Cao Khiết liền thúc giục nói:
- Vậy anh khẩn trương đi trả lời điện thoại đi.
- Ừ...Bác Cao, cháu xin phép một chút nhé.
Cao Hưng Hán gật đầu, vẻ mặt khá là ngưng trọng.
Phạm Hồng Vũ bước nhanh vào phòng khác, cầm điện thoại lên gọi cho Phạm Vệ Quốc Điện thoại vừa mới kết nối, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói trầm thấp của Phạm Hồng Vũ.
- Xin chào....
- Ba, là con đây.
- Hồng Vũ, hôm nay Cao Khiết đi gặp Chủ tịch tỉnh Vi à?
Phạm Vệ Quốc đi thẳng vào vấn đề.
Quả nhiên là vì chuyện này.
- Đã gặp rồi, con đang ở nhà bác Cao mà. Chủ tịch tỉnh Vi chủ yếu mà muốn biết tình hình thay đổi chế độ của doanh nghiệp nhà nước ở thị xã Ngạn Hoa, đặc biệt là tình hình của số công nhân thất nghiệp ở công ty bách hóa Ngạn Hoa.
Không đợi cha hỏi lại, Phạm Hồng Vũ đã đem tình hình đại khái nói qua một lần.
- Ừ, vậy Chủ tịch tỉnh Vi có chỉ thị cụ thể gì không?
- Tạm thời là không.
Phạm Vệ Quốc dừng lại một chút, sau đó noi:
- Là như thế này, lát nữa ba sẽ lên tỉnh, tối sẽ đến, chín giờ sáng mai Chủ tịch tỉnh Vi muốn gặp ba,
- Chủ tịch tỉnh Vi muốn gặp ba?
Phạm Hồng Vũ giật mình, hỏi ngược lại.
- Đúng, ngay vừa rồi Trưởng phòng Đàm ở Văn phòng Chủ tịch tỉnh Vi gọi điện thoại cho ba, cũng là để hỏi về tình hình như con vừa nói.
Phạm Vệ Quốc trầm giọng nói. Hiện tại ông là Phó Chủ tịch thường trực địa khu, phân công quản lý công tác thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước. Năm trước Địa khu Ngạn Hoa toàn diện triển khai thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước. Ngoài thị xã Ngạn Hoa ra, ngay cả ở huyện Vũ Dương phạm vi làm cũng tương đối rộng, có mấy doanh nghiệp nhà nước đã tiến hành cải tạo chế độ cổ phần góp vốn ngoại thương. Phạm Vệ Quốc là Phó chủ tịch thường trực địa khu, khối công tác này đương nhiên là thuộc phân công quản lý của ông.
- Vâng, con biết rồi. Ba đến tỉnh thì ở trong Văn phòng, buổi tối con sẽ đến tìm ba.
- Được!
Phạm Vệ Quốc cũng không nói nhiều, hỏi thăm một vài tình hình nữa là cúp máy luôn.
- Chú Phạm tìm anh có việc gì thế?
Phạm Hồng Vũ vừa trở lại ban công, Cao Khiết liền hỏi, thần sắc khá ngưng trọng.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Chín giờ sáng mai, Chủ tịch tỉnh Vi muốn gặp ba anh, ông nói tối nay sẽ lên tỉnh, ở trong văn phòng.
Cao Khiết lập tức cau này, nói:
- Nói như vậy, thật sự có người nhằm vào việc thay đổi chế độ doanh nghieeoj nhà nước của chúng ta rồi sao?
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:
- Chúng ta đi đầu, bị người ta chú ý cũng là chuyện bình thường thôi mà.
Địa khu Ngạn Hoa đang tiến hành thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước. Nếu ở thế giới kia, thì là hiện tượng rất phổ biến, các doanh nghiệp nhà nước ở khắp nơi trong toàn quốc đều đã trải qua quy trình như vậy. Nhưng hiện tại, vẫn là giai đoạn đầu tiên, giai đoạn nằm ở vị trí đầu sóng ngọn gió.
- Vậy làm sao bây giờ?
Cao Khiết lo lắng nói.
Cao Hưng Hán cũng nhíu mày.
