Chỉ Nhược đặt chén nước xuống chiếc đôn bên cạnh, rồi nhìn Quách Lãm :
- Hẳn công tử sẽ lấy làm lạ khi Chỉ Nhược nhắc đến A Kiều.
- Phu nhân định làm gì A Kiều?
- Người sẽ chết thì biết làm gì để cho người sống. Nhưng người chết vẫn có thể buộc kẻ sống phải đau khổ.
Mồ hôi rịn ra trán Quách Lãm.
Chỉ Nhược dùng khăn lau lớp mồ hôi còn đọng trên trán Quách Lãm, vừa nói :
- Hẳn Quách công tử không thể nào quên được A Kiều, mặt dù người đã chết. Chết lâu lắm rồi nữa. Chính vì không quên được mà khóm hồng bên nấm mộ A Kiều luôn được bàn tay Quách công tử chăm chút để nó càng ngày càng tốt tươi, nở rộ những đóa hồng đỏ thắm.
- Phu nhân muốn gì?
- Chỉ Nhược muốn gì ư? Tại sao Quách công tử lại hỏi Chỉ Nhược một câu hỏi dư thừa như vậy chứ? Hẳn công tử biết Chỉ Nhược đến đây có mục đích gì rồi.
- Tại hạ phải tuân phục Địa Linh Tôn Giả?
- Không sai.
- Nếu tại hạ không chìu theo ý của Địa Linh Tôn Giả thì làm sao?
- A Kiều sẽ đau khổ lắm.
- Phu nhân sẽ làm gì A Kiều.
Chỉ Nhược nhìn thẳng vào mắt Quách Lãm, nói :
- Có ai muốn chết hai lần đâu. Nấm mồ của A Kiều tọa lạc tại Đào Hoa Thôn sẽ bị tróc lên, xác của A Kiều sẽ được đưa đến đây... Công tử hẳn đau lòng lắm khi thấy nương tử mình đã chết mà vẫn chẳng yên thân.
Quách Lãm lắc đầu :
- Xin đừng động đến nàng.
Chỉ Nhược cười nửa miệng :
- Chí Hải không ngờ trên đời này có một người thủy chung như Quách công tử. Hình như công tử không còn biết cảm nhận cái đẹp của mỹ nữ, thờ ơ với dục tình, bởi trái tim người đã trao trọn cho A Kiều. Trao trọn cho một xác chết đã nằm sâu dưới đất. Và chỉ tồn tại trong tâm của người là những kỹ niệm mơ hồ.
- Xin đừng động đến người đã chết.
Chỉ Nhược bật cười nói :
- Quách công tử bắt đầu mở miệng thốt ra những lời van xin đó à. Chẳng lẽ một con người lãnh cảm khi đứng trước thân thể tuyệt đẹp của Chỉ Nhược lại vì một xác chết thối rữa mà van xin sao.
Chỉ Nhược chợt mở toang ngoại y của mình để lộ chiếc yếm lụa mỏng tanh có thể nhìn thấy đôi gò bồng đảo căng đầy nhựa sống.
- Với Chỉ Nhược, Quách công tử thờ ơ, nhưng với một xác chết thối rửa A Kiều thì lại nuối tiếc và hốt hoảng. Người có phải là kẻ cuồng tâm không.
Quách Lãm cúi đầu nhìn xuống :
- A Kiều đã chết rồi.
- Cô ta chết nhưng vẫn còn sống trong tâm của Quách công tử.
Chỉ Nhược khép lại ngoại y :
- Với công tử chữ tình nặng như vậy ư?
- Tại hạ không biết.
Chỉ Nhược cười mỉm :
- Nhắc đến A Kiều, công tử đánh mất phong thái của một nam tử đỉnh thiên lập địa.
- Tại hạ chỉ yêu mỗi một A Kiều mà thôi.
- Nàng đã chết rồi.
- Tại hạ biết.
- Chết là biến mất khỏi cõi đời này, thế sao cứ phải nặng tình chứ.
- Phu nhân hẳn nghĩ tại hạ là một kẻ cuồng tâm ôm mãi một bóng hình đã vĩnh viễn không bao giờ còn gặp nữa.
