"Ừ."
Thân Đồ Mạc vừa nghe Nam Nhiễm thừa nhận, cả người giống như bị điện giật, vội vàng thu tay lại.
Sau đó dùng áo khoác bao bọc cả người Nam Nhiễm lại, che cả người cô từ trên xuống dưới kín mít.
Hai mày anh nhăn lại, Nam Nhiễm thấy phản ứng của anh, hơi cúi đầu nhìn bản thân.
Hình như việc cô là con gái là chuyện vô cùng phiền phức.
"Anh làm gì vậy?" Cô vừa hỏi vừa muốn cởϊ áσ khoác ra.
Nhưng vừa mới đụng vào áo khoác đã bị anh giữ chặt lấy, hơn nữa lần này còn dùng sức rất lớn.
Qua một lúc lâu mới nghe anh lãnh đạm nói: "Tôi không biết cô là con gái."
Phản ứng của Thân Đồ Mạc sau khi biết Nam Nhiễm là con gái thay đổi rất lớn, hoàn toàn không còn dáng vẻ muốn thu thập cô như trước.
Anh choàng áo quanh người Nam Nhiễm, đảm bảo cô không lộ ra chút da thịt nào, mỗi động tác cử chỉ đều giống như một quý công tử thân sĩ.
Nói xong, thấy Nam Nhiễm không có phản ứng, anh lại lãnh đạm bồi thêm một câu: "Chuyện này tôi sẽ sai Bạch Trạch giải quyết, sau này sẽ không xuất hiện tình huống này nữa."
Nam Nhiễm nheo mắt, nhìn anh sắp xếp mọi mặt chu đáo như vậy, tâm tình của cô càng lúc càng không tốt.
Sao dạ minh châu không còn nhiệt tình như trước nữa?
Là con gái thì đã sao?
Hay là hắn thích con trai?
Sao cô cứ cảm thấy từ khi hắn phát hiện cô là con gái thì giống như bị dội một chậu nước lạnh vào đầu, lập tức trở nên bình tĩnh trầm ổn nhỉ?
Thân Đồ Mạc đứng dậy, định đi lấy cho Nam Nhiễm một ly nước, thuận tiện cũng để bản thân tiêu hóa thông tin mới xuất hiện này.
Bất quá, mới đứng dậy đã bị người kia kéo lại.
Nam Nhiễm mặc áo khoác chỉ lộ ra cái đầu, hai con ngươi đen như mực của cô nhìn chằm chằm anh, tay giữ chặt cổ tay của anh.
Sau đó, bỗng nhiên đứng lên sô pha, cởϊ áσ khoác ra, rồi cởi luôn cả băng quấn ngực.
Bởi vì cô đang mặc áo sơ mi trắng nên toàn bộ dáng người yêu kiều của cô đều lộ ra dưới ánh đèn.
Nam Nhiễm giống như đang giận dỗi, ưỡn ngực hỏi: "Tôi là con gái nên anh không thích nữa?"
Thân Đồ Mạc nhìn Nam Nhiễm đứng trên sô pha, cả người lập tức cương cứng.
Từ lúc anh lên chiến trường đánh giặc đến nay, chưa từng có bao giờ chật vật như bây giờ, chỉ vì một cô gái mà trố mắt đứng một chỗ không thể rời mắt sang nơi khác.
Đương nhiên không phải vì Nam Nhiễm là con gái mà anh không thích cô.
Chỉ là con gái đều coi trọng thanh danh, nếu để người khác biết được thì bọn họ lại ở bên ngoài khua môi múa mép, như vậy sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt cho cô.
Anh còn đang tính tối nay đưa Nam Nhiễm về nhà rồi đợi thêm hai ngày nữa sẽ tìm một lý do danh chính ngôn thuận để đưa người về đây.
Nhưng hiện tại anh thay đổi chủ ý.
Thân Đồ Mạc đi đến trước mặt Nam Nhiễm, sau đó trực tiếp khiêng người lên, thong thả ung dung chạy lên lầu.
Nam Nhiễm bị hành động của dạ minh châu làm cho bất ngờ.
Trước đây đều là cô tìm cách khiêng dạ minh châu chạy đi.
Còn lần này thì ngược lại là dạ minh châu khiêng cô.
Vừa lên lầu, [cạch] một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Nam Nhiễm bị Thân Đồ Mạc ném lên giường lớn.
Cô nheo mắt, dường như đã đoán được anh muốn làm gì.
"Anh... chúng ta."
Không thể nói chuyện bình thường sao?
Chỉ là cô còn chưa nói hết, Thân Đồ Mạc đã biết cô đang muốn nói gì.
Anh hơi nhích người.
"Phải làm chuyện gì đó để chứng minh anh thích em đến mức nào."
Nghe được lời này từ miệng của một người bình thường luôn lãnh đạm xa cách, đúng là khiến người khác kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến mức nổi cả da gà.
Nam Nhiễm vốn đang rất kiên cường, nhưng vừa... nghĩ tới những chuyện trước đây bản thân đã trải qua.
Cô lập tức dơ tay lên, đẩy anh ra, nói: "Không cần chứng minh."
Mới dứt lời, tay đã bị người kia đè xuống.
Chỉ nghe Thân Đồ Mạc thấp giọng: "Cần." Nói xong, liền không chặn đứng quyền lên tiếng của cô.
...
Một tuần qua có lẽ là một tuần đầy biến động với tui khi cả tinh thần và thể xác đều bị sóng dập tan tành! Sáng thì kiểm tra môn tâm lý học chiều thì đi làm trắc nghiệm tâm lý định kì và nghe tư vấn tâm lý. Có thể nói là công việc quay cuồng cuồng không có lối ra. Nhưng trong tuần qua tui cũng đã rất vui vẻ vì được làm nhiều thứ mình thích, được đọc những lời bình luận của các bạn nè, được nhìn thấy sự ủng hộ truyện của các bạn nè, được thấy idol trên mọi mặt trận truyền thông nè và rất rất nhiều việc khác nữa.
Hơn nữa, từ ngày tui tìm ra idol của mình tui đã vui vẻ hoạt bát hơn hẳn, thậm chí có những lúc ngồi coi idol mà cười một mình như con điên vậy, cũng vì idol mà bắt đầu học ngôn ngữ thứ ba, vì đu idol mà ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ xem video sub Anh và cố gắng hiểu từng câu từng chữ một, vì idol học kinh tế mà dù không thích ngành mình đang học tui cũng cố gắng học hơn kiểu idol vừa học vừa làm như thế ra trường gdp vẫn đạt 3.9/ .0 thì tại sao tui chỉ có mỗi ăn và học thôi lại học không được,...
Ừm! Nói nhiều vậy thui chứ ý cuối cùng tui muốn nhắn gửi mọi người là trong cuộc sống sẽ có đôi khi ta cảm thấy mệt mỏi, bế tắc đến mức chỉ muốn buông xuôi tất cả, những khi đó việc tốt nhất ta nên làm chính là tìm cho mình một động lực, một người chia sẻ, hãy hướng mọi thứ theo đường tích cực nhất như vậy tâm tình sẽ có thể tốt hơn.
Chúc mọi người một buổi tốt cuối tuần vui vẻ!