Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 397: Không phải oan gia không tụ đầu

Chủ nhiệm Lang chạy khá nhanh, đuổi đến đầu cầu thang lên phòng Tổng biên tập, thì đuổi kịp Phạm Hồng Vũ và Bành Na đang gõ cửa phòng.

- Đứng lại.

Chủ nhiệm Lang vội kêu to.

Phạm Hồng Vũ quay đầu liếc nhìn y một cái, khẽ vung tay lên, như thể đuổi ruồi vậy, lập tức đẩy cửa phòng vào.

Chủ nhiệm Lang chân tay mềm nhũn, thiếu chút nữa thì ngã lăn ra đất.

Trong phòng Tổng biên tập, Trịnh Mỹ Đường và Hầu Vĩnh Kiện đang ngồi trên ghế salon. Trịnh Mỹ Đường vắt chân, nghiễm nhiên ra dáng lãnh đạo cấp trên, Hầu Vĩnh Kiện thì người hơi nghiêng về phía trước, ra bộ đang chăm chú lắng nghe.

Cửa phòng mở ra, Hầu Vĩnh Kiện như thể bị súng bắn vào người vậy, vẻ mặt đang tươi cười trở thành vẻ ngạc nhiên, trừng mắt nhìn Phạm Hồng Vũ với vẻ không hiểu.

- Cậu là ai?

Hầu Vĩnh Kiện trầm giọng hỏi một câu, vẻ mặt có chút không vui.

Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nhưng không vội vã trả lời ngay, mà quay sang Trịnh Mỹ Đường chào hỏi trước:

- Chủ nhiệm Trịnh, xin chào.

Trịnh Mỹ Đường nằm mơ cũng không ngờ rằng Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên lại xuất hiện ở tòa báo như vậy, sắc mặt trở nên xấu hổ dị thường. Nói thật bây giờ y còn có chút sợ hãi tên “Phạm lưu manh” này. Thời điểm người ta còn là sinh viên xuất sắc của trường Đang thì Chủ nhiệm Trịnh đã “chịu không nổi” rồi. Hiện giờ đã được chính thức bổ nhiệm là phó trưởng phòng thư ký của UBND tỉnh, Chủ nhiệm Trịnh lại càng không có tâm lý hơn người nữa.

- Trưởng phòng Phạm…

Trố mắt một chút, Trịnh Mỹ Đường mới đứng dậy, ngượng ngùng nói.

Hầu Vĩnh Kiện vốn định lớn tiếng quát, nhưng thấy vậy liền ý thức được có điều không đúng, nên cũng đứng dậy theo, mắt nhìn Phạm Hồng Vũ với vẻ nghi hoặc.

Đây là thần thánh phương nào?

- Bành Na, cô giở cái trò gì thế? Còn không đi ra ngoài đi.

Lúc này, Chủ nhiệm Lang cũng đuổi vào, rống to lên.

Phạm Hồng Vũ vẫn không thèm để ý đến y, lập tức đi ra ghế sô pha ngồi, nói với Hầu Vĩnh Kiện:

- Hầu tổng, xin chào, tôi là Phạm Hồng Vũ, từ Văn phòng UBND tỉnh đến.

- Phạm Hồng Vũ…Trưởng phòng Phạm.

Hầu Vĩnh Kiện có chút mơ hồ, nhưng lập tức liền khôi phục lại tinh thần. Ông ta chưa từng gặp Phạm Hồng Vũ, nhưng thân là tổng biên tập báo tỉnh, việc thay đổi thư ký Chủ tịch tỉnh, làm sao lại không nghe qua? Huống chi vị thư ky này tiếng tăm lừng lẫy, trong thời ông ta quản lý Thanh Sơn nhật báo, không chỉ một lần xuất hiện qua cái tên Phạm Hồng Vũ này.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười, hướng Hầu Vĩnh Kiện vươn tay.

- Xin chào, xin chào, Trưởng phòng Phạm.

Hầu Vĩnh Kiện bắt tay Phạm Hồng Vũ thật chặt, cúi đầu khom lưng, vẻ mặt tươi cười, liên thanh nói.

Vốn Chủ nhiệm Lang định xông tới, lôi cổ Phạm Hồng Vũ ra ngoài, thấy vậy liền dưng bước, hai chân như thể bị nhựa cao su dính chặt lại vậy. Sắc mặt từ đỏ bừng trong nháy mắt biến thành tái nhợt, mồ hôi lạnh vã ra như tắm.

