Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 556: Cháu còn kém xa!

Hội nghị diễn ra đến khuya, không sai biệt lắm đến mười giờ tối, Phạm Hồng Vũ mới tuyên bố tan họp. Chủ yếu là Phạm Hồng Vũ để ý Cảnh Phi, sợ ông tuổi già nhiều bệnh, thân thể gánh không được. Kỳ thật, hôm nay mọi người từ miệng tân Bí thư nghe được những sự vật mới mẻ. Mấy thứ này, có một số cũng đã nghĩ qua, nhưng không có thấu triệt như Phạm Hồng Vũ nói. Còn lại căn bản là không nghĩ tới, hoá ra công tác nông trường còn có thể làm như vậy sao?

Một thế giới mới, ở trước mặt mọi người hiển lộ ra một góc của băng sơn.

Sau đó, Phạm Hồng Vũ ngay tại nhà khách nông trường nghỉ ngơi. Đây là nhà khách thuộc chính phủ, so với nhà khách nhỏ Phạm Hồng Vũ ở tối hôm qua cấp bậc cao hơn một chút. Tổng thể mà nói cũng không cao hơn bao nhiêu. Đương nhiên, Phạm Hồng Vũ là nhân vật số một của nông trường Triều Dương, nhà khách đã đem phòng khách quý duy nhất quét dọn sạch sẽ, mời Bí thư Phạm vào ở.

Cảnh Phi và Hoàng Tử Hiên tự mình đến phòng của Phạm Hồng Vũ, rảnh rỗi nói chuyện phiếm vài câu, lúc này mới cáo từ.

Cách trụ sở làm việc không xa chính là ký túc xá của các cán bộ, tất cả đều là nhà ngang kiểu cũ. Ba thế hệ nhà Cảnh Phi ở bốn gian nhà. Hoàng Tử Hiên và ông ở cùng một tầng trệt. Là Chủ tịch vốn cũng có thể được phòng bốn gian, nhưng Hoàng Tử Hiên chỉ cần ba gian. Y và vợ ở một gian, mẹ cùng đứa con nhỏ ở một gian, còn có một một gian xen kẽ dùng làm phòng khách.

Phòng nhà ngang không có buồng vệ sinh riêng. Cảnh Phi, Hoàng Tử Hiên và mọi người đều dùng chung một buồng vệ sinh và nhà tắm. Nhà bếp nằm trên hành lang, lập thành tiểu táo (tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, phân biệt với trung táo và đại táo). Điều kiện sống có thể nói rất kém.

Cán bộ công nhân viên chức bình thường cũng chỉ được phân phối nhà hai gian, một nhà chen chúc trong căn phòng hai mươi mấy mét vuông. Loại tình hình này rất phổ biến.

Nông trường điều kiện thật sự không được tốt lắm.

Hoàng Tử Hiên dìu Cảnh Phi lên lầu.

Đi vào cửa nhà mình, Cảnh Phi thản nhiên nói:

- Tử Hiên, vào nhà cháu ngồi một lát đi.

- Vâng!

Hoàng Tử Hiên cũng biết, lão Bí thư khẳng định có lời muốn nói với y. Y cũng có chút chuyện cần nói với lão Bí thư.

Đi vào trong phòng khách Cảnh gia, vợ của Cảnh Phi còn đang xem TV, thấy hai người vào cửa, vội vàng đứng dậy chào đón, oán giận nói:

- Lão Cảnh, như thế nào lại họp đến lúc này? Ông còn đang bệnh đấy!

Trong lúc Cảnh Phi nằm viện, vợ của ông cũng ở bệnh viện chăm sóc, buổi chiều cũng cùng Cảnh Phi trở về nông trường.

Cảnh Phi cười nói:

- Ha hả, Bí thư mới tới rồi, rất nhiều công tác cần kết nối thương lượng một chút.

