Sườn núi.
Một ít nhân viên cứu hộ khôi phục cảm giác không khỏe, tiếp tục ra bên ngoài tìm kiếm.
Bộ chỉ huy cứu hộ lâm thời do Đổng Học Bân và Trương Đông Phương dẫn đầu ngay tại giữa sườn núi bên này, dựng một lều che mưa lâm thời.
"Đổng bí thư, Trương huyện trưởng." Một người nhân viên tiến vào lều.
" Tin tức các phương diện của cứu viện có chưa?" Đổng Học Bân nhìn về phía hắn nói.
"Tổ một không phát hiện người mất tích, tổ hai đã đến đỉnh núi, cũng không có phát hiện, chỉ tìm được rồi một ít vỏ trái cây và túi đồ ăn vặt, bởi vì không nhiều, cho nên cũng không xác định có phải là của các học sinh để lại hay không, cũng có thể là của du khách khác ngày hôm qua hoặc người lên núi lúc sáng sớm ném lại." Đội viên cứu hỏa nói: "Nói cách khác không thể khẳng định các học sinh đã từng đến đỉnh núi, phạm vi tìm kiếm cũng không có biện pháp thu lại."
Hiển nhiên là một tin tức xấu.
Từ lúc các học sinh và giáo viên lên núi mất đi liên hệ đã hơn bốn tiếng, thời gian hiện tại cũng là buổi chiều, nếu tiếp tục như thế thật phải kéo dài tới buổi tối.
Trương Đông Phương hết đường xoay xở.
Các cán bộ khác trong lòng cũng ngưng trọng.
"Tiếp tục tìm kiếm." Đổng Học Bân hạ lệnh nói: "Chú ý tất cả động tĩnh."
"Rõ ràng." Đội viên cứu hỏa đáp lời, xoay người đi ra.
Bên trong chỉ có Đổng Học Bân hơi chút bình tĩnh một ít, không phải hắn tin tưởng nhân viên cứu hộ thật có thể tìm được giáo viên và các học sinh, hắn là tin tưởng một tiếng hô của mình đối phương hẳn là có thể nghe được, nếu như đối phương thật bởi vì lạc đường ở trên núi, vậy âm thanh của Đổng Học Bân cũng có thể giúp bọn họ tìm được phương hướng và đường đi ra, cho dù ở giữa có trở ngại và ngăn trở, nhưng phương hướng khẳng định đúng, cái này có thể gia tăng hy vọng cứu viện, hiện tại sợ chính là bọn họ đi quá xa, nếu như đi phía sau núi, âm thanh truyền giữa khe núi khẳng định có chiết xạ và tiếng vang, vậy phương hướng sẽ không chính xác.
Chờ!
Đổng Học Bân ổn định tâm tình, sau đó một mình tiếp nhận nhiệm vụ chỉ huy. Cầm dù đứng ở trong mưa chỉ huy toàn cục.
Trương Đông Phương lúc đầu cũng muốn cùng nhau chỉ huy, ít nhất tượng trưng cũng được, nhưng trái tim trước đó bị Đổng Học Bân làm sốc đến bây giờ còn chưa có khôi phục lại, cho nên ngồi ở chỗ kia cũng không dám động, ông ta tuổi rất lớn, thân thể so ra kém người tuổi trẻ, lại dầm mưa, trạng thái không phải tốt.
Đổng Học Bân thấy được, "Trương huyện trưởng, tôi cho người đỡ ông xuống núi đi."
Trương Đông Phương quật cường lắc lắc tay."Không cần, tôi còn kiên trì được."
“Bị thương còn không lùi bước”, có một ký giả toà soạn còn chụp hình cho Trương Đông Phương. Đem vẻ mặt suy yếu và hình dạng mệt mỏi của Trương huyện trưởng chụp lại.
Cái này đúng là quá chơi trội rồi.
Đổng Học Bân trong lòng lắc đầu, cũng lười quản bọn họ.
Mạnh Hàn Mai ở bên cạnh thấy mà sốt ruột, cô ấy đã là người của Đổng Học Bân, khẳng định là phải vì lợi ích của trận doanh mà lo lắng, Trương huyện trưởng là người đầu tiên đến hiện trường chỉ huy cứu viện. Hiện tại tình trạng thân thể không tốt như thế cũng vẫn đag kiên trì cứu viện, sau khi phát đến trên truyền thông khẳng định sẽ cho người cảm giác không đồng dạng, mà trái lại Đổng Học Bân đâu? Đổng Học Bân cho tới bây giờ cũng không tiếp thu phỏng vấn của ký giả truyền thông, Mạnh Hàn Mai lúc vừa tới còn nghe nói Đổng Học Bân trước màn ảnh phát sóng trực tiếp toàn bộ huyện khiến cho ký giả đừng gây thêm phiền, cái này... Có thể cán bộ cơ quan đều biết rõ Trương Đông Phương là ở tác tú, mà Đổng Học Bân phỏng vấn cũng không tiếp thụ, đây là làm chuyện nghiêm túc, nhưng dân chúng thì không nhất định cho rằng như thế, ít nhất tín hiệu cho đi ra ngoài của Đổng Học Bân cũng không phải rõ ràng như vậy.
