonDo Hàn Quốc mất mặt, khẩu khí này bọn họ hiển nhiên không có cách nào nuốt xuống, nói trắng ra là, Phác Vĩnh Hỉ phải thu hồi về.

Đổng Học Bân cười nói: “Tôi thật ra không sao cả, căn bản cũng không muốn đánh nhau, thắng bại với tôi mà nói không ý nghĩa, nhưng đạo lý… Chúng ta giải thích cho rõ đi, người phía sau anh đánh dân bên tôi, chuyện gì đều có thể quên đi, nhưng chuyện này tuyệt đối bỏ qua không được!”

Phác Vĩnh Hỉ lắc đầu nói: “Tôi cùng phụ thân Hiếu An có điểm giao tình, có tôi ở đây, ai cũng không thể động đến hắn”.

“Vậy được” Đổng Học Bân thanh âm lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi, tôi muốn đánh hắn, anh chính là phân thân ra một trăm cũng ngăn không được tôi!”

Phác Vĩnh Hỉ nhíu mày, “Tôi thừa nhận công phu trên tay cậu không tệ, bất quá có phải là lớn lối quá không?”

“Vậy thử lại đi?” Đổng Học Bân tròng mắt chợt nhíu lại, liền đi nhanh hướng tới Lý Hiếu An đi tới.

Phác Vĩnh Hỉ cảm thấy hắn có chút ta đây lớn lối, từ giao thủ vừa rồi mà xem, hai người cho dù không thể phân ra thắng bại thì cũng là ở sàn sàn như nhau, thực lực cũng không cách xa, dưới tình huống như vậy hắn muốn một mặt cùng mình giao thủ một mặt đi phân tâm công kích Lý Hiếu An? Đây là không đem chính mình để vào mắt sao!

Thật ra Đổng Học Bân chính là nghĩ như vậy.

Bởi vì hắn không có khả năng thua, hắn còn có sát thủ giản căn bản còn chưa sử dụng tới!

Một bước…

Hai bước…

Ba bước…

Phác Vĩnh Hỉ hoành thân ngăn cản hắn, một cước đá ngang!

Đổng Học Bân không chút hoang mang nghiêng người né tránh, mượn thế lại đi tới trước một bước.

Bốn bước…

Hô, một cước bên cạnh lại giết qua! Đổng Học Bân hiểm hiểm hạ thân xuống, chân của Phác Vĩnh Hỉ hầu như là sát tóc hắn mà qua!

Năm bước…

Lý Hiếu An đã muốn gần trong gang tấc!

Nhưng có thể đi đến nơi này, Đổng Học Bân đã là dốc hết toàn lực đem back phát huy đến mức tận cùng, bên người Phác Vĩnh Hỉ như hổ rình mồi, nếu cứ như vậy đi xuống, không đợi tiếp cận Lý Hiếu An thì mình đã bị Phác Vĩnh Hỉ đánh trúng, cho nên Đổng Học Bân ở thời điểm Phác Vĩnh Hỉ lại một lần nữa công kích liền trong lòng niệm một câu!

Thời gian đóng băng!

Hắn nghiêng người lại bước qua một bước!

Giải trừ!



Thời gian khôi phục!

Mọi người chỉ cảm thấy Đổng Học Bân thân mình hơi hơi chợt lóe, lại có thể nhanh chóng né qua Phác Vĩnh Hỉ đã đến phía sau hắn. Phác Vĩnh Hỉ không nghĩ tới Đổng Học Bân lần này nhanh như vậy, nhanh đến hắn đều chưa có phản ứng thì đã né qua, vừa thu lại chân, còn muốn truy qua thì đã có chút không còn kịp nữa rồi!

Ở dưới mọi người kinh ngạc chăm chú nhìn, bốp một tiếng, một chương của Đổng Học Bân đã đánh đến trên mặt Lý Hiếu An!

Lý Hiếu An không phải không muốn trốn, nhưng mặt sau vây quanh không ít người, căn bản là trốn ra không được, kêu thảm thiết mà ngã lăn ra đất, mặt đều sưng lên!

“Đổng Học Bân!” Vương Bác kinh hãi thất sắc!

“......xxxxxxxx......” Lý Hiếu An mắng to!