Vợ của Cảnh Phi không hài lòng:

- Cho dù Bí thư mới tới rồi, công tác cũng có thể để ngày mai làm. Ông hiện tại còn đang bệnh, làm sao đi so với bọn thanh niên chứ? Ông cho là ông giống Tử Hiên sao, mới ba mươi mấy tuổi? Đã hơn sáu mươi rồi, còn khoe khỏe mạnh cái gì?

Vừa nói vừa dìu ông ngồi xuống ghế sa lon gỗ kiểu cũ.

Cảnh Phi cười ha hả nói:

- Bà khoan hãy nói, Bí thư mới tối nay tổ chức cuộc họp rất có ích. Thượng cấp cuối cùng cũng phái cho chúng ta một nhân vật số một có năng lực lại đây. So với tôi còn mạnh hơn rất nhiều. Nông trường chúng ta thực có hi vọng rồi!

- Có phải hay không? Thực lợi hại như vậy à? Tôi nghe nói, Bí thư mới là một tên nhóc con, so với Tử Hiên còn trẻ hơn.

Vợ của Cảnh Phi nửa tin nửa ngờ. Tuy nhiên nhìn thấy sắc mặt của chồng, tinh thần quả thật rất tốt, nên cũng an tâm vài phần.

Hoàng Tử Hiên còn có điểm không vui, nói:

- Cô, cháu năm nay ba mươi bốn rồi, như thế nào vẫn là nhóc con?

Vợ của Cảnh Phi liếc nhìn y một cái, nói:

- Ba mươi bốn thì thế nào? Cháu năm đó lúc được sinh ra, vẫn là cô giúp đỡ mẹ cháu một phen cứt một phen nước tiểu nuôi lớn đấy. Cháu trong mắt cô vĩnh viễn chỉ là một tên nhóc con.

Hoàng Tử Hiên lập tức đỏ mặt.

Hoàng gia và Cảnh gia quan hệ rất thân. Cảnh Phi và ba Hoàng Tử Hiên đã qua đời là chiến hữu cũ. Sau lại lại trước sau chuyển nghề trở về địa phương, đều công tác tại nông trường Triều Dương. Tuy nhiên bố của Hoàng Tử Hiên trong chính trị tiến bộ không nhanh bằng Cảnh Phi, ở nông trường vẫn là cấp dưới. Nhưng giữa hai nhà cho tới bây giờ cũng không có bất luận khoảng cách nào. Cảnh Phi xem Hoàng Tử Hiên như là con của mình, Hoàng Tử Hiên cũng xem Cảnh Phi như cha chú trong nhà.

Hoàng Tử Hiên tính cách ngay thẳng, hiếu thắng, năng lực làm việc rất mạnh, Cảnh Phi rất tin tưởng vào y. Hơn nữa mấy năm gần đây, Cảnh Phi sức khỏe không tốt, công tác nông trường cơ bản đều giao cho Hoàng Tử Hiên chủ trì.

- Ha hả, bà không biết đâu, Bí thư mới tuổi trẻ thì tuổi trẻ, nhưng lại rất có năng lực. Ai, đều nói từ cổ anh hùng xuất thiếu niên, lúc này tôi mới nhận ra đó là sự thật.

Cảnh Phi tựa vào sô pha, vuốt tóc, xúc động nói.

- Thực có năng lực như vậy à? So với Tử Hiên còn giỏi hơn?

Vợ của Cảnh Phi vừa pha nước trà nóng cho hai người, vừa cười hỏi, cũng có vài phần tò mò. Nhiều năm như vậy, thật đúng là vô cùng hiếm thấy chồng mình ở nhà khen một người như vậy. Cho dù đối với Hoàng Tử Hiên dường như cũng không có đánh giá cao như thế. Ông hay nói với bà ông có chút lo lắng cho tính cách của Hoàng Tử Hiên, quá vọng động, sợ là sớm hay muộn sẽ gặp rắc rối.

Cảnh Phi lắc đầu liên tục, nói:

- Không giống, không giống! Tử Hiên và hắn không phải cùng một loại hình, không thể so sánh.

