Quyến Luyến Roussillon

Chương 1-1: Thị trấn trong mộng (Thượng)

“A lô?” Tôi đứng trước một bảng hiệu quảng cáo nước hoa thật lớn, trên đó là Natalie Portman, lúc còn nhỏ tôi đã xem phim của cô ấy diễn cùng Jean Reno, khi đó cô ấy là một cô bé gầy như thân tre, bởi vận mệnh tàn bạo mà rèn luyện lòng gan dạ để xâm nhập vào thế giới của người trưởng thành. Nhiều năm như vậy đã trôi qua, tôi chăm chú nhìn cô ấy trên bảng hiệu quảng cáo, phát hiện hầu như không có gì thay đổi, trong mắt của cô ấy luôn có một loại quật cường khiến người ta khó có thể đến gần.

(bộ phim được nhắc tới ở trên là Léon: The Professional)

Điện thoại vang lên ba tiếng mới nối máy, thanh âm của Hạ Ương vĩnh viễn tràn đầy sức sống vang lên bên tai tôi: “Tới rồi sao?”

“Tới rồi,” có lẽ bởi vì chỗ ngồi trên máy bay ở khoang phổ thông nhỏ hẹp, tôi phải cuộn mình mười mấy tiếng, tôi mệt mỏi lại mất hết hứng thú, “Vừa lấy hành lý xong.”

“Em khoẻ không?” Anh nghe ra cảm xúc của tôi không tốt lắm.

“Cũng được, chỉ là hơi mệt.” Ở trên máy bay mười mấy tiếng tôi gần như không ngủ, giờ phút này tôi đứng trong đại sảnh của sân bay Charles de Gaulle*, cách đó không xa là cửa kính tự động kéo dài, ngoài cửa kính, ánh sáng mặt trời rực rỡ đến mức khiến người ta không thể mở ra hai mắt. Mà bây giờ mới bắt đầu một ngày.

(*) Sân bay Quốc tế Charles de Gaulle hay còn gọi là Sân bay Roissy là sân bay tại thủ đô Paris của Pháp. Đây là sân bay chính của châu Âu và cũng là sân bay quốc tế lớn nhất nước Pháp. Tên sân bay được đặt theo tên của Charles de Gaulle (1890-1970), người lãnh đạo Các lực lượng Pháp tự do và là người sáng lập Nền cộng hòa thứ năm của Pháp. [nguồn: Wikipedia]

“Vậy em tự bảo trọng,” Hạ Ương nói, “Anh phải uống trà chiều.”


Nghe anh ấy nói như vậy, tôi rốt cục nhịn không được mà cười rộ lên, anh ấy chính là một người thoải mái như vậy, uống trà chiều lại có thể bị anh nói thành giống như muốn đi họp, chẳng qua điều thần kỳ nhất là, trái lại mỗi lẫn khi tôi nghe anh nhắc tới từ “họp” này, anh thường thường sẽ nói, “Anh phải mở một cuộc họp, nhưng anh quyết định nên ngủ ở văn phòng…” Hoặc những việc đại loại thế này. Nếu bạn hỏi tôi anh rốt cuộc đang làm gì, nói thật tôi cũng rất nghi ngờ, bởi vì căn cứ vào cách nói của anh, anh đang làm việc ở ngân hàng, nhưng rốt cuộc là chức vị gì có thể thoải mái như thế khiến người ta ganh tị? Đến nỗi tôi thường cảm thấy anh còn tự do hơn người có nghề tự do như tôi!

Nói tới đây, có lẽ để tôi giới thiệu bản thân nhé. Tôi là một người phiên dịch tiếng Anh, dịch song song* hoặc là dịch chữ nghĩa đều có thể, dù sao việc gì có thể kiếm tiền để sống tôi đều nhận. Mỗi lần tôi có công việc thì sẽ bận rộn đến choáng váng. Nếu là dịch bản thảo, tôi có thể vừa dịch vừa làm bài tập, một khi gặp phải hoạt động hoặc là hội nghị thì khổ, chuyện quan trọng trước tiên là hiểu biết thông tin cơ bản có liên quan, đôi khi gặp phải diễn thuyết có tính chất học thuật quả là khiến tôi phát điên. Nhưng đây chính là công việc, tôi phải kiếm tiền nuôi sống bản thân.