Mạnh Hàn Mai cảm thấy Đổng Học Bân vẫn là quá cố chấp. Quá cứng nhắc, lúc này thích hợp làm một chút tác tú cũng không có gì, tất cả mọi người đều làm như thế.
"Bí thư." Mạnh Hàn Mai thấp giọng nói.
"Đem ngọn đèn chiếu ra! Quay lại! Sao? Mạnh chủ nhiệm có chuyện gì?" Đổng Học Bân vừa chỉ huy vừa nghiêng đầu nhìn Mạnh Hàn Mai.
Mạnh Hàn Mai uyển chuyển nói: "Ký giả bên kia ngài có phải là..."
Đổng Học Bân nghe xong thì không chút nghĩ ngợi nói: "Không cần phải quản bọn họ, trước cứu người."
Mạnh Hàn Mai thấy khuyên không được hắn, cũng không nói cái gì nữa.
Đột nhiên. Trên núi truyền đến một âm thanh kích động nhân tâm, "Tôi nghe được âm thanh! Tôi nghe được âm thanh của đứa nhỏ! Ở trên núi!"
"Cái gì?"
"Đâu đâu?"
"Người đâu? Sao không thấy ai?"
Mọi người nhất thời loạn cả lên.
Đổng Học Bân cũng không cầm dù liền xông ra ngoài, lớn tiếng nói: "Đều yên lặng cho tôi một chút!"
Trải qua một tiếng hô lúc trước, hiện tại mọi người mỗi lần nghe được âm thanh của Đổng Học Bân, ở chỗ sâu trong lòng đều có chút run, đó là một phản xạ có điều kiện.
Bên này lập tức lặng ngắt như tờ.
Sau đó, âm thanh từ phía trên đỉnh núi truyền tới cũng càng ngày càng rõ ràng.
"Có người không?"
"Cứu chúng tôi!"
"Chúng tôi ở chỗ này!"
Đổng Học Bân liếc mắt xác định phương hướng, tuy rằng mắt thường không cách nào thấy người, nhưng âm thanh đã có thể xác định, đều là tiếng la của đứa nhỏ, "Lập tức cứu người!" Nói xong, hắn dẫn đầu đi nhanh lên núi.
Không cần Đổng Học Bân nói, nhân viên cứu hộ cũng nhanh chóng lên núi, nhân viên cứu hộ còn đang ở địa phương khác tìm kiếm cũng qua bộ đàm biết phương hướng của bọn nhỏ, đồng thời đi qua.
Rốt cục, nhóm người cứu hộ đầu tiên đã có tiếp xúc với người bị mất tích.
Đổng Học Bân và Thường Lâm bọn họ còn đang đi lên, Trương Đông Phương cùng một ít cán bộ huyện cũng miễn cưỡng đi theo, còn có một đoàn ký giả.
Bộ đàm vang lên.
"Chúng tôi tìm được người!" Người của bên kia vui sướng nói.
Đổng Học Bân vội vàng nói: "Tình huống thế nào?"
Người kia nói: "Đều rất mệt mỏi, rất nhiều người đều đi không được, chúng tôi đang cho giáo viên kiểm kê nhân số, hẳn là một người cũng không thiếu, nghe nói bọn họ trước đó là trốn ở trong một hang động tránh mưa, lạc đường, sau đó nghe một tiếng "Người đâu"của Đổng bí thư ngài hô, mới tìm theo âm thanh đến đội cứu hộ, nếu không phải có tiếng hô của ngài để cho bọn họ tìm được phương hướng, vị trí của hang chúng tôi muốn tìm thấy được ít nhất phải tới ngày mai."
Đổng Học Bân nói: "Lo cho tụi nhỏ, chúng tôi lập tức đến!"
Bộ đàm vừa đứt, Mạnh Hàn Mai thở ra một hơi, "Cảm tạ trời đất!"
"Hẳn là cảm ơn Đổng bí thư." Thường Lâm giơ ngón tay cái lên, "Một tiếng hô của Đổng bí thư... Quá lợi hại, tôi thật sự là bội phục."
Bên cạnh thật nhiều cán bộ sau khi nghe đều nở nụ cười.
Đổng Học Bân tâm tình cũng không sai, vui đùa một câu, "Con người tôi từ nhỏ đã lớn giọng."
Trương Đông Phương trong lòng chửi má nó, một tiếng hô làm bệnh tim của tôi đều nhảy ra, tên nhóc cậu đâu chỉ là giọng lớn?
Dần dần, xa xa đã có thể thấy ngọn đèn của đội cứu viện, thể lực của người phía sau càng ngày càng theo không kịp, dù sao đều là cán bộ cơ quan và suốt ngày ngồi phòng làm việc, dầm mưa lăn qua lăn lại thời gian dài như vậy, bị Đổng Học Bân dọa một lần, bây giờ còn phải leo núi, rất nhiều người do Trương Đông Phương dẫn đầu đều không chịu được, đừng nói bọn họ, rất nhiều thanh niên cũng đều mệt đến không nhẹ, đều lạc đội.
