Quyền Tài

Chương 135: Cứu hỏa viên ra trận!

Sau khi Nhận được điện thoại của Từ Yến, Đổng Học Bân thiếu chút nữa chửi con má nó.

Trong cơn giận dữ của Tưởng Cục trưởng? Chân Cục trưởng Giản trưởng phòng không có chiêu để cho ta đi cứu hỏa? Ta đi cái con mẹ hai ngươi. Các ngươi một người là lãnh đạo phản cục một người là lãnh đạo ngành các ngươi đều không có biện pháp ta sao có thể có biện pháp gì?

Tưởng Cục trưởng là ai? Đó là lãnh đạo thị cục nắm giữ tất cả quyền nhàn sự phần quốc an cục kinh thành. Nói chuyện với đại lãnh đạo đây không phải để cho ta hướng trong đống lửa xông vào sao? Đây không phải để cho ta đi chịu chết sao? Nói cho cũng là phòng thông tin đánh thân thích Tưởng Cục trưởng tại sao cũng ta nhâc lên quan hệ? Ta trêu chọc ai rồi.

“Từ Cục trưởng” Đổng Học Bân nôn nóng, thật nôn nóng: “Đây không phải phòng thông tin dẫn ra phiền toái sao?”

Từ Yến nói: “Tiếp đãi lãnh đạo, giải quyết tranh cãi, đây là chức trách công tác của phòng tổng hợp, là phạm vi công tác của cậu”.

Đổng Học Bân chóng mặt một chút: “Nhưng... nhưng tôi đi cũng không có biện pháp”.

Từ Yến cầm điện thoại lại đi xa một chút, không làm cho thanh âm mình bị bên cạnh Chân An Quốc Nghiêm Lỗi bọn họ nghe thấy: “Có kẻ làm phiền, cậu cũng đừng khiêm tốn, năng lực công tác của cậu tôi so với ai khác đều rõ ràng, Giản trưởng phòng bọn họ cùng rõ ràng, đây là những người lãnh đạo đối với cậu tín nhiệm, người khác câu còn câu không được, được rồi, Chân Cục trưởng cùng điểm danh cậu, mau tới đi, đừng lèo nhèo, chỉ cần chuyện này cậu làm được đẹp, sự tình đề bạt cậu, hai ta chuẩn bị tốt cho cậu” Từ Yến cũng cảm thấy Tiểu Đổng có chút oan, trong lòng có chút không đành, cho nên mới hứa cho hắn chỗ tốt.

Đổng Học Bân thấy chuyện không thể nghịch, đành phải vẻ mặt đau khổ nói: “... Vậy tôi đây đi ngay”.

“ừm, mang theo hai khoa viên, nhanh đến một chút, như thế này có thể phải cùng Tưởng Cục trưởng ăn cơm”.

Cúp điện thoại, nghe được khả năng có thể được để bạt Đổng Học Bân đó là một điểm ý tứ cao hứng đều không có, cao hứng? Cao hứng cái rắm. Hắn đương nhiên hiểu rõ sự tình nêu như làm thỏa đáng vấn đề phó khoa của mình khẳng định có thể giải quyết, nhưng vấn đề là...

Hắn lo liệu không ổn sao, làm sao ổn thỏa bây giờ? Không cho Tưởng Cục trưởng truy cứu trách nhiệm lãnh đạo phân cục thành tây? Khiến cho Tưởng Cục trưởng nguôi giận? Bỏ đi cái nhìn của hắn đối với phân cục thành tây? Cái này hắn có khả năng sao?

Chính mình đi nói vài lời khách sáo Tưởng Cục trưởng sẽ không tức giận? Sẽ không truy cứu trách nhiệm sao? Đây không phải vô nghĩa sao, ta nếu là thật có mặt mũi lớn như vậy, ta bây giờ còn ở trong cơ quan quốc an sao? Ta sớm đã tiến Trung ương.

Mang theo tức giận Đổng Học Bân ra khỏi văn phòng.

Thường Quyên híp híp cười: “Đổng Chủ nhiệm, tan tầm rồi?”

“Tan cái gì tầm” Đổng Học Bân buồn bực nhìn nhìn bọn họ: “Thường Quyên, để sự tình trong tay xuống, theo tôi đi ra ngoài làm việc, Phàn Vỹ, cậu cũng để chuyện lại, cùng Lý Khánh chủ nhiệm nơi đó tìm chiếc xe, nói có nhiệm vụ khẩn cấp, nhiệm vụ Chân Cục trưởng dặn dò” Đổng Học Bân biết rõ chuyện này nếu như làm không xong khẳng định phải chịu trách nhiệm lãnh đạo, cho nên hắn vẫn rất chú ý bảo vệ Đàm Lệ Mai cùng Tôn Tráng cùng hắn quan hệ khá gần, chỉ để cho Quách Phàn Vỹ cùng Thường Quyên đi theo.

Quách Phàn Vỹ vừa nghe liền biết là chuyện gì, vội đi tìm xe.

Thường Quyên cũng không có quá nhiều lo lắng, nhỏ giọng cười nói: “Đổng Chủ nhiệm, có phải là Tưởng Cục trưởng lãnh đạo cục bên kia làm không được, muốn mởi ngài cứu hoả?”

Đổng Học Bân trong lòng tự nhủ ngươi còn cười được, ta cũng sắp buồn bực chết rồi đây: “...ừm”.

Thường Quyên vuốt mông ngựa nói: “Ngài vừa ra tay khẳng định không có vấn đề”.

Đàm Lệ Mai cũng cười hì hì nói: “Đúng vậy Đổng Chủ nhiệm, theo ngài đến phân cục ba tháng, nào có vấn đề nào ngài không giải quyết được?”

Phòng tổng họp mấy người đã đối với Tiểu Đổng chủ nhiệm có một loại tín nhiệm mù quáng, dù sao làm quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Đổng Học Bân cũng lười nói chuyện, các người cái này cũng quá lạc quan đi? Cũng không nghĩ sự tình chẳng may không thành ta đây cái Phó Chủ nhiệm còn có thể an tâm ngồi? Đề bạt phó khoa phỏng chững cũng không biết năm nào tháng nào, đều hôn mê rồi, tại sao dính đến chuyện chán ghét như vậy? Chân Cục trưởng Giản trưởng phòng cũng là các ngươi không giải quyết được thì không giải quyết được bảo ta đi làm cái gì? Các ngươi thật đúng là xem ta có cái gì khó khăn đều có thể dính vào?

Không bao lâu, Quách Phàn Vỹ lái một chiếc xe cũ đứng ở cửa ra vào lầu chính.

Đổng Học Bân không yên lòng đi lên xe, Quách Phàn Vỹ rất có nhãn lực, thấy Tiểu Đổng Chủ nhiệm thoáng qua một cái, hắn vượt lên trước Thường Quyên một bước xuống xe đem cửa sau kéo ra, cùng sử dụng tay chống đỡ trên mặt khung xe, làm ra một cái động tác “cẩn thận đừng đụng đầu”, để Đổng Học Bân lên xe, sau đó đóng cửa xe mới vào phòng điều khiển, Thường Quyên thì ngồi ở trên tay lái phụ thư ký ngồi.

