Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 366: Cậu kiêu ngạo cái gì?

- Xin chào Chủ tịch tỉnh Vu!

Tại cửa phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh Vưu, Vu Vĩ Quang hai tay chắp sau lưng, đi nhanh đến. Phạm Hồng Vũ vội đứng dậy vấn an, thần thái cung kính.

Đây là buổi sáng ngày hôm sau của hội nghị quot;suối nước nóng”.

Liên tiếp mở ra hai ngày thảo luận và nghiên cứu về tính khả khi trong công tác xây dựng cải tạo đường cao tốc Hồng Nam, động tĩnh khá lớn, được các cơ quan chính phủ tỉnh gọi là quot;Hội nghị Suối nước nóng” nhưng vẫn chưa lấy được tiến triển thực chất.

Trong hội nghị, phái thực lực địa phương đối với vấn đề xây dựng cải tạo đường cao tốc Hồng Nam tỏ vẻ ủng hộ, nhưng cũng không xuất ra ý kiến thực chất gì. Nói trắng ra, chính là không ai hứa hẹn bỏ tiền. Thật sự cũng là không có tiền để có đào. Đây cũng không phải là một số lượng nhỏ. Cao Hưng Hán, Khâu Minh Sơn và Bí thư Địa ủy Nam Sơn, cũng không dám dễ dàng hứa hẹn.

Phó chủ tịch thường trực tỉnh Vi Xuân Huy không tỏ vẻ phản đối, nhưng ông ta mở miệng bảo lão Kim sở Tài chính đem tình hình tài chính tỉnh “giũquot; ra ngoài, trên thực tế đã biểu lộ thái độ.

Không có tiền, hết thảy không bàn nữa.

Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý Vu Vĩ Quang cơ bản biểu lộ thái độ phản đối, đối với biểu hiện tích cực của Ô Nhật Tân hai lần răn dạy, khiến mọi người đối với thái độ của ông ta càng thêm rõ ràng.

Hội nghị không có kết quả, khiến quyền uy của Vưu Lợi Dân ở Ủy ban nhân dân tỉnh nhận lấy ảnh hưởng nhất định.

Phó chủ tịch thường trực tỉnh và Phó chủ tịch phân công quản lý đối với sự việc này cùng không ủng hộ, có thể thấy được Vưu Lợi Dân đối với Ủy ban nhân dân tỉnh nắm trong tay chưa hoàn toàn đúng chỗ.

Từ nhà khách suối nước nóng vừa về đến, Vưu Lợi Dân liền định ngày hẹn Vu Vĩ Quang.

Việc này, đối với bên trong Ủy ban nhân dân tỉnh mà nói, mấu chốt chính là ở thái độ của Vu Vĩ Quang. Nếu Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý kiên quyết giữ ý kiến phản đối, Chủ tịch tỉnh cho dù cưỡng ép thông qua quyết nghị, đẩy dự án lên ngựa, cũng không nhận được sự ủng hộ. Ít nhất đối với uy vọng của Vưu Lợi Dân là tiến thêm một bước suy yếu.

Có lẽ đây vốn là mục đích của những người khác.

Có muốn hay không muốn làm đường, trước hết giết chết nhuệ khí của Vưu Lợi Dân rồi nói sau.

Vưu Lợi Dân nhận chức đã hơn một năm, trải qua thời kỳ ban đầu li hợp, cũng đã tới lúc quot;đấu một trậnquot;. Hoặc là nói, quan niệm khác nhau, công tác khác nhau dần dần hiển lộ ra, dần dần khó có thể điều hòa.

Vào lúc này định ngày hẹn Vu Vĩ Quang, Vưu Lợi Dân vẫn tuân thủ quy củ. Mặc dù ông biết, muốn thuyết phục Vu Vĩ Quang, khó khăn thật lớn. Nhưng quy trình nên đi thì phải đi, không thể tỉnh lược. Đoàn kết bộ máy thành viên, đồng tâm hiệp lực đem công tác làm tốt, vốn là bản chức công tác của nhân vật số một, Vưu Lợi Dân không thể rối loạn quy củ.

- Tiểu Phạm, đã xin phép chưa?