Thời gian trước, công nhiên khai chiến với Viên Lưu Ngạn. Cao Hưng Hán cũng rất thản nhiên, bày mưu tính kế, không chút căng thẳng. ;Đấu tranh; với Viên Lưu Ngạn, dù sao cũng có ưu thế ra tay trước. Nhưng lúc này, Vi Xuân Hiểu đột nhiên chú ý đến việc thay đổu chế độ doanh nghiệp nhà nước thì lại khác, Cao Hưng Hán mơ hồ cảm giác được mối nguy hiểm.
Một khi đại nhân vật tính toán bắt thóp thì tình hình lập tức sẽ trở nên vô cùng bất lợi.
Cho dù là Vưu Lợi Dân có lòng che chở, nhưng e là vẫn rất gian nan.
- Đừng lo, vẫn là câu nói cũ, binh đến tướng chăn, nước lên tường chặn.
Phạm Hồng Vũ cười cười, trấn tĩnh nói.
Cao Hưng Hán lại liếc mắt nhìn hắn.
Đối với Phạm Hồng Vũ, điều mà Cao Hưng Hán thích nhất chính là ;phong độ đại tướng; của hắn. Nhìn qua, Trưởng phòng Phạm chính là một tên lưu manh, nhưng đâu chỉ là biểu tượng. Bất luận đứng trước ;cuộc chiến; nào, Phạm Hồng Vũ đều tính trước làm sau, có kế hoạch ti mỉ, thậm chí ngay cả đại nhân vật ra mặt cũng đều nằm trong dự liệu của Phạm Hồng Vũ.
Xưa nay cái gọi là ;đại tướng tài; chính là như vậy.
Buổi chiều Phạm Hồng Vũ trở lại Ủy ban tỉnh làm việc, báo cáo tình hình đối với Vưu Lợi Dân.
Trận sóng gió bất ngờ này, nhận được sự ủng hộ của Vưu Lợi Dân là điều rất quan trọng, ít nhất ở tỉnh Thanh Sơn này còn có Vưu Lợi Dân ủng hộ, cục diện không đến nỗi quá xấu.
Vưu Lợi Dân im lặng nghe không có bất kỳ thái độ gì, chỉ nói;
- Đồng chí đến tôi sẽ đi vấn an.
- Vâng ạ, cảm ơn Chủ tịch tỉnh.
Sau khi tan ca, Phạm Hồng Vũ lái xe đến chỗ Thường vụ viện Thành ủy Hồng Châu, để đón Cao Khiết, cùng đi đến chỗ Văn phòng của địa khu Ngạn Hoa ở tỉnh. Phạm Hồng Vũ đi từ trưa, nếu không có trục trặc gì thì có lẽ giờ này đã lên đến tỉnh. Cao Khiết ban đầu định chiều nay về địa khu Ngạn Hoa, Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên lên thành phố Hồng Châu như vậy cho nên cô đã quyết định ở lại thêm một ngày. Ngày mai cùng về với Phạm Vệ Quốc, đây là lễ tiết cơ bản.
Chuyện này, cũng phải cùng nhau bàn bạc một chút.
Văn phòng của địa khu Ngạn Hoa trên tỉnh cách Tỉnh ủy không xa, đi bộ khoảng gần ba mươi phút là đến. Trước đây nơi này là một kho hàng bỏ đi, sau khi được tân trang lại thì cũng khá là sạch sẽ gọn gàng. Không những tiếp đãi cán bộ của địa khu lên tỉnh làm việc, mà còn tiếp đãi cả người lên tỉnh để kinh doanh, coi như là để chiếu cố đồng hương.
Thật ra cán bộ lên tỉnh làm việc cũng không thích thú khi ở Văn phòng này lắm, thứ nhất họ chê nơi này điều kiện kém, chẳng thà ra khách sạn ngủ còn hơn; thứ hai lên tỉnh ngoài công vụ ra, còn rất nhiều việc riêng muốn làm. Cho nên, chỉ cần những cán bộ có điều kiện một chút, thông thường đều ở khách sạn cả.
