Quyền Tài

Chương 1973: Huyện Nhan Bắc tới cướp văn vật

Ngày hôm sau.

Sáng sớm sáu giờ hơn.

Ngày mới sáng không bao lâu, trong một gian phòng của gia thuộc viện huyện uỷ truyền ra tiếng cười ha ha, Đổng Học Bân bị tiếng cười của mình cho cười tỉnh dậy, con mắt mở ra mới phát hiện vừa rồi là làm mộng, khóe miệng cũng còn mở, cũng không biết cả đêm cười bao lâu, dù sao quai hàm đầy cảm giác tê mỏi, Đổng Học Bân nhanh chóng đóng chặt nụ cười xoa xoa cái miệng và hai má, mới thư thái một ít.

Rời giường.

Đánh răng rửa mặt.

Tuy rằng đêm qua trở về khuya, chín giờ hơn còn lăn qua lăn lại trên núi Thanh Loan, bất quá Đổng Học Bân lúc này cũng không có mệt mỏi gì, tâm tư căn bản không ở chỗ này, hắn còn nhớ thương khai quật cổ mộ trên núi Thanh Loan, cho nên không ngủ mà dậy sớm thì ăn điểm tâm. Tâm tình không tồi, nhiệt tình cũng lên, tự mình cũng làm cho mình một bữa sáng rất tinh xảo, chiên xào nấu nướng, đầy đủ mọi thứ, Đổng Học Bân ăn một người tràn đầy, bụng đều căng ra.

Reng reng reng.

Điện thoại tới.

Đổng Học Bân vỗ vỗ bụng, sau khi thanh thanh tiếng nói thì tiếp điện thoại.

"Bí thư, ngài tỉnh dậy?" Là thư ký Tô Nham.

"Sớm dậy rồi, chuyện gì?" Đổng Học Bân nói.

"Tôi mới từ trên núi Thanh Loan xuống, trên đó lại đào ra vài món văn vật." Tô Nham nói: "Tính luôn gương đồng và bảo kiếm của ngày hôm qua, đã khai quật bảy món văn vật!"

Đổng Học Bân đập tay một cái, "Làm tốt lắm, được rồi, cậu sao đi sớm như vậy? Mới sáng sớm đã bắt đầu công tác khai quật? Ai phụ trách?"

Tô Nham nói: "Là Mục lão sư và Sở lão sư bọn họ, tôi ngày hôm qua ở khách sạn gần núi Thanh Loan, sáng sớm bốn giờ Mục lão sư bọn họ tìm đến đây, nói muốn lên núi nhìn, khiến cho tôi tìm người dẫn đường cho bọn họ, nghe nói đêm qua tia sáng có hạn thấy không rõ ràng. Cho nên bọn họ muốn đi qua sớm một chút chờ sau khi hừng đông đại khái xác định một chút phạm vi của cụm cổ mộ, làm cái gì tiêu ký và trắc lượng các loại, thuật ngữ chuyên nghiệp tôi cũng nghe không hiểu, ngài tối hôm qua dặn dò nói công tác khảo sát hiện trường tất cả nghe ba vị nhân sĩ chuyên nghiệp, tôi cùng mấy người nhân viên công tác và Mục lão sư bọn họ cùng nhau lên núi, lúc đầu muốn báo cáo với ngài một tiếng, nhưng mới bốn năm giờ sáng, tôi sợ ngài còn đang nghỉ ngơi, nên không dám gọi điện thoại."

Đổng Học Bân quan tâm nói: "Tiểu Tô. Cậu xuống núi rồi thì cũng đừng lên nữa, nhanh chóng quay về khách sạn nghỉ ngơi đi, đừng mệt đến bệnh."

Tô Nham cười nói: "Tôi không quan hệ, tinh thần lắm."

Đổng Học Bân nói: "Dù sao chính cậu chú ý." Nhìn thời gian, đã bảy giờ hơn. Liền nói: "Như vậy, tôi hiện tại cũng đi qua."