(*) Phiên dịch song song hay còn gọi là dịch cabin tức là loại hình mà người phiên dịch thường ngồi trong một cabin cách âm, nghe người nói bằng tai nghe và dịch vào microphone, người phiên dịch phải dịch song song ngay sang ngôn ngữ đích trong khi ngưới phát biển đang nói. Loại hình này phù hợp với các hội nghị, hội thảo, sự kiện lớn của các tập đoàn, cơ quan chính phủ. [nguồn: ://cnntranslation/phien-dich-song-song.htm%5D

Mỗi khi tôi bị áp lực của cuộc sống tra tấn đến mức chịu không được phải kể khổ, Hạ Ương lúc nào cũng tươi cười hì hì, nói: “Vậy đừng làm, cầu xin với nữ vương giàu có nhà em tha thứ, ở căn nhà lớn uống trà nóng, không phải tất cả đều có sao?”

Mỗi lần nghe anh nói như vậy, tôi liền cong miệng cười, anh cũng sẽ cong miệng cười. Chúng tôi đều biết, đó là một trò đùa.

Nhưng hôm nay, trò đùa này đã không còn hài hước.

Bởi vì, vị nữ vương nhà tôi đã rời khỏi tôi vào nửa năm trước. Một vụ tai nạn xe cộ bất ngờ xảy ra đã mang bà đi —— hết thảy đều đột ngột như vậy, thế cho nên, đến bây giờ tôi luôn cảm thấy bà vẫn chưa qua đời, bà chỉ là không ở đây.

Khi tôi chạy tới bệnh viện, bà gần như đã không nói ra lời, tôi sợ hãi, đây là lần đầu tiên tôi bị doạ kể từ lúc sinh ra. Cái trán và tứ chi của bà đều bị băng vải quấn quanh, người không thể nhúc nhích, tôi chưa từng thấy bà như vậy —— nói chính xác nên là tôi chưa từng gặp qua bất cứ người nào như vậy, thế nhưng khi nằm trước mặt tôi, mẹ già luôn xinh đẹp hào phóng kiên định và cơ trí, tôi phát hiện tôi thật sự không có cách nào chấp nhận —— cho dù trước kia chúng tôi tranh cãi có bao nhiêu dữ dội, thậm chí tôi đã từng thề cả đời không muốn nhìn thấy bà!

Trong khoảnh khắc kia, tôi phải thừa nhận, tôi rất hối hận đã từng nói với bà như vậy, nếu thời gian có thể quay ngược, tôi khẳng định sẽ không nói bất cứ câu nào khiến bà đau lòng.

Nhưng mà, ai cũng biết thời gian không thể quay ngược.


Vì vậy, ba ngày sau đó, tôi mang theo ý nghĩ hối hận sâu sắc và không biết làm sao mà tiễn đưa người thân nhất của tôi trên đời này.

Điều đáng buồn chính là, tại đây vào hai năm trước, chúng tôi chưa từng nói chuyện với nhau. Tôi luôn cho rằng chúng tôi còn có vài năm vướng mắc, thậm chí tôi còn đê tiện nghĩ rằng, sau này nếu có một ngày tôi muốn kết hôn, tôi sẽ nói tôi là cô nhi, không ba không mẹ… Mà hiện giờ, điều này đã thành sự thật, nhưng tôi khó chịu đến muốn chết.

Tôi không có ba, từ khi tôi sinh ra đã không có.

Có lẽ có người sẽ hỏi: cái gì gọi là không có ba? Đã chết? Mất tích?

Vấn đề này tôi cũng đã từng hỏi mẹ vô số lần, nhưng đều nhận được câu trả lời là: con không cần biết chuyện đó.

Đáp án này khiến tôi phát điên rất nhiều năm.

Mẹ già của tôi là một người phụ nữ thần kỳ —— tôi không phải nói bà giống như đức mẹ Maria được thần thánh chiếu sáng một cái liền mang thai —— mà là ở xã hội bây giờ, không dễ dàng làm một người mẹ độc thân, càng đừng nói đến thời đại của bà. Mà mẹ già của tôi có một điểm thần kỳ nhất, bà là một người có nội tâm vô cùng mạnh mẽ, đối với việc ai là ba tôi, bà luôn luôn im lặng không nói gì. Trước khi bà ngoại tôi vẫn chưa mắc bệnh mất trí, bà ngoại đã nói cho tôi biết, lúc mẹ tôi quyết định muốn sinh tôi ra, bà ngoại và ông ngoại đã dùng hết mọi cách, nhưng đều không thể khiến mẹ thay đổi quyết định, cũng chẳng có cách làm cho bà mở miệng tiết lộ một chút tin tức. Cuối cùng, đương nhiên ông ngoại và bà ngoại của tôi vẫn thoả hiệp, chỉ là chuyện này khiến họ rất đau lòng.

