- Mày chửi ai là nhà quê hả thẳng chết tiệt kia?
Người thiếu phụ này cũng không vừa, thị liền bổ nhào người dậy, một tay chống nạnh một tay chỉ vào mặt người đàn ông da đen.
Người đàn ông da đen này vóc dáng khá thấp, so với thiếu phụ kia cũng không cao hơn bao nhiêu cả, khí thế cũng không hơn ả.
Phạm Hồng Vũ không khỏi nhíu mày, nói:
- Kinh doanh kiểu gì vậy?
Phạm Hồng Vũ mặc dù chưa làm kinh doanh bao giờ, nhưng chưa từng gặp qua kiểu bà chủ như vậy.
Triệu Ca khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Chuyện thế này xảy ra như cơm bữa ấy mà.
Phạm Hồng Vũ giật mình.
Đây là “tàn dư” của thời kinh tế kế hoạch để lại, những người bán hàng này luôn có cảm giác hơn người, coi thường người khác.
Chỉ có điều thiếu phụ này có vẻ hôm nay đã tìm sai đối tượng rồi.
Người đàn ông da đen rõ ràng không phải tính cách yếu đuối gì.
- Ầm ĩ cái gì vậy?
Đang lúc náo nhiệt, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi mặc áo vàng chạy tới quát.
- Ông chủ Trần, anh đến đúng lúc lắm, thằng nhà quê này đến phá quầy.
Thiếu phụ này nhìn thấy người đàn ông áo vàng đến, giống như tìm được chỗ dựa lớn, lập tức chỉ tay vào người đàn ông da đen, giọng nói đầy vẻ tức giận.
Ông chủ Trần này thật ra cũng có vóc dáng khá cao lớn, anh ta trông chỉ khá hơn người đàn ông da đen kia một chút mà thôi, chứ không thể so sánh được với Chủ tịch thị trấn Phạm đang đứng cách đó không xa.
- Con điếm thối tha kia, loại mày mới là đồ nhà quê.
Bị chửi là quot;đồ nhà quêquot; liên miệng quả thực khiến cho người đàn ông da đen này tức muốn hộc máu. xem chừng nếu không phải đối phương người đông thì có lẽ đã sớm động thủ rồi.
Ông chủ Trần đưa mắt đánh giá người đàn ông da đen này một chút, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường, thần thái không cao hứng nói:
- Vị tiên sinh này, nói chuyện nên chú ý một chút, đừng có luôn miệng mắng chửi người như vậy.
- Không phải tôi mắng trước, mà là cô ta mắng tôi trước.
Người đàn ông da đen phẫn nộ quát.
- Ông chủ Trần, nó đến gây sự đấy.
Thiếu phụ lại vênh mặt lên nói.
Phạm Hồng Vũ lắc lắc đầu.
Từ sự phát triển của tình thế, xem ra người đàn ông da đen này cố nhiên không phải là người lương thiện, nhưng việc này đúng là do thiếu phụ kia sai trước, làm kinh doanh buôn bán lại có kiểu đối xử với khách hàng như vậy sao?
- Tao gây sự cái gì? Tao làm gì mày? Tao đến mua quần áo cơ mà. Tao bảo mày đưa bộ Tây phục kia cho tao xem, tại sao lại mắng tao là thằng nhà quê?
Người đàn ông da đen quát.
- Xì...
Người thiếu phụ khinh thường vung tay lên, như thể đang đuổi ruồi vậy.
- Cho mày xem á? Mày mà cũng đòi mua bộ quần áo này à? Mày đi nhìn giá trước đi rồi hẵng nói.
Sau đó ả ta liền chỉ vào yết giá của bộ quần áo kia.
Mọi người nhìn theo ngón tay của ả, không ít người phải âm thầm hít một hơi khí lạnh. Bên ngoài bộ quần áo kia được yết giá 2000 tệ.
Cuối những năm 80, đây là một cái giá trên trời, tương đương với số tiền lương cả năm của một công chức bình thường.
Thảo nào mà thiếu phụ kia lại coi thường người đàn ông da đen kia đến vậy. Bất luận như thế nào, người này cũng không giống với người giàu có, có thể mua được bộ đồ này.
- Cái giá này không đúng.
Triệu Ca nhỏ giọng nói với Phạm Hồng Vũ, trên mặt hiện lên một nụ cười bướng bỉnh.
Bà chủ Triệu là người biết nhìn hàng.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu.
- Một bộ quần áo mắc tiền như vậy, mà mày cũng muốn xem à? Dựa vào cái gì? Nếu bị mày làm cho ô uế thì ai đền tao?
Thiếu phụ cười lạnh nói.
Trong số người đến xem náo nhiệt có rất nhiều người cùng phe vói ả thiếu phụ kia, nghe thấy vậy đều gật đầu phụ họa theo. Có người còn quay sang giải thích với người đàn ông da đen, nói là quy tắc của thị trường, trang phục xa hoa, nếu không mua thì đừng có động vào, nếu làm bẩn thì phải đền tiền.
- Không phải chỉ là 2000 tệ thôi sao? Đối với bố mày thì nó là muỗi nhé.
Người đàn ông da đen giận tím mặt, thuận tay rút từ trong túi áo ra một cục tiền toàn mệnh giá lớn, đặt mạnh trên quầy, tuy không biết số lượng cụ thể nhưng ít nhất cũng phải có hai chục tờ.
- Ồ
Đám người vây xem liền vang lên những tiếng thán phục, không ít người ánh mắt nhìn chằm chằm.
