Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 248: Không khéo léo thì không phải sách

Phạm Hồng Vũ kỳ thật cũng không thích xem náo nhiệt. Tuy nhiên, bởi vì công việc đã từng làm ở kiếp trước khiến hắn dưỡng thành thói quen như vậy. Đối với hết thảy những gì xảy ra đều có sự chú ý.

Biết rằng cái khu này coi như nhiều tai nạn, nhưng không ngờ lại chuyện cứ xảy ra không ngớt.

- Này, anh muốn làm gì?

Trong đám người có giọng một cô gái hét lên, hết sức hổn hển.

Vừa nghe âm thanh này, Phạm Hồng Vũ hai hàng lông mày cau lại.

Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

Không ngờ là thanh âm của Phó Đình Đình.

Phó Đình Đình như thế nào lại tới Giang Khẩu? Lại còn cãi nhau với người ở đây?

Phạm Hồng Vũ trên mặt xuất hiện vẻ kinh ngạc, Triệu Ca tất nhiên là cũng nhìn thấy, liền hỏi:

- Hồng Vũ, làm sao vậy?

- Không có gì, chắc là gặp người quen.

Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, bước chân nhanh hơn.

Phạm Hồng Vũ đoán không hề sai. Tiếng thét chói tai ấy đúng là con gái của Giám đốc nhà máy thuốc lá Hồng Châu Phó Đức Trăn Phó Đình Đình. Kỳ thật cũng không chỉ có một mình Phó Đình Đình, mà còn có mẹ của cô và anh trai Phó Ngọc Long.

Sự việc xảy ra trước một cửa hiệu trang sức. Hiện tại đang tụ tập mười mấy người, còn có mấy người đàn ông thô kệch, cao lớn. Một người trong đó thì cạo đầu trọc, còn người kia thì trên mình đầy hình xăm. Khi đó hình xăm cũng không phải kiểu “dán giấy” như đời sau, khi tắm thì trôi đi hết, mà đây là dùng mực xăm hẳn vào trong da thịt. Từ nay về sau cả đời sống với nó. Cho dù có dùng tia laser để đốt cũng sẽ lưu lại một vết sẹo lớn.

Những năm tám mươi này, nếu có người trẻ tuổi mà xăm mình thì cũng được quy về bọn thanh niên hư hỏng. Trong đó không ít là những tên du côn, lưu manh. Thậm chí là thành viên xã hội đen.

Lúc này, tay của Phó Đình Đình đang bị tên đầu trọc nắm chặt. Phó Đình Đình ra sức dãy dụa, nhưng làm sao mà qua khỏi khí lực của tên đầu trọc? Mặc cho cô dùng sức thế nào, bàn tay của tên đầu trọc giống như một vòng sắt, gắt gao bóp chặt tay của cô, có giãy dụa làm sao cũng không thoát ra được.

- Buông tay, đồ lưu manh!

Phó Đình Đình hét lên chói tai.

- Này, các người đang làm gì vậy? Mau buông tay ra!

Thấy tình hình như vậy, Phó Ngọc Long kêu to rồi vọt tới.

- Cút sang một bên! Đánh cho tao.

Phó Ngọc Long vừa động, tên xăm mình đứng bên cạnh lập tức vọt ra, vươn cánh tay tráng kiện, tùy tay đẩy một cái, Phó Ngọc Long liền đứng không vững, lùi lại một bước, va vào người đang đứng xem đằng sau. Nếu không nhờ vậy thì Phó công tử chỉ sợ là cho mông chạm đất rồi.

Hình thể của song phương thật sự là không tương xứng rồi.

Gã thanh niên có hình xăm thân hình lực lưỡng, còn Phó Ngọc Long thì thân hình nhỏ con, thư sinh. Nếu mà thật sự động thủ thì cho dù có ba bốn Phó Ngọc Long cũng không là đối thủ của người ta. Đây là trước mặt công chúng, tên xăm hình đã nhẹ tay rồi. Bằng không kết quả còn bết bát hơn.

- Các người….các người không thể không biết phân biệt phải trái? Chúng tôi chỉ sờ quần áo một chút, làm sao lại phải trả tiền? Hơn mười ngàn lận, có quá nhiều không?

Trịnh cô kêu lên, thần sắc trên mặt vừa hoảng sợ, lại vừa phẫn nộ.

- Sờ một chút? Sao bà nói nhẹ nhàng và khéo léo như vậy? Đây là khu buôn bán thời trang sang trọng của chúng tôi, mỗi một bộ quần áo đều có giá hơn mười ngàn. Một bộ quần áo hơn mười ngàn, bà nói sờ là sờ sao? Hôm nay bà sờ một chút, ngày mai người kia sờ một chút? Vậy chúng tôi còn kinh doanh cái rắm gì nữa? Nếu theo như lời bà nói, tôi đây cũng sờ con gái bà một chút được không? Dù sao cũng chỉ là sờ, cũng không mang thai, đúng không nào?