“Đổng Chủ nhiệm, đi chỗ nào?”

“Bệnh viên Tuyên Vũ”.

Đổng Học Bân chính mình có bao nhiêu cân lượng tự mình vẫn biết rõ, sự kiện ô long lần này lớn như vậy, hắn thật không cho là mình có thể giải quyết, nhưng công tác cần thiết vẫn phải làm, nếu không là sẽ để cho Chân Cục trưởng cùng Từ Yến lưu lại ấn tượng không tốt. Thế là Đổng Học Bân liền cùng Thường Quyên hỏi thăm một chút sự tình Tưởng Cục trưởng. Theo Thường Quyên nói, Tưởng Cục trưởng người này không có cái gì không tốt, không hút thuốc lá cũng không uống rượu, yêu thích duy nhất chính là trông hoa cỏ, thu thập một chút tranh chữ thư pháp, một lãnh đạo rất có lịch sự tao nhã. Nhưng mà, càng là người cái loại bình tĩnh hòa tường này, khôi xướng tính tình đến càng là không thể vãn hôi, khó làm.

Reng reng reng, reng reng reng, iphone4 của Đổng Học Bân vang lên, lây ra xem xét, là dãy số lạ.

“...Alo?”

“Alo, Đổng Chủ nhiệm? Tôi là Nghiêm Lỗi”.

Đổng Học Bân khóe mắt nhảy dựng, tại saodà tên này: “Là anh à, chuyện gì?”

Nghiêm Lỗi bị thái độ Đổng Học Bản đầu điện thoại bên kia khiến cho có chút thống hận, nhưng ngại lãnh đạo còn đang bên cạnh, hắn chỉ có thể cắn răng nhẫn nại nói: “Anh không cần đến bệnh viện Tuyên Vũ, trực tiếp đi nhà hàng Khang Đức trong ngõ hẻm đối diện chéo bệnh viện, những lãnh đạo sẽ đi nơi đó ăn cơm” Đổng Học Bân mới là rõ ràng vì sao là Nghiêm Lỗi gọi điện thoại cho mình, Từ Cục trưởng mặc kệ cùng chính mình quan hệ thật tốt đó cũng là lãnh đạo, gọi một cuộc điện thoại nói cho ngươi biết chuyện bảo ngươi tới đã có thể, lại gọi cuộc điện thoại thứ hai... thì có điểm quá hạ thấp, cho nên mới bảo Nghiêm Lỗi lo liệu chuyện này.

“Biết rồi” Đổng Học Bân liền cúp điện thoại, “Phàn Vỹ, đi nhà hàng Khang Đức, nhanh lên chút”.

“Vâng” Quách Phàn Vỹ khẽ đánh tay lái: “Ngài ngồi vững”.

Nhà hàng Khang Đức.

Nơi này có thể là Tưởng Cục trưởng chọn, nhà hàng có ba tầng, chưa nói tới đại thể hào hùng, nhưng trang hoàng cách điệu lại có một phen lịch sự tao nhã. Xe Đổng Học Bân đi tới cửa, xe Tưởng Cục trưởng cùng Chân Cục trưởng bọn họ còn chưa tới, Đổng Học Bân liền nương cái thời gian này vội vào bên trong cùng sảnh trước đặt một cái phòng tốt nhất, rồi cùng Quách Phàn Vỹ Thường Quyên đứng ở cửa ra vào nhà hàng đôi mắt trông chờ nhìn sang phương hướng bệnh viện Tuyên Vũ.

Mấy phút đồng hồ sau, mấy chiếc xe lục tục dừng ở cửa ra vào.

Ba người Đổng Học Bân cùng Quách Phàn Vỹ lập tức đi lên kéo cửa xe, mượn cái này, Đổng Học Bân lần đầu tiên thấy được chân dung Tưởng Cục trưởng, không, phải nói là vẻ giận dữ mới đúng, bên cạnh hắn ngồi một thanh niên tuổi cùng Đổng Học Bân không sai biệt lắm, khóe mắt bôi thuốc, trên mu bàn tay cũng dán một băng gạc nhỏ, cùng may bị thương cũng không phải nặng. Chờ sau khi hai người xuống xe, Đổng Học Bân liền cung kính nói: “Tưởng Cục trưởng, phòng đặt xong rồi, là ở...”

Tưởng Cục trưởng đoán được hắn là người phân cục thành tây, liền nhìn cũng không nhìn hắn một cái, mang theo cháu liền đi đến bên trong.

Đổng Học Bân bẽ mặt, quay đầu lại nhìn bọn người Chân Cục trưởng Từ Yến, xám xịt đi qua cùng lãnh đạo chào hỏi: “Chân Cục trưởng, Từ Cục trưởng, Giản trưởng phòng..

Chân Cục trưởng gật gật đầu: “Đi thôi” Đi theo Tưởng Cục trưởng bước nhanh vào nhà hàng.

Từ Yến vỗ vỗ bả vai Đổng Học Bân: “Tranh sĩ diện cho tôi”.

Phó trưởng phòng phòng thông tin vội vàng nói nhỏ: “Đổng Chủ nhiệm, lần này là đều xem cậu, nhất định phải cứu trợ cái đống lửa này, hôm nào lão ca mởi cậu ăn cơm”.

Đổng Học Bân thiếu chút nữa chưa hận chết hắn, ai với ngươi là lão ca lão đệ, hắn làm thế nào cửu?

Theo sát tại sau lưng Chân Cục trưởng, Nghiêm Lỗi quay đầu lại liếc mắt Đổng Học Bân, hắn ngược lại muốn nhìn một chút họ Đổng có thể có bao nhiêu bản lĩnh, vì mấy lãnh đạo đều túi nhiệm hắn như vậy? Hoàn toàn khó hiểu Đổng Học Bân hắn dựa vào cái gì?

Đại sảnh nhà hàng, Tưởng Cục trưởng có thể đối với nơi này rất quen thuộc, lúc hắn đi qua phục vụ đài đã nói câu: “Kêu ông chủ các người đem gian ‘Tĩnh’ mở ra”. Sau đó liền trên mặt thang lầu quen thuộc, đen tầng ba, về phía phải rẽ ngang, giẫm thảm đỏ theo hành lang đi đen cuối cùng một bao gian viết chữ “Tĩnh”. Cháu hắn mở cửa cho hắn, tiếp đó cháu Tưởng Cục trưởng liền khó chịu sau khi nhìn bọn người Chân Cục trưởng Giản trưởng phòng theo ở phía sau, xoay người vào bao phòng.

Bao gian chữ Tĩnh bình thường là không mở ra với bên ngoài, nhưng người phục vụ nhà hàng biết người này có thể quen ông chủ, thì không dám ngăn cản, cố ý tìm người phục vụ xinh đẹp mới tới đi bên trong chào hỏi khách khứa, nàng thì đi phòng làm việc tìm ông chủ.

