Quyến Luyến Roussillon

Chương 12-2: Quyến luyến Roussillon (Trung)

Tôi mở cửa chớp bằng gỗ, có thể nhìn thấy bể bơi đối diện cửa lớn. Bể bơi kia thực ra tôi chưa từng thấy ai bơi trong đó, thế nhưng cho dù là lúc nào, nó đều chứa một hồ trong suốt xanh biếc, làm cho người ta rất muốn nhảy vào.

Sau đó tôi thật sự nhìn thấy có người “Ùm” một cái, nhảy vào đó. Đó là một mỹ nữ tóc ngắn nâu đỏ, trên người cô ấy mặc bikini màu xanh làm tôn lên làn da càng thêm trắng nõn.

“Em chờ lâu không?” Thanh âm của anh Hai truyền đến từ phía sau tôi.

Tôi thu lại ánh mắt dừng ở trên người Sophie, ngoảnh đầu nhìn anh: “Không lâu lắm.”

Từ trong ba lô tôi lấy ra hợp đồng và một chồng tài liệu, rồi nói: “Em không biết anh có thời gian xem hợp đồng không, nếu anh ——”

“Anh đã ký xong rồi.” Hôm nay anh Hai vẫn mặc sơ mi trắng. Chẳng qua bởi vì thời tiết khá nóng, mồ hôi thấm trên vải áo, trước ngực có một vết nước thật dài đọng lại.

Anh đi đến trước cái bàn ở trong góc, từ trong ngăn kéo lấy ra một phong thư rồi đưa cho tôi.

Tôi vốn đã chuẩn bị rất nhiều lý do thuyết phục, tuy rằng tôi không có sở trường về phương diện đàm phán, hơn nữa tranh thủ làm phần việc này với Lương Kiến Phi với động cơ không tinh khiết, nhưng tôi rất coi trọng phần việc này, tôi đã chuẩn bị rất nhiều, từ kế hoạch định vị trí của sách tranh ảnh đến quá trình xuất bản, tôi đều hiểu biết thấu đáo. Nhưng không ngờ, tôi còn chưa nói gì thì anh Hai đã ký hợp đồng xong xuôi.

Tôi kinh ngạc nhận lấy phong thư, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên nói gì mới tốt. Như vậy có phải tỏ vẻ công việc của tôi đã hoàn thành hay không? Tôi không có lý do nào để ở lại chỗ này nữa.

Tôi chết lặng đứng lên, thấp giọng nói: “Vậy…em đi trước, cám ơn anh.”

Tôi ngẩng đầu, nhìn anh Hai một cái, phát hiện trong mắt anh có sự kinh ngạc nói không nên lời. Tôi chần chờ một chút, vẫn thu dọn đồ đạc rồi đứng dậy muốn đi.

Cho đến khi tôi đến cửa thư phòng, anh Hai mới phản ứng mà nói: “Tây Vĩnh…Hình như em không vui lắm.”

“…” Tôi đứng yên lặng, đưa lưng về phía anh.

“Tuy rằng công việc đã xong, nhưng em cũng có thể ở lại ăn tối mà, không cần phải vội vã đi như vậy.”

“Em…” Tôi cố gắng vơ vét lý do, “Em phải về báo cáo với biên tập tiến triển ở đây —— anh đã ký hợp đồng rồi.”

“Cũng không cần nóng lòng đi ngay, hiện tại thời gian trong nước đã tan tầm từ lâu.”

Tôi không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ là nghe tiếng anh, tôi đoán anh đang mỉm cười, là cười tôi “rất chuyên nghiệp” sao?

“Đến đây đi,” anh lại dùng lời khuyên bảo, “Anh nhờ Marie giúp chúng ta chuẩn bị cơm tối, có đùi thịt dê nướng, ăn ngon lắm, Sophie ăn qua một lần cũng khen không dứt lời…Hửm?”

Anh thấy tôi vẫn đứng, không phản đối nên đi sang đây rồi vỗ vai tôi:

“Hơn nữa, anh nghĩ Sophie cũng rất hy vọng em có thể ở lại ăn bữa tối.”