Cái này cũng khó trách, mẹ già của tôi là con gái một của họ, từ nhỏ đến lớn đều ưu tú lại thông minh, việc này đến quá đột ngột, bất cứ ai cũng không chịu nổi. Nhưng bọn họ đối xử với tôi rất tốt, hết sức yêu thương tôi. Vì vậy, sau khi tôi trở mặt với mẹ, tôi đã sống chung với bọn họ trong một thời gian, cho đến khi bà ngoại tôi mắc bệnh mất trí không thể làm gì hơn, hai ông bà đành phải dọn đến viện dưỡng lão.

Đám tang của mẹ cùng những thủ tục khác đều do tôi lo liệu, ông bà ngoại đã gần đất xa trời, tôi chỉ hy vọng bọn họ có thể bình yên khoẻ mạnh hết quãng đời còn lại, tất cả chuyện phức tạp tôi đều sẵn lòng giúp bọn họ gánh vác.

Trong chuyện này, tôi rất cảm kích Hạ Ương, anh giúp đỡ tôi rất nhiều. Chúng tôi đã biết nhau từ nhỏ, quan hệ rất thân thiết. Nghe nói khi tôi vừa mới sinh ra, anh chỉ có ba tuổi mà đã bồng tôi, đương nhiên kết quả là làm tôi ngã trên mặt đất, tôi gào khóc, anh bị ba mình hung hăng đánh một cái, khóc còn dữ dội hơn tôi.


Chú Hạ và dì Hạ là bạn bè lâu năm của mẹ già, trước khi mẹ già làm nữ cường nhân mở công ty luật, bà chính là đồng nghiệp mười năm trời của chú Hạ ở toà án. Thực ra tôi hơi sợ ba của Hạ Ương, chú ấy lúc nào cũng nghiêm túc, hơn nữa cả đời làm quan toà, trong xương cốt đã mang theo sự kiên cường chính trực nghiêm nghị, cho nên tôi không dám nhiều lời với chú ấy. Mẹ Hạ Ương lại là người phụ nữ rất thích cười, tôi thật thích dì ấy, bởi vì dì ấy đối xử với Hạ Ương tốt lắm, rất khoan dung, không giống như mẹ dạy dỗ tôi quá nghiêm khắc đến nỗi khiến người ta tức lộn ruột. Mấy năm trước dì Hạ không may mắc bệnh ung thư, sau đó tính tình của dì ấy có chút thay đổi, tôi đi thăm dì ấy vài lần, ánh mắt của dì ấy khiến tôi cảm thấy đau buồn, không giống như nụ cười tươi của trước đây, khi đó tôi đã nghĩ rằng, hoá ra sinh bệnh thật sự sẽ giày vò ý chí của một người, thậm chí thay đổi tính cách, không biết khi sức khoẻ của mẹ già yếu dần vì nhiều bệnh thì sẽ có cảnh tượng thế nào…

Thế nhưng không ai ngờ, ngay cả một màn này tôi cũng không thấy được. Cơn bệnh của dì Hạ kéo dài một năm, Hạ Ương và chú Hạ trong một năm đó trở nên tiều tuỵ rất nhiều; mà tử thần cũng chỉ cho tôi thời gian ba ngày từ biệt với mẹ, nhưng kết quả lại không biết vì sao tôi không làm gì cả.

Trong lễ tang, tôi mặc một chiếc váy liền áo màu đen, chiếc váy đó thật ra là của mẹ già, tôi vốn không có chiếc váy màu đen giống vậy —— trong khoảnh khắc kia, tôi bình tĩnh đứng trước microphone đọc điếu văn, tôi bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ, tôi lại mặc váy của mẹ già để tham gia lễ tang của bà… Sau đó tôi đã bất tỉnh.

Đợi tôi tỉnh lại thì đã phát hiện mình nằm trong phòng nghỉ ở bên trong hội trường, chỉ một mình tôi, điều hoà thổi gió lạnh xình xịch trên đỉnh đầu.

Tôi không thể đè nén mà khóc lên, nước mắt giống như vỡ đê, từ bốn phương tám hướng dũng mãnh tiến ra. Lần đầu tiên tôi cảm thấy trái tim mình như bị sứt mẻ, cô đơn, tịch mịch và tuyệt vọng bao phủ tôi, tôi cảm thấy mình quả thực muốn điên rồi…

Lúc này, có người vỗ trán tôi, sau đó ôm vai tôi. Tôi miễn cưỡng dời đi cánh tay mình đang che đôi mắt, trong mơ hồ tôi phát hiện là Hạ Ương. Trong phút chốc, tôi chợt có ảo giác, giống như chúng tôi trở về rất nhiều năm trước, tôi còn là em bé mới sinh, mà anh là cậu bé ba tuổi, anh muốn ôm tôi, lại làm tôi ngã trên mặt đất, sau đó lại đây an ủi tôi.