- Đúng! Đáng ra kẻ đã chết thì Quách công tử phải quên, nhưng đã không quên còn ôm mãi sự mơ huyền do chính mình tạo ra. Dù sao, Chỉ Nhược cùng bái phục chữ tình của Quách công tử. Ai nói Quách Lãm là kẻ lãnh tâm, lạnh lùng nhưng Chỉ Nhược thì không.
Nàng nhún vai.
- Khốn nỗi chỉ vì quá nặng tình mà công tử không cho người chết được ngủ giấc điệp nghìn thu. Buộc A Kiều phải trở lại với cõi đời này dù chỉ bằng một cái xác vô thần, vô tri.
Quách Lãm thở ra :
- Phu nhân! Người đã chết xin hãy để cho nàng được an giấc trong cõi vĩnh hằng.
Chỉ Nhược nhún vai dè bỉu nói :
- Quách công tử muốn như vậy à?
Quách Lãm gật đầu.
Chỉ Nhược nhún vai nói :
- A Kiều của Quách công tử sẽ được an giấc vĩnh hằng và khóm hồng kia mãi mãi xinh tươi chỉ cần...
Quách Lãm cướp lời Chỉ Nhược :
- Tại hạ phải nghe theo sự khuyến cáo của Địa Linh Tôn Giả.
Chỉ Nhược gật đầu.
Quách Lãm hỏi :
- Phu nhân được gì khi Địa Linh tổng tài tôn giả hoàn thành bá nghiệp?
- Công tử quan tâm đến Chỉ Nhược à?
- Hẳn phu nhân sẽ không còn là phu nhân của Chấn bang chủ?
- Tất nhiên.
- Phu nhân có thể trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ?
- Ta ước mơ điều đó.
- Ai cũng muốn đứng trên mọi người nhưng không biết sẽ được gì khi tâm hồn chẳng có chút thanh thản.
- Chỉ Nhược không thích nghe những lời này.
Quách Lãm nghiêm giọng :
- Tại sao phu nhân biết nấm mộ của A Kiều.
Chỉ Nhược cười mỉm :
- Quách công tử có thể thờ ơ với nhan sắc tuyệt trần của Chỉ Nhược nhưng có người lại không thờ ơ với công tử.
- Du Thiếu Hoa đã từng gặp phu nhân?
- Lại một câu hỏi thừa. Tại sao Chỉ Nhược biết Quách công tử nặng tình với A Kiều, tại sao ta biết nấm mộ A Kiều ở đâu và tại sao Địa Linh tổng tài tôn giả có cánh hoa hồng trao cho Bắc Thiên môn Lệnh Tu.
- Du Thiếu Hoa huynh đã nói với phu nhân?
- Chỉ Nhược nói rồi. Trên đời này có hai người hiểu Quách Lãm, một là Du Thiếu Hoa và người thứ hai là Hoàng Chỉ Nhược.
- Tại hạ đã hiểu.
Quách công tử kịp nhận ra tất cả rồi chứ. Giờ thì có đồng ý quay về với Địa Linh tổng tài không?
- Hãy cho tại hạ thời gian suy nghĩ.
- Công tử đâu có sự lựa chọn nào mà suy nghĩ.
- Phu nhân sai rồi, làm bất cứ chuyện gì dù đúng hay sai thì cũng phải để cho người suy nghĩ chứ.
Mộc Thiếu Quân tay cầm bầu rượu ngất ngưởng bước vào. Y thốt dứt câu lại dốc bầu rượu hai cân tu ừng ực.
Chỉ Nhược nhìn lại Thiếu Quân.
- Mộc thiếu gia vào đây để làm gì?
Thiếu Quân tọng thêm một ngụm rượu đầy nhìn Chỉ Nhược nói :
- Thiếu Quân không được vào đây ư?
- Chỉ Nhược không có ý đó.
- Thế sao phu nhân lại hỏi?
Chỉ Nhược bước đến trước mặt Thiếu Quân.