Nếu nói, trước đó tôi còn có thể chịu đựng, mãi cho đến giờ phút này, tôi rốt cục nhịn không được mà muốn bùng nổ!

Tôi xoay người, chụp lấy bàn tay anh trên vai tôi rồi gỡ ra, trừng anh nói: “Anh có tật xấu sao?”

“…”

“Em và cô ta ăn cùng nhau, anh cảm thấy em sẽ vui ư?”

“…” Anh kinh ngạc mở to mắt, như là không rõ vì sao tôi bỗng nhiên bùng nổ.

Nhìn thấy vẻ mặt này của anh, tôi càng phát điên: “Ai lo đến thịt đùi dê ăn ngon hay không chứ! Thấy anh và cô ta ở cùng nhau, em làm sao có cảm giác ngon miệng hả!”

“…” Anh đứng đó giống như một pho tượng.

Đôi mắt tôi hơi cay, giọng nói đã có chút kích động: “Lộ Ngụy Minh anh có tật xấu à? Không có việc gì sao lại đến trêu chọc em? Cho dù anh biết em không phải là đứa con riêng của ba anh, nhưng vào lúc em là em gái trên danh nghĩa của anh, anh lại đến trêu chọc em làm gì? Lúc ở Madrid…anh hôn em, làm em sợ đến choáng váng!”

“…”

“Em không dám suy nghĩ rốt cuộc anh muốn làm gì, mãi cho đến khi ba anh nói em không phải là con gái của ông ấy.”

“…”

“Anh nghĩ rằng em không biết hôm giao thừa là anh đặc biệt đến thăm em sao? Anh đã tới Thượng Hải từ lâu, có lẽ anh đã thấy em tại hội triển lãm, nhưng anh cứ không chịu xuất hiện ở trước mặt em —— cho nên tối hôm đó anh đến thăm em thì coi là gì chứ?! Em nghĩ tới nghĩ lui, anh cảm thấy một mình em đón năm mới thật đáng thương nên muốn đến xác định em không sao, phải không?”

“…”

“Tối hôm đó em thấy anh, thực ra em cũng rất cảm động, nhưng mà…” Tôi nghẹn ngào, “Em không biết phải đối mặt với anh như thế nào, bởi vì em biết anh thích em —— ít nhất có thích em một chút, không thì anh sẽ không hôn em, đúng không? —— hơn nữa Tử An cho em nghe đoạn ghi âm của ba anh, bác ấy nói bác ấy cảm thấy anh thích em. Nhưng lúc đó trong đầu em rất rối loạn, em cũng không biết mình muốn gì, em không dám đối mặt với anh, cũng không dám nhận cái gì…”

“…”

“Em…em…” Tôi ảo não mà cào tóc, tâm trạng rối bời, “Anh không biết em vì tranh thủ cơ hội lần này để tới tìm anh ký hợp đồng mà tốn nhiều công sức, em chỉ là một phiên dịch nho nhỏ, em vốn không phải là nhân viên của công ty xuất bản, về sách tranh ảnh gì đó, ngay từ đầu em vốn dốt đặc cán mai, nhưng mà em đi xin biên tập của em, để cho em tới tìm anh ký hợp đồng, em thật sự cầu xin chị ấy rất lâu!”

“…”

“Nhưng mà…nhưng mà tới đây rồi, em lại phát hiện anh đã thay đổi…” Tôi không thể kiềm chế mà nhíu mày, muốn khóc, “Được rồi, cho dù anh không còn thích em, cho dù anh muốn chơi trò mập mờ với người khác, nhưng anh có thể đừng bày ra dáng vẻ như không có việc gì, còn muốn giữ em ở lại cùng hai người ăn cơm được không hả! Anh cho rằng em sẽ nuốt trôi sao!”

Nói xong lời cuối cùng, tôi mím môi, hung hăng đấm anh một quyền.

Anh vẫn kinh ngạc nhìn tôi, không né cũng không nói tiếng nào.