Trong bao gian một mảng u tĩnh, vô luận bàn ăn cơm ghê dựa bàn tủ ăn cơm, hoa văn màu săc đều lộ ra một cổ tư vị yên tĩnh, trên tường có một bức thư pháp cực kỳ đẹp đẽ quý giá, khung khảm viền vàng, khung gỗ tựa như cũng là gỗ lim già, bên trong treo bốn chữ bút lông rồng bay phượng múa — Ninh Tình Trí Viễn. Bố cục chỉnh thể làm cho người ta nhìn rất thoải mái, cảm giác tâm tình thoáng cái liền bình tĩnh... A, bỗng chốc liền cũng không còn bình tĩnh, bình tĩnh cái gì mà bình tĩnh.

Thanh niên kia vô duyên vô cớ bị người ta bắt, hắn có thể bình tĩnh sao?

Thân thích của Tưởng Cục trưởng bị người ta đánh, hắn có thể bình tĩnh sao?

Phó trưởng phòng phòng thông tin sắp bị mất chức, hắn có thể bình tĩnh sao?

Chân Cục trưởng cùng bị truy cửu trách nhiệm, hắn có thể bình tĩnh sao?

Đổng Học Bân cũng không bình tĩnh, hắn còn không biết thế nào hoàn thành nhiệm vụ lãnh đạo dặn dò.

Người phục vụ nhìn ra ai là địa vị cao nhất trên bàn này, liền trước tiên đem thực đơn bỏ vào trước bàn Tưởng Cục trưởng ngồi ở thủ tịch, Tưởng Cục trưởng đem thực đơn khẽ đẩy, nhìn đứa cháu nói: “Tiểu Vũ, muốn ăn cái gì chính mình chọn, thương thế của cháu không tốt trước đừng ăn đồ thức ăn dị ứng”.

Thanh niên khẽ vâng, liền bắt đầu gọi món ăn.

Chờ món ăn chọn xong rồi, nước trà cùng lên, Chân Cục trưởng liền dẫn đầu giơ lên cái chén, cúi người nói: “Tiểu Vũ, sự tĩnh lan này là hiểu lầm, cũng là chúng tôi thất trách, tôi đại biểu Đảng ủy phân cục hướng về phía cậu chính thức xin lỗi, hai nhân viên cảnh sát làm bị thương cậu chúng tôi sau khi trở về sẽ nghiêm túc xử lý, nhất định cho cậu cùng gia thuộc một câu trả lời”

Bọn người Từ Yến cùng Đổng Học Bân vừa thấy Chân Cục trưởng đều nói như vậy, bọn họ cũng vội giơ lên chén trà cố ý làm ra một cái tư thái hạ thấp. Đương nhiên, Nghiêm Lỗi, Thường Quyên cùng Quách Phàn Vỹ là không có kính trà, bọn họ cả ba thì không có vào bàn, chỉ là đứng ở bên cạnh bưng trà rót nước cho những người lãnh đạo.

Cục Trường phân cục kính trà, Tiểu Vũ cho dù trong lòng tức giận cũng không thể không để cho cái mặt mũi này, cùng với bọn họ uống một ngụm. Nhưng chờ lúc Chân Cục trưởng cùng mọi người một lần nữa kính trà cho Tưởng Cục trưởng, Tưởng Cục trưởng lại một chút mặt mũi cũng không cho, tay liền cái chén đều không đụng. Tất cả mọi người đã nhìn ra, Tiểu Vũ bên kia không sao, dù sao thương không nặng, giờ đây mấu chốt vẫn là thái độ của Tưởng Cục trưởng.

Không khí lâm vào khó xử, đã lâu cũng không có người nói chuyện.

Thẳng đển bọn người Chân Cục trưởng Giản trưởng phòng lại một lần kiên trì đi kính trà, Tưởng Cục trưởng mới vô nhẹ nhẹ đập bàn ăn: “Đừng làm cái vô dụng này, xử phạt hai nhân viên cảnh sát đánh người thì xong rồi? Hả!? Các người có cần thận nghĩ lại qua không? Lần này vấn đề đến tột cùng ra ở nơi nào? Lần này trách nhiệm đến tột cũng là ai?”

“Tưởng Cục trưởng...” Bọn người Chân An Quốc trong lòng phát lạnh, đây là muốn truy cứu trách nhiệm lãnh đạo bên mình?

“Tôi tại quốc an làm công tác hơn nửa cuộc đời, tại sao đến đến, thân thích chính mình còn để cho người của mình bắt lại? Bị đánh cho? Hả? Các người nói cho tôi biết cái này gọi là chuyện gì? Gọi là chuyện gì?”

Cộc cộc cộc, người phục vụ gõ cửa vào, đem cái khay món ăn đặt tới trên bàn cơm.

Có người ngoài ở đây, Tưởng Cục trưởng sẽ không quát tháo bọn họ nữa, bưng chén lên nhâp một ngụm trà, dư quang đột nhiên chú ý tới bức thư pháp trên tường, chỉ thấy chân mày nhíu lại của hắn bỗng nhiên giật một cái, cau càng chặt hơn: “Phục vụ viên đem chữ tháo đi”.

Tháo chữ? Có ý tứ gì? Đổng Học Bân cùng bọn người Chân An Quốc Từ Yến đều là ngân ngơ.

Người phục vụ ngân ra, nàng thời gian đến không lâu, nhưng mà biết cái bức chữ này là ông chủ rất yêu mến rất bảo bối, tháo xuống? Người phục vụ nào dám, nàng đụng cũng không dám đụng: “Tiên sinh, đây là trang sức, cái này...” Thấy Tưởng Cục trưởng trừng mắt nhìn mình, người phục vụ vội nói: “Ồng chủ của chúng tôi đi ra ngoài làm việc, lập tức sẽ trở lại, bằng không chờ ông chủ trở về ngài nói với ông ấy? Tôi thật không làm chủ được”.

Chân An Quốc Từ Yến mấy người nhìn bức chữ liền hiểu, mọi người chưa nói tới hiểu, nhưng mà có thể nhìn ra thư pháp rất bình thường, không có lạc khoản, không có thứ gì, giống như bên ngoài mua trên sạp nhỏ vậy, xác thực lên không được đài lớn, Tưởng Cục trưởng một mực là ưa thích cất chửa thi họa, đối với cái này rất có nghiên cứu, nhất định là cái này bức chữ viết quá kém không vào được mắt Tưởng Cục trưởng, thêm vào Tưởng Cục trưởng đang tức giận tại sự tình cháu bị đánh, liền càng không có tâm tình đang lúc dùng cơm nhìn một bức thư pháp cực kì tệ, hơn nữa một bức thư pháp bình thường lại giả vờ được xa hoa như vậy, cũng quá không có phẩm vị rồi.

Nghĩ tới đây, Nghiêm Lỗi liền trừng mắt lên rồi, đối với người phục vụ nói: “Bảo ngươi dỡ thì ngươi nhanh đi dỡ đi”

Người phục vụ bị bọn họ mấy người không nói đạo lý khiến cho có phần bực mình, “Cái chữ này không phải rất tốt sao?”