- Thiếu gia đã say quá rồi. Nếu lão Tổng tài bắt được nhứt định không bỏ qua đâu.
Thiếu Quân nhíu mày.
- Ta muốn say mà.
Thiếu Quân đẩy vai Chỉ Nhược :
- Phu nhân tránh qua bên. Ta muốn nhìn Du Thiếu Hoa.
Chỉ Nhược cau mày :
- Để làm gì?
- Để làm gì ư? Chuyện của ta... Hà.. Phu nhân xen vào làm gì?
Chí Hải lắc đầu :
- Thiếu gia say quá rồi.
Thiếu Quân gật đầu :
- Đúng! Thiếu Quân này đang say nên mới vào ngục thất tuyệt mật để giải cứu cho dDu Thiếu Hoa.
Chỉ Nhược lùi lại nhìn trừng trừng Thiếu Quân :
- Sao? Thiếu gia định giải cứu cho y à?
- Thế thì sao nào? Phu nhận định cản Mộc Thiếu Quân này ư?
- Thiếu gia không được hành động hồ đồ. Nếu thiếu gia giải cứu y thì nói sao với Tổng tài.
- Nghĩa phụ ta có quở trách thì ta cũng cứu Thiếu Hoa. Có như vậy ta mới cảm thấy mình thanh thản, có như vậy Thiếu Quân mới uống rượu say được.
Chỉ Nhược rít lên :
- Chỉ Nhược không cho Thiếu gia hành động hồ đồ như vậy đâu.
- Phu nhân dám cản ta?
Thiếu Quân hừ nhạt một tiếng rồi nói :
- Tại Huyền Trang, phu nhân so với ta thì sao nào?
Cười khảy một tiếng Thiếu Quân nói :
- Ngoài Huyền Trang, phu nhân là vợ của lão Chấn Vũ Thiên, nhưng trong Huyền Trang thì chẳng bằng một ả a hoàn của Mộc Thiếu Quân.
Y nhìn thẳng vào mắt Hoàng Chỉ Nhược :
- Đừng cản Thiếu Quân. Thiếu Quân thích làm gì thì làm chẳng ai dám cản Thiếu Quân này đâu.
- Chỉ Nhược sẽ báo với lão Tổng tài.
Thiếu Quân dốc bầu rượu tu một ngụm dài rồi nói :
- Phu nhân cứ đi mà báo nhưng phải tránh qua bên kẻo Thiếu Quân thất lễ đó.
Mặt hoa của Chỉ Nhược đanh lại. Nàng ngập ngừng nói :
- Lão Tổng tài đã rời khỏi Huyền trang rồi.
- Thế thì sao nào?
- Thiếu gia muốn thả người này phải đợi Tổng tài về.
- Rất tiếc Thiếu Quân không chờ được. Bởi ta đã hứa với một người.
Lời nói còn đọng trên miệng Thiếu Quân bất ngờ xuất thủ. Thủ pháp của Thiếu Quân ngoài mọi sự tiên liệu của Hoàng Chỉ Nhược. Nhanh đến độ Chỉ Nhược chẳng kịp nhận ra Thiếu Quân dụng chiêu thức gì. Chỉ Nhược chỉ thấy thân pháp cùng với song thủ của y lồng lộng thì đại huyệt Trung Du của nàng đau nhói. Tứ chi Chí Chỉ Nhược bủn rủn, rồi từ từ ngã xuống trước mũi giày của Thiếu Quân.
Thiếu Quân lại tu tiếp một ngụm dài, rồi ngất ngưởng bước đến trước mặt Quách Lãm. Nhìn thẳng vào mắt Quách Lãm :
- Các hạ hẳn nhận ra Mộc Thiếu Quân này chứ?
- Tại hạ sao có thể quên được Mộc thiếu gia. Trên đỉnh Kim Đỉnh sơn, tại hạ đã từng giao thủ với Thiếu gia và trúng Chu Sa tử may nhờ có Tổng tài hóa giải được chất độc Chu Sa.
Thiếu Quân khẽ lắc đầu :
- Trên Kim Đỉnh sơn, Thiếu Quân thua túc hạ nửa chiêu.
