Tuy nhiên, lần này, thần cơ diệu toán Trưởng phòng Phạm đã tính sai.
Điện thoại được thông, bên kia không phải là thanh âm của Lý Xuân Vũ mà là tiếng thở hổn hển của Phó Đức Trăn.
- Trưởng phòng Phạm, không xong rồi, lãnh đạo nói chúng ta đang làm theo tư bản chủ nghĩa.
Sau khi xác nhận điện thoại là Phạm Hồng Vũ gọi tới thì Phó Đức Trăn liền kêu lên. Tuy nhiên, sau đó nghe được, ông ta đã giảm thấp thanh âm xuống, tựa hồ như sợ tai vách mạch rừng.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:
- Giám đốc Phó, không nên nóng vội, điềm tĩnh một chút.
- A, vâng, vâng!
Phó Đức Trăn liên tiếp đáp lại, nhưng căn bản không có ý tứ trấn định, thanh âm vẫn cứ hoảng loạn.
Phạm Hồng Vũ nhíu mày, cũng không để ý tới. Tình hình cùng loại, hắn thấy được nhiều lắm. Một số cán bộ lúc không có chuyện thì ngông nghênh, thần thái nghiễm nhiên. Một khi gặp được chuyện thì lập tức luống cuống tay chân. Cán bộ con đường làm quan thuận buồm xuôi gió thì khả năng chịu đựng không xong.
- Giám đốc Phó, vị lãnh đạo ấy nói như vậy?
Phó Đức Trăn vội vàng nói:
- Cục trưởng Vương Thông của cục. Ồ, Cục trưởng Vương là nhân vật số hai trong cục, hưởng thụ đãi ngộ cấp Thứ trưởng.
Hệ thống thuốc lá trong cả nước thực hành theo cách quản lý vuông góc, quốc gia giữ độc quyền về thuốc lá. Cục là một phần của cục quản lý quốc gia bộ phận công nghiệp nhẹ, cấp bậc hành chính là cấp Thứ trưởng. Bởi vì ngành thuốc lá lợi luận sản xuất rất cao, nên cục Độc quyền thuốc lá lệ thuộc trực tiếp nội các chính phủ quản lý. Trên thực tế, lợi nhuận của ngành thuốc lá đã vượt qua bất cứ một xí nghiệp lớn nào của quốc gia, ngay cả ngành xăng dầu cũng phải bái phục.
Có thể kiếm được tiền, lãnh đạo cục tất nhiên cũng đều là khoe khoang, khoác lác.
- Xế chiều hôm nay, Cục trưởng Vương tự mình tìm tôi nói chuyện. Cùng tham gia còn có Cục trưởng Lê của tỉnh. Cục trưởng Vương thái độ rất nghiêm túc, phê bình chúng tôi tự tiện làm loại thuốc lá Thanh Sơn Vương có giá cao như vậy. Đây chính là tư tưởng tư bản chủ nghĩa tác oai tác quái, đem truyền thống gian khổ mộc mạc vứt đi hết. Nói chúng tôi không để ý đến tình hình trong nước. Hiện tại trong cả nước còn có rất nhiều quần chúng ngay cả vấn đề cơm no áo ấm còn chưa được giải quyết. Rất nhiều quần chúng vùng nghèo khó, một tháng sinh hoạt phí còn chưa đến hai mươi đồng. Chỉ một gói thuốc lá của chúng ta liền rút sạch. Đây chính là phá hoại bầu không khí tiết kiệm trong cả nước, tạo thành một tấm gương xấu.
Phó Đức Trăn nói, rồi giơ tay lau mồ hôi trên trán.