Gã đầu trọc cười lạnh nói, trên mặt tràn đầy ý tục tĩu.

- Đúng, đúng, Quang tử nói đúng.

- Đúng đấy, sờ một chút không cần trả thù lao. Chúng ta đến sờ con gái bà một chút được không?

Bên kia lập tức có không ít người phụ họa theo đuôi, kêu loạn lên, giống như bọn họ là cùng một phe.

Những năm tám mươi, kinh tế thị trường mới vừa khởi bước. Tình hình mua bán chưa nói là có bao nhiêu quy mô, nhưng việc cửa hàng lớn bắt nạt khách hàng, lũng đoạn thị trường thì diễn ra vô số kể. Nhất là việc ức hiếp người từ bên ngoài tới thì lại càng nhiều hơn.

Đám người Phó Đình Đình, bất kể là cách ăn mặc hay cử chỉ, lời nói, cùng với diệm mạo vừa thấy thì có sự khác biệt rất lớn với người địa phương. Và đây cũng chính là nguyên nhân bị ức hiếp như vậy.

Phạm Hồng Vũ ở một bên nhìn thấy, dần dần hiểu được nội tình. Chỉ có điều không nghĩ sẽ trùng hợp như vậy, không ngờ vừa vặn gặp phải việc này ở đây.

- Đồ lưu manh, buông ra!

Phó Đình Đình khuôn mặt đỏ bừng, mắng to lên.

Ở nhà máy thuốc lá Hồng Châu, Phó Đình Đình là “nhân vật số một”. Ngày bình thường cao cao tại thượng, ai đối với cô ta cũng phải khách khí, giống như hàng vạn sủng ái đều tập trung trên người cô ta. Ai ngờ khi tới Giang Khẩu, chẳng những bị người ta tống tiền, lại còn bị nhục nhã như vậy. Phó Đình Đình gần như tức muốn nổ phổi, thở phì phò từng hơi, bộ ngực phập phồng.

- Haha, cô dám mắng tôi là đồ lưu manh? Được, vậy thì tôi sẽ đùa giỡn cô cho mà xem. Con mẹ nó, hạng người từ nơi khác tới đây, còn không biết xấu hổ, dám kiêu ngạo ở Giang Khẩu này.

Gã đầu trọc nhe răng cười độc ác, dùng sức kéo một cái. Phó Đình Đình lập tức không xong, kêu lên sợ hãi, cả người bổ nhào qua hướng gã đầu trọc. Gã đầu trọc liền thuận thế ôm lấy cô.

- Đồ lưu manh!

- Mắng mẹ mày! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

[CHARGE=3]Gã đầu trọc hung hăng túm tóc Phó Đình Đình, đem cô lại quầy thủy tinh.

Phó Đình Đình dáng người không tệ. Cô mặc một chiếc quần bò bó sát người và một chiếc áo trắng cánh dơi rộng thùng thình, bị người ta đè xuống như vậy, mông liền vểnh lên, khiến cho hình dáng càng gợi cảm mê người. Chỉ là tư thế như vậy không khỏi quá mức khuất nhục.

Phó Đình Đình hai tay cuồng loạn múa may, không giãy dụa được, vẻ mặt hoảng sợ, nước mắt không ngừng chảy xuống, đỏ bừng, thở phì phò, rốt cuộc kêu không thành tiếng.

- Mông của mỹ nữ thật là tròn, rất gợi cảm rồi.

Gã đầu trọc cười ha hả, vẻ mặt cực kỳ tục tĩu. Nhìn tư thế đó, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể vươn tay ra, vuốt ve bờ mông căng tròn của Phó Đình Đình. Chỉ có điều lúc này tạm thời nhẫn nhịn.

Dù sao đây cũng là nơi công cộng.

- Buông tay, mau buông tay!

Trong lúc này, biểu hiện của Phó Ngọc Long chẳng khác nào một người vô dụng, chẳng có sự hoành tráng như trước mặt Phạm Hồng Vũ lúc trước. Mắt thấy em mình bị người ta đè xuống, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị làm nhục, vậy mà Phó Ngọc Long sắc mặt tái nhợt, đứng cách xa mấy mét gào lên, trong mắt tất cả đều là sự sợ hãi, nơm nớp lo sợ, một bước cũng không dám tiến về phía trước.

- Buông tay? Mau trả tiền, bằng không thì ông đây không khách khí.

Gã đầu trọc khinh miệt, trừng mắt nhìn Phó Ngọc Long, thái độ cực kỳ khinh thường.

- Này, các người làm gì vậy? Mau buông tay, nếu không, tôi báo công an đấy.