Đây đều là tiền mệnh giá 100 tệ còn mới cóng.
Nhìn thấy một sấp tờ 100 tệ này, vẻ mặt thiếu phụ có chút thay đổi, tuy nhiên lập tức lại khôi phục lại vẻ mặt khinh thường, bĩu môi.
[CHARGE=3]- Đồ nhà quê vẫn chỉ là đồ nhà quê thôi.
Thiếu phụ nói thầm một câu.
- Lấy ra cho ông mau
Người đàn ông da đen hét lớn một tiếng, không thèm để ý đến câu nói của ả thiếu phụ kia. Gã đã có thể chứng minh mình không phải là kẻ nhà quê mà là một người giàu có. So đo với một con đàn bà thì thật không hợp với thân phận/
- Hừ
Ả thiếu phụ hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý.
Ông chủ Trần cười nhạt nói:
- Tiên sinh, rất xin lỗi, anh nhìn nhầm rồi, bộ quần áo này không phải giá hai ngàn, mà là 22000.
Nói xong ông chủ Trần liền đi đến chỗ bộ quần áo, lấy túi nhựa ra.
Lập tức toàn bộ yết giá hiện ta, rõ ràng là 22000 tệ, lúc trước số 2 đầu tiên bị cái khác che đi.
- Cái gì?
- Không thể...
Đám người vây quanh lập tức trở nên ồn ào.
Cái này sao có thể được?
Một bộ Tây trang mà có giá 22000 tệ sao? Điều này vượt ra khỏi tư tưởng của đại bộ phận người đang đứng ở đây.
Chỉ có kẻ nào bị thần kinh mới bỏ ra số tiền lớn như vậy để mua một bộ quần áo.
Triệu Ca liền quay sang mỉm cười với Phạm Hồng Vũ. nếu đúng là hàng Pierre Cardin xịn thì đúng là có giá như vậy.
Phạm Hồng Vũ bĩu môi, khẽ lắc đầu.
Trước đó, Phạm Hồng Vũ còn không tin được trang phục Pierre Cardin nổi tiếng lại được bán như hàng vỉa hè như vậy.
- Tiên sinh, anh đã thấy rõ ràng rồi chứ? Đây là hàng Pierre Cardin chính tông vừa nhập từ Pháp về, 22000 tệ cũng rất bình thường, tiệm chúng tôi có quy định, trang phục cao cấp như vậy không được mặc thử, trừ phi anh trả tiền.
Ông chủ Trần nhìn người đàn ông da đen, miệng cười nhưng trong mắt lóe lên thần sắc trào phúng.
Nói mày là thằng nhà quê mà mày còn không chịu phục sao?
Mới rút ra 2000 tệ mà cũng đòi làm đại gia sao?
- Tiên sinh, anh nên biết rằng đây là trang phục xa hoa nhất ở Giang Khẩu này. Hơn nữa, ở tiệm chúng tôi đây đều là hàng hiệu cao cấp thế giới, giá 2000 tệ thì trong tiệm chúng tôi rất khó tìm được, bởi phẩm chất của nó kém quá. Anh xem, bộ Versace này, hơi rẻ một chút thì cũng đã chục ngàn tệ rồi...
Thấy ánh mắt khiếp sợ của mọi người, ông chủ Trần càng thêm đắc ý, giới thiệu thêm để mọi người được quot;mở rộng tầm mắtquot;.
- Khốn khiếp.
Người đàn ông da đen gầm lên giận dữ, đập mạnh xuống mặt quầy.
- A Khương.
- Ông chủ.
quot;Người hầuquot; đi theo sau liền lên tiếng.
- Lấy tiền ra.
- Vâng!
quot;Người hầuquot; cao giọng trả lời, sau đó đặt va ly lên trên quầy, rồi nhanh chóng mở ra. Không khí xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ, mọi người đều đợi chiếc va ly được mở ra.
Cả một va ly đều là tiền mệnh giá lớn 100 tệ, được xếp rất chỉnh tề
Người đàn ông da đen lấy hai sấp tiền 100 tệ đặt mạnh lên quầy, rồi chỉ vào quát:
- Lấy ra cho ông.
Phần hào khí này lập tức khiến cho người ta phải im lặng.
Thật sự không ngờ sự tình sẽ diễn biến như vậy.
Thật là thú vị.
- Ha ha, được được...ông chủ.
Từ lúc chiếc va ly được mở ra, sắc mặt liền quot;nghiêng trời lệch đấtquot;, tươi cười liên thanh nói, định ra lấy bộ quần áo xuống.
- Khoan đã.
Người đàn ông da đen hét lớn một tiếng.
- Không cần anh lấy, để cho cô ta lấy.
Người đàn ông da đen chỉ tay vào ả thiếu phụ kia.
- Mày tháo bộ quần áo xuống cho bố.
Thiếu phụ sắc mặt trắng bệch, ánh mắt ngước lên nhìn ông chủ Trần với vẻ cầu khẩn.
Hôm nay thật sự đã nhìn lầm rồi.
Thần tài tới cửa, lúc này ông chủ Trần đâu còn để ý tới sự ấm ức của cô ta, lập tức gật đầu, quay sang thiếu phụ kia quát:
- Còn không nhanh lên.
Thiếu phụ lề mề đi tới, nước mắt không kìm nổi đã rơi xuống.
Người đàn ông da đen hai tay chống nạnh nhìn cô ta với vẻ châm chọc.