Khó trách xế chiều nay, Phó Đình Đình gọi điện thoại mãi mà không được, không ngờ lại bị ông chủ lớn gọi đi.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, có chút lạnh:
- Cục trưởng Vương thật đúng là nâng cao quan điểm. Nhà máy thuốc lá Hồng Châu phát triển mạnh thương hiệu thuốc lá Thanh Sơn Vương, không phải là nhà máy thuốc lá Hồng Châu và tỉnh cục tự tiện làm chủ. Mọi người đã báo cáo lên trên rồi, khi tổng cục phê duyệt thì mới dám làm. Nói sau, nếu loại thuốc lá mà nhà máy thuốc lá Hồng Châu chúng ta sản xuất bị cho là xa xỉ, vậy tại sao tổng cục bọn họ lại phê chuẩn nhập khẩu thuốc lá ngoại quốc? Một bao khoảng ba đến năm đồng, nhưng lại bán mười hai mười lăm đồng, so với Thanh Sơn Vương thì lời nhiều hay ít? Số tiền này là kiếm cho công ty thuốc lá ngoại, hay là công ty thuốc lá nội? Cục trưởng Vương lập luận cái gì vậy?
- Đúng vậy, đúng vậy, Trưởng phòng Phạm, tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng, Cục trưởng Vương nhất định phải phê bình, chúng tôi cũng không có biện pháp.
Quan lớn một cấp đè chết người, lại càng không cần phải nói Vương Thông là ông chủ lớn trong ngành quản lý thuốc lá. Ông ta nói nhà máy thuốc lá Hồng Châu phạm sai lầm, vậy thì chính các người đã phạm sai lầm, các người còn giải thích cái gì nữa?
Phạm Hồng Vũ hỏi:
- Thế Cục trưởng Vương có yêu cầu gì?
- Cục trưởng Vương lập tức yêu cầu chúng tôi tạm dừng sản xuất và tiêu thụ Thanh Sơn Vương, chờ cục nghiên cứu đưa ra quyết định. Còn nữa, lại còn bảo cá nhân tôi làm bản kiểm điểm.
Phạm Hồng Vũ không kìm nổi hỏi một câu:
- Bảo ngài làm bản kiểm điểm?
- Đúng vậy, Trưởng phòng Phạm, đây thật là….Đây không phải là quyết định của cá nhân tôi. Lúc trước trong nhà máy đã trải qua thảo luận tập thể, rồi báo cáo lên tỉnh, rồi tổng cục. Bọn họ phê chuẩn thì chúng ta mới có thể dám thực hiện. Sao bây giờ lại biến tôi thành một người thiếu trách nhiệm?
Phó Đức Trăn cũng cảm thấy ủy khuất nói.
Điều này cũng là lệ thường trong quan trường. Khi có thành tích thì đó là công lao, là lãnh đạo anh minh. Một khi xảy ra vấn đề, thì phải đổ trách nhiệm lên đầu người khác. Phó Đức Trăn mặc dù việc này rất rõ ràng, nhưng khi đến lượt nó đổ vào đầu của mình thì vẫn cảm thấy khó chịu.
- Còn nữa, Trưởng phòng Phạm, cá nhân tôi chịu ủy khuất thì không có gì. Nhưng mấu chốt là Thanh Sơn Vương bị ngừng sản xuất, tiêu thụ, vậy dây chuyền sản xuất của chúng ta làm sao bây giờ? Hàng tồn kho làm sao mà bán? Thuốc lá đã trồng làm sao mà sản xuất bây giờ? Những tổn thất này do ai gánh vác? Trưởng phòng Phạm, những thứ này đều là vấn đề lớn. Nhất là việc trồng thuốc lá, tất cả những hoa màu khác đều bị nhổ sạch lên trồng cây thuốc lá, trông cậy vào việc có thể thu hoạch được tốt. Hiện tại, chúng ta không thu hoạch được thuốc lá thì mọi người làm sao mà có cơm ăn? Đây chính là làm vấn đề xã hội không tốt.
Phó Đức Trăn vội vàng nói.