Đổng Học Bân đang lo không có cơ hội cùng Tượng Cục trưởng đáp lên lời nói, thấy huống này, sao có thể để cho Nghiêm Lỗi vượt lên trước, hắn một cái bước dài liền đi lên: “Cái chữ này khá tốt? Đừng nói Tưởng Cục trưởng chúng ta là hành gia, ngay cả ta đều nhìn ra được cái chữ này lệch ra bảy uốn éo tám, còn Ninh Tĩnh Trí Viên? Cái chữ nàỵ có một chút ý tứ sự yên lặng? Ngươi xem hạ bút, lệch ra đi đến nơi nào, lại nhìn trên mặt chữ ổn, đều không sắp xếp hợp lý”

Đổng Học Bân mượn cơ hội đề cao Tưởng Cục trưởng, “Đừng tường rằng không có người biết hàng, Tưởng Cục trưởng chúng ta chính là nghiên cứu cái này, Tưởng cục nói không được vậy nhất định là không được, đem đi đi, đi bao gian khác, đừng cùng chò này chướng mắt”.

Từ Yến cùng Phó trưởng phòng phòng thông tin khè gật đầu, Tiểu Đổng Chủ nhiệm phản ứng vẫn rất nhanh, nếu như có thể mượn cái này hòa hoàn một chút không khí, chuyện này có lẽ còn có cơ chuyên.

Người phục vụ nói: “Nếu không thì... nếu không thì chờ ông chủ chúng ta trở về đi, các vị chờ một chút”.

Tưởng Cục trưởng không biết tại sao, đột nhiên nổi giận: “Không nghe thấy lời tôi so?”

Chân An Quốc cũng rất tức giận, trong lòng tự nhủ người phục vụ này mới tới à? Tại sao không có ánh mắt như vậy?

Nghiêm Lỗi thấy Tưởng Cục trưởng phát hỏa, liền lập tức vươn tay qua muốn đem chữ tháo xuống.

Đổng Học Bân rất tinh, cái loại cơ hội biểu hiện tại trước mặt lãnh đạo này hắn sao có thể tặng cho người khác, vượt lên trước một bước vươn tay, trực tiếp đem chữ tháo đưa tới tay, sau đó rời phòng liền ném tới trong hành lang, sau khi một lần nữa trở lại phòng, Đổng Học Bân thấy bộ dáng Tưởng Cục trưởng như trước lửa giận ba trượng, liền cùng hắn nói: “Tưởng Cục trưởng, ngài xin bớt giận, chữ tôi cho bên ngoài rồi, xác thực là viết quá kém, cũng không biết ông chủ bọn họ nghĩ như thế nào lại muốn treo ở đây, đây không phải ảnh hưởng lòng muốn ăn sao?”

Không có được cơ hội biểu hiện Nghiêm Lỗi lạnh lùng liếc qua Đổng Học Bân, thầm nghĩ tên này ra tay vẫn rất nhanh.

Đổng Học Bân cũng cảm thấy chính mình lo liệu rất đẹp, mọi người như vậy cùng chung mối thù khẽ hô, cũng không khí cứng ngắc giữa Tưởng Cục trưởng khẳng định chiêm được hòa hoăn, nói nữa liền dễ dàng. Chân An Quốc cùng Từ Yến Giản trưởng phòng mấy người cũng là nghi như vậy, hãy nhìn xem sắc mặt Tưởng Cục trưởng...

Ồ, chẳng những không có chuyển biến tốt đẹp, tại sao giống như giận quá? Ngay cả Chân An Quốc nhìn qua cũng không rõ ràng là chuyện gì xảy ra, một bức chữ mà thôi, cho dù viết nêu không tốt, cũng không trở thành tức giận như vậy chứ? Chẳng lẽ Tưởng Cục trưởng đối với thư pháp nhiệt tình yêu thương đã đển tình trạng làm cho người giận sôi? Không được phép người viêt không tốt?

Mấy người đang buồn bực.

Đúng lúc này, cửa phòng mở, một người trung niên ôm bức chữ lo lắng vào phòng, xem bộ dáng là ông chủ nhà hàng.

Đổng Học Bân nhìn liền buồn bực: “Ta nói các người có ý tứ gì? Không biết khách hàng là Thượng Đế sao? Tại sao lại đem chữ cầm lại đến đây? Cố tình chán ghét người có phải không? Cô tĩnh không cho chúng ta ăn cơm có phải không?”

“Đủ rồi” Tưởng Cục trưởng lại có thể rầm một tiếng vỗ cái bàn.

Ông chủ nhà hàng chưa từng thấy qua vẻ mặt Tưởng Cục trưởng như vậy, lập tức bị dọa, cho rằng Tưởng Cục trưởng là đối với sự tình chính mình đem chữ treo ở phòng làm khó dễ, cuống quít không lựa lời nói nói: “Tưởng Cục trưởng, chữ ngài vốn là đặt ở phòng làm việc của tôi, nhưng nơi đó vừa vặn vừa lắp đặt thiết bị, tôi sợ làm dơ chữ mới cầm đến bao gian, tôi, tôi đây liền cầm trở về, cái này lấy về”.

Cái gì? Ngươi nói cái gì?

Tất cả mọi người phân cục thành tây đều hít vào một ngụm khí lạnh

Chữ ngài? Cái chữ này là Tưởng Cục trưởng viết? Là Tưởng Cục trưởng tặng ngươi? Ta X không phải đâu? Thật sự là Tưởng Cục trưởng viết?

Ai cũng không ngờ rằng sự tình vậy mà lại thành cái dạng này.

Đổng Học Bân mặt đều tái rồi, ĐxxCM, không mang theo chơi người như vậy chứ, tại sao chữ thành Tưởng Cục trưởng viết? Vậy hắn sao lại để cho người ta đem chữ chính hắn lấy đi? Đổng Học Bân cùng bọn người Chân An Quốc lúc này mới cân nhắc tới, nhất định là Tưởng Cục trưởng không thích chữ hắn bị người xoi mới, cho nên ngay từ đầu liền không để cho lão bản kia treo ở nơi có nhiều công chúng, thể là lúc này xem xét chữ ở trong bao gian, Tưởng Cục trưởng dĩ nhiên tức giận, đương nhiên muốn cho đối phương đem chữ tháo đi, đương nhiên vừa nghe đến Đổng Học Bân đem chữ phê được cái gì cũng sai liền tức giận vỗ cái bàn.

Chọc vào họa lớn rồi.

Đổng Học Bân lúc này tâm tư đâm đầu vào tường cũng đều có, vừa rồi chính mình có thể nói chữ này chán ghét khó coi lệch ra bảy uốn éo tám. Đây không phải trước mặt mọi người đang mắng Tưởng Cục trưởng sao? Đây không phải trước mặt mọi người vang vang đánh vào mặt Tưởng Cục trưởng sao? Ván là loại trái một cái tát phải một cái tát tới tới lui lui kia đánh mặt đánh quá ác rồi.

Đúng rồi.

Còn có đường sống vãn hồi.

Trong nháy mắt, Đổng Học Bân tinh thần đại chấn.

Những ngày này tông công tích góp từng tí một bốn lần, Đỏng Học Bân thoáng cái dùng xong ba lượt.

Thời gian rút lui.

Tràng cảnh liền tục đột biến ba lượt.

