Quyền Tài

Chương 13: Như Thần Nhân Vậy

Xoạt xoạt xoạt.

Từng trang giấy hồ sơ được lật qua, đề thi phỏng vấn quy định tựa hồ đã hỏi xong.

Đổng Học Bân bị làm khó dễ có chút bực mình, nhưng khổ nổi không thể phát tác, chẳng thể làm gì khác hơn là yên lặng cắn răng.

Người đàn ông cao đưa tay lật hồ sơ, nửa ngày không nói gì, ông ta quả thật có ý muốn hạ thấp điểm phỏng vấn của Đổng Học Bân, sau khi có điểm thi viết và xếp hạng được hai ngày, ông tiếp điện thoại của một vị lãnh đạo, lãnh đạo cố ý nói đến vòng phỏng vấn vài ngày nữa cùng với tên của một thanh niên, tuy rằng không nói cụ thể là chuyện gì, nhưng mà người đàn ông cao biết, người thanh niên kia là cháu trai của vị lãnh đạo này, đây chính là muốn ông giúp đỡ đi cửa sau.

Sau đó tra lại, thành tích thi viết của người thanh niên kia xếp thứ năm, chỉ cần loạt một trong bốn người đứng trước, thì thứ năm có thể bắt đầu.

Ba người trước đã phỏng vấn xong, trình độ đáp cũng không tệ, cho nên người đàn ông cao quyết định đem mục tiêu chọn lên trên người Đổng Học Bân xếp thứ tư, thứ nhất người này tựa hồ không có bối cảnh, xuất thân từ gia đình bình thường, thứ hai điểm của hắn gần với người thứ năm nhất, chỉ cần đạp thành tích phỏng vấn của hắn xuống, làm cho tổng thành tích của hắn rớt xuống hạng sáu bảy cũng không thành vấn đề. Lúc này chỉ là mở màn thôi, đối với thứ này, người đàn ông cao và người phụ nữ đều hiểu rõ trong lòng cả.

Nhưng mà bây giờ đã xảy ra vấn đề.

Đổng Học Bân trả lời rất bình thường, không có vấp phải lỗi nhỏ gì cả, nếu như cho điểm hắn không theo nguyên tắc, thì cái này có ảnh hưởng không được tốt lắm, lỡ sau này điều tra ra, thì người đàn ông cao sẽ không cách nào rút ra được, kết quả là, ông ta nảy ra chủ ý đưa ra câu hỏi cuối cùng, dựa theo bình thường mà nói, câu hỏi cuối cùng của buổi phỏng vấn có thể ra khỏi quy định bài làm, để cho giám khảo tự mình ra đề.

Đổng Học Bân còn chưa biết, ngay từ giây phút hắn bước chân vào cái phòng này, tựa hò đã định trước thất bại.

"Ừ, câu hỏi cuối cùng..." Người đàn ông cao trầm tư suy nghĩ, đưa tay gõ gõ hồ sơ.

Trong lúc Đổng Học Bân vểnh tai chuẩn bị nghe đề, thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến vài tiếng bước chân, mấy người cả trai lẫn gái cười nói đi ngang qua trước cửa.

Một cô gái còn trẻ tuổi cười hì hì nói: "Muốn mua iphone 4 quá, bây giờ cái này đang lưu hành nhất"

Người thanh niên lớn tuổi hơn một chút nói: "Tôi xài quen nokia rồi"

"Chúng ta phải ủng hộ cho hàng nội" Một người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi nói.

Âm thanh không nhỏ, Đổng Học Bân và ba vị giám khảo đều đưa mắt ra nhìn. Chờ khi tiếng nói của mấy người kia nhỏ dần, người đàn ông cao đi ra đóng cửa lại, dừng một chút, ngồi xuống bàn làm việc, nói: "Câu hỏi cuối cùng, mấy người vừa đi qua kia, quần áo và giày có màu gì, kiểu dáng gì?"

"A?" Đổng Học Bân vểnh cao lổ tai, nghĩ rằng mình nghe lầm: "Ngài nói cái gì?"

Người đàn ông cao không nhịn được lập lại một lần nữa: "Màu sắc và kiểu dáng của quần áo và giầy của mấy người kia"

Đổng Học Bân giật mình, tinh thần của hắn đều tập trung lên người của giám khảo, làm gì chú ý đến mấy cái khác?

Người đàn ông cao nhìn hắn: "Không nói được một người?"

Người phụ nữ khẽ biến sắc, há mồm muốn nói lại thôi, lắc đầu, không nói cái gì cả.

Mẹ kiếp! Cái này gọi là câu hỏi sao? Trong tình huống không có bất luận chuẩn bị gì hết, tình tiện nhìn một cái mà có thể nhớ được màu sắc và kiểu dáng từ quần áo của đối phương? Trong một cuộc thi phỏng vấn như vậy, ai mà lại tốn tâm tư vào cái khác chứ? Căn bản là không có khả năng! Hiếp người quá đáng! Đổng Học Bân thật sự không nhịn được, cắn răng nói:" Xin lỗi, tôi không rõ màu sắc và kiểu dáng từ quần áo của bọn họ có liên quan đến cuộc thi phỏng vấn lần này của tôi!"

