Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 772: Thực sự dám động thủ

Đêm, gió lạnh gào thét, dàn thường xuân của tòa nhà Ủy viên thường vụ huyện ủy lay động trong gió, từng chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống, vô cùng hiu quạnh.

Trong “căn nhà bé nhỏ” của Chủ tịch huyện Phạm lại vô cùng ấm áp.

Đương nhiên, là ấm áp, không phải ấm cúng.

Ba người đàn ông cùng uống rượu, trong số đó có một người đã năm mươi tuổi, chắc chắn là không thể nói là ấm cúng được rồi.

Ba người đàn ông cùng nhua uống rượu chính là Phạm Hồng Vũ, Lý Hãn và Lôi Minh. Đồ nhắm rất đơn giản, một đĩa lạc, một đĩa thịt bò khô, một đĩa rau trộn rong biển, một đĩa đậu phụ khô, mấy trái trứng vịt muối. Rượu là rượu Mao Đài ngon.

Lý Hãn sau khi đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy Công an vẫn ở văn phòng bên Cục công an. Vẫn sống trong ký túc xá Cục công an, vẫn chưa chuyển đến tòa nhà Ủy viên thường vụ. Cục Công an hai năm trước xây dựng dãy ký túc xá cán bộ mới, các Cục trượng đều ở đây, không kém tòa nhà Ủy viên thường vụ huyện ủy. Vợ của Lý Hãn cứ muốn chuyển đến tòa nhà Ủy viên thường vụ, chẳng vì lý do gì khác, chỉ vì thể diện, ở trong tòa nhà Ủy viên thường vụ, điều đó đại diện cho thân phận cao quý không gì so sánh được, ở huyện Vân Hồ tám trăm ngàn người là một địa vị chí cao vô thượng.

Lý Hãn không đồng ý, viện cớ là chuyển qua chuyển lại phiền phức, lại không hòa mình với các đồng chí. Chức vụ của ông ta là Cục trưởng cục công an, Bí thư Đảng ủy công an chỉ là “kèm thêm”, thật sự muốn phối hợp toàn diện với công tác chính trị pháp luật trong toàn huyện, còn phải cần một thời gian nữa để tạo dựng quyền uy. Nhưng có một điểm có thể khẳng định, tiền đề của phối hợp toàn diện công tác chính trị pháp luật là ông ta phải thực sự nắm được Cục công an. Bằng không, chỉ là vẻ vang bên ngoài mà thôi.

Đương nhiên, nếu như Bí thư Đảng ủy Công an cực kỳ mạnh mẽ, cứng rắn, giống như Tạ Hậu Minh trước đây, Cục trưởng Cục công an do một tay ông đề bạt, vậy thì chẳng có gì bàn luận nữa. Huống hồ, Lý Hãn tuổi tác không còn nhỏ nữa, quyền uy chẳng thể nào so được với Tạ Hậu Minh.

Ngoại trừ lý do thể diện, nguyên nhân chủy yếu nhất là Lý Hãn không muốn ở cùng tòa nhà với Tạ Hậu Minh. Ngày nào cũng cúi đầu không ngẩng lên được quá đáng xấu hổ.

Lý Hãn không ở tòa nhà Ủy viên thường vụ, nhưng lại là khác quen của tòa nhà Ủy viên thường vụ, thường xuyên đến chỗ Phạm Hồng Vũ ngồi một chút, cùng Phạm Hồng Vũ tâm sự. Lúc đầu, Lý Hãn kiên trì đến. Phạm Hồng Vũ là “ân nhân” của anh ta không sai, thế nhưng tuổi tác của hai người cách nhau quá lớn. Lý Hãn thậm chí còn lớn hơn so với Phạm Vệ Quốc, ông và Phạm Hồng Vũ là người của hai thế hệ, làm sao có được tiếng nói chung? Lý Hãn cũng không thể ngày nào đến cũng nịnh nọt. Nói nhiều mà chẳng có ý nghĩa gì. Phạm Hồng Vũ hình như cũng không thích được người ta nịnh nọt.

