Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 543: Quân lệnh trạng

Hoàng Tử Hiên liền ngây người, miệng mở to, nói không ra lời.

Đừng nhìn Hoàng Tử Hiên táo bạo kích động, nhưng cũng không phải là người không nói đạo lý. Phạm Hồng Vũ giảng đạo nghĩa, chính là đâm trúng điểm yếu của y.

Sửng sốt một hồi, Hoàng Tử Hiên nói:

- Bí thư Phạm, cậu từ cơ quan lớn đi ra, cậu không hiểu tình huống cơ sở chúng tôi. Tôi xuất thân quân nhân, không chịu nổi sự ức hiếp. Nông trường chúng tôi mấy năm nay bị người khi dễ. Con thỏ khi nóng cũng phải cắn người, chứ đừng nói ba chục người đang sống ở đây. Chúng tôi trên danh nghĩa là đơn vị quốc doanh, nhưng cuộc sống còn không bằng một người nông dân, lại còn mỗi ngày bị người ức hiếp. Cậu cứ ở nông trường này một năm đi, cậu so với tôi còn nghẹn khuất hơn. Tôi chết không sợ, vất vả không sợ, nhưng không chịu nổi sự ức hiếp. Ai dám bắt nạt tôi, tôi liều mạng với người đó.

Bản tính lưu manh lộ rõ.

Nhìn gã cán bộ cấp cục trưởng gân xanh gân đỏ nổi lên, Phạm Hồng Vũ vừa buồn cười vừa tức giận, nhưng cũng không để ý, ngồi xuống ghế salon bên cạnh, lấy ra một điếu Thanh Sơn Vương, ném cho Hoàng Tử Hiên, nói:

- Được rồi, đừng giống như đang chọi gà chứ. Tốt xấu gì cũng là một cán bộ lãnh đạo, ngồi xuống nói chuyện đi.

Với cái đồ gà mờ như Hoàng Tử Hiên, Bí thư Phạm không cần phải nhã nhặn.

Nhân viên công tác vẫn đứng ở cửa có chút choáng váng đầu.

Không ngờ lãnh đạo cấp trên lại phái đến nông trường Triều Dương một vị Bí thư lưu manh. Một Hoàng Tử Hiên đã quá đủ rồi, nay lại xuất hiện một vị càng lưu manh hơn. Mọi người thời gian sau này sẽ như thế nào?

Hoàng Tử Hiên tiếp nhận thuốc lá, khóe miệng hiện lên một tia châm biếm, nói:

- Bí thư Phạm, thuốc xịn đấy. Hai mươi đồng một bao, tôi Hoàng Tử Hiên hút không nổi đâu. Tiền lương thưởng mỗi tháng của tôi còn không mua nổi hai gói Thanh Sơn Vương. Phúc lợi của cán bộ tỉnh thật sự không tầm thường.

Phạm Hồng Vũ cười nhạt một tiếng, đốt điếu thuốc, hút hai phần rồi nói:

- Chủ tịch Hoàng, tôi biết anh rất thanh liêm. Nhưng làm cán bộ lãnh đạo, thanh liêm là yêu cầu cơ bản nhất. Anh làm lãnh đạo, hút không được thuốc xịn, uống không được rượu xịn thì tôi bỏ qua. Nhưng ba chục ngàn công nhân viên chức nông trường Triều Dương, mấy năm nay tiền lương thưởng phát không đủ, vậy chính là trách nhiệm của anh. Đi theo anh thật sự chẳng có ngày lành. Nói trắng ra, anh chẳng có tư cách làm Chủ tịch nông trường.

Hoàng Tử Hiên lập tức mở to hai mắt nhìn chằm chằm Phạm Hồng Vũ.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Chủ tịch Hoàng, không cần phải nhìn tôi như vậy, tôi biết anh không phục. Nhưng anh làm Chủ tịch đã hai năm, trước đó hai năm là Phó chủ tịch. Bí thư Cảnh sức khỏe không tốt, công tác của nông trường vẫn là do anh toàn bộ chủ trì. Nhưng trong vòng bốn năm năm đó, nông trường đã có gì thay đổi? Kinh tế phát triển như thế nào? Ngay cả tiền lương thưởng còn phát không xong, chẳng lẽ không phải là trách nhiệm của anh? Bốn năm cũng đủ làm rất nhiều chuyện rồi. Nhưng anh đã làm được chuyện gì?

Cửa phòng làm việc của Hoàng Tử Hiên mở ra, việc Bí thư Phạm và Chủ tịch Hoàng cãi nhau gần như kinh động đến tất cả những cán bộ khác. Rốt cuộc có mấy người cả gan vây quanh “dự thính”. Thấy Phạm Hồng Vũ từng bước ép sát, Hoàng Tử Hiên khuôn mặt đỏ bừng, cả đám trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Bí thư mới không ngờ tính cách lại như vậy?