Tô Nham nói: "Vậy tôi đi tìm bữa sáng đưa lên cho mấy người lão sư, mấy người nhân viên công tác chúng tôi ăn cái gì đều không sao cả, cũng không thể để mấy người lão sư khổ."

Đổng Học Bân thoả mãn nói: "Được, cậu thu xếp đi."

Cúp điện thoại thu dọn đồ một chút, Đổng Học Bân cũng xuất phát, kêu tài xế tiểu Vương đến đây đưa hắn đế núi Thanh Loan.

Dưới chân núi.

Xe tới. Bên dưới còn dừng một ít xe của huyện Tiêu Lân.

Đổng Học Bân nhận ra đường vẫn là có thể, vì vậy cũng không tìm thôn dân địa phương dẫn đường, tự mình bước nhanh lên núi. Một đường chạy bộ, coi như tập thể dục. Hít thở không khí mới mẻ trong rừng. Đổng Học Bân cảm giác thần thanh khí sảng, cũng là người gặp việc vui mà.

Mười phút sau, mắt thấy sẽ đến hiện trường.

Nhưng đột nhiên, Đổng Học Bân lỗ tai khẽ động. Nghe được ở trên tựa như truyền đến tiếng cãi nhau, tiếng la rất lớn. Hình như là đã xảy ra chuyện, có người gây sự!

Đổng Học Bân sắc mặt nhất thời trầm xuống!

...

Trên núi.

Hiện trường khai quật.

Thảm cỏ đã không có, trên mặt đất bị đào không ít lổ, có nông có sâu, bảy tám món văn vật đang lẳng lặng nằm bên cạnh, đều bị bọc trong túi bảo hộ, cách đó không xa, còn có rất nhiều vị trí đều được cắm các lá cờ nhỏ màu sắc khác nhau làm ký hiệu, trên mặt đất có chút còn vẽ những đường nối, phân ra vài một khu vực, hiển nhiên đều là thành quả lao động sáng sớm của Sở lão sư mấy người, hiện trường khai quật cũng đã có hình thức ban đầu, các phương diện đều vô cùng chuyên nghiệp, nếu như không phải mấy người lão sư dẫn dắt và bố trí, chỉ dựa vào những người ngoài nghề của huyện Tiêu Lân khẳng định là không được.

Bất quá hiện tại, hiện trường lại xông tới một đám người.

Dĩ nhiên là cảnh sát của huyện Nhạn Bắc, tới mười mấy cảnh sát, vừa đến đây thì hai lời chưa nói, đem nhân viên công tác của huyện Tiêu Lân tất cả đều vây quanh, Mục Chính Trung Sở lão sư mấy người cũng không ngoại lệ.

"Đều dừng tay cho tôi!"

"Ai cho các người đào? Hả?"

"Cái này là chổ của huyện Nhạn Bắc chúng tôi!"

"Đều cút cho tôi! Đem lều của các người nhổ lên cho tôi! Không đem chúng tôi ném! Nghe thấy không!"

Mười mấy cảnh sát hùng hổ, ngay cả hỏi cũng không có hỏi một câu, bắt đầu đuổi người mắng chửi người, thậm chí có một cảnh sát còn lấy ra súng.

Huyện Tiêu Lân bên này thoáng cái bị chấn động.

Người của cục văn hóa hiển nhiên chưa thấy qua loại trận thế này, đều không lên tiếng.

Nhưng hai người cảnh sát của huyện Tiêu Lân vừa nghe thì phát hỏa, "Các người là ai hả?"

Một người đi đầu lạnh lùng nhìn bọn họ, "Cậu nói chúng tôi là ai! Nói nhảm cái gì! Chúng tôi là cục công an huyện Nhạn Bắc! Hiện tại! Lập tức cút xuống núi cho tôi! Bằng không đừng trách chúng tôi không khách khí!"

Cảnh sát của huyện Tiêu Lân tức giận nói: "Các người không khách khí? Chúng tôi còn không khách khí đây! Cái này rõ ràng là địa giới của huyện Tiêu Lân chúng tôi! Lúc nào thành của huyện các người!"

Cảnh sát đi đầu huyện Nhạn Bắc cười to nói: "Được, không có trải qua huyện chúng tôi đồng ý một mình khai quật cổ mộ của huyện chúng tôi, trộm văn vật của huyện chúng tôi, các người thật to gan! Còn ở chổ này lớn tiếng với tôi! Không cút phải không? Được!" Vung tay lên, "Đều bắt lại cho tôi! Còng lại! Đem đồ bọn họ toàn bộ đập!"

Một cảnh sát khác của huyện Tiêu Lân quát to: "Anh dám!"

"Cậu xem chúng tôi có dám hay không!" Người nọ kiêu ngạo cực kỳ.

Một người của huyện Nhạn Bắc bỗng nhiên đi tới chổ cái lều của tổ công tác bọn họ, một cước đá qua, đem cái lều đá sụp xuống, đồ bên trong toàn bộ rơi vỡ, sau đó bên kia mấy người cảnh sát của huyện Nhạn Bắc thấy được đèn pha đặt trên mặt đất, cũng vung cảnh côn đập đèn pha!

Beng!

Beng!

Loảng xoảng!

Sở lão sư phát hỏa, "Dừng tay!"

Cảnh sát đi đầu huyện Nhạn Bắc theo dõi hắn nói: "Động vào đồ của huyện chúng tôi còn khiến cho chúng tôi dừng tay? Vừa rồi thì nhìn thấy ông đào ở đây! Tin tôi định ông tội trộm cướp văn vật hay không!"

Mục Chính Trung bị tức vui vẻ, "Người tuổi trẻ, nói chuyện nên dùng đầu óc!"

Cảnh sát đi đầu cười lạnh nói: "Tôi nói với ông nói sao! Ông lải nhải cái gì! Muốn chết hả?"

Bên cạnh một người cảnh sát nhận ra Mục Chính Trung, nhanh chóng lôi cảnh sát đi đầu một cái, thấp giọng cùng hắn nói một câu.

Cảnh sát đi đầu nhíu mày, giương mắt nhìn Mục Chính Trung, lại nhìn Sở lão sư và Mạnh lão sư, "Thì ra là chuyên gia giới văn vật, tôi còn tưởng rằng các người là của cục văn vật huyện Tiêu Lân, xin lỗi, bất quá chưa được huyện chúng tôi đồng ý thì một mình khai quật đồ của huyện chúng tôi, cái này không đúng phải không? Cái gì cũng không cần nói, mặt mũi của mấy vị lão sư chúng tôi khẳng định phải cho, mời các người đi về trước đi, khi nào có cần, huyện Nhạn Bắc chúng tôi sẽ mời mấy vị chuyên gia lão sư trợ giúp chúng tôi khai quật, nhưng hiện tại phải dừng lại trước!"

Mạnh lão sư lạnh lùng nói: "Chúng tôi là vì quốc gia và lịch sử, cũng không phải các người mướn tới, cậu kêu chúng tôi đi thì đi, kêu chúng tôi hỗ trợ thì hỗ trợ? Cậu nghĩ cậu là ai hả?"

Sở lão sư cũng tức giận cười ngược, "Coi chúng tôi là tiểu nhị à, kêu tới thì tới kêu đi thì đi."

Mục Chính Trung và Mạnh lão sư tuy rằng không phải nhân vật quyền uy của phương diện khai quật khảo cổ, nhưng Sở lão sư là thành viên đội khảo cổ quốc gia hàng thật giá thật, mang đội khảo sát khai quật qua rất nhiều mộ táng, thậm chí chức vụ còn hiện giữ phó viện trưởng viện nghiên cứu văn vật cổ, kết quả hiện tại bị cảnh sát của huyện Nhạn Bắc nói thành như vậy, hình như bọn họ bởi vì dường như muốn kiếm tiền mới giúp đỡ huyện Tiêu Lân khai quật cổ mộ, quả thật buồn cười.

Sở lão sư sắc mặt nghiêm nghị, không chút nào tỏ ra yếu kém quay lại mười mấy cảnh sát nói: "Tôi thấy nên cút đi chính là các người! Nơi này là hiện trường khảo cổ! Người bình thường đi ra ngoài cho tôi!"

Hắc!

Lão già kia!

Cho mặt mà không muốn phải không?

Cảnh sát đi đầu của huyện Nhạn Bắc cũng mất đi kiên trì, thật ra cho tới bây giờ lúc hắn đã không có kiên trì, bằng không cũng sẽ không bắt đầu thì đập đồ mắng chửi người, kết quả là, hắn cũng không nhìn ba lão sư này, tiếp tục hạ lệnh nói: "Đuổi người! Không đi thì bắt lại còng tay! Còn tạo phản!" Nói xong, hắn thấy được bảy tám văn vật nằm trên mặt đất bên kia, nhất thời đi lên, "Đem văn vật thu hồi mang về!"

Sở lão sư phát hỏa, "Ai dám động vào tôi xem!"

Mục Chính Trung nói: "Các người đây là phá hư hiện trường khảo cổ! Xảy ra vấn đề các người gánh chịu nổi không? Đây đều là văn vật lịch sử hơn một nghìn năm!"

Người cảnh sát cười nói: "Cái này là văn vật của huyện chúng tôi, xảy ra vấn đề cũng không cần người ngoài quan tâm."

" Văn vật của huyện các người?" Mạnh lão sư phẫn nộ nói: "Đây là văn vật lịch sử! Là tài sản của quốc gia!"

" Buông tay cho tôi!" Thấy cảnh sát đi đầu huyện Nhạn Bắc muốn đi cướp văn vật, cảnh viên huyện Tiêu Lân mặc kệ, xông lên ngăn cản hắn.

Cảnh sát đi đầu tính tình rất lớn, một cái tát vỗ qua, trực tiếp đánh vào trên người của cảnh viên huyện Tiêu Lân, "Đem hắn còng lại! Mang về!"

Huyện Nhạn Bắc người đông thế mạnh, khí thế cũng lộ ra không xót gì!

Mục Chính Trung đè ép cơn giận, nhìn hiện trường bị phá hủy, nhìn lều vải và đèn pha bị đập nát, hơi nghiêng đầu nhìn về phía một người nhân viên công tác của huyện Tiêu Lân, "Ở đây không có tín hiệu, nhanh đi gọi Đổng bí thư các người đến đây!"

Người nọ đã muốn xuống núi, thế nhưng sau khi xoay người lại sững sờ ở chỗ đó, vẻ mặt lập tức kinh hỉ.

Không cần đi gọi, bởi vì Đổng Học Bân đã qua tới, hắn vừa đi vừa nhìn đống hỗn độn đầy đất và đồng chí huyện Tiêu Lân bị đẩy ngã xuống đất, con mắt hơi nhắm lại, sau khi mở mắt, Đổng Học Bân dĩ nhiên là vẻ mặt cười nhàn nhạt. Người của huyện Tiêu Lân thấy được, đều có cảm giác cả người rét run, biết Đổng bí thư đây là nổi nóng. Mọi người liếc nhau, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

Đổng bí thư tới!

Đám người của huyện Nhạn Bắc khẳng định là không may!

Các người cũng thật không mọc mắt! Không biết bí thư huyện uỷ chúng tôi là một lưu manh sao! Còn kiêu ngạo với chúng tôi? Còn đánh người mắng chửi người? Các người cái này không phải tự mình tìm đường chết sao!