Vu Vĩ Quang dừng bước, nhìn Phạm Hồng Vũ, như cười như không nói, lời nói mang hàm ý châm chọc.

Nói thật, Vu Vĩ Quang đối với Phạm Hồng Vũ không có ấn tượng gì tốt. Loại thanh niên trẻ tuổi ỷ vào đầu óc linh hoạt, có vài phần khôn vặt, liền đắc ý vênh váo, không biết trời cao đất rộng, cũng chỉ có Vưu Lợi Dân mới để mắt. Phạm Hồng Vũ nếu làm trợ thủ cho Vu Vĩ Quang, chỉ sợ trọn đời đều mơ tưởng có ngày nổi danh.

Hiện tại không ngờ lấy thân phận học viên trường đảng chủ trì phòng thư ký văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, quả thực giống như trò đùa.

Phạm Hồng Vũ kính cẩn đáp:

- Vâng, Chủ tịch tỉnh Vu, đã xin phép rồi.

- Haha, chương trình học của trường đảng thật đúng là thoải mái, tùy tiện học, có thể gửi công văn để nhận bằng.

Vu Vĩ Quang khẽ cười một tiếng, không mặn không nhạt nói.

Phạm Hồng Vũ chỉ có văn bằng trường đại học, đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn bị người lên án. Cuối những năm 80, sinh viên đại học kỳ thật liền rất tốt, rất có thực lực, được xưng là quot;con cưng của trờiquot;. Rất nhiều người căn bản phân biệt không rõ ràng sinh viên hệ chính quy và sinh viên đại học khác nhau, dù sao cũng gọi là quot;Sinh viênquot;. Nhưng khi mạnh mẽ cường điệu cán bộ tri thức hóa chuyên nghiệp, ở một cơ quan lớn như Ủy ban nhân dân tỉnh, sinh viên đại học vẫn còn chưa đủ điểm ấn tượng.

Hơn nữa Phạm Hồng Vũ tuổi thật sự còn quá trẻ, lại càng làm cho người ta oán thầm.

Một sinh viên đại học mới hai mấy tuổi, không ngờ công khai làm thư ký cho Chủ tịch tỉnh, dựa vào cái gì chứ?

Chẳng lẽ bằng công tử bột đẹp trai sao?

Phạm Hồng Vũ cười cười, trực tiếp coi như không nghe thấy, nói:

- Chủ tịch tỉnh Vu, mời!

Phạm Nhị ca chính là loại tính cách này. Phó chủ tịch tỉnh thì sao, da trâu hò hét đấy, châm chọc khiêu khích, tôi sẽ không thèm nhìn!

Vu Vĩ Quang khuôn mặt lập tức xụ xuống, hừ lạnh một tiếng.

Phạm Hồng Vũ trong đầu ngạo khí, ông như thế nào cảm giác không ra?

Hảo tiểu tử!

Phạm Hồng Vũ không thèm để ý, đẩy cửa phòng làm việc bên trong, thản nhiên nói:

- Chủ tịch tỉnh Vu, mời vào!

Vu Vĩ Quang sa sầm mặt, đi nhanh vào.

Được, cứ kiêu căng đi, hãy đợi đấy!

- Chủ tịch tỉnh, Chủ tịch tỉnh Vu đã đến.

Vưu Lợi Dân ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc thật lớn, nghe vậy mỉm cười đứng dậy, từ sau bàn làm việc vòng ra, chủ động hướng Vu Vĩ Quang giơ tay, nói:

- Đồng chí Vĩ Quang đến rồi à?

- Xin chào Chủ tịch tỉnh.

Vu Vĩ Quang và Vưu Lợi Dân bắt tay, thần thái kiêu ngạo.

- Đồng chí Vĩ Quang, mời ngồi bên này.

Vưu Lợi Dân rất khách khí, mời Vu Vĩ Quang đến ghế sô pha ngồi xuống. Nếu mời Vu Vĩ Quang đến thương lượng, Vưu Lợi Dân sẽ tận lực sáng tạo một bầu không khí nói chuyện tốt đẹp. Tuy nhiên nhìn qua, Vu Vĩ Quang tâm tình dường như không được tốt. Vưu Lợi Dân thật không nghĩ đến, vừa rồi Phạm Hồng Vũ đã cấp cho Phó chủ tịch tỉnh một cái đinh mềm.

