Thân Đồ Mạc ngồi trên ghế, rũ mắt không nói một lời.
Lúc này, Nam Nhiễm đi đến.
Áo sơ mi trắng, quần âu đen, chân mang quân ủng, dáng người cao gầy có chút đơn bạc, bình thường đều là dáng vẻ soái khi, không biết tại sao hôm nay trông tinh thần của Nam Nhiễm có hơi uể oải.
Nhìn kỹ sẽ thấy cả người cô toàn là vết thương.
Đặc biệt là tay phải của cô, vốn dĩ nơi bị thương đã sắp khỏi nhưng sau đêm qua, không những không tốt lên mà còn sưng to hơn, ngay cả mấy đầu ngón tay cũng bị phù lên.
Huyền Vũ sợ cô quên mất rồi lại động đến vết thương nên dứt khoát băng bó hết cánh tay cô lại, trực tiếp biến nó thành một cái màn thầu lớn.
Nam Nhiễm ngồi ở ví trí chủ vị, tