Quyền Tài

Chương 1960: Một mặt khác!

Bóng đêm.

Rừng cây nhỏ.

Trong xe Land Rover không ngừng có tiếng kêu truyền ra, không phải cái loại tiếng kêu đau đớn, hẳn là một loại tiếng kêu vừa áp lực vừa run rẩy.

Bốp!

Bốp!

Đổng Học Bân đánh đến nghiện, hơn nữa cái sau còn nặng tay hơn cái trước!

Thật ra nói là muốn thu thập Phương Văn Bình, Đổng Học Bân cũng là nói như vậy, hắn còn luyến tiếc, căn bản cũng không tức giận lão Phương, cũng là tìm một cớ lăn qua lăn lại Phương tỷ mà thôi, nhưng ai ngờ cái này vừa đánh, Phương Văn Bình cũng lộ ra một loại biểu tình như thế, tựa như không có tức giận, ngược lại có chút cảm giác mê ly, ánh mắt trước đó còn cứng rắn hiện tại cũng nhu thuận hơn, toàn bộ thân thể đều nóng lên, nhiệt độ càng ngày càng cao, da khuôn mặt và trên cổ đều có thể dưới thấy dưới ngọn đèn, có vẻ càng ngày càng đỏ bừng. Thấy đến đây, Đổng Học Bân cũng là trong lòng nhảy loạn, bị cái biểu tình này của lão Phương khiến cho trong lòng bất ổn, trong lòng nói thật sự là một lão yêu tinh!

Không đánh.

Đổng Học Bân đổi thành nhéo, hung hăng nhéo mông đẹp đầy ắp của lão Phương một cáo, hơn nữa nhéo không buông tay, độ mạnh dùng không ít. Chỉ thấy Phương Văn Bình lại một lần nữa hé miệng, đầu cũng không tự chủ được ngưỡng lên, cái miệng vẫn mở, vẫn hít khí, thân thể cũng có chút run. Đổng Học Bân cũng không có khuynh hướng bạo lực, dù cho Phương Văn Bình phàm là có một chút chống cự hoặc chịu không nổi, Đổng Học Bân khẳng định sẽ không làm như thế, nhưng trong biểu tình của Phương Văn Bình thì Đổng Học Bân không có thu được cái tín hiệu này, cho nên hắn cũng dũng cảm, hắn ngày hôm nay muốn nhìn một chút lão Phương có thể thích thụ ngược đến cái tình trạng gì, vừa lúc cũng thành lập một chút uy tín của Đổng Học Bân, đỡ phải Phương Văn Bình sau này cứ không cho mình thể diện.

Buông tay.

Phương Văn Bình thở ra một hơi thật dài, trán đều thấy mồ hôi.

Đổng Học Bân ở sau đẩy đẩy, đưa tay vào trong váy dài Phương Văn Bình, cúi lưng mò tay tiến vào, sau đó giật giật bên trong, lúc rút tay ra tới thì trong tay đã bắt được vớ chân liền quần của lão Phương, cũng không cởi váy cô ấy, đem vớ chân từ bên trong cởi ra, chỉ cởi một chân, vớ chân trên chân phải của lão Phương Đổng Học Bân lại không cởi, ngược lại còn kéo lên, cuối cùng đem vớ chân chân trái cởi ra, kéo tới trên tay của lão Phương sớm bị Đổng Học Bân dùng dây lưng trói chặt, rồi buộc cùng một chổ. Giống như Phương Văn Bình hiện tại không chỉ hai tay giơ cao lên đỉnh đầu, đùi phải cũng bị kéo lên trên, kéo như thế, chân của Phương Văn Bình chỉ có thể giơ cao lên, váy cũng che không được, tư thế đó muốn bao nhiêu mê người thì có bấy nhiêu mê người.

"Buông ra!" Phương Văn Bình kêu lên.

Đổng Học Bân không nghe, lại túm cô ấy tóc.

Phương Văn Bình thống khổ lắc đầu, nhưng thân thể lại không nhúc nhích. Độ mềm dẻo của vớ chân là có hạn, thật ra nếu như dùng sức cho dù một phụ nữ cũng có thể xé rách vớ chân, nhưng Phương Văn Bình ngoài miệng tuy rằng nói khiến cho Đổng Học Bân buông ra, cô ấy lại căn bản không có động, chân cứ như thế rất thuận theo giơ lên giữa không trung.

Cái này đều được?

Cái này đều không tức giận?

Đổng Học Bân chớp chớp con mắt, cúi đầu đi qua hôn miệng nàng.

Phương Văn Bình lập tức đem cái miệng nhắm lại, phát ra một tiếng ô ô.

Đổng Học Bân không khỏi đem tay cầm lấy tóc của cô ấy dùng lực một chút, "Mở miệng."

Phương Văn Bình không chút suy nghĩ, lập tức nghe lời đem miệng mở ra, thở hổn hển đưa lên. Đổng Học Bân cúi đầu hôn cô ấy, Phương Văn Bình còn chủ động hơn so với hắn, dùng sức ngửa đầu hôn qua, cho dù nước bọt của Đổng Học Bân làm ướt mặt cô ấy nhưng Phương Văn Bình cũng không có một chút phản cảm, đầu lưỡi đều lộ ra khỏi miệng.

Đổng Học Bân vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Phương Văn Bình chủ động như thế, cho dù trước đây nắm tóc cô ấy, khiến cho cô ấy mở mồm cô ấy cũng mở, nhưng lại chưa bao giờ chủ động đến mức đưa đầu lưỡi qua. Hơn nữa Đổng Học Bân chú ý tới tiết tấu hô hấp của Phương Văn Bình rất nhanh, hầu như là cái loại tiết tấu thở dốc sau khi chạy kịch liệt, rất gấp, mồ hôi cũng rất nhiều, trên thân thể đều có thể thấy mồ hôi chảy ra.

Hôn được rồi.

Đổng Học Bân ngẩng đầu, đưa tay đặt ở trên miệng nàng.

Phương Văn Bình không nói hai lời thở hổn hển ngậm đầu ngón tay của Đổng Học Bân, căn bản là không có một chút hình dạng của phó tỉnh trưởng, không có lý trí.

Đổng Học Bân làm sao chịu được cái này, lập tức đem mình cởi sạch sẽ, không gian trong xe có hạn, không phải dễ làm, mất nửa ngày Đổng Học Bân mới đem quần áo cởi xong, cũng tiện thể lấy tay đem nút buộc áo sơmi của Phương Văn Bình cởi ra, chà đạp một trận trên ngực cô ấy, da thịt trắng bóng đều ra vết đỏ, hiển nhiên ra tay rất nặng, ngay cả Đổng Học Bân tự mình đều nghĩ như thế, nhưng Phương Văn Bình lại vẫn hình dạng không có chịu không nổi.

"Phương tỷ."

"."

"Thích tôi đánh ngài như vậy?"

"..."

"Hỏi ngài đấy?"

Đổng Học Bân lại đánh cái mông của lão Phương một cái.

Phương Văn Bình vội thất thanh kêu lên: "Đúng vậy!"

"Có bao nhiêu thích? Đặc biệt thích?" Đổng Học Bân hỏi, vừa hỏi cái này còn vừa kéo tóc.

Phương Văn Bình hô: "Đúng vậy! Đúng vậy!"

Đổng Học Bân nói: "Vậy sau này còn trừng mắt với tôi không? Còn đen mặt với tôi không?" Nói xong cái này, Đổng Học Bân đã bò lên lăn qua lăn lại cô ấy.

Phương Văn Bình khàn khàn tiếng nói kêu, "A!"

Đổng Học Bân nói: "Hỏi ngài đấy, sau này còn hung hăng với tôi không?"

"Sẽ không! Sẽ không!" Tiếng nói của Phương Văn Bình đã mang theo chút khóc nức nở, thân thể liên tiếp vặn vẹo, tiếng thở dốc rất lớn.

"Ngài muốn cái tư thế gì?"

"... Đều có thể."

"Còn cần tôi đánh ngài không?"

"... Có thể."

"Cần không?"

"Cần! Cần!"

"Vậy tôi đánh thật đấy? Sáng mai ngài không được tính sổ?"

"Sẽ không!"

Đổng Học Bân cũng kích động muốn điên lên, cái cảnh tượng này với hắn mà nói cũng không tránh khỏi kích thích một chút, cho dù đoán được lão Phương có loại khuynh hướng này, cũng không ngờ rằng cô ấy lại có thể nghiêm trọng như thế, lúc này hình tượng của Phương Văn Bình đã hoàn toàn không liên hệ được với tính cách trong trạng thái công tác thì và sinh hoạt của cô ấy, muốn bao nhiêu hư hỏng có bấy nhiêu hư hỏng, Đổng Học Bân đều có chút đỏ mặt thay lão Phương, phải biết rằng Phương tỷ tuổi cũng không nhỏ.

Reng reng reng, điện thoại lại vang lên.

Đổng Học Bân đang tai họa trên người Phương tỷ, vừa nhìn điện thoại di động của Phương Văn Bình bên kia sáng lên, hắn nhìn qua, lập tức thấy được ba chữ Tiếu Đông Nam. Không phải vừa gọi sao? Sao lại gọi nữa? Tiếu sở trưởng này thật đúng là đủ có thể, truy lão Phương truy không buông tay hả? Với tướng mạo của ông mà đòi xứng đôi với Phương tỷ sao? Thật sự là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!

Phương Văn Bình cũng thấy được điện thoại di động, một câu cũng không nói, ngưỡng đầu bị Đổng Học Bân nắm tóc, thất thanh kêu, hoàn toàn không có ý tiếp điện thoại.

Đổng Học Bân vừa nhìn, cũng tiếp tục lăn qua lăn lại cô ấy, trong lòng lại nghĩ, thật muốn khiến cho Tiếu Đông Nam nhìn Phương phó tỉnh trưởng mà gã ái mộ hiện tại rốt cuộc là bộ dáng gì.