Trịnh cô sắc mặt trắng bệch, vừa tức vừa vội, cả người khẽ run lên.

Giang Khẩu không phải là lần đầu tiên bọn họ đến. Trước đây chưa từng gặp phải tình huống như vậy. Không ngờ hôm nay lại phát sinh.

- Báo công an? Haha, bà đi đi. Không cần nói là đồn công an, cho dù là Cục trưởng cục Công an thành phố đến đây, tôi cũng không sợ. Chúng tôi ở đây là có quy tắc, bà nếu thử bộ quần áo này, vậy thì nhất định phải mua.

Gã đầu trọc cười nhạt, bộ dạng không hề sợ hãi.

Lập tức có người phụ họa theo đuôi. Xem ra ở đây đã có quy định bất thành văn nào đó. Ít nhất là đã ước định thành một loại “quy tắc”.

Cùng là kẻ buôn bán quần áo, loại tâm tính này cũng rất dễ lý giải.

- Ngọc Long, đi báo công an đi!

Trịnh cô cũng không còn cách nào khác, trong lòng run sợ đứng một bên gào lên với Phó Ngọc Long.

A!

Phó Ngọc Long không ngừng gật đầu rồi chạy ra ngoài.

Gã xăm mình tiến lên một bước, thân mình quét ngang, ngăn trước mặt Phó Ngọc Long, hừ lạnh một tiếng, gắt gao nhìn thắng Phó Ngọc Long, hai mắt bắn hung quang bốn phía.

Mặc dù gã đầu trọc luôn miệng nói cứ tùy ý báo cảnh sát, nhưng dù sao cảnh sát tới thì cũng không phải là việc tốt.

Phó Ngọc Long sợ tới mức lùi lại hai bước, hoảng sợ nghiêng đầu đi, không dám đối diện với gã xăm mình, cả người lạnh run, chẳng khác gì hạng người vô dụng.

Nhìn thấy, Phạm Hồng Vũ lắc đầu. Phó Ngọc Long này quá nhu nhược mà còn muốn làm bạn trai của Bành Na? Bành Na làm sao mà để ý y chứ?

- Ngọc Long!

Trịnh cô không khỏi chán nản.

Đứa con trai này quả thật nhu nhược. Bình thường ở nhà máy thì dạng chó hình người, nghiễm nhiên coi mình là “lão đại”. Ai ngờ khi đụng việc thì lại yếu đuối quá mức như thế này.

Phó Ngọc Long cúi đầu, cả người phát run.

- Con mẹ nó, các người rốt cuộc có trả tiền hay không?

Gã đầu trọc bắt đầu mất kiên nhẫn.

- Được rồi, chúng tôi trả tiền!

Trịnh cô không còn cách nào khác, chỉ đành chịu thua. Nếu thật bị cái tên khốn kiếp này làm hại Phó Đình Đình thì hối tiếc sẽ không kịp.

- Đã sớm nên đưa tiền rồi. Trả tiền thì chẳng còn việc gì cả.

Gã đầu trọc trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý, nhưng vẫn đè chặt Phó Đình Đình ở cái quầy kính, cũng không buông tay.

Cái này gọi là không thấy thỏ thì không thấy chim ưng.

Khi nào nhận được tiền thì thả ra vẫn chưa muộn.

- Tuy nhiên, ông chủ, trên người chúng tôi không mang nhiều tiền như vậy. Chỉ có ba ngàn đồng thôi.

- Không được, mười một ngàn, một đồng cũng không thể thiếu.

Không đợi Trịnh cô nói xong, gã đầu trọc không chút khách khí cắt đứt lời bà.

- Nói đùa gì vậy? Có ba ngàn thôi mà cũng đến tiệm quần áo sang trọng? Ba nghìn còn không đủ mua một ống tay áo. Tôi nói cho bà biết, nhất định là mười một ngàn, một đồng cũng không thể thiếu. Không có tiền, cũng đừng nghĩ đến việc chạy lấy người.

- Cậu…!

Trịnh cô vừa tức vừa run.

Sốt ruột cứu con gái, Trịnh cô thật sự không có nói dối. Trên người bà chỉ có ba ngàn. Thời đại này, ba ngàn đã là một số tiền rất lớn rồi. Chỉ là đi dạo phố mà mang theo ba ngàn đồng thì cũng nói lên nhiều điều rồi.

Đúng lúc này, bỗng nhiên rầm rầm một cái, hóa ra là chân của Phó Đình Đình đá lung tung, không nghĩ qua là đá bể cái quầy bằng kính.

- Tốt, phá hư quầy của tôi, tính thêm một ngàn, mười hai ngàn.

Gã đầu trọc lập tức hét lớn.

- Đủ rồi!

Quát lạnh một tiếng, rốt cuộc Phạm Hồng Vũ bước ra.