Phó Đức Trăn trong lòng rất rõ ràng. Giao tình giữa ông ta và Phạm Hồng Vũ chưa nói tới thân thiết cỡ nào, chỉ có điều ông ta gặp xui xẻo thì không thể không nhờ Phạm Hồng Vũ ra tay tương trợ. Hiện tại phải đem những vấn đề có khả năng xảy ra nhất bày ra trước mặt Phạm Hồng Vũ, để Phạm Hồng Vũ ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Toàn bộ địa khu Ngạn Hoa, nhất là huyện Vũ Dương, diện tích gieo trồng thuốc lá đạt quy mô tương đối lớn. Mấy ngàn nông hộ đã chặt hết các loại hoa màu khác để trồng thuốc lá, hy vọng đến ngày thu hoạch. Hiện tại, cây thuốc lá không ai mua. Chủ tịch huyện Phạm làm sao mà công đạo với người nông dân đây?
Đây chính là hạng mục kinh tế lớn nhất mà Phạm Vệ Quốc khi còn đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện Vũ Dương đã làm.
Đừng tưởng rằng, Phạm Vệ Quốc đến địa khu làm Phó chủ tịch địa khu thì không cần phụ trách hạng mục này nữa. Những người trồng thuốc lá nếu làm náo động lên, huyện Vũ Dương ép không được, thì cuối cùng lãnh đạo địa khu sẽ phải ra mặt bình ổn. Hơn nữa, cơn lửa giận này cũng không tiện để bình ổn. Đây không phải là vài lời nói dễ nghe là có thể giải quyết được.
Tổn thất ai sẽ bồi thường?
Nhà máy thuốc lá một khi ngừng sản xuất Thanh Sơn Vương, bản thân cũng sẽ bị tổn thất thê thảm và nghiêm trọng. Chắc chắn sẽ không đào đâu ra tiền để bồi thường tổn thất đã trồng thuốc lá.
Vấn đề là địa khu Ngạn Hoa và huyện Vũ Dương càng thêm không chịu nổi.
Mặc dù Phạm Hồng Vũ sẽ không vì Phó Đức Trăn ra mặt giải nạn, nhưng ba của mình thì cũng không thể bỏ mặc.
Đương nhiên, Phạm Hồng Vũ dù sao cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, chức vụ chỉ là thư ký của UBND tỉnh, cấp bậc Phó cục trưởng. Còn Cục trưởng Vương Thông của cục Độc quyền thuốc lá quốc gia thì là nhân vật số hai, cấp bậc Thứ trưởng, hoàn toàn không ở cùng một hàng. Phó Đức Trăn chưa bao giờ trông cậy Phạm Hồng Vũ có thể giải cứu mình. Ông ta chỉ trông cậy vào Vưu Lợi Dân đằng sau Phạm Hồng Vũ.
Nghiêm chỉnh mà nói, hệ thống thuốc lá cũng là song trùng quản lý, lấy cục Quản lý độc quyền thuốc lá là chính, chính quyền địa phương là phụ. Tuy nhiên, nhà máy thuốc lá xây dựng ở tỉnh Thanh Sơn, cùng với tỉnh Thanh Sơn có muôn vàn quan hệ. Đối với ban lãnh đạo nhà máy thuốc lá Hồng Châu và quản lý kinh doanh, chính quyền tỉnh Thanh Sơn có lời nói rất nặng, không chỉ riêng gì lãnh đạo cục Độc quyền thuốc lá.
Nhà máy thuốc lá Hồng Châu lợi nhuận và thuế thu vào vẫn là một trong những tài chính quan trọng của tỉnh. Hiện tại, Cục trưởng Vương bỗng nhiên yêu cầu Thanh Sơn Vương ngừng sản xuất, đình chỉ tiêu thụ, thì tỉnh Thanh Sơn và thành phố Hồng Châu là hai nơi bị ảnh hưởng rất lớn.
Phó Đức Trăn biết mình với không tới Vưu Lợi Dân, nên chỉ có thể hướng Phạm Hồng Vũ cầu viện.
Phạm Hồng Vũ trầm ngâm một chút rồi hỏi:
- Giám đốc Phó, các người đã trả tiền hết chưa?
- Đã xong hết rồi!