Người đàn ông cao làm vẻ mặt vô tình nói:" Phương diện khảo sát có rất nhiều, ví dụ như sức quan sát của cậu, ví dụ như trí nhớ của cậu, ví dụ như sức tập trung của cậu, đáp không được phải không?" Thấy sắc mặt của Đổng Học Bân tức đến trắng bệch, người đàn ông cao viết viết rất nhanh lên trên trang giây: "Được rồi, cậu trở về chờ thông báo đi"

Tiêu đời rồi?

Cái này là cái quái gì thế này?

Mẹ nó! Tâm tàn nhẫn của Đổng Học Bân cũng nổi lên, được, ông không phải là muốn kiểm tra sức quan sát của tôi sao? Ông không phải là muốn kiểm tra trí nhớ của tôi sao? Ông không phải là muốn kiểm tra sức tập trung của tôi sao? Được!

BACK!!!

............

Hình ảnh trước mắt lại thay đổi.

Tiếng bước chân vang lên...

"... mua iphone 4 qua,1 bây giờ cái này đang lưu hành nhất!"

"Tôi quen xài nokia rồi"

"Chúng ta phải ủng hộ hàng nội"

Hai nam một nữ một lần nữa bước qua cửa phòng, Đổng Học Bân lúc này mở to mắt nhìn chằm chằm bọn họ.

Người đàn ông cao đi ra đóng cửa lại, đứng suy nghĩ một chút, ngồi trở lại bắt chéo chân lên: "Câu hỏi cuối cùng,mấy người vừa đi qua kia, quần áo và giày có màu gì, kiểu dáng gì?" Ông ta đương nhiên biết đối phương không đáp được, cho dù là vừa rồi mình cố tình chú ý, cũng không thấy rõ người ta mặc quần áo và mang giày thế nào, chứ đừng nói là kiểu dáng, đổi lại ai nhất định cũng luống cuống.

Người phụ nữ không đưa mắt nhìn, loại câu hỏi khó hiểu này đương nhiên là chẳng ai trả lời được, nhưng khổ nổi lãnh đạo trước đó đã bắt chuyện, bà không nói chuyện, cũng không ra ngăn cản.

Đổng Học Bân chăm chú nhắm mắt lại, không nói một tiếng.

Người đàn ông cao cao thấy thế: "Không biết? Ừm, vậy phỏng vấn xong, trở lại chờ thông báo đi." Nói rồi, lại viết vào bảng thành tích.

Chậm rãi mở mắt ra, Đổng Học Bân dùng ngữ khí nhàn nhạt nói: "Người con gái kia, trên thân mặc một cái áo đơn dây đeo vải bông, màu cam, phía dưới là một cái váy dài đến đầu gối, màu trắng, giày là giày xăng đan, màu xắm trắng, trên giày có một bong hoa, là màu tím" Dưới ánh mắt ngạc nhiên của người đàn ông lùn và người phụ nữ, Đổng Học Bân tiếp tục nói: "Người nam hơn ba mươi tuổi kia, mặc áo thun màu cà phê và màu trắng, trên cổ có một sợi dây chuyền vàng, quần là quần dài màu đen, giày là giày da lớp sơn màu đen mũi nhọn, trên mũi nhọn có dính bụi"

Cây bút trong tay người đàn ông cao rớt lạch cạch xuống bàn, kêu lên thành tiếng, rồi từ mặt bàn lăn xuống đất.

Đổng Học Bân hít sâu một hơi, nói tiếp: "Người thanh niên cuối cùng, mặc áo sơ mi thêu, áo màu đen tinh khiết, được thiêu hình con rồng, màu sắc rất nhiều, chủ yếu là màu vàng và màu trắng, màu là quần jean màu xám, vải mềm, giày là giày vải bạt, ở trên màu nâu ở dưới màu xám trắng, hai bên giày không cùng màu sắc, bên trái là màu đỏ, bên phải là màu xanh" Đổng Học Bân trước đó trong kỳ thi viết đã từng quay cóp, trong nháy mắt có thể lưu lại trí nhớ một khoảng, vài ngày không dùng những vẫn không kém đi, hắn ngẩng đầu lên nhìn ba người "... Ừm, trả lời xong rồi"

Người đàn ông cao không nói hai lời, nhấc chân mở cửa đuổi theo.

Sau ba phút, ông ta kinh ngạc trở về phòng, thấy ánh mắt thăm hỏi của người phụ nữ và người đàn ông lùn, người đàn ông cao thất thần gật đầu.

Người phụ nữ và người đàn ông lùn đều hít sâu một hơi lạnh!

Người đàn ông cao nhìn Đổng Học Bân như nhìn quái vật: "Ừm, tốt, cậu... ừm... cậu trở về chờ thông báo đi"

Đổng Học Bân đứng lên, lễ phép cúi đầu với bọn họ: "Cảm ơn các vị giám khảo"

Chờ Đổng Học Bân đi rồi, người đàn ông cao rút một điếu thuốc ra, hít vào hai hơi: "Ánh mắt thật ghê gớm"

"Ai nói không phải" Người đàn ông lùn cười khổ: "Không ngờ lại như thần nhân vậy, anh nói xem hắn làm sao mà nhớ kỹ như thế?"

"Tôi còn đang muốn hỏi hắn đây" Người phụ nữ cảm thán không ngớt nói: "Trong tình huống không biết chuyện gì, nhìn quét vài lần, ngay cả giày là màu gì, trên giày có dính đất hay không cũng nhớ được. Cái này không phải thể dùng trí nhớ tốt, sức quan sát cẩn thận để hình dung nữa, quá thần rồi"