Điều này hoàn toàn vượt ra khỏi sự tưởng tượng của mọi người. Vốn tưởng rằng thư ký Chủ tịch tỉnh cũng giống như lãnh đạo tỉnh, công phu dưỡng khí rất cao, vui buồn không hiện. Ai biết được nói chuyện lại trắng ra như thế.

Hoàng Tử Hiên gắt gao nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ, nói:

- Bí thư Phạm nói đúng, tôi là không hợp cách. Bốn năm qua tôi chẳng làm gì được cho nông trường. Chiếu theo ý tứ của Bí thư Phạm, cho cậu bốn năm thời gian, cậu có thể khiến cho nông trường biến hóa nghiêng trời lệch đất, khiến mọi người có thể ăn sung mặc sướng?

Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:

- Chưa đến bốn năm, nhiều nhất ba năm thôi. Chỉ trong ba năm, kinh tế nông trường không đi lên, vậy thì chứng minh tôi chẳng làm được chức Bí thư ra hồn.

Tất cả mọi người ngây ra.

Đây là sự tự tin như thế nào? Có thể nói là tự cao tự đại?

Hoàng Tử Hiên lại nói một câu:

- Quân trung vô hí ngôn!

Phạm Hồng Vũ mỉm cười:

- Chủ tịch Hoàng muốn cấp cho tôi một quân lệnh trạng?

- Như thế nào, không dám sao?

Hoàng Tử Hiên cười lạnh hỏi.

Mọi người ánh mắt nhấp nháy, nhìn Phạm Hồng Vũ xem hắn trả lời như thế nào.

Nói thật, mấy năm nay, cán bộ nông trường là thật sự nghèo. Nếu không phải Hoàng Tử Hiên thanh liêm muốn giữ, cùng mọi người đồng cam cộng khổ, chỉ sợ cán bộ nông trường oán khí không chỉ như thế, mà đã sớm bao vây tòa nhà Thành ủy rồi.

Hiện tại Bí thư mới tới, liền là đại ngôn. Mọi người tất nhiên là không tin, nhưng sâu trong nội tâm vẫn hy vọng Bí thư mới thật sự có bản lĩnh. Nếu có thể đem kinh tế nông trường phát triển, khiến tất cả mọi người no đủ, thật là tốt biết bao.

Phạm Hồng Vũ không cười, thần sắc nghiêm túc, nói:

- Chủ tịch Hoàng, tôi có thể lập quân lệnh trạng, ngay trước mặt tất cả các cán bộ, tôi xin lập một quân lệnh trạng. Trong vòng ba năm, kinh tế nông trường không thể đi lên, tiền lương thưởng của các đồng chí không thể phát đồng đều, tôi xin chủ động từ chức. Nhưng tôi cũng có điều kiện.

- Điều kiện gì?

- Những đồng chí bên trong bộ máy, bao gồm cả anh ở đây, đều phải lập một quân lệnh trạng. Từ bây giờ, mọi người phải đoàn kết nhất trí, đem tinh lực dồn vào công việc, không được giở trò. Ai gây trở ngại cho công tác triển khai, gây trở ngại cho việc xây dựng kinh tế, tôi sẽ không khách khí với người đó. Thế nào, điều kiện này có đáp ứng được không?

Phạm Hồng Vũ dựa lưng vào ghế salon, ánh mắt sáng ngời nhìn Hoàng Tử Hiên.

Hahaha!

Hoàng Tử Hiên ngửa mặt lên trời cười ha hả.

- Bí thư Phạm, cậu quá coi thường Hoàng Tử Hiên tôi rồi. Cậu xem tôi là người như thế nào? Tiểu nhân hèn hạ sao? Cậu sai lầm rồi. Tôi ngay trước mặt mọi người đem lời nói để ở chỗ này. Chỉ cần cậu thật có thể đem kinh tế nông trường đi lên, khiến tất cả mọi người vượt qua khó khăn, không cần nói đến Hoàng Tử Hiên tôi lập quân trạng, làm trâu ngựa cho cậu cũng không thành vấn đề. Những đồng chí khác bên trong bộ máy tôi cũng dám cam đoan, ai dám giở trò, không cần cậu ra tay, tôi là người thứ nhất không tha cho hắn.

Phạm Hồng Vũ đứng dậy, cao giọng nói:

- Quân tử nhất ngôn!

- Tứ mã nan truy!

Hoàng Tử Hiên lập tức đối mặt với Phạm Hồng Vũ.

Hai gã thanh niên bốn mắt nhìn nhau, trên mặt đều là vẻ kiên nghị.

Đúng lúc này, trên hàng lang vang lên tiếng chào hỏi.

- Xin chào Bí thư Cảnh!

- Bí thư Cảnh, tại sao ngài lại trở về?

Một thanh âm già nua lập tức lên tiếng:

- Nghe nói Bí thư Phạm đã đến nên tôi trở về hoan nghênh.

Nghe vào, giọng nói rất hòa khí.

Phạm Hồng Vũ vội đi nhanh ra, Hoàng Tử Hiên hơi sửng sờ, cũng đi theo ra.