Có lẽ lúc tôi đánh một đấm kia là để trút giận, nhưng nghĩ lại mọi chuyện trong vài hôm nay, nghĩ đến anh của quá khứ, anh của hiện tại, nghĩ đến khoảng cách của chúng tôi, nghĩ đến Sophie, nghĩ đến…vừa rồi tôi thẳng thắn đến kích động lại rối loạn, tôi liền hận không thể lập tức tìm một cái hầm ngầm mà chui xuống, mặc cho ai cũng không tìm thấy tôi.

Haizz, kỳ thật, tôi chỉ là xấu hổ và giận dữ vì thẳng thắn bộc lộ tiếng lòng của mình, lại phát hiện mình vốn không nhận được câu trả lời. Dù sao, trong quan hệ của đàn ông và phụ nữ, tình cảm của ai sâu hơn thì người đó nhất định thua…

Tôi hít một hơi, cảm thấy mình không còn cách nào ở lại đây thêm một giây nữa, vì thế tôi xoay người hướng xuống dưới lầu. Mới đi được hai bước, đã bị người phía sau giữ chặt, đặt ở góc tường.

Tay chân của anh Hai thật sự rất nặng, giống như nếu anh không đè chặt tôi như vậy thì tôi sẽ lập tức bay mất. Nhưng vẻ mặt của anh lại vẫn không kinh hãi:

“Anh… Ai nói anh không còn thích em?”


“…” Cái này đến phiên tôi ngây ngẩn cả người.

Đây thực sự là thổ lộ…ủy mị nhất mà tôi từng nghe qua.

“Sophie và anh đã kết thúc. Tối hôm đó cô ấy làm tổn thương em, anh đã tìm cô ấy nói chuyện, đã cắt đứt với cô ấy, anh nói với cô ấy đoạn tình cảm kia cũng đã kết thúc, nếu cô ấy có thể xem anh là đồng nghiệp và bạn bè, anh sẽ rất vui, nhưng nếu cô ấy cảm thấy không được thì anh bằng lòng từ chức.”

“…” Tôi nhìn ánh mắt của anh, phát hiện lúc anh nói những lời này, ánh mắt rất nghiêm túc.

“Sau khi anh quay lại làm việc, tụi anh cũng chưa từng nói chuyện đàng hoàng với nhau. Nhưng có một ngày, cô ấy bỗng nhiên tới tìm anh, nói cô ấy đã buông xuống, sau đó quan hệ của tụi anh phục hồi lại tình trạng bạn bè và đồng nghiệp như lúc đầu. Lần này trước khi anh xin nghỉ phép trở về, cô ấy nói cô ấy rất nhớ nơi này, muốn đến chơi vài ngày, anh cảm thấy không có gì nên đồng ý, lúc ấy anh cũng không biết em sẽ đến…”

“Cô ấy có thể còn có tình ý với anh không?”

Lộ Ngụy Minh nhíu lông mày, như là nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này. Suy nghĩ vài giây, anh nói: “Trên lý luận, không thể loại trừ khả năng này…Nhưng nếu em muốn biết, anh lập tức xuống dưới hỏi cô ấy.”

Tôi nhíu mày, nghĩ muốn giễu cợt anh hai câu, nhưng phát hiện vừa rồi mình cáu kỉnh muốn khóc, hiện giờ đưa ra bộ dáng tự cao tự đại… Điều này thật sự rất buồn cười.

Tôi rốt cuộc đang so đo cái gì, so đo ai động lòng trước sao, hay là so đó tình cảm của ai sâu sắc hơn, hoặc là ai biểu hiện rõ ràng hơn?

Kỳ thật những điều đó không quan trọng. Quan trọng là, tôi và anh cuối cùng đã bằng lòng thẳng thắn với bản thân.

“Nếu anh biết em sẽ đến,” anh Hai nhìn tôi nói, “Nếu anh biết, em vì tới gặp anh mà cố gắng nhiều như vậy…”

“?”

“Anh sẽ không làm bất cứ chuyện gì khiến em cảm thấy bất an.”

