"Đương nhiên tôi cũng hiểu sự biến mất của Hồng Đằng Bang chỉ là tranh đấu đơn giản giữa các bang phái, không sớm thì muộn cũng phải xảy ra, vì thế tôi không oán hận bất kì ai, càng sẽ không lợi dụng Thân Đồ gia để tư lợi báo thù. Ngài có thể lấy được tất cả, chỉ có một yêu cầu duy nhất chính là phải lấy tôi."
Thân Đồ Mạc cụp mắt, không biết có nghe lọt tai hay không.
Khuôn mặt lãnh đạm, dáng người cao lớn, chỉ nghe anh lạnh nhạt thốt ra một câu.
"Hình như không có lý do gì để cự tuyệt."
Nam Nhiễm vừa nghe Thân Đồ Mạc nói như vậy, hai mày liền cau lại.
Cô đứng dậy, trực tiếp đi qua đứng trước mặt anh.
Thân Đồ Mạc ngẩng đầu, đôi môi mỏng lúc đóng lúc mở, giọng điệu vô cảm: "Thế nào? Có chuyện muốn nói?"
Ánh mắt của Nam Nhiễm lúc này có hơi đáng sợ, đầu tiên là nhìn người phụ nữ không biết từ đâu nhảy ra đòi đoạt dạ minh châu với cô, sau đó lại nhìn dạ minh châu trước mặt, có chút bực mình.
Cô nói: "Chỉ cần anh cưới em, tất cả mọi thứ trên núi của em đều thuộc về anh." Dứt lời, cô nghĩ nghĩ một lát lại bổ sung thêm: "Cộng với tất cả dạ minh châu em đang có."
Trước đây, bất luận là dạ minh châu hình người hay là dạ minh châu hình cầu, cô đều có thể dễ dàng có được vì thế từ trước tới giờ đều chưa từng suy xét đến việc bên nào quan trọng hơn.
Nhưng hiện tại, khi vấn đề này được đề cập đến, cô chỉ cần dùng một giây đã có được đáp án.
Được rồi, cô thừa nhận, Thân Đồ Mạc quan trọng hơn, quan trọng đến mức dù có đem tất cả mọi thứ ra so sánh cũng không bằng.
Nói xong, mặc kệ Bạch Trạch và Hoa Tình đang dùng ánh mắt khϊế͙p͙ sợ nhìn mình, Nam Nhiễm lại bồi thêm một câu.
"Nếu như anh không đồng ý, em sẽ khiêng anh đi. Bất quá đến lúc đó có lẽ anh sẽ phải chịu chút khổ cực."
Cô cố gắng đè nén cảm xúc quái dị trong lòng xuống, nói ra hết những gì bản thân suy nghĩ.
Sau khi nói xong, cô đột nhiên quay đầu lại, tầm mắt liếc về phía Hoa Tình, sau đó, không biết vì cái gì, cả người Hoa Tình lại cứng đờ. Cứ có cảm giác giống như bản thân đang bị một con rắn độc theo dõi, ánh mắt kia vừa nguy hiểm lại vừa tàn nhẫn.
Thân Đồ Mạc nhìn cánh tay của mình bị cô nắm chặt, anh không dẫy ra mà làm ra vẻ như không nhìn thấy, rũ mắt, lãnh đạm nói: "Tất cả đồ của em đều thuộc về anh? Bỏ được?"
Nam Nhiễm lập tức gật đầu: "Đương nhiên."
Anh ngồi đó cũng có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt nóng bỏng của cô. Đôi môi mỏng khẽ cong, giọng điệu lạnh lùng của anh vang lên: "Ừ." Anh đơn giản trả lời.
Hoa Tình đứng ở cửa vừa nghe lời này, cả người đều lung lay, cơ thể căng chặt, cô ta cố gắng che dấu cảm xúc trong đáy mắt.
Không ngờ có một ngày Hoa Tình cô ta phải lưu lạc đến bước đường này.
Tự mình tới cửa để cử lại bị đối phương cự tuyệt.
Không những thế đối thủ của bản thân còn là một người đàn ông.
A! Thật nực cười!
Nhưng rất nhanh cô ta đã lấy lại bình tình, điều chỉnh ổn thỏa cảm xúc của bản thân, khôi phục lại dáng vẻ trầm ổn như ban đầu.
Cô ta nói: "Thiếu tướng quân phải suy nghĩ kỹ, mỗi hành động cử chỉ của ngài không chỉ đại diện cho bản thân ngài mà còn có Thân Đồ gia sau lưng ngài."
Nam Nhiễm đặt tay lên bàn, hai con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm Hoa Tình, môi đỏ cong lên: "Anh ấy nghĩ kỹ rồi!"
Hoa Tình không nói gì.
Cô ta cũng không muốn giáp mặt chính diện với Nam Nhiễm.
Ít nhất thì hiện tại bản thân cô ta vẫn chưa có năng lực đó.
Động tác kéo tay Thân Đồ Mạc của Nam Nhiễm càng lúc càng gấp gáp hơn, cô quay đầu, nhìn anh, chờ anh trả lời.
"Anh nói coi em không xứng với anh sao? Một người tốt như em chịu thu lưu anh, không lẽ anh không nên cảm thấy vui mừng phấn khởi sao?"
Bạch Trạch đứng bên cạnh nheo mắt.
Rốt cuộc tại sao một người xuất thân là thổ phỉ, chuyên chiếm đất công núi của người khác như Nam Nhiễm lại có thể dõng dạc nói mình là người tốt như thế?
Thân Đồ Mạc nghe Nam Nhiễm hỏi, không biết tại sao mà tâm tình trở nên rất tốt.