“Hây!” Phác Vĩnh Hỉ ở phía sau gầm nhẹ một tiếng.

Đổng Học Bân cảm giác được gió bên tai động, căn bản trốn không thoát…!

Hắn hơi hơi xoay người.

Giải trừ!



Hô!

Phác Vĩnh Hỉ quyền đầu xẹt qua đỉnh đầu Đổng Học Bân, nương cơ hội xoay người, Đổng Học Bân lại đạp một cước vào bụng Lý Hiếu An, cùng bộ vị vừa rồi Lý Hiếu An đánh người nam văn nhã kia giống nhau như đúc, đây là gậy ông đập lưng ông, chợt đưa tay chụp lấy máy ảnh của Lý Hiếu An, dùng sức giật lấy, hô, máy ảnh vẽ một đạo đường cong bay đi ra ngoài, răng rắc rơi trên mặt đất vỡ vụn!

Tĩnh lặng!

Hồ bơi tĩnh lặng ước chừng hai giây!

Lập tức từng đợt hoan hô nhiệt huyết sôi trào chợt bùng nổ!

“Tốt! Đánh rất tốt!”

“Ha ha ha! Đánh rất tốt!”

“Rất đẹp!”

Lý Hiếu An hành động làm cho tất cả mọi người thực khó chịu, thấy hắn bị đánh tất cả đều tâm tình tốt, cũng là kiến thức đến nhân vật truyền kỳ trong truyền thuyết quét ngang Hàn Quốc này! Người ta thế này mới gọi là trâu bò!

Đổng Học Bân mỗi lần đánh người cũng không phải vì làm náo động, cũng không phải vì thể hiện, mà chỉ là muốn đòi lại một cái đạo lý, đòi lại một cái tiếng nói, hiện tại ảnh chụp đã không còn, Lý Hiếu An cũng đã nhận trừng phạt, Đổng Học Bân liền vừa thu tay không có tiếp tục nữa, nhiều người như vậy nhìn, hắn không thể không để ý mà không buông tha người.

Phác Vĩnh Hỉ thấy thế, thở dài một hơi thật sâu, “Bỏ đi, bỏ đi”. Cũng không cùng Đổng Học Bân ra chiêu nữa.

Lý Hiếu An nằm trên mặt đất ôm mặt sưng đỏ lớn tiếng nói: “...xxxxxxxxxxxxxxx.....”

Phác Vĩnh Hỉ đi qua nhìn nhìn thương thế của hắn, lắc đầu, không trả lời hắn cái gì, lần này quả thật là Lý Hiếu An quá phận, để cho hắn ăn chút thiệt thòi có lẽ cũng không phải chuyện xấu. Chỉ là Đổng Học Bân vừa rồi mấy đòn né tránh sét đánh không kịp bưng tai kia làm cho Phác Vĩnh Hỉ trong lòng hơi trầm xuống, nếu thực công bình đánh giá, hắn thực không có nắm chắc tất thắng Đổng Học Bân, công phu như thế, trách không được các giáo luyện đại đen trong võ quán cũng không là đối thủ của hắn.

Bất quá… Đây là cái gì công phu?

Dù là Phác Vĩnh Hỉ kiến thức rộng rãi cũng chưa từng nghe nói qua.

Vương Bác lập tức gọi một cuộc điện thoại, sau đó vội vàng đi đến bên cạnh Lý Hiếu An dìu hắn, càng không muốn gặp chuyện không may hơn, nhà đầu tư bị đánh, cái này là thế nào? Vương Bác căn bản không biết nên ăn nói như thế nào cùng Lịch Phong, nếu làm cái này không tốt, thương nhân Hàn Quốc này không chịu đầu tư nữa thì sao? Lịch Phong để cho thư ký chính mình đi tiếp những người này, có thể nhìn ra được Lịch Huyện trưởng đối với bọn họ coi trọng, nhưng hiện tại…

Đổng Học Bân nhìn đám người Vương Bác, trong lòng chán ghét, người dân trong huyện mình bị khi dễ, các ngươi một câu cũng không nói, ngay cả để ý cũng không để ý, hiện tại một người bên ngoài bị đánh các ngươi gấp giống như là con cháu của mình? Lại gọi xe cứu thương cùng thông báo lên trên? Cái con mẹ gì vậy!