Chẳng lẽ đây chính là Phạm Hồng Vũ lưu manh trong “truyền thuyết” đây sao?

Nghe nói hễ ai đắc tội với hắn, thì đều không được yên ổn cả.

Vận khí của mình không lẽ lại chẳng ra gì như vậy sao?

Nghe bọn họ đối đáp, rồi nhìn bộ dáng kính cẩn của Hầu Vĩnh Kiện, Chủ nhiệm Lang trong phút chốc đã hiểu ra vấn đề.

Chắc chắn là không sai rồi!

- Trưởng phòng Phạm, mời ngồi mời ngồi, tiểu Lang, mau đi pha trà…

- À…ồ, vâng, vâng, Trưởng phòng Phạm, xin chào.

Chủ nhiệm Lang cuối cùng cũng tỉnh táo lại, luống cuống tay chân đi pha trà, trong lúc cấp bách vẫn không quên vấn an Trưởng phòng Phạm. Hôm nay đắc tội với Phạm lưu manh này, nếu không nghĩ cách để tạ lỗi một chút thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Phạm Hồng Vũ gật đầu, không vội an vị.

Trịnh Mỹ Đường không thể đứng yên được nữa, lập tức quay sang Hầu Vĩnh Kiện nói:

- Hầu tổng, tôi cáo từ trước. Hy vọng tòa soạn có thể giải quyết sớm chuyện đưa tin, đừng để lãnh đạo phải bận tâm vì chuyện nhỏ nhặn này.

Miệng nói rất nhẹ nhàng và khéo léo. Nếu là “việc nhỏ nhặt” thì liệu ông ta có cần thiết phải đến tòa soạn báo không?

Vụ án Trương Thiên Sư, Viên Lưu Ngạn quá nhạy cảm, bất luận điều gì có thể mang đến tai họa ngầm thì Viên Lưu Ngạn đều phải chú trọng, nhất định phải tìm cách “bóp chết” ở trạng thái manh nha.

Vì chuyện này, Viên Lưu Ngạn trước mắt khá bị động, còn bị một vị lãnh đạo cao tầng mịt mờ phê bình vài câu. Đối với Viên Lưu Ngạn mà nói, đây là một vấn đề vô cùng lớn. Một khi để đại nhân vật kia mất đi thiện cảm thì con đường làm quan sau này của Bí thư Viên sẽ trở nên gian nan vô cùng.

- Vâng vâng, Chủ nhiệm Trịnh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm túc.

Đối với Trịnh Mỹ Đường, Hầu Vĩnh Kiện cũng không dám đắc tội, cho nên kính cẩn nói, ánh mắt lại không ngừng liếc qua Phạm Hồng Vũ và Bành Na. Có thể lên được vị trí này, Hầu Vĩnh Kiện cũng không phải kẻ ngốc, Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên xông vào phòng của ông ta như vậy, bên cạnh là Bành Na với hai hốc mắt vẫn còn đỏ, là chuyện gì, Hầu Vĩnh Kiện còn không rõ sao?

Quả nhiên là tiến thoái lưỡng nan.

Ở nơi này trong thời gian ngắn, trong lòng Hầu tổng đã rối như tơ vò.

Trịnh Mỹ Đường cũng hiểu, Phạm Hồng Vũ đích thân đến đây, việc này e là Hầu tổng cũng chưa chắc đã làm theo ý của ông ta. Bí thư Viên cố nhiên quan trọng, nhưng Chủ tịch tỉnh Vưu uy danh hiển hách, Hầu Vĩnh Kiện chưa chắc đã nghe lời Trịnh Mỹ Đường trăm phần trăm.

Trịnh Mỹ Đường gật đầu với Hầu Vĩnh Kiện, đảo mắt, quay sang Phạm Hồng Vũ, cười gượng nói:

- Trưởng phòng Phạm hôm nay đại giá quang lâm đến đây, có phải có chỉ thị gì quan trọng của Chủ tịch tỉnh Vưu không?

Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:

- Chủ nhiệm Trịnh, Chủ tịch tỉnh Vưu đi thủ đô họp rồi, không có chỉ thị mới nào. Hôm nay tôi đến đây là để thăm bạn.

- Thăm bạn? Ai là bạn của Trưởng phòng Phạm thế?