- Nếu là cuộc giao đấu sinh tử thì các hạ là người thắng. Tại hạ khó mà giữ được mạng bởi Chu Sa tử.
Thiếu Quân lắc đầu :
- Thắng thì thắng, thua thì thua, ta tự nhận mình thua.
- Phong thái của các hạ, tại hạ thật khâm phục.
Thiếu Quân cau mày :
- Đừng nói với bổn thiếu gia những lời khách sáo vậy.
Thiếu Quân vừa nói vừa cởi dây trói tứ chí Quách Lãm.
Hành động của Thiếu Quân buộc Quách Lãm hỏi :
- Túc hạ sao lại cởi trói cho một gã ngục nhân. Mà gã ngục nhân này rất quan trọng với nghĩa phụ túc hạ.
Thiếu Quân nhìn Quách Lãm nói :
- Ta thả các hạ, nếu ta còn sống thì sẽ tìm lại các hạ mà trả lại món nợ cho nghĩa phụ, nếu như ngược lại thì ta cũng trả được món nợ cho người.
- Trả nợ người. Tại hạ không hiểu người đó là ai?
Thiếu Quân rút dây trói, quẳng vào góc ngục thất :
- Người đó đang đợi các hạ ở Giác Viên tự. Nếu gặp lại người kia, mong các hạ nói dùm ta vài lời.
- Túc hạ định nhờ tại hạ nói gì?
- Mong rằng người được trọn chữ tình và hạnh phúc.
- Tại hạ sẽ nói.
Thiếu Quân bước đến chiếc kệ có cánh Điệp Bội, y cẩn trọng gói cánh Điệp Bội lại rồi trao vào tay Quách Lãm.
- Cái gì của người thì phải thuộc về người.
- Túc hạ sẽ như thế nào nếu tại hạ rời khỏi Huyền Trang?
Thiếu Quân dốc bầu rượu tu cạn. Y quẳng bầu rượu vào góc ngục thất :
- Các hạ không cần thiết phải quan tâm đến điều đó. Nếu các hạ có nghĩ đến Thiếu Quân thì xin đối xử tốt với người.
Quách Lãm gật đầu :
- Tại hạ hứa sẽ đối xử tốt với người.
Thiếu Quân cởi chiếc áo trường y của mình trao qua tay Quách Lãm.
- Các hạ hãy vận trang phục của Thiếu Quân mà rời khỏi đây. Mong rằng ta và túc hạ sẽ chẳng bao giờ gặp lại.
- Tại hạ thì rất mong được gặp lại thiếu gia.
- Chúng ta không nên gặp mặt.
Thiếu Quân quay mặt vào vách ngục nói :
- Các hạ đi đi.
Thái độ lẫn lối hành xử của Thiếu Quân làm Quách Lãm ngơ ngẩn, y không biết tại vì sao Thiếu Quân lại có hành động như vậy. Và dù cho sự thắc mắc của Quách Lãm chỉ ít, trong đầu y là một dấu hỏi, nhưng vẫn biết trong tâm Thiếu Quân đang chất chứa điều gì vô vọng.
Ôm quyền xá Mộc Thiếu Quân từ phía cửa, Quách Lãm từ tốn nói :
- Thiếu gia bảo trọng.
Thiếu Quân khoát tay đanh giọng :
- Đi đi.
Nhìn lại Thiếu Quân một lần nữa, Quách Lãm mới khoác bộ trường y nho sinh của Thiếu Quân vào người rồi đi thẳng ra cửa ngục, trở luôn du cước băng mình rời Huyền Trang.
Quách Lãm đi rồi, Thiếu Quân mới ngồi bệt xuống góc ngục thất. Y nhìn phiến thạch đá từng trói Quách Lãm. Suy nghĩ một lúc thật lâu, Thiếu Quân mới lấy dây thừng tự trói mình vào phiến thạch đó.
Y gục đầu nhìn xuống chân nhẩm nói :
- Tiểu Kha. Cuộc đời này Độc Thủ thư sinh tặng cho muội đó.