Hoàng Tử Hiên liền không phục, cười nói:

- Chú, cháu thấy cũng không kém bao nhiêu đâu. Tính cách kia so với cháu còn lợi hại hơn. Ngay trước mặt nhiều người như vậy, nói chuyện bất lưu một chút đường sống. Cháu còn không có tự tin đến trình độ đó.

Cảnh Phi cười, nhìn Hoàng Tử Hiên, thản nhiên nói:

- Tử Hiên, lời nói của chú cháu thật sự không thích nghe đâu, nhưng cháu hãy thật cẩn thận. Lại nói tiếp, cháu không bằng cậu ta, kém còn không chỉ là nửa điểm, mà kém đến một đoạn.

Vợ của Cảnh Phi hoảng sợ, vội vàng nói:

- Ông có uống rượu không? Như thế nào lại nói mê sảng vậy?

Nói xong, còn có điểm bất an nhìn Hoàng Tử Hiên liếc mắt một cái. Ai nói Tử Hiên chẳng khác gì con cái trong nhà. Nhưng cho dù là con cái trong nhà thì cũng không nên nói như vậy. Hoàng Tử Hiên nói như thế nào cũng là Chủ tịch nông trường, ở nông trường uy vọng cực cao, cũng không phải là đứa nhỏ trước kia nữa. Hơn nữa với tính cách đó, thua kém một người, làm sao mà chịu được?

Hoàng Tử Hiên nghiêm túc, đứng thẳng thân mình, nói:

- Chú, cháu làm sao lại kém cậu ta cả một đoạn chứ? Hắn hôm nay nói những biện pháp này, cháu thừa nhận là biện pháp tốt. Nhưng trước mắt mà nói, cũng vẫn chỉ là trên lý luận, có thể thực hiện được hay không thì còn phải chờ. Nếu cậu ta thực hiện được, cháu liền chịu phục. Bằng không, thì cũng chỉ là cái động tác võ thuật đẹp mắt. Nông trường chúng ta hiện tại cục diện rối rắm, không thể bày thêm rối rắm nữa.

Cảnh Phi thản nhiên nói:

- Cậu ta đề xuất những biện pháp này, chúng ta tạm thời để qua một bên. Chú hỏi cháu, cháu hôm nay có phải dẫn người đến thị trấn Thập Nguyên phải không? Cháu cùng với hai người mang theo súng đến thị trấn Thập Nguyên làm gì? Chẳng lẽ thật muốn xông vào đồn công an đập nát?

- Chú, cháu biết ngay chú sẽ nói chuyện này. Vốn cháu cũng không có ý định làm như vậy, nhưng Đỗ San San chạy về nói với cháu tình huống lúc đó, lòng cháu liền nguội lạnh. Chú biết không, Đỗ Song Ngư ở thị trấn Thập Nguyên đụng phải đám lưu manh Cát Nhị Tráng. Còn nói có người bênh vực kẻ yếu, đem Cát Nhị Tráng thiếu chút nữa đánh chết. Trưởng đồn công an là anh trai Cát Nhị Tráng liền phái người tới bắt... Chú nói dưới loại tình huống này, cháu còn có thể ngồi được sao? Đỗ Song Ngư nếu như bị anh trai Cát Nhị Tráng bắt về đồn công an, cậu còn có thể toàn mạng mà đi ra? Những người đó, thế nào cũng phải đem cậu ta đánh cho tàn phế. Đám người ở đồn công an là cái gì, chú so với cháu còn rõ ràng hơn. Hơn nữa vợ của Đỗ Song Ngư Ngô Chi Tâm cũng ở đó, vậy càng tội hơn. Cháu không thể không đi, đi trễ một bước cũng không được!

Hoàng Tử Hiên ương ngạnh, nói, có chút đúng lý hợp tình.

- Tình huống thực tế như thế nào?

Cảnh Phi bất động thanh sắc hỏi.