Thứ đầu tiên đập vào mắt gì đó là chén trà, trên mặt bốc hơi nóng hôi, ánh mắt Đổng Học Bân trái phải nhanh chóng quét qua, muốn xác định chính mình rút lui tại cái đoạn thời gian nào, nói không chững hắn còn có thể lùi lại một lần, chỉ thấy bọn người Từ Yến Chân An Quốc Giản trưởng phòng tất cả đều cũng giống như mình nửa cúi đầu, nhìn chén trà hoặc là khắn trải bàn ăn trước mặt, bên tai là thanh âm Tưởng Cục trưởng tức giận quát mắng: “Tôi tại quốc an làm công tác hơn nửa cuộc đời, tại sao đến đến, thân thích chính mình còn bị người mình bắt lại? Bị đánh cho? Hả? Các người nói cho tôi biết cái này gọi là chuyện gì? Gọi là chuyện gì?”

Thời gian lùi vừa vặn trả lại cho chính mình lưu lại một chút dư dả.

Cộc cộc cộc, tiếng đập cửa vang lên, tiến đến là người phục vụ đưa món ăn kia: “...Tùng nhân ngọc mê của ngài xong rồi”.

Tưởng Cục trưởng thở dốc một tiếng, nâng chén trà lên uống một ngụm, sau đó ánh măt đột nhiên rơi đến trên tường, chân mày cau mạnh lại: “Phục vụ viên đem chữ tháo xuống”.

Bọn người Chân An Quốc Từ Yến Phó trưởng phòng phòng thông tin đều là khẽ giật mình.

Người phục vụ a một tiếng, vẻ mặt khó xử nói: “Tiên sinh, đây là trang trí, cái này... ông chủ của chúng tôi đi ra ngoài làm việc, lập tức sẽ trở lại, bằng không chờ ông chủ trở về ngài nói với ông ấy? Tỏi thật không lầm chủ được”.

Vừa nghe Tưởng Cục trưởng có lệnh, Nghiêm Lỗi liền đi lên: “Bảo ngươi tháo ngươi thì mau tháo cầm đi”.

Người phụơ vụ có chút bực mình: “Cái chữ này không phải rất tốt sao?”

Nghiêm Lỗi trầm mặt nói: “Không thấy Tưởng Cục trưởng chúng ta không vui sao? Mau tháo đi”.

Bởi vì Đổng Học Bân tại này lúc không có chen lời nói nữa, cho nên trên chút thời gian lúc này lời nói thời gian cùng tràng diện đã khác rồi.

“Nếu không mấy vị trước tiên chờ chút, ông chủ chúng ta... ”

Tưởng Cục trưởng nhìn chằm chằm vào con mắt người phục vụ nói: “Không nghe thấy lời tôi nói sao?

Lập tức tháo. Ông chủ của các người nếu có ý kiến bảo hắn tới tìm tôi”.

Phục vụ viên cũng buồn bực, trong lòng tự nhủ đám người này quá không nói đạo lý, đây không phải khi dễ người sao? Một bức chữ còn e ngại các ngươi ăn cơm à?

Tưởng Cục trưởng thấy nàng vẫn không động đậy, quay đầu liền nhìn về phía mấy người phán cục thành tây: “Dỡ chữ”.

Bọn người Chân An Quốc, Từ Yến, Giản trưởng phòng cũng nhìn ra cái chữ này xác thực không được gì, một chút khí tức nghệ thuật đều không có, Chân An Quốc liền đối với Nghiêm Lôi dùng cái ánh măt. Nghiêm Lôi mong còn không được biểu hiện tại trước mặt Tưởng Cục trưởng, sải bước địa đi qua, đưa tay muốn dỡ chữ.

Nhưng mà vừa lúc đó, Tiểu Đổng Chủ nhiệm đã sắp bị người quên đi rốt cục nói chuyện, hơn nữa vừa nói chính là câu long trời lờ đất:..Tưởng Cục trưởng, cái chữ này không thể dỡ”.

Cái gì?

Ai cũng không ngờ tới Tiểu Đổng Chủ nhiệm lại có thể sẽ nói ra loại lời này.

Chân An Quốc sửng sốt, Giản trưởng phòng sửng sốt, Nghiêm Lỗi sửng sốt, Tiểu Vũ sửng sốt, Tưởng Cục trưởng cũng sửng sốt.

Không thể dỡ? Tiểu Đổng Chủ nhiệm nói cái chữ không thể tháo này? Thường Quyên cùng Quách Phàn Vỹ ngạc nhiên liếc nhau.

Tưởng Cục trưởng sau khi qua sừng sờ liền nhất thời nổi giận, không thể dỡ? Ta lệnh cho ngươi không châp hành? Ngươi là lãnh đạo hay ta là lãnh đạo hả.

Từ Yến biển sắc nói: “Tiểu Đổng nói cái gì đó”.

Đổng Học Bân đưa tay chặn ánh mắt Tưởng Cục trưởng bên kia, sau đó vội vàng đối với bọn người Từ Yến nháy mắt, nhưng ai cũng không để ý tới.

Phó trưởng phòng phòng thông tin đã sớm trợn tròn mắt, hắn là ngóng trông Tiểu Đổng tới cứu hỏa, tại sao ngươi chẳng những không cứu hỏa, ngược lại còn lửa cháy đổ thêm dầu đến đây? Tưởng Cục trưởng cũng phiên chán đến tình trạng nhìn cái bức chữ này liền ăn cơm không xong ngươi nói cái chữ này viết được có sai khác nhiều?

Nhưng ngươi lại không cho tháo xuống? Ngươi có ý tứ gì? Cố tình không cho Tưởng Cục trưởng ăn cơm ngon? Cố tình cầm cái chữ này chán ghét Tưởng Cục trưởng? Phó trưởng phòng phòng thông tin vội vàng lớn tiếng nói: “Tiểu Đổng, chú ý trường hợp, đừng nói ẩu”.

Nghiêm Lỗi tương tự có chút không thể tin được lỗ tai chính mình, cảm giấc mình có nghe lầm hay không? Hắn muốn làm gì?

Nhưng càng làm cho mọi người kinh ngạc còn đang đằng sau.

Đổng Học Bân lại chỉ chỉ bức chữ nói: “Tưởng Cục trưởng, tôi có thể thay cái bức họa này cầu tĩnh hay không? Từ khi tôi vào phòng đầu tiên nhìn thấy cái bức chữ này, cái loại cảm giác này quả thực không có cách nào hình dung, cực kỳ tốt, Ninh Tình Trí Viễn, vừng vàng yên tình tâm tính, không là tạp niệm gì, tình tư tỉnh lại, mới có thể thực hiện mục tiêu xa hơn, chẳng những có thâm ý, hơn nữa nhìn chữ... tuyệt đối là ra từ trong tay danh gia”.

Các vị phân cục thành tây toàn bộ trừng con mắt, Tiểu Đổng Chủ nhiệm nói gì? Cái chữ này tốt? Tốt cái rắm! Tốt cái rắm rõ ràng chính là bức binh thường chắng qua chữ bút lông một chút ý nhị cùng nội hàm đều không có. Cái loại chữ này cũng coi như tốt?

Tưởng Cục trưởng kinh ngạc.