Nhưng không thường xuyên tạo mối quan hệ tình cảm với lãnh đạo chính là tối kỵ trong quan trường.

Vừa đi vừa nhìn vậy.

Nhưng sau đó Lý Hãn phát hiện, lo lắng của mình hoàn toàn dư thừa. Giữa ông và Phạm Hồng Vũ thật sự có rất nhiều đề tài chung. Phạm Hồng Vũ hoàn toàn không giống những thanh niên hai mấy tuổi khác, hắn rất hứng thú đối với những chủ đề của người trung niên, thậm chí quan điểm của cả hai cũng rất tương đồng với nhau.

Như vậy là có thể tán gẫu được rồi.

Lý Hãn chỉ có thể đưa ra kết luận do địa vị, thân phận của Phạm Hồng Vũ không bình thường. Dù Phạm Hồng Vũ còn trẻ, nhưng hắn là Chủ tịch huyện của huyện Vân Hồ. Đã là Chủ tịch huyện, không thể dùng cái nhìn của một thanh niên để nhìn nhận vấn đề, cần phải toàn diện và thành thục hơn.

Dần dà, bắt đầu đem rượu đến.

Phạm Hồng Vũ không thích rượu, nhưng những cuộc nhậu nho nhỏ thế này, Phạm Hồng Vũ cũng chẳng ghét. Hắn chỉ ghét những bữa tiệc phải uống chết đi sống lại thôi. Rồi lại còn nhìn vào chuyện uống được bao nhiêu để nhìn nhận giao tình nông sâu nữa.

Chút thức ăn, nửa bình rượu lâu năm. Uống, trò chuyện, uống được bao nhiêu thì được, chẳng cần phải ép uổng nhau.

Nói thật, đây là lần đầu Lý Hãn đầu tư cổ phiếu.

Với tuổi của Lý Hãn mà nói. Bí thư Đảng ủy Công an, Ủy viên thường vụ huyện ủy căn bản chính là đỉnh cao trên con đường làm quan của ông rồi. Không thể nào tiến thêm được bước nữa. Đến khi lùi về tuyến hai, có thể mò được đãi ngộ dưỡng lão của cấp Cục trưởng đã coi như công đức viên mãn rồi. Đương nhiên, mấy năm này, Lý Hãn sẽ nắm thật chắc quyền lực trong tay, lợi dụng quyền lực này để tạo một mạng lưới quan hệ thuộc về mình, có sắp về hưu, thì trước cửa cũng không quá vắng vẻ.

Lý Hãn là người Vân Hồ, có nhiều bạn bè người thân. Trước kia ông là một viên cảnh sát trong Cục công an, chẳng có bạn bè người ai thèm để ý đến, vừa lên làm Cục trưởng cục công an, tình hình đã thay đổi lớn, Lý Hãn nhảy lên làm “lãnh tụ cao nhất” của cả gia tộc. Cảm giác này, không giống với bình thường. Giống như càng bước lên một tầng lầu thì càng cao thêm vậy.

Tuy nhiên tạo mạng lưới quan hệ không phải là mục đích khiến Lý Hãn thường xuyên chạy đến chỗ Phạm Hồng Vũ. Trong lòng ông nghĩ, thời điểm thích hợp, phải đề cử con mình với Phạm Hồng Vũ.

Chủ tịch huyện hai bốn tuổi, đó là tiềm lực vô hạn đến mức nào?

Chỉ cần con mình được Phạm Hồng Vũ thích, tiền đồ sau này không thể nào lường được, thành tựu chắc chắn sẽ cao hơn mình nhiều. Đợi đến khi Phạm Hồng Vũ ở độ tuổi của ông, nói không chừng đã là lãnh đạo tỉnh rồi. Con mình đi theo hắn, ít nhất cũng có thể mò được cái chức Bí thư huyện ủy chứ?

Chức vụ cao quá, Lý Hãn không dám nghĩ đến.

Xa vời quá, suy nghĩ linh tinh chỉ uổng cho mấy tế bào não chết vô ích, việc gì phải thế chứ?