Tuy nhiên cho dù biết, Vưu Lợi Dân cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.

Chuyện như vậy, thư ký khác không làm được, cũng không dám làm, nhưng thư ký Phạm tuyệt đối là ngoại lệ.

Cán bộ lãnh đạo cấp thứ trưởng kinh ngạc về Phạm Hồng Vũ, Vu Vĩ Quang không phải là người thứ nhất. Lục Thành Đống lợi hại như vậy, còn không phải bị Tiểu Phạm làm cho một cái bổ nhào sao?

Khá mà nói, Vu Vĩ Quang va một cái đinh mềm như vậy thì đáng cái gì.

Phạm Hồng Vũ xem như không có chuyện gì, rót Vu Vĩ Quang nước trà nóng, thấy Vưu Lợi Dân không có phân phó khác, liền đi ra ngoài. Liếc nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, Vu Vĩ Quang đột nhiên hỏi:

- Chủ tịch tỉnh, Tiêu Lang đi xuống làm điều tra nghiên cứu, vẫn chưa về à?

Vưu Lợi Dân mỉm cười nói:

- Còn cần ở cơ sở thêm vài ngày.

- Ừ, đồng chí Tiêu Lang này, tuy rằng tuổi trẻ, nhưng tác phong kiên định, thành thục điềm đạm, chắc chắn, là một hảo mầm.

Vu Vĩ Quang chưa chắc thích Tiêu Lang, lời này chỉ là chỉ đầu trọc mắng con lừa ngốc, đối với ngạo khí của Phạm Hồng Vũ rất không hài lòng.

Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, đi nhanh ra.

Phó chủ tịch tỉnh Vu khả năng còn chưa có tự mình lĩnh giáo qua thủ đoạn của thư ký Phạm!

Vưu Lợi Dân và Vu Vĩ Quang lần này gặp nhau trò chuyện, thời gian cũng không quá dài. Ước chừng chừng nửa tiếng, cửa phòng làm việc mở ra, Vu Vĩ Quang đi ra, sắc mặt âm trầm, có thể thấy được buổi nói chuyện không được thoải mái.

- Chủ tịch tỉnh Vu.

Phạm Hồng Vũ đứng dậy đón chào, gật đầu ra hiệu.

quot;Hừ!quot;

Vu Vĩ Quang cau mày, không thèm để ý, nghênh ngang rời đi.

Nhìn theo bóng lưng của Vu Vĩ Quang, một tia lãnh ý từ khóe miệng Phạm Hồng Vũ cực kỳ nhanh hiện lên, lập tức xoay người tiến phòng trong thu dọn.

Vưu Lợi Dân vẫn ngồi ở ghế sofa, trong tay cầm một điếu thuốc, ngậm ở bên miệng, nhưng không có rút ra, suy nghĩ xuất thần, dường như đang suy nghĩ vấn đề lớn nào đó.

Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng lấy đi tách trà Vu Vĩ Quang đã dùng qua, không nói một tiếng.

Buổi chiều trước khi tan sở, điện thoại trước mặt Phạm Hồng Vũ chấn động vang lên.

- Xin chào, phòng thư ký xin nghe.

- Trưởng phòng Phạm!

Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm hổn hển của Ô Nhật Tân.

quot;Ừ.quot;

- Trưởng phòng Phạm, cái kia, cái kia... Xế chiều hôm nay, Chủ tịch tỉnh Vu đến Sở, ông ta rất tức giận….

Ô Nhật Tân thở hổn hển, lắp bắp nói, thanh âm thật sự sợ hãi.

Phạm Hồng Vũ lập tức cắt ngang lời lão Ô, thản nhiên nói:

- Tôi đã biết, Giám đốc sở Ô, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, ở Thư Hương trà lâu. Anh có biết chỗ đó không?

- Biết biết, sát bên cạnh Ủy ban nhân dân tỉnh.

Ô Nhật Tân liên tiếp nói. Phạm Hồng Vũ chủ động hẹn ông ta ăn cơm, Ô Nhật Tân quả thực mừng rỡ, dường như lập tức can đảm lên không ít, đối với côn thịnh nộ vừa rồi của Vu Vĩ Quang cũng không còn sợ hãi.