Chân An Quốc thấy Tưởng Cục trưởng cùng tức giận choáng váng, trong lòng cái giận này, không khỏi nghiêng đầu liếc một cái Từ Yến, Từ Yến à Từ Yến, đây là đội viên cứu hỏa cô thôi phòng đến trời sao?

Nhìn thấy ánh mắt Chân Cục trưởng, Từ Yến mặt cũng tức trắng không còn chút máu, nhưng một giây đồng hồ sau, nàng liền lại nhận được Đổng Học Bân ba cái nháy mắt gấp gáp, cùng tương tự vừa rồi, giống như là ám chỉ cái gì. Từ Yến ngẩn ra, nhìn xem Đổng Học Bân, đã nghĩ đến Tiểu Đổng Chủ nhiệm hắn không phải là người không có thói quen như vậy, bên trong chẳng lẽ có cái gì?

Từ Yến trong lòng vẫn là tin tưởng Tiểu Đổng, quát tháo đến bên miệng lại thoáng cái nuốt trở vào. Bình tĩnh tinh thần, thừa dịp mọi người chú ý đều rất tản, Từ Yến liền lặng lẽ hạ giọng đối với Chân An Quốc bên cạnh nói: “Chân Cục trưởng, chúng ta đã gọi Tiểu Đổng tới cứu hỏa, tôi xem... ở đây vẫn giao cho Tiểu Đổng đi”.

Chân An Quốc kinh ngạc đưa mắt nhìn Từ Yến, giao cho hắn? Giao cho hắn còn không lộn xộn sao? Cái này gọi là cứu hỏa sao? Cái này gọi là châm lửa.

Từ Yến đau khổ cười: “Tôi tin tưởng Tiểu Đổng sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời này”.

Chân An Quốc nhíu mày, không ngờ tại dưới loại tình hình này, Từ Yến lại còn tin tưởng Đổng Học Bân như vậy.

Nghiêm Lỗi nhưng không có nhận được Đổng Học Bân ám chỉ, hắn trừng mắt nhìn Đổng Học Bân nói: “Tưởng Cục trưởng là hành gia, cậu không hiểu không nên nói lung tung”.

“Nghiêm Thư ký, là anh không hiểu” Đổng Học Bân mượn cơ hội xử ác hắn một chút, y nguyên làm theo ý mình nói: “Tưởng Cục trưởng, cái bức chữ này mặc dù không có lạc khoản, nhưng tôi dám khẳng định nó nhất định là tác phàm vị đại sư nào đó, hơn nữa là đại sư hạng nhất giới thư pháp, ngài xem cái đâu bút lông kia tiêu sái cỡ nào, ngài xem cái ngừng ngắt kia phiêu dật cỡ nào, đây quả thực... quả thực không cách nào dùng ngôn ngừ hình dung, thật tốt, thật khéo, rất có ý cảnh, một bức tác phẩm cấp đại sư như vậy, một bức chữ làm cho người ta kinh diễm như vậy, tôi cảm thấy được tôi làm một người nhiệt tình yêu thương thư pháp, hẳn là cho nó tôn trọng cùng kính ý lớn nhất, ừm, cho nên tôi mới cả gan mạo phạm, xin ngài thứ lỗi”

Thật ra Đổng Học Bân hiểu thư pháp cái rắm chó, ngươi giờ đây cho hắn cây bút lông hắn đều cầm không ổn, cái kẻ yêu thích thư pháp hàng đầu gì kia càng vô nghĩa.

Nghiêm Lỗi trong đầu liền một cái ý nghĩ, họ Đổng tên này điên rồi tuyệt đối điên rồi.

Nghe vậy, Tưởng Cục trưởng trầm mặt nhìn con mắt Đổng Học Bân: “Đại sư thư pháp?”

Đổng Học Bân đáp: “Cá nhân tôi cho là tác phẩm của Điền đại sư”.

Tưởng Cục trưởng bật cười một tiếng, cũng nhìn không ra là cười lạnh hay là cái gì.

Thường Quyên cùng sắp gấp muốn chết, Tiểu Đổng Chủ nhiệm ngươi đều nói cái gì nhanh đừng nói nữa không thay Tưởng Cục trưởng đều cái vẻ mặt này sao?

Quách Phàn Vỹ cùng gấp vội vàng nháy mịt ra dấu cho Đổng Học Bân, hắn không rõ hôm nay Đổng Chủ nhiệm là làm sao vậy? Cũng chưa uống rượu? Làm sao lại bắt được cái phá chữ phá họa này khoa trương lên như vậy? Cái này có cái ý nghĩ gì? Hơn nữa cái chữ này nếu đẹp mắt cũng đúng nhưng cũng không quá tốt.

Lúc này, cừa phòng mở, tiến đến là ông chủ nhà hàng.

Ông chủ thấy không khí trong phòng quỷ dị như thế, sửng sốt một chút: “Tưởng Cục trưởng ngài đã tới? Còn cần chút gì không? Tôi đưa tới cho ngài” Hắn còn không biết sự tình Tưởng Cục trưởng muốn dở chữ.

Đổng Học Bân nhìn hắn, lập tức nôn nóng hò hét một phát bắt được tay ông chủ: “Ngài là ông chủ chỗ này?”

Ông chủ hơi ngan ra: “Là tôi”.

“Ai ui, ông đã tới rồi” Đổng Học Bân nhanh chóng đối với hắn chi chi chữ trên tường: “Cái bức chữ này rốt cuộc là bút mực của vị danh gia đại sư nào? Có phải là Điền đại sư?”

Ông chủ ngây ngốc, dư quang quét xuống Tưởng Cục trưởng bên kia, cười khổ nói: “Không phải”.

Đổng Học Bân vẻ mặt không tin liếc hắn: “Ta nói ông chủ, ông đây không đúng rồi, là Điền đại sư chính là Điền đại sư, ông gạt chúng tôi làm gì, chúng tôi lại không ăn trộm chữ của ông, mọi người cùng nhau học tập tham khảo, ông sẽ không có ý tứ như vậy chứ”.

Ông chủ nói: “Thật không phải, là tôi cùng... một vị quý nhân nơi đó cầu đến”

Đổng Học Bân lại là một cái ai ui: “Không phải Điền đại sư chứ? Không thể không thể” Dừng một chút, Đổng Học Bân thần thái bay bống nói: “Ông chủ, tôi đối với cái bức chữ này lại là yêu mến muốn chết, có thể đem chữ để cho tôi mời về nhà hay không? Bao nhiêu tiền ông cứ cho cái giá”.

“Ôi, cái này lại không để được, nếu như không phải phòng làm việc của tôi lắp đặt thiết bị, cái bức chữ này tôi cũng sẽ không đặt ở bao gian, tôi còn chuẩn bị treo ở trong văn phòng học tập tìm hiểu”.

Đổng Học Bân tặc lười một cái: “Đúng đúng đúng, chữ tốt như vậy nói tiền thì tục rồi, không phải tiền có thể cân nhắc... Ông chủ kia, ngài chịu vất vả có thể cùng cầu một bức đến cho tôi hay không?”

Chóng mặt Thường Quyên cùng Quách Phàn Vỹ tựa như đã nhìn thấy Tiểu Đổng Chủ nhiệm bị xử phạt mất chức.