Ngược lại, rất nhiều người kinh doanh lại thích ở đây, bởi vì an toàn, giá cả cũng vừa phải. Quan trọng hơn chính là, nếu may mắn còn có thể kết giao được với một số lãnh đạo ở đây.
Đương nhiên, Phạm Hồng Vũ mỗi lần đến tỉnh, đều ở lại Văn phòng này.
Ở phương diện tiết kiệm, chống lãng phí, Phạm Vệ Quốc và Phạm Hồng Vũ đều nhất trí, có thể tiết kiệm được cho nhà nước được đồng nào hay đồng ấy.
Santana đến nơi, Cao Khiết giơ đồng hồ lên xem, đây là chiếc đồng hồ lần trước Phạm Hồng Vũ đi Hongkong về tặng cho cô, thiết kế rất tinh xảo, trước kia Cao Khiết không đeo, chỉ cất vào tủ. Hiện giờ hai người làm rõ quan hệ rồi, thì Cao Khiết mới đeo.
- Hồng Vũ, chú Phạm trên đường không bị kẹt xe chứ? Sắp 7h rồi, nếu không chúng ta cứ gọi món trước, chú ấy đến là có cơm để ăn.
Đây cũng là sự quan tâm đối với bố chồng.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu.
Một lúc sau, chiếc Santana chạy đến trước cửa Văn phòng, sau đó một chiếc Santana khác, là xe Phạm Vệ Quốc ngồi. Chiếc xe này trước kia là của Triệu Học Khánh, hiện giờ tự nhiên thuộc về Phạm Vệ Quốc.
Hai chiếc xe lần lượt đi vào sân Văn phòng, Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết chạy ra tiếp đón.
- Ha ha, Hồng Vũ, tiểu Khiết, đều đến rồi à?
Phạm Vệ Quốc cười ha hả nói, vẻ mặt hòa ái.
Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết yêu nhau, không biết có bao nhiêu đồng sự và bạn bè ở địa khu Ngạn Hoa phải đỏ mắt. Con trai thì là Phó Chủ tịch tỉnh, con dâu tương lai lại là Phó Chủ tịch thị xã trẻ nhất tỉnh, tiền đồ vô lượng.
Bất luận sau này bản thân lão Phạm lên vị trí nào, thì con trai và con dâu tiền đồ vẫn rất rộng mở.
- Chú Phạm, đi đường vất vả quá.
Cao Khiết cười dài nói.
Phạm Vệ Quốc cười ha hả nói:
- Hôm qua con đến, hôm nay lại đến lượt chú, con không sợ vất vả, chẳng lẽ chú lại sợ hay sao? Chú Phạm này còn chưa già đâu.
Theo hồ sơ, Phạm Vệ Quốc năm nay 47 tuổi. Giai đoạn thập niên sáu mươi, mọi người kết hôn khá sớm, Phạm Vệ Quốc cũng vậy. Trong số lãnh đạo chủ chốt ở địa khu thì cũng có thể coi là trẻ trung.
Cao Khiết tự nhiên cười nói.
- Chủ tịch địa khu Phạm, trưởng phòng Phạm, Chủ tịch thị xã Cao...
Bên này đang nói chuyện, lãnh đạo Văn phòng đã đi ra, vẻ mặt tươi cười, chào hỏi mọi người, rất kính cẩn. Sự kính cẩn đối với Phạm Hồng Vũ, không thua Phạm Vệ Quốc chút nào.
Tấm biển đại thư ký của Chủ tịch tỉnh, không hề tầm thường chút nào.
- Chủ tịch địa khu Phạm, đi đường vất vả rồi, vào nghỉ ngơi một chút...Trưởng phòng Phạm, Chủ tịch thị xã Cao, mời...
Lập tức mọi người vây quanh cha con Phạm Vệ Quốc và Cao Khiết, đi vào trong phòng làm việc rồi đi thẳng đến nhà ăn. Biết được Chủ tịch địa khu Phạm sắp đến, lãnh đạo Văn phòng đã chuẩn bị bữa tối. Suy nghĩ đến việc Phạm Vệ Quốc là quan thanh liêm, nên bữa tối cũng rất đơn giản.
Phạm Vệ Quốc thấy thế liên tục gật đầu, tỏ ra hài lòng.