Chỉ có Đổng Học Bân một người bước đi như bay, ngay cả thở dốc cũng không có.
Tô Nham cũng theo không kịp, thở hồng hộc giơ dù, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng của Đổng Học Bân càng ngày càng xa.
Đổng Học Bân cũng không chờ bọn họ, mắt thấy phương hướng ngọn đèn càng lúc càng gần, Đổng Học Bân thẳng thắn tăng nhanh bước tiến, dưới chân như gắn lò xo vài bước đã đi được tám chín mét, nhất thời, ánh đèn pha trên một bãi đất trống ở một sườn núi lọt vào tầm mắt của Đổng Học Bân, hí mắt thích ứng một chút, sau một giây đồng hồ Đổng Học Bân thở phào nhẹ nhõm, hắn thấy được gần trăm người mất tích đang được người của đội cứu viện trợ giúp gian nan đội mưa to đi qua bên này.
"Đổng bí thư!" Nhân viên cứu hộ dẫn đầu lập tức chào đón.
Đổng Học Bân hỏi: "Người đều đủ chứ? Có ai bị thương không?"
Người nọ đáp: "Đều đủ, ngoại thương thì có một chút, là do ngã, nhưng cũng không nặng, chủ yếu là mấy người học sinh bị dầm mưa, có vài đứa sốt cao phát nóng, còn lại đều là trạng thái không được, đã bị kinh sợ."
Đổng Học Bân nói: "Đem người bệnh xuống núi, đất trơn, chú ý mặt đường và an toàn."
Gần trăm người mất tích cả người lầy lội, cũng đều không mang đồ che mưa, nhìn qua cực kỳ chật vật, hơn nữa lượng người cũng khiến cho Đổng Học Bân nhíu mày, bởi vì nhân viên cứu hộ bọn họ căn bản không đủ, không có biện pháp một dẫn một đem người xuống dưới, chỉ có thể che xung quanh trợ giúp các giáo viên và học sinh xuống núi.
Lúc này, Trương Đông Phương Mạnh Hàn Mai bọn họ cũng đều lên đây.
Vài người của đài truyền hình cũng thở hổn hển liên tục, nhưng máy quay vẫn mở liên tục, ở đây tín hiệu không truyền về được, nhưng có thể thu trực tiếp nội dung trước.
Trương Đông Phương là được hai người hầu như là dìu tới, thấy được các học sinh, biểu tình của ông ta có vẻ vô cùng kích động, đưa tay từ hai người cán bộ bên cạnh thoát ra, đi nhanh tới phía trước, "Các học sinh, để cho các con bị sợ hãi, nhanh xuống núi đi, mọi người đừng sợ, có chúng tôi đây!"
Máy quay cũng lại một lần nhắm ngay Trương Đông Phương.
Rất nhiều nữ sinh đều khóc, các nàng vẫn lo lắng, hiện tại rốt cục được tốt, nước mắt làm thế nào cũng không ngừng được.
Trương Đông Phương đi tới an ủi.
Đổng Học Bân cũng đi qua, một câu lời dư thừa cũng không có nói, hắn không an ủi học sinh, cũng không động viên giáo viên, mà là trực tiếp đưa tay, đem cây dù duy nhất trong tay mình nhét vào trong tay một người nữ sinh.
Mưa rất lớn.
Đổng Học Bân hầu như trong nháy mắt đã bị ướt cả người.
Thư ký Tô Nham nhìn thấy giật mình một cái, hoang mang xông lên che dù cho Đổng Học Bân, "Bí thư!"
Đổng Học Bân mặt không biểu tình đẩy dù của hắn ra, "Không cần để ý đến tôi, che cho đứa nhỏ xuống núi." Nói xong, nhìn về phía một người giáo viên, "Học sinh bị sốt cao đâu? Mấy người?"
Người nữ giáo viên kia nghe được xưng hô của người khác đối với Đổng Học Bân, thấy thái độ của người khác đối với hắn, làm sao không biết người trước mắt này là ai, lập tức khẩn trương nói: "Nghiêm trọng có hai em, ở bên kia."
Cô ấy dùng một ngón tay chỉ, hai học sinh một nam một nữ sắc mặt suy yếu trắng bệch xuất hiện trong tầm mắt của Đổng Học Bân, bởi vì hoàn cảnh rất kém, nhân thủ thiếu, mọi người chỉ có thể nâng lẫn nhau, cũng không thể trông cậy vào cáng cứu thương đưa người xuống, hai người học sinh đó lung lay sắp đổ, đi đường rất khổ cực.
"Tôi đã biết." Đổng Học Bân chưa nói hai lời, đi tới hai bước chen vào trong đám học sinh, hai tay vươn ra, một trái một phải trực tiếp đem hai người học sinh sốt cao kẹp ở dưới nách, giống như nhấc con gà con vậy lao ra đoàn người, bắt đầu đi xuống dưới.
Máy quay cũng lấy tới cảnh này.
Tất cả mọi người nhìn vào choáng váng, cái đệch, ngài đang xách túi nilon hả? Nhẹ nhàng như vậy??