Tôi khóc lợi hại, thậm chí bắt đầu khóc thét lên. Vẻ mặt anh đan xen giữa cười khổ và bất đắc dĩ, nhưng mà lại khiến người ta cảm thấy an ủi.

Ngày đó, tôi khóc thật lâu, khóc đến khàn cả giọng, khóc đến lạc giọng, khóc đến ngay cả hơi sức cũng không còn. Cuối cùng Hạ Ương hoảng sợ, anh gọi điện thoại cho xe cứu thương đưa tôi vào bệnh viện.

Tôi ở bệnh viện hai ngày, trong lúc này anh và chú Hạ cùng nhau đến thăm tôi, nhưng ngay cả một câu xã giao tôi cũng không vui vẻ nói với họ, chỉ là yên lặng nhìn ngoài cửa sổ.

Sau khi xuất viện tôi ở nhà nghỉ ngơi hai tuần rồi mới bắt đầu làm việc lại. Cứ như vậy, nửa năm sau cuộc sống của tôi dường như trở về quỹ đạo bình thường. Tuần đầu tiên của tháng bảy tôi kết thúc tất cả công việc trong tay, kết xong tất cả thù lao, rồi tìm thời gian nửa ngày thu dọn hành lý, lên máy bay đi Paris.


Ngoài Hạ Ương ra, tôi không nói với bất cứ ai về mục đích của chuyến đi này, cũng chẳng nói qua với bất cứ ai, trong ba ngày mẹ tôi hấp hối, khi tỉnh khi ngủ, nửa đêm ngày đó trước khi bà đi, tôi đang bắt đầu buồn ngủ, bỗng nhiên tôi nghe được mẹ gọi tên tôi. Tôi tưởng là ảo giác, nhưng lắng nghe cẩn thận thì đúng là bà đang gọi tôi!

Tôi kích động nhào qua, lớn tiếng nói: “Con ở đây, con đây!”

Trong mờ tối, mẹ già gắng gượng mở mắt nhìn tôi. Tôi phát hiện ánh mắt của bà vẩn đục, trên mặt lại mang theo nụ cười nhàn nhạt. Mũi tôi chua xót, nhưng vẫn chịu đựng không rơi nước mắt, bởi vì lúc ấy tôi ngu xuẩn cho rằng nữ vương có thể khoẻ lại, nếu lúc này tôi than thở khóc lóc về sau khi cãi nhau chắc chắn sẽ bị bà bắt nhược điểm châm biếm một phen…

“Con không phải vẫn muốn biết… Ba con sao…” Mẹ già mở miệng một cách khó khăn.

Nói thật, hồi nhỏ tôi làm không ít việc cãi nhau với mẹ. Lúc tôi học trung học, từng có một thời gian, tôi cố chấp với chuyện ai là ba tôi đến nỗi tâm trạng gần như điên cuồng, tôi thậm chí cầu xin Hạ Ương đi nghe lén ba mẹ anh nói chuyện, bởi vì tôi nghi ngờ quan hệ bạn bè thân thiết của chú Hạ dì Hạ với mẹ già, ít nhiều biết được chút gì đó. Nhưng kết quả vẫn là khiến người ta thất vọng.

Sau đó, thời gian trôi qua, đợi đến lúc tôi tốt nghiệp đại học bước vào xã hội, chuyện này sớm đã vứt sau đầu óc. Mấy năm gần đây, tôi thậm chí chưa từng nhắc qua chuyện này với mẹ già, nhưng tối nay khi bà đang hấp hối, lại gằn từng tiếng nói với tôi: “Con không phải vẫn muốn biết ba con sao…”

Khi nói lời này, trên mặt bà có một nụ cười phức tạp: “Nếu con vẫn muốn biết như vậy, hãy đi tìm ông ấy đi…”

“Ông ấy ở đâu?” Kỳ thật tôi căn bản đã không muốn biết, nhưng tôi cảm thấy mẹ già muốn nói cho tôi biết gì đó.

“Ông ấy ở…” Bà nhìn tôi, ánh mắt vẩn đục bỗng nhiên trở nên trong suốt, “Ông ấy ở Roussillon…”

Khi tôi nghe rõ ràng bà đang nói cái gì, trong nháy mắt tôi hết sức nghi ngờ, không biết nên nói tiếp như thế nào.