- Cháu cũng không nghĩ tới, người trẻ tuổi bênh vực kẻ yếu kia chính là Phạm Hồng Vũ...

- Nếu cháu sớm biết rằng người bênh vực kẻ yếu là cậu ta, vậy cháu có thể đi thị trấn Thập Nguyên hay không?

Cảnh Phi nhìn y, ánh mắt sáng ngời.

Hoàng Tử Hiên không khỏi sững người một chút, rồi gật đầu, nói:

- Cháu cũng sẽ đi, cháu không tin được bọn họ... Đỗ Song Ngư người kia, tính tình kích động, nhưng là người đàn ông, cháu không thể nhìn cậu ta bị tội mà chẳng quan tâm.

Cảnh Phi không khỏi thở dài, nói:

- Cho nên nói, cháu so với Phạm Hồng Vũ còn kém xa.

Hoàng Tử Hiên liền thất vọng, vô cùng không phục, chỉ có điều tiện phản bác lời nói của Cảnh Phi.

Cảnh Phi cũng không vội mà giải thích, nâng tách trà lên uống một ngụm, nhẹ giọng nói:

- Tử Hiên, cháu cái gì cũng đều tốt, chú rất hài lòng. Nhưng chính là tính cách rất kích động, hơn nữa lại vọng động, không chú ý hậu quả. Cháu phải biết rằng, cháu bây giờ không phải là cán bộ bình thường, mà là Chủ tịch nông trường Triều Dương. Nhất cử nhất động của cháu đối với cán bộ công nhân viên chức nông trường đều sinh ra ảnh hưởng thật lớn. Nếu như không có sự ngầm đồng ý của cháu, Đỗ Song Ngư làm sao dám đến thành phố gây rối? Bọn họ ngày đó đi náo động, cháu chỉ cần đứng ra rống một tiếng, ai dám động đến? Nghiêm trọng một chút, cháu đây là bao che dung túng. Vì sao hiện tại cháu còn có thể làm chức Chủ tịch, đó là bởi vì lãnh đạo tỉnh và thành phố lo lắng hiện tại nếu đem cháu điều đi rồi, cán bộ công nhân viên chức nông trường sẽ còn tiếp tục gây rối. Cho cháu tạm thời ở tại chỗ này, đây là ngộ biến tùng quyền. Khi cục diện nông trường ổn định lại, bọn họ sẽ đem cháu bắt đi...

- Đi thì đi, ai nguyện ý làm chức Chủ tịch này thì cứ làm, cháu không thèm!

Hoàng Tử Hiên đỏ mặt, kêu la.

- Cháu không có thèm? Cháu không có thèm chú mới thấy lạ!

Cảnh Phi cũng có chút phát hỏa, ngồi thẳng người, trầm giọng nói.

- Ông ơi…!

Vợ của Cảnh Phi thấy hai người tức giận, lập tức vội vàng kêu một tiếng, liên tục hướng Cảnh Phi nháy mắt.

Hoàng Tử Hiên tính cách ương bướng, giống như đầu trâu đều kéo không trở về.

Cảnh Phi không để ý tới, chặt chẽ nhìn thẳng Hoàng Tử Hiên, nói:

- Tử Hiên, chú ở nông trường công tác hai mươi mấy năm, ba của cháu cũng giống như vậy. Cháu là ở nông trường lớn lên, cháu đối với nông trường không cảm tình? Chúng ta hai người một Bí thư một Chủ tịch, nhiều năm trôi qua, nông trường bây giờ là cái bộ dáng gì? Càng muốn làm càng tệ, không đáng chúng ta phải nghĩ lại sao? Cháu sẽ đấu tranh anh dũng, chống đỡ cái chết thì chính là quan tiên phong, nhưng lại không có khiếu làm Thống soái.

- Nhưng Phạm Hồng Vũ thì được! Nói về vấn đề thủ pháp, so với cháu còn chu đáo hơn!

----------oOo----------