Tôi nhìn ánh mắt anh, phát hiện mình tín nhiệm anh như thế. Đây là một cảm giác kỳ diệu, có đôi khi bạn có tin một người hay không, từ giây phút đầu tiên bạn gặp người đó, hoặc là ánh mắt của bạn nhìn người đó đầu tiên cũng đã quyết định. Trên thực tế, có lẽ rất lâu trước kia, từ giây phút anh bắt đầu giúp tôi đặt hành lý trên xe lửa, tôi tin anh mà không thể giải thích được.

Chúng tôi nhìn chăm chú vào ánh mắt của đối phương, không ai nói gì, giống như cho dù nói gì cũng có vẻ dư thừa. Bầu không khí lập tức trở nên mập mờ, điều này khiến tôi nhớ đến tối kia ở trên đường phố Madrid, chúng tôi cũng nói xong, anh bỗng nhiên hôn tôi…

Trái tim đập mạnh, sợ hãi rồi lại chờ mong chuyện sắp sửa xảy ra…

“Tây Vĩnh…” Anh Hai cúi đầu xuống, nhìn tôi, giọng nói dịu dàng.

“?”

“Anh…”

“?”

“Vừa rồi anh dùng sức quá độ, bàn chân hình như hơi trật nên bị thương, đau quá.”

“…”

Cuối cùng tôi vẫn ở lại ăn tối, mặc dù trong bữa cơm tôi cảm thấy không khí có chút gượng gạo.

Giữa bữa ăn, Sophie nhận điện thoại, sau khi quay lại thì nói là ngày mai cô ấy phải về Barcelona. Tôi vẫn cúi đầu lặng lẽ ăn bữa tối của mình, phát hiện thịt đùi dê nướng do Marie làm ăn rất ngon, vào tháng sáu trời nóng tại miền Nam nước Pháp, cuối cùng tôi ăn no đủ.

“Đêm nay em đừng trở về nhé.” Ăn cơm xong, anh Hai khẽ nói với tôi.

Tôi nhíu mày, anh lập tức bổ sung nói: “Em đừng hiểu lầm, ý anh là, bởi vì hôm nay Sophie muốn ở đây, nếu em lo lắng, em có thể ở sát vách phòng anh.”


Nói xong, anh đưa ra vẻ mặt vô tội mà mở to mắt.

“Không cần. Em rất yên tâm.” Tôi nháy mắt với anh.

Anh tự cảm thấy mất mặt, chỉ có thể mếu máo, bỏ đi lấy đồ khui.

Hình như Sophie có tâm sự, sau khi uống hết một ly rượu đỏ cùng với chúng tôi ở dưới lầu, cô ấy liền lên lầu.

“Cô ấy không sao chứ?” Tôi có chút nghi hoặc.

“Vừa rồi em không phải còn rất hận cô ấy sao, bây giờ lại lo lắng cho cô ấy?” Anh Hai chế nhạo nói.

“Em đâu có hận cô ấy,” tôi trợn mắt, “Em là hận anh chân đạp hai thuyền.”

“Anh đâu có chân đạp hai thuyền!” Cái này đổi thành anh trừng mắt.

Tôi bị bộ dáng nghiêm túc của anh chọc cười: “Nhưng mà anh không lo lắng cho cô ấy sao? Anh đã nói anh là ‘bạn’ của cô ấy đấy.”

Anh Hai cười thản nhiên: “Nếu cô ấy muốn nói, tự nhiên sẽ nói.”

Uống xong hai ly rượu đỏ, tôi quyết định tạm biệt. Tôi nhìn miếng vải quấn trên mắt cá chân của anh một cái rồi nói: “Anh không cần đưa em về.”

“Anh không đi đường núi được, nhưng vẫn có thể lái xe.” Anh kiên trì.

Đường núi này đi bộ cũng chỉ mất 20 phút, anh muốn lái xe đưa tôi. Tôi mấp máy môi, cười gật đầu.

Anh Hai chạy xe ra khỏi ga ra, tôi ngồi ở ghế phó lái, cài dây an toàn rồi hạ cửa xe xuống. Tôi không biết có bao nhiêu lần cùng anh ngồi trong xe như vậy, chạy trên phố lớn ngõ nhỏ, nhưng đêm nay lại là một tâm trạng khác.