Chỉ thấy một vị hơn sáu mươi tuổi, tóc hoa râm, chậm rãi đi tới, vẻ mặt tươi cười gật đầu chào các đồng chí bên cạnh. Không thể nghi ngờ, đây chính là lão Bí thư của nông trường Triều Dương.

- Bí thư Cảnh, xin chào, tôi là Phạm Hồng Vũ.

Phạm Hồng Vũ đi nhanh tới, hai tay vươn ra.

- Xin chào, xin chào, Bí thư Phạm. Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.

Cảnh Phi cầm hai tay Phạm Hồng Vũ thật chặt, liên tục lay động, cười ha hả nói. Phạm Hồng Vũ cảm giác, Cảnh Phi tuy rằng dùng sức bắt tay hắn, nhưng rõ ràng là rất mệt mỏi.

Lão Bí thư vốn đang bệnh, đang nằm viện tại bệnh viện huyện Vân Hồ, phỏng chừng có người gọi điện thoại cho ông, nói chuyện phát sinh ngày hôm nay, lão Bí thư nằm ở bệnh viện không yên, nên vội vàng về nhà.

Cũng không phải nói ông coi trọng Phạm Hồng Vũ. Trước kia không quen biết, Cảnh Phi đối với tên Phạm Hồng Vũ chỉ nghe qua, nghe nói là bướng bỉnh không chịu thuần phục. Cảnh Phi thật sự lo lắng cho Hoàng Tử Hiên.

Tính tình người kia thối lắm!

Nếu Phạm Hồng Vũ là một cán bộ trung niên lão luyện, thì cũng thôi, chắc chắn sẽ không đối nghịch với Hoàng Tử Hiên. Mặc kệ trong lòng tức giận đến cỡ nào, nhưng ngoài mặt sẽ vẫn nể mặt.

Nhưng Phạm Hồng Vũ so với Hoàng Tử Hiên tuổi trẻ khí thịnh hơn. Hai tính tình thối đụng nhau, phát ra tia lửa điện là có đấy.

Bí thư mới đến nhận chức ngày đầu tiên, Hoàng Tử Hiên đã cùng người ta đấu võ mồm, nhưng đều là Hoàng Tử Hiên đuối lý. Lại càng không cần phải nói Phạm Hồng Vũ có lý lịch to như vậy. Đến lúc đó trước mặt đại lãnh đạo tỉnh cấp cho Hoàng Tử Hiên một chút thuốc mắt, cái mũ cánh chuồn trên đầu liền rơi xuống.

Cảnh Phi lúc này mới không để ý đến bệnh chưa khỏi, vội vàng chạy về nông trường.

Không ngờ lại muộn một bước, nhìn mọi người đang ở trên hành lang, chỉ sợ hai người đa đánh nhau một trận rồi.

- Bí thư Cảnh quá khen!

Phạm Hồng Vũ khiêm tốn nói, trên mặt lại mang theo nụ cười thản nhiên.

- Làm rất tốt đấy. Bí thư Phạm là người khai sáng hình thức Phong Lâm, tôi tuy rằng chưa có đến Phong Lâm, nhưng cũng nghe người ta nói qua. Chỉ trong hai ba năm, thị trấn Phong Lâm thu nhập tài chính tăng gấp trăm lần, nhiều nhà xưởng mọc lên với mấy ngàn công nhân. Đây thật sự là rất giỏi. Lãnh đạo cấp trên mời Bí thư Phạm đến nông trường Triều Dương chủ trì công tác, thật sự là tinh mắt. Tất cả cán bộ nông trường chúng tôi, đều mong mỏi Bí thư Phạm sớm ngày đến nhận chức, dẫn dắt mọi người làm giàu. Bí thư Phạm, hoan nghênh cậu. Tôi xin đại diện cho nông trường Triều Dương, ba chục ngàn công nhân viên chức và người nhà, hướng Bí thư Phạm nhiệt liệt hoan nghênh.

Cảnh Phi không hổ danh là cán bộ lão luyện nhiều năm, vẻ mặt mỉm cười, làm cho người ta cảm thấy lời nói của ông là xuất phát từ thành tâm thành ý, cũng không phải là thuận miệng khách khí.

- Bí thư Cảnh quá khách sáo rồi. Ở trước mặt ngài, tôi vẫn chỉ là vãn bối, còn hy vọng trong công việc sau này, Bí thư Phạm chỉ dạy tôi nhiều hơn. Tôi có chỗ nào làm không đúng, xin Bí thư Cảnh không chút khách khí phê bình tôi. Tôi nhất định sẽ khiêm tốn nhận.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười, dựa theo lối mòn quan trường mà đáp lại vài câu.

- Haha, Bí thư Phạm quá khiêm nhường, sau này chỉ cần có thể dùng đến tôi, tôi tuyệt đối không hai lời. Tiểu Trương, cậu thông báo cho căn tin, tối nay làm hai bàn, vì Bí thư Phạm đón gió tẩy trần.

Lão Bí thư dù sao cũng kinh nghiệm chu đáo, lập tức an bài cụ thể.