Bất kể như thế nào, ở một số thời điểm, Phạm Hồng Vũ liền đại diện cho Chủ tịch tỉnh Vưu.

- Tốt lắm, ở Thư Hương trà ăn một bữa cơm rau dưa...

Phạm Hồng Vũ giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ một chút, nói:

- 6h30, tôi sẽ đến.

- Vâng, vâng, tôi chờ cậu.

Cúp điện thoại, Phạm Hồng Vũ châm một điếu thuốc, chậm rãi hút, hai hàng lông mày nhíu lại, một điếu thuốc khó khăn lắm mới hút xong. Phạm Hồng Vũ đem đầu mẩu thuốc lá dụi trong cái gạt tàn thuốc, rồi lại nhấc điện thoại lên.

Phạm Hồng Vũ gọi đi một cuộc điện thoại.

Ước chừng ba phút sau, điện thoại lại vang dội.

- Xin chào, là Hồng Vũ sao?

Đầu dây bên kia truyền đến giọng của Lệnh Hòa Phồn, ngữ điệu tao nhã. Hiện giờ Lệnh nhị công tử, nghiễm nhiên đã trở thành một nhân vật trẻ tuổi nổi tiếng trong giới thương nhân Hongkong. Công ty thương mại Phồn Thịnh và công ty điện tử Thiên Ca hợp tác, trong lĩnh vực máy chơi game thi thố tài năng, gần như độc bá toàn bộ thị trường máy chơi game cầm ty của thế giới. Tài chính cuồn cuộn vọt tới, Công ty thương mại Phồn Thịnh và công ty điện tử Thiên Ca tài sản quy mô lập tức bành trướng hơn gấp trăm lần.

Trong tay có được tuyệt bút tài chính, Lệnh Hòa Phồn liền suy xét phải mở rộng lĩnh vực đầu tư, cũng càng thêm tràn đầy tự tin.

Người tao nhã luôn rất tự tin.

Rất khó tưởng tượng người bị đòi nợ đuổi đến mông còn phải chạy còn có thể tao nhã được.

- Lệnh tổng.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười chào hỏi.

- Hồng Vũ, nghe nói cậu được điều đến Ủy ban nhân dân tỉnh? Chúc mừng cậu a!

- Tạm thời còn ở trường đảng tỉnh ủy học tập, tháng sáu sau khi tốt nghiệp mới có thể chính thức đến Ủy ban nhân dân tỉnh báo danh.

- Tôi biết ngay, cậu khẳng định là tiền đồ rộng lớn.

Lệnh Hòa Phồn chân thành tán thưởng Phạm Hồng Vũ một câu. Nếu như nói trên thế giới này, còn có người nào khiến Lệnh Hòa Phồn chân chính bội phục, thì chỉ có Phạm Hồng Vũ chứ không còn ai khác. Chính là nhờ Phạm Hồng Vũ, Lệnh Hòa Phồn mới trong thời gian hai năm ngắn ngủi thực hiện lần bay vọt quan trọng của nhân sinh.

- Lệnh tổng, nghe Ca Nhi nói, các người đang chuẩn bị mở rộng lĩnh vực đầu tư mới?

Phạm Hồng Vũ và Lệnh Hòa Phồn hàn huyên hai câu, liền đi thẳng vào vấn đề.

- Tôi và Triệu tổng quả thật đều có ý này. Như thế nào, cậu có đề nghị nào tốt?

Lệnh Hòa Phồn lập tức hỏi.

Phạm Hồng Vũ cười cười, nói:

- Có phải đề nghị tốt hay không thì bây giờ còn chưa có kết luận. Như vậy, anh nếu có thời gian, đến Hồng Châu một chuyến, chúng ta nói chuyện tỉ mỉ hơn.

- Được, không thành vấn đề, tôi ngày mai sẽ đến ngay.

Lệnh Hòa Phồn không chút do dự, lập tức đáp ứng.

Phạm Hồng Vũ nói như vậy cũng không phải ăn nói lung tung, có lẽ một cơ hội bay lên mới, lại sẽ xuất hiện.