Đối với mục đích của Lý Hãn, Phạm Hồng Vũ hoặc biết hoặc không. Nhưng đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là Lý Hãn chấp hàng vô cùng triệt để từng mệnh lệnh của hắn.

Như thế rất tốt.

Phạm Hồng Vũ là người không phải thần, hắn có là quái vật thì cũng không thể nào hiểu được hết tất cả suy nghĩ của những người xung quanh, đại khái gần giống là được rồi.

- Chủ tịch huyện, nghe nói chuyện này, Chủ tịch thành phố Quách đích thân để ý đến à?

Lý Hãn bưng chén sứ trắng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hỏi, vẻ mặt hơi có vẻ căng thẳng. Với Lý Hãn mà nói, Quách Thanh Hoa cao không thể với tới, tỏa ra uy lực thâm sâu khó lường.

Ông biết Phạm Hồng Vũ và Trịnh Mỹ Đường từng vật tay, kết quả toàn thắng, luôn khiến cho Trịnh Mỹ Đường mất hết mặt mũi. Chuyện của Đỗ Song Ngư, nhìn thì không lớn, một hai ngày là gió êm sóng lặng rồi. Nhưng lại tạo ra sức ảnh hưởng và chấn động đối với quan trường Tế Hà. Cuộc đọ sức đầu tiên của hai vị đại thư ký ở Thành phố Tế Hà, không ngờ không phải “cờ hòa”, mà là một bên đại thắng, khiến cho rất nhiều người phải rớt cả tròng mắt xuống đất.

Nhưng Quách Thanh Hoa không phải Trịnh Mỹ Đường.

Quách Thanh Hoa có thời gian công tác đủ lâu ở thành phố Tế Hà, tuổi lại lớn hơn so với Trịnh Mỹ Đường. Mạng lưới quan hệ bên thành phố Tế Hà lớn đến mức khiến người khác khó mà tưởng tượng được. Loại thực quyền và uy vọng được tích lũy từ mấy chục năm thế này, không phải một kẻ mới làm một hai năm như Trịnh Mỹ Đường có thể sánh kịp, e là có cái tấm biển của Viên Lưu Ngạn cũng không được.

Quách Thanh Hoa mặc dù chưa từng làm thư ký cho Viên Lưu Ngạn, nhưng vì thời gian làm việc với Viên Lưu Ngạn dài hơn Trịnh Mỹ Đường, Viên Lưu Ngạn rất tin tưởng và nể trọng gã, chắc chắn là không thua gì Trịnh Mỹ Đường.

Phạm Hồng Vũ có Vưu Lợi Dân làm chỗ dựa. có thể toàn thắng Trịnh Mỹ Đường, nhưng khó mà lay động được Quách Thanh Hoa. Dựa vào kinh nghiệm của Quách Thanh Hoa, Vưu Lợi Dân phải nhượng bộ ba phần.

Gần như tất cả các cán bộ của Tề Hà đều cho rằng chuyện của Đỗ Song Ngư kia có Vưu Lợi Dân ra tay sau lưng.

Bằng không, Phạm Hồng Vũ dựa vào cái gì mà toàn thắng chứ?

- Ừ, Cừu Hạo Minh sáng nay đi gặp Chủ tịch thành phố Quách rồi.

Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói, bưng chén rượu, nhưng lại không uống.

Lý Hãn liền tức giận, hừ giọng nói: - Cừu Hạo Minh đúng là quá vô lý. Chẳng thèm quản thằng cháu họ của mình dù biết rõ là bị kiện cáo. Chẳng lẽ Vân Hồ chúng ta sợ Mặc Bình bọn họ?

Trước mặt Phạm Hồng Vũ nhất định phải chửi bới Cừu Hạo Minh thậm tệ.

- Bí thư Cừu có lẽ chỉ phản ánh tình hình lên Chủ tịch thành phố Quách. Xảy ra chuyện, kịp thời báo cáo là chuyện bình thường.