Chân An Quốc thật sự có phần nghe không nổi nữa, cái này là cái gì vậy, hắn nhìn nhìn Từ Yến, trong lòng tự nhủ cô bây giờ còn cho rằng Tiểu Đổng không phải trúng gió gió?

Từ Yến bất đắc dĩ thở dài, nàng cũng không hiểu Tiểu Đổng đây là diễn cái gì, làm sao đối với cái bức phá chữ này cảm thấy hứng thú như vậy?

Đền lúc này, lãnh đạo phán cục thành tây nếu lại không có người đứng ra nói chuyện nữa, vấn đề có thể to lắm, thế là Chân An Quôc vội vàng vẻ mặt áy náy nói: “Tưởng Cục trưởng, thật sự thật có lỗi, tên Tiểu Đổng này là nhân viên công vụ mới vào trong cục chúng tôi, không quá biết nói chuyện” Sau đó bình tĩnh gương mặt đối với Đổng Học Bân nói: “Ngồi trở lại”.

Phó trưởng phòng phòng thông tin đã tuyệt vọng, Tiểu Đổng Chủ nhiệm náo loạn như vậy, Tưởng Cục trưởng khẳng định bị tức điên rồi, quan của mình xem như giừ không được, Tiểu Đổng Chủ nhiệm, ngươi làm gì vậy ngươi.

Bọn người Giản trưởng phòng cùng tất cả đều là một cái ý nghĩ, cái này toàn bộ xong rồi, ai có thể gánh chịu nôi tức giận của Tưởng Cục trưởng?

Nghiêm Lỗi vì Chân Cục trưởng lo lắng đồng thời cũng có chút cười trên tai họa người khác, lúc này Đổng Học Bân xong đời, cái gì chữ của Điền đại sư? Cái này cũng chính là tùy tiện một kẻ yêu thích thư pháp có thể viết ra, thư pháp bình thường căn bản lên không được mặt bàn, Tưởng Cục trưởng đều đã nhìn ra, tốt sao, ngươi còn cứ phải cùng Tưởng Cục trưởng khiêu chiến? Ngươi có bệnh à.

Nhưng sau hai giây đồng hồ, một màn khiến cho mọi người trợn mắt há hốc mồm xuất hiện.

Vốn mặt âm nghiêm Tưởng Cục trưởng lại có thể có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, nâng chén trà nhấp nước: “... Ai nói đồng chí Tiểu Đổng này không biết nói chuyện? Ha ha ha, tôi thấy, hắn so với tất cả mọi người các người đều biết nói chuyện hơn”.

Bọn người Chân Cục trưởng Từ Cục trưởng tập thể ngẩn ra, có ý tứ gì?

Tưởng Cục trưởng cười nhìn Đổng Học Bân một cái: “Tiểu đồng chí, cậu nói cậu là kẻ yêu thích thư pháp? Cậu nói cái bức chữ này là Điền đại sư? Ha ha, nhãn lực cậu vẫn phải rèn luyện nhiều” Ngó ngó ông chủ nhà hàng cười khổ một cái, Tưởng Cục trưởng ngừ xuất kinh người nói: “Cái này không phải cái gì bức chữ của Điền đại sư? Cái bức chữ này là tôi mấy năm trước tùy tiện viết, lão Trịnh lúc ấy thấy được, không phải nói muốn mời về cái gì học tập nghiên cứu, tôi còn ném cho hắn, không ngờ được còn trang hoàng sạch sẽ lên, ha ha”.

Lần này, không chi bọn người Chân An Quốc cùng Từ Yến, liền Tiểu Vũ cháu Tưởng Cục trưởng đều trợn tròn mắt.

Ngài viết?

Cái chữ này là ngài viết?

Mọi người cho là mình nghe lầm, nhưng sau khi nhìn đến vẻ mặt cười yếu ớt của ông chủ nhà hàng cùng Tưởng Cục trưởng, thì không có một người nào nói được gì nữa. Trong tích tắc, mọi người hô thoáng cái tất cả đều nhìn về phía Tiểu Đổng Chủ nhiệm, hoàn toàn không có cách nào khác hình dung cảm thụ giờ phút này của bọn họ, giống như đã gặp quỷ.

Từ Yến hít vào một ngụm khí lạnh, giờ đây mới hiểu được Tiểu Đổng vì sao nháy mắt ra dấu cho mình. Hắn biết cái chữ treo này là của Tưởng Cục trưởng mà vô cái mông ngựa.

Đổng Học Bân làm bộ không thể tưởng tượng nôi nói: “Tưởng Cục trưởng, không thể nào? Thật sự là chữ ngài?”

Tưởng Cục trưởng ha ha cười.

Ông chủ nhà hàng nói: “Chữ Tưởng Cục trưởng so với Điền đại sư không kém bao nhiêu”.

“Nào là vấn đề kém bao nhiêu” Đổng Học Bân trừng mắt như hạt châu nói: “Quả thực là lực lượng ngang nhau. Nếu không có ông nói cho tôi biết, tôi cũng không nhận ra”.

Nghiêm Lỗi suýt nữa mắng to, lực lượng ngang nhau cái rắm.

Lại có món ăn lên bàn.

Tưởng Cục trưởng vẫy tay: “Được rồi được rồi, đến đây, ngồi xuống ăn cơm đi”.

Đổng Học Bân lại không ngồi: “Tưởng Cục trưởng, tôi cũng không dám ngồi, ai ui, ngài xem tôi đây há mồm, vừa rồi tôi là thật cho rằng bức chữ là bút mực của Điền đại sư hoặc đại sư khác, tôi đối với thư pháp nhiệt tình đặc biệt cao, Điền đại sư trong lòng tôi địa vị đó là rất cao, cho nên mới kích động như vậy, mới... Tưởng Cục trưởng, tôi sai rồi”.

Tưởng Cục trưởng khoát khoát tay: “Không ngại được, ngồi đi” Bị chuyện này đánh xóa, phẫn nộ cháu bị thương cũng tiêu tán hơn phân nửa.

Đổng Học Bân liền nơm nớp lo sợ ngồi xuống.

Sự tình cái bức chữ này là bút mực của Tưởng Cục trưởng chỉ có ông chủ nhà hàng một mình biết được, tại Tưởng Cục trưởng nhìn đến Đổng Học Bân đương nhiên không có khả năng có thể sớm biết, cho nên thật sự đem hắn trở thành một kẻ cuồng nhiệt thư pháp vừa tốt nghiệp đại học, trên chính trị vẫn không thành thục, đối với thư pháp lại nhiệt tĩnh yêu thương như vậy, thế là vì bảo vệ tôn nghiêm thư pháp mới chông đối chính mình? Ưm, cái tôn nghiêm này bảo vệ tốt, cái chống đối người này rất thoải mái, đem chữ mình trở thành bức chữ của Điền đại sư? Cái này có thể so sánh một ngàn một vạn câu ca ngợi đều có tác dụng đều tốt hơn: “Tiểu Đổng, giờ đây người trẻ tuổi như cậu nhiệt tình yêu thương thư pháp như vậy, thật sự là không nhiều”.