- Được rồi, bây giờ ngài lập tức trở vê Hồng Châu, đừng ở thủ đô nữa. Đi càng nhanh càng tốt.
- A, ừ, tôi biết rồi.
Phạm Hồng Vũ lời đề nghị này thật ra không mưu mà hợp với Phó Đức Trăn. Ông ta thật không dám ở lại thủ đô, sợ tổng cục lại làm ra cưỡng chế gì với ông ta nữa. Tuy rằng loại khả năng này rất khỏ, nhưng cũng không phải là không có.
- Giám đốc Phó, ngài hãy chuẩn bị, sau khi trở lại Hồng Châu, lập tức gọi điện thoại cho tôi, tôi tận khả năng an bài cho ngài hướng Chủ tịch tỉnh báo cáo.
Phó Đức Trăn vui mừng quá đỗi, luôn miệng nói:
- Vâng, vâng, cảm ơn Trưởng phòng Phạm, cảm ơn Trưởng phòng Phạm.
Xem ra đồng chí Tiểu Phạm thật đúng là biết nghĩa khí, không uổng công mình làm bạn với hắn.
Cúp điện thoại, Phạm Hồng Vũ cũng không vội vã đi tắm, ngồi ở ghế sofa, hút một điếu thuốc.
Chuyện nghiêm trọng như vậy đã vượt ra ngoài phỏng đoán của hắn. Muốn đem Thanh Sơn Vương ngừng sản xuất, đình chỉ tiêu thị, xem ra trong ván cờ chính trị này, có người căn bản không để phúc lợi quần chúng vào trong lòng.
Đây chính là điều mà Phạm Hồng Vũ không chào đón nhất.
Chỉ vì lợi ích của riêng mình mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Điếu thuốc khó khăn lắm mới hút xong, Phạm Hồng Vũ chậm rãi dụi đầu tàn thuốc vào trong gạt tàn, rồi cầm điện thoại bên cạnh, gọi cho Lý Xuân Vũ.
Khoảng chừng mười phút đồng hồ, Lý Xuân Vũ mới gọi điện thoại lại.
- Phạm nhị, có chuyện gì vậy?
Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm của Lý Xuân Vũ. Phạm Hồng Vũ vừa nghe thì biết rằng người này đang say. Lý Xuân Vũ không phải là người thích uống rượu, nhưng khi bạn bè tụ hội, có người hướng y mời rượu, y sẽ không nỡ chối từ.
- Đang ở đâu vậy?
- Quỳnh Hải!
Phạm Hồng Vũ cau mày, kinh ngạc nói:
- Quỳnh Hải? Anh đi Quỳnh Hải hồi nào?
Khó trách Lý Xuân Vũ không có nhận được tin tức gì. Hóa ra tên tiểu tử này không có ở thủ đô.
- Mấy ngày nay, Hạ Ngôn liên tục gọi cho tôi, bảo tôi đến chơi. Tôi đã nói với cậu rồi, Phạm nhị, người này rất thú vị. Cậu có nên xin phép nghỉ mấy ngày đến đây chơi, bạn bè gặp mặt? Hạ Ngôn cũng đang ở đây, có cần nói vài lời với cậu ta không?
Lý Xuân Vũ lớn tiếng nói, thỉnh thoảng ợ lên một cái.
- Đừng đùa, lập tức trở về thủ đô đi.
- Để làm gì? Tôi vừa mới đến mà, để vui vẻ đã. Sao lại bắt tôi trở về?
Lý Xuân Vũ hơi mất hứng, lẩm bẩm một câu.
Phạm Hồng Vũ thở dài:
- Anh không quay về không được, lại có người làm con thiêu thân rồi, bay thẳng xuống nhà tôi mà xuống tay. Tôi muốn biết rõ ràng ai ở sau lưng làm trò quỷ.
- Ồ, hẳn là tên đó mù rồi? Được rồi, ngày mai tôi về.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười.
Lý Xuân Vũ quả nhiên là một người bạn tốt.