Đổng Học Bân không nhìn bọn hắn nữa, xoay người trở về, ngồi xổm xuống bên cạnh người nam nho nhã kia, “Huynh đệ thế nào rồi? Xe cứu thương hẳn là nhanh đến, ráng chịu chút”.

Người nam nho nhã chịu đựng đau dùng sức nắm chặt tay hắn, “Cảm ơn! Cảm ơn!”

Con gái của hắn khụt khịt khóc nói: “Cảm ơn chú!”

“Ha ha, đứa nhỏ này thật ngoan” Đổng Học Bân vuốt vuốt đầu cô nhỏ, “Không cần cảm ơn”.

Vợ của nam tử nho nhã lo lắng nói: “Cậu này, người Hàn Quốc này hình như là khách quý của chính quyền huyện, cậu như vậy… coi chừng bị hại”.

Đổng Học Bân vui vẻ, thấp giọng nói: “Đại tỷ, yên tâm đi, tôi không sao, lãnh đạo huyện bọn họ đối với tôi sớm hận thấu xương, có chuyện này hay không có chuyện này đều giống nhau, không phải là đánh người sao? Ha ha, có thể cho dân chúng chúng ta một câu trả lời, điểm phiền toái nhỏ này thì có là gì?”

Người nam nho nhã đôi mắt có điểm hồng, bóp thật chặt tay Đổng Học Bân, lại nói cảm ơn một lần nữa.

Bốp bốp bốp bốp, Từ Yến không biết từ khi nào đã đi lên tới, cười ha ha vỗ tay, kết quả mọi người nhất tề hưởng ứng, tiếng vỗ tay liên tiếp vang lên ở tại hồ bơi!

“Nhìn người ta đi! Đây mới là bộ dáng của cán bộ!”

“Đúng vậy, vừa rồi tôi nghe người ta gọi anh ta là Cục trưởng? Trách không được tuổi còn trẻ mà đã có địa vị cao như vậy”.

“Đúng, xem phong phạm, khí phách của người ta kìa!”

Tôi phong phạm cái gì trời? Đổng Học Bân có điểm ngượng ngùng nói: “Mọi người đừng như vậy, tôi cũng không có làm chuyện gì đáng nhắc tới hết, chỉ là tận nghĩa vụ của một cán bộ quốc gia, tận nghĩa vụ của một Đảng viên, tôi cũng muốn để cho mọi người biết, không phải tất cả cán bộ đều là những người như vậy, mọi người sẽ đối với Đảng của chúng ta có tin tưởng, sẽ đối với chính phủ có tin tưởng! Đảng củ chúng ta là Đảng của nhân dân! Chính phủ của chúng ta là chính phủ của nhân dân!”

Kết quả lời này vừa ra, mọi người vỗ tay càng nhiệt liệt.

“Nói rất đúng!”

“Đúng! Là chính phủ của người dân chúng ta!”

Từ Yến cười một tiếng, bị Đổng Học Bân chọc cười, bất quá Tiểu Đổng có thể ở cuối cùng nói ra loại lời này, cũng làm cho nàng âm thầm gật đầu.

Nhân viên công tác cục Chiêu thương trên mặt rất khó coi, người ta kia chính là đang mắng bọn họ. Vương Bác mặt âm trầm, hận không nói nên lời, còn tận chức trách một cán bộ quốc gia sao? Người cán bộ quốc gia nào giống như ngươi động cái liền đánh người mắng người? Ngươi thật đúng là dám nói!

Bất quá hận thì hận, Vương Bác cũng không có còn dám chỉ vào mũi Đổng Học Bân mà nói những lời này, chỉ là đem chuyện này từ đầu chí cuối hướng Lịch Phong báo cáo qua.

Vương Bác cũng có chút khó mà tin được, chủ yếu vẫn là Đổng Học Bân sức chiến đấu quá khoa trương!

Một đại sư TaeKwonDo lăn lộn trong võ thuật, trên thế giới bài danh mấy vị trí đầu cũng chỉ có thể đánh bất phân thắng bại… Ai còn nguyện ý chọc tới?