Nghe xong lời này, Quách Phàn Vỹ cùng Thường Quyên suýt nữa ngã xuống đất ngất đi.

Tiểu Đổng Chủ nhiệm nhiệt tình yêu thương thư pháp? Ta thấy hắn nhiệt tình yêu thương cái rắm.

Tưởng Cục trưởng chưa bao giờ cùng Tiểu Đổng Chủ nhiệm tiếp xúc qua, đương nhiên tuyệt không hiểu hắn. Nhưng Quách Phàn Vỹ cùng Thường Quyên cũng biết Tiểu Đổng Chủ nhiệm môi ngày làm gì, đừng nói bút lông thư pháp, Tiểu Đổng Chủ nhiệm ngay cả dùng bút bi viết chữ đều rất ít, tất cả đều là dựa vào máy tính đánh chữ, hơn nữa Quách Phàn Vỹ biết, thành tích ngữ văn của Tiểu Đổng Chủ nhiêm có khả năng không tốt lắm,mỗi lần trong bài phát biểu viết tay của hắn lỗi chính tả đều đặc biệt nhiều, là loại thời gian dài dùng máy tính cầm bút quên chữ, hơn nữa chữ viết của Tiểu Đổng Chủ nhiệm... thật sự là rất khó nhìn, so với chữ Quách Phàn Vỹ còn muốn kém hơn.

Tiểu Đổng Chủ nhiệm như vậy hắn có thể nhiệt tình yêu thưong thư pháp sao?

Thậm chí chuyện hắn đã từng viết qua bút lông hay không cũng là vấn đề.

Quách Phàn Vỹ dám khẳng định, Tiểu Đổng Chủ nhiệm khẳng định sớm biết cái chữ này là Tưởng Cục trưởng, bằng không hắn sẽ không làm sự tình khác người như vậy, cũng sẽ không nói chính hắn nhiệt tình yêu thương cái gì thư pháp. Nhưng mà... ngay cả loại người như Chân Cục trưởng làm qua trinh sát hình sự không thấy ra, Tiểu Đổng Chủ nhiệm làm sao biết chữ là của Tưởng Cục trưởng? Nhưng lại có thể một trăm phần trăm khẳng định? Điều đó không có khả năng. Tiểu Đổng Chủ nhiệm không phải mới lần đầu tiên tới nơi đây sao?

Quách Phàn Vỹ nghĩ mãi không rõ, ai cũng nghĩ mãi không rõ.

Bên kia, Đổng Học Bân cảm thấy thời cơ chín muồi, liền rèn sắt khi còn nóng bưng chén lên: “Tưởng Cục trưởng, phán cục chúng tôi làm phiền gia thuộc của ngài như vậy, ta vừa rồi lại mạo phạm như vậy, cái này... cái này... tôi tự phạt ba chén, tự phạt ba chén” Lẽ ra nơi này là không tới phiên Đổng Học Bân một mình phạt chén, nhưng huống đặc thù đối đãi đặc thù.

Chuyện đứa cháu lại bị nhắc tới, Tưởng Cục trưởng liền nhíu mày, không bao lâu, hắn nhìn về phía bọn người Chân Cục trưởng, tâm tình không sao khoát khoát tay: “Coi như hết coi như hết, sau này phải ngăn chặn loại sự kiện này một lần nữa xảy ra, hiểu chưa? Được rồi, ăn cơm đi” Ý tứ Tưởng Cục trưởng lại rất rõ ràng, chuyện này dừng ở đây, hắn sẽ không lại tiếp tục hướng lên tìm người truy cứu trách nhiệm.

Giải quyết rồi.

Một cái vấn đề to lớn cứ như vậy được giải quyết.

Mọi người sống sót sau tai nạn nhìn lẫn nhau, cuối cùng ngơ ngác nhìn về phía Đổng Học Bân, rất nhiêu người đã nói không ra lời.

Ai có thể nghĩ đến một bức phá chữ tùy tùy tiện tiện treo ở trong bao sương vậy mà lại là của Tưởng Cục trưởng?

Tiểu Đổng Chủ nhiệm.

Lại là Tiểu Đổng Chủ nhiệm hắn.

Quách Phàn Vỹ cùng Thường Quyên quả thực cùng sắp bội phục đến chết Tiểu Đổng Chủ nhiệm rồi, chuyện này lo liệu quá đẹp, chuyện này lo liệu quá trâu bò rồi.

Giản trưởng phòng dùng sức vỗ lên ót chính mình, chính mình một đám người vừa xin lỗi vừa cười làm lãnh ríu ra ríu rít nửa ngày Tưởng Cục trưởng một điểm mặt mũi cùng đều không cho, nhưng Tiểu Đổng Chủ nhiệm người ta tiêu tiêu sái sái từ phán cục thành tây chạy tới nhà hàng, vào bao sương động chút da miệng, lúc này mới vài phút liền đem chuyện này thu phục? Cũng là người, cũng là hai cái bả vai khiêng một cái đầu, nhưng người cùng người chênh lệch làm sao lại lớn như vậy.

Từ Yến lắc lắc đầu cười khổ không thôi, tên Tiểu Đổng này, luôn có thể làm ra một sô chuyện không thể tưởng tượng nỗi.

Phó trưởng phòng phòng thông tin tránh được nguy cơ mất chức lại kích động lại không nên lời, hắn thật sự không nghĩ ra... Tên Tiểu Đổng Chủ nhiệm này hắn làm sao lại có bản lĩnh lớn như vậy?

Người cũ phân cục thành tây còn dễ nói, sớm đều thấy tận mắt qua nhiều lần sự tích thần kỳ của Tiểu Đổng Chủ nhiệm, ít nhiều có chút ít sức miên dịch, nhưng Chân An Quốc cùng Nghiêm Lỗi vẫn là lần đầu tiên mắt thấy Đổng Học Bân vô cùng kì diệu, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ thật không tin tưởng một phó chủ nhiệm phòng tổng họp nho nhỏ lại vẫn thật có thể giải quyết nan đề bọn họ ai cũng không giải quyết được, hơn nữa rốt cuộc là giải quyết như thế nào, mọi người hết lần này tới lần khác cũng đều không biết.

Ngươi muốn nói Tiểu Đổng Chủ nhiệm là không biết chữ là của Tưởng Cục trưởng chỉ là tìm vận may vượt qua đi, nhưng hắn vì sao tại lúc khen chữ đối với phân cục thành tây bên này nháy mắt vài cái? Hình như là đánh cái ám hiệu gì? Nhưng ngươi muốn nói Tiểu Đổng Chủ nhiệm là sớm biết chữ là của Tưởng Cục trưởng, vậy cũng nói không thông, tại sao tất cả mọi người không biết, chỉ có Tiểu Đổng Chủ nhiệm ngươi biết?

Chuyện này quá tà môn.

Nhưng không rõ vẫn là không rõ, sự tình người khác lo liệu không được Tiểu Đổng Chủ nhiệm lại một lần lại một lần tất cả đều làm được đẹp đẽ.

Đây là cái gì?

Đây chính là bản lĩnh của hắn

Ai không phục cũng không được.