Đối với sự giận dữ của Lý Hãn, Phạm Hồng Vũ chẳng hề hùa theo. Cùng cấp dưới của mình chửi bới thậm tệ Bí thư huyện ủy bên cạnh, chuyện như vậy. Phạm Hồng Vũ không làm được.

Hèn quá!

Phải phân thắng bại thực sự mới xứng!

- Dù nói thế nào, giờ quyền chủ động cũng đang ở trong tay chúng ta!

Lôi Minh từ đầu đến cuối không nói gì bỗng nhiên xen vào một câu.

Từ khi Lôi Minh đảm nhiệm chức Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, anh ta cũng thường xuyên tham gia. Người sáng suốt đều thấy rõ, đó là Phạm Hồng Vũ dự định cho Lôi Minh tiếp nhận công tác của Văn phòng Ủy ban nhân dân huyện. Xét kinh nghiệm và tuổi tác của Lôi Minh, khoảng thời gian ngắn tiếp nhận chức vụ Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện của Trần Tuyết không quá hiện thực, nhưng việc phân chia thực quyền của Trần Tuyết là chắc chắn rồi. Thời cơ thích hợp, cũng không thể cứ dùng thân phận Phó chánh văn phòng thường trực để chủ trì toàn diện công tác trong phòng được.

Giống như đồng chí Phạm Hồng Vũ ở Phòng thư ký một Ủy ban nhân dân tỉnh cũng làm như vậy.

Ngựa quen đường cũ.

Phạm Hồng Vũ liền khẽ mỉm cười.

Lôi Minh mấy tháng này tiến bộ rất thần tốc, nhìn nhận vấn đề càng ngày càng có thể nhìn thấy được bản chất của hiện tượng. Muốn làm một nhân vật số một đủ tư cách, đầu tiên phải có cái nhìn toàn cục, lúc nào cũng phải nắm chắc được đại thế.

Cái gọi là “thế thủ pháp” trong tranh đấu mưu quyền, thế là gốc, nắm không được đại thế, pháp và thuật như nước không nguồn vậy.

Lý Hãn đang định nói, di động bên hông vang lên, Lý Hãn liếc mắt nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi, kêu lên: - Chủ tịch huyện, đến rồi… anh dự liệu như thần…

Sắc mặt Lôi Minh cũng lập tức trở nên căng thẳng.

Phạm Hồng Vũ vuốt cằm, nói: - Anh gọi điện thoại trước đi!

- Được…

Lý Hãn gật đầu, cầm điện thoại bên cạnh sofa, bấm số, bên kia lập tức nghe máy.

- Cáo cáo Bí thư Lý, bắt được rồi!

Bên kia điện thoại, truyền lên tiếng thở hổn hển, hơi có chút hưng phấn.

- Tốt, bắt được mấy người?

Lý Hãn lập tức hỏi.

- Được bốn! một trong số đó là Phó cục trưởng của họ, còn đem cả súng…

Vừa nghe thấy đem theo súng, sắc mặt liền biến đổi, vội vàng hỏi: - Có nổ súng không?

Nếu nổ súng, vấn đề sẽ lớn hơn.

Bên kia lập tức trả lời: - Không, chúng tôi căn bản không cho hắn cơ hội móc súng, vừa vào cửa là bắt hết rồi.

- Tốt, tốt, tốt lắm, có ai bị thương không?

- Không. Bí thư Lý yên tâm đi, hết thảy đều nằm trong tầm khống chế của chúng ta.

Người bên kia có chút đắc ý, thuận miệng kể công của mình.

Lý Hãn hoàn toàn yên lòng, nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói: - Tốt, tốt, làm tốt lắm, các anh em đều mệt rồi. Mọi người chờ một lát, tôi sẽ đến ngay!

- Vâng!

Lý Hãn gác máy, nhìn sang Phạm Hồng Vũ, vẻ mặt khâm phục, vui vẻ nói: - Chủ tịch huyện, bắt được bốn người, chẳng ai chạy thoát, không ai bị thương… Chủ tịch huyện, đúng là liệu sự như thần, Gia Cát Lượng cũng không so được…

----------oOo------.