Nắng chiều ngã về phía Tây, gió nhẹ thổi qua, anh Hai lái xe, thong thả chạy trên đường núi.

Con đường này, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Tôi chợt nhớ tới ngày mưa kia ở Madrid, anh lái xe, dọc theo đường núi tới tìm tôi. Tôi lờ mờ nhớ lại khi anh hạ cửa xuống nhìn tôi, biểu tình thở dài nhẹ nhõm này…

Tôi quay đầu nhìn anh: “Tử An nói, ngày đó anh thấy em và Hạ Ương ôm nhau, gương mặt đã tái mét.”

Anh Hai kinh ngạc liếc nhìn tôi một cái, vẻ mặt thật sự buồn cười. Tôi không nhớ rõ khi đó mặt anh có xanh không, nhưng hiện tại anh nhất định đã xanh rồi. Xanh rồi lại đỏ.

Tôi nghĩ với cá tính “ngượng nghịu” của anh Hai, khẳng định phải thề thốt phủ nhận, nhưng ngoài dự đoán của tôi, anh lại hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy, anh hận không thể đuổi anh ta đi. Em nói mau tên kia rốt cuộc là ai? Em và anh ta có quan hệ gì?”

“Anh ấy…” Tôi nhướng lông mày, nhất thời hứng khởi, “Mối quan hệ giữa anh ấy và em…là một loại làm sao cũng không thể cắt đứt.”

“?” Anh Hai kinh ngạc liếc nhìn tôi, còn giống như có chút hờn giận.

Tôi cười rộ lên, không ngờ bị anh thấy, nhưng khoé mắt vẫn không tự giác mà cong lên.

Anh Hai bỗng nhiên giẫm thắng xe, cho dù tôi mang dây an toàn, cái trán vẫn thiếu chút nữa là va vào kính chắn gió.

“Anh làm gì đấy!” Tôi thét chói tai.

“Tới rồi.” Anh Hai lạnh lùng hừ một tiếng.

Tôi xoay đầu nhìn qua, quả nhiên dừng tại cửa nhà trọ mà tôi ở. Tôi cởi dây an toàn, chuẩn bị xuống xe lại bị anh đè trở về.


“?”

Anh liếc xéo nhìn tôi, vẻ mặt nhìn không ra là vui hay là buồn: “Em hãy nói rõ ràng. Người kia rốt cuộc là ai?”

Tôi nghĩ hai giây rồi mới phản ứng lại: “Anh nói Hạ Ương?”

“…Ừm.” Anh không tình nguyện mà lên tiếng.

Tôi nhìn khuôn mặt làm bộ không sợ sệt của anh, bỗng nhiên cảm thấy…anh rất đáng yêu.

Anh Hai mà tôi quen biết, không phải gương mặt đều không thay đổi bất cứ lúc nào, không quan tâm hơn thua sao? Anh hiếm khi biểu lộ tâm tình trong lòng, cho dù là người thân nhất, anh cũng sẽ không tỏ ra quá nhiệt tình. Nhưng càng hiểu anh là người như thế nào, tôi lại càng muốn thấy thế giới nội tâm của anh một cách rõ ràng, muốn thấy anh vui hoặc buồn, cũng muốn nhìn thấy những cảm xúc nhỏ bé của anh.

Vì vậy thực ra, tôi cũng không biết rốt cục vào lúc nào, ở trong đáy lòng tôi đã để lại một vị trí cho anh…

Tôi không phải là một người rất chủ động, nhưng tôi cũng không nhút nhát. Nghĩ đến đây, tôi liền đến gần, thừa dịp anh còn chưa phản ứng mà nhẹ nhàng hôn lên mặt anh một cái.

Đợi đến khi tôi tựa vào lưng ghế rồi cười với anh, anh mới ho nhẹ vài cái, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.

Tôi mở cửa muốn xuống xe, ai ngờ anh vẫn nắm tay tôi không buông: “Khoan đã, em còn chưa trả lời câu hỏi của anh. Đừng tưởng rằng như vậy có thể qua loa cho qua…”

“Không phải em đã nói rồi sao? Quan hệ của em và Hạ Ương không thể cắt đứt.”