Trịnh Mỹ Đường nhìn chằm chằm hỏi, ánh mắt đã đảo quanh người Bành Na, ông ta chưa gặp qua Bành Na bao giờ, nhưng cảm giác cô gái này thật xinh xắn đáng yêu, chẳng lẽ là bạn gái của Phạm Hồng Vũ hay sao?

Nhưng có vẻ không đúng, nghe nói bạn gái của Phạm Hồng Vũ là con gái của Cao Hưng Hán, hiện tại đang làm Phó chủ tịch thường trực thị xã Ngạn Hoa cơ mà.

Phạm Hồng Vũ cười cười nói:

- Chính là Bành Na đây, trước kia cô ấy đã từng đến thị trấn Phong Lâm phỏng vấn, chúng tôi cũng coi như là bạn bè cũ.

Thì ra chính là cô phóng viên vừa gây ra họa.

Vừa rồi Hầu Vĩnh Kiện còn muốn bắt cô đến trực tiếp kiểm điểm.

Trịnh Mỹ Đường bừng tỉnh đại ngộ, tự nhiên cảnh giác hẳn lên. Phạm Hồng Vũ chẳng lẽ đến đây vì cô gái này hay sao? Hay là có mục đích khác?

Nhìn thấy Trịnh Mỹ Đường thần tình bất định, Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:

- Chủ nhiệm Trịnh, Na Na là bạn của tôi, cô ấy bị phê bình, tôi muốn đến thăm cô ấy.

Ý tứ của câu này, Trịnh Mỹ Đường cũng có thể hiểu ra, Phạm Hồng Vũ và cô gái xinh đẹp này có quan hệ tư tình, hôm nay hắn mới đến ddaay.

- Ha ha, được được, tôi sẽ không quấy rầy nữa.

Trịnh Mỹ Đường thầm thở phào một cái, trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm.

Hầu Vĩnh Kiện cúi đầu, tiễn Trịnh Mỹ Đường ra tận cửa, sau đó mới quay lại cười nói:

- Trưởng phòng Phạm, mời ngồi, mời ngồi.

Phạm Hồng Vũ liền ngồi xuống ghế sô pha.

Bành Na vẫn đứng nguyên đó, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, có chút bất an. Vừa rồi cô còn ủy khuất, hiện giờ thấy Phạm Hồng Vũ uy phong như vậy, khiến cho Hầu tổng phải sợ hãi, đến Chủ nhiệm Trịnh đứng trước Phạm Hồng Vũ cũng tỏ ra ngượng ngùng, nên Bành Na cũng thấy ngại.

- Tiểu Bành, mau ngồi xuống đi.

Hầu Vĩnh Kiện vẻ mặt tươi cười, thân thiết nói. Không những giọng điệu thân thiết mà vẻ mặt cũng tỏ ra hòa ái dễ gần. Hầu Vĩnh Kiện dù sao cũng là kẻ già đời, mặc dù chưa xác định được chính xác mối quan hệ giữa Phạm Hồng Vũ và Bành Na, nhưng Phạm Hồng Vũ vì Bành Na mà đích thân đến đây như vậy, chắc chắn quan hệ sẽ không tầm thường chút nào.

Một khi đã như vậy, thì tất nhiên không được tùy tiện đắc tội với Bành Na.

Chủ tịch tỉnh Vưu uy vọng như mặt trời ban trưa.

- Cảm ơn Hầu tổng…

Bành Na ngượng ngùng cười, sau đó ngồi xuống ghế so pha.

- Trưởng phòng Phạm, mời dùng trà.

Chủ nhiệm Lang hai tay bưng một cốc trà nóng thơm lừng đặt trước mắt Phạm Hồng Vũ, vẻ mặt cười nịnh nọt, nhưng lại không thể che dấu được sự sợ hãi.

- Cảm ơn!

Phạm Hồng Vũ nhận lấy, cũng không kiêu căng.

- Tiểu Bành, mời dùng trà…

Lập tức, Chủ nhiệm Lang cũng hai tay bưng trà đến cho Bành Na, vẻ mặt cũng tươi cười như vậy.

Bà cô ơi, tôi thật không biết bạn trai cô là đại thư ký của Chủ tịch tỉnh, mong bà cô bỏ qua cho tôi lần này.

Có bạn trai hoành tráng như vậy mà cứ im ỉm, không nói câu nào, không phải là muốn lừa người hay sao?