“Đây là,” bà tiếp tục nói, “Nguồn gốc của tên con…”

Tác giả nói ra suy nghĩ: như vậy, các bạn đồng nghiệp: sau khi kết thúc kỳ nghỉ không dài không ngắn, tôi rốt cuộc đã trở lại. Vốn đêm nay định đổi mới “Không cần bài hát tình yêu”, nhưng có lẽ bởi vì trong lúc tạm thời dừng, tôi phát hiện không có tâm trạng để viết, thà giống như giao bài ra có đủ số lượng từ cho mọi người đọc, không bằng dùng một chút thành ý, kiên định bắt đầu viết một “Hành trình” mới. Câu chuyện này tôi bắt đầu từ đầu tháng sáu, truyện này giống như một hạt giống, không ngừng lớn lên trong đầu tôi, nẩy mầm, cho đến khi tôi ở Aegean Sea, lấy ra ipad bắt đầu vội vã viết ra. Thể loại văn vẫn như trước là “Tiểu thuyết tình yêu”, nhưng các bạn đọc phần mở đầu hẳn là có thể nhìn ra, mặc dù tình yêu là đề tài vĩnh viễn không thay đổi, nhưng cũng không phải là chủ đề duy nhất, lúc này tôi có thể trò chuyện với các bạn về mối quan hệ giữa ba mẹ và người làm con. Tôi sở dĩ bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này là do ảnh hưởng từ hai tác phẩm: tôi xem “Brideshead Revisited” trên máy bay và đọc cuốn “Đại giang đại hải 1949” của Long Ứng Đài trong chuyến du lịch. Không hề nghi ngờ, phần đông ba mẹ có khoảng cách rất lớn với con cái, một người rất khó hiểu một người khác, cho dù là ba mẹ đối với con cái, cho dù là con cái đối với ba mẹ. Bản thân tôi luôn cảm thấy rất hiểu ba mẹ, nhưng bọn họ thường cho tôi “kinh hỉ lớn”, tôi mới thở dài, hoá ra tôi cũng không hiểu bọn họ, hoặc nói là vốn không giống với hiểu biết trong suy nghĩ của mình. Nhưng sau đó tôi lại phát hiện có một chút gay go, tôi hiểu ba mẹ thường thường hình thành từ những chuyện đã xảy ra ở trên, tôi chưa từng nghiêm túc suy nghĩ bọn họ là loại người gì, bọn họ có trải qua những chuyện tôi không biết hay không, bọn họ suy nghĩ cái gì… Chúng ta bất tri bất giác hao tốn rất nhiều thời gian trên người mình, chỉ quan tâm đến người và sự việc bản thân muốn quan tâm, nhưng ba mẹ lại hao tốn rất nhiều thời gian trên người chúng ta, mà chúng ta lại hồn nhiên không phát hiện ra. Tôi nghĩ một vấn đề khác chính là: bắt đầu từ lúc nhỏ, chúng ta muốn trở thành một loại người nào đó, mục tiêu là giống như ba mẹ, hay là hoàn toàn trái ngược với họ? Tôi nghĩ rất nhiều người sẽ chọn cái sau, vì cái gì? Mà kết quả cuối cùng lại là gì? Tôi nói ra rất nhiều vấn đề, tôi nghĩ những vấn đề này không cần nhanh chóng đưa ra kết luận, bởi vì chúng cần thời gian dài để suy nghĩ. Hy vọng câu chuyện mới này sẽ không làm cho các bạn cảm thấy buồn chán, cũng hy vọng trong quá trình theo dõi các bạn sẽ enjoy~~ cuối cùng tôi nghĩ trong lúc bắt đầu, tôi sẽ trả lời một câu mà các bạn có thể sẽ hỏi, bởi vì đây là lần đầu tiên tôi dùng ngôi thứ nhất để viết truyện: không, đây không phải là câu chuyện của bản thân tôi, chỉ là do tôi sáng tác mà thôi! (PS: “Không cần bài hát tình yêu” nhất định sẽ đăng tiếp cho xong, bản thân tôi có chứng bắt buộc mạnh mẽ phải lấp hố, lúc trước có hố ngừng vài năm cuối cùng tôi đã lấp xong, việc này tin rằng không cần nhiều thời gian lắm, nhưng mà tôi thật sự cần một chút không gian để có linh cảm sáng tác. Cám ơn đã hiểu.) cám ơn các bạn!