“Em có ý gì?” Cơ bắp của người lỗ mãng căng cứng.

Tôi thở dài, phát hiện chính mình cũng không muốn tra tấn người khác: “Anh ấy là anh trai của em, anh trai cùng cha khác mẹ với em.”

Lộ Ngụy Minh kinh ngạc nhướng lông mày, qua hồi lâu, anh mới ho một cái để che đậy, rồi nói: “Vậy…em tìm được ba ruột rồi à?”

Tôi hít sâu một hơi, cười khổ: “Đúng vậy. Đi một vòng, cuối cùng lại phát hiện, hoá ra ông ấy luôn ở bên cạnh em…”

Có lẽ anh nhìn ra nỗi chua xót trong lòng tôi, chần chừ rồi dịu dàng nắm tay tôi: “Chẳng trách…ánh mắt của anh ta nhìn anh tràn ngập cảnh giác.”

“Đúng vậy,” tôi cắn răng, “Ai biết người anh trai giả này muốn làm gì chứ.”

Anh Hai bị tôi chọc cười, anh yên lặng nhìn tôi, giống như lúc này muốn nói gì nữa cũng có vẻ dư thừa.

Tôi nhìn anh, làn da của anh vẫn ngăm đen vì phơi nắng dưới ánh mặt trời, trên bờ môi anh còn có trên cằm anh đều có chút râu, khiến anh thoạt nhìn có vẻ tang thương, nhưng cũng chín chắn.

Cái nắm tay của anh rất ấm áp, trong lòng bàn tay còn có chút mồ hôi. Anh đến gần, cúi đầu hôn môi tôi. Nụ hôn này rất nhẹ nhàng, chỉ là chạm nhẹ hai cái. Ngay lúc tôi cho rằng cái goodbye kiss lịch sự này chấm dứt, thì anh lại hôn tôi lần nữa, lúc này đây nụ hôn của anh có chút thô lỗ, mang theo sự mạnh mẽ và khát vọng. Tôi hơi bất an, bởi vì tôi dường như có thể cảm giác thủy triều cuồng nhiệt trong lòng anh, nhưng nỗi bất an của tôi dần dần biến mất, bởi vì trong lòng tôi cũng nổi sóng.

Tôi không biết nụ hôn này dài bao lâu, tôi chỉ cảm thấy thật dài, thời gian giống như yên lặng, tôi không nghĩ được gì, trong đầu tôi chỉ có anh.

Khi nụ hôn này chấm dứt, chúng tôi đều không thở nổi, bên trong xe chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của chúng tôi, nhưng bầu không khí vẫn còn làm cho người ta cảm thấy một chút phóng túng một chút xấu hổ.

“Em phải…lên rồi.” Tôi nói.

Trán anh đặt trên trán tôi, kỳ thật tôi không thể thấy rõ ánh mắt của anh, nhưng có thể nhìn thấy đôi môi anh khẽ nhếch lên, còn có hô hấp phả vào mặt tôi.

“Ừm…” Anh cúi đầu hừ một tiếng.

Nhận được sự cho phép của anh, trong ngẩn ngơ, tôi liền đưa tay mở cửa xe, nhưng anh lại giữ tôi không cho tôi động đậy.


“Em phải đi lên rồi.” Anh vẫn nhận lời, nhưng cũng không cho tôi nhúc nhích.

“Em nói em phải đi lên rồi!” Tôi cười rộ lên.

“Em đi đi.” Anh cười vô lại.

Tôi cười suy nghĩ, nếu còn dây dưa mãi, chúng tôi có thể phải ở trên xe một đêm. Vì thế tôi dùng sức giãy khỏi anh, sau đó nâng đầu anh lên, hung hăng hôn một hồi rồi mới buông anh ra, tôi xoay người mở cửa xuống xe.

Tôi đứng ngoài xe, cúi đầu nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của anh, nói: “Anh trở về lái xe cẩn thận.”

Nói xong, tôi đóng sầm cửa xe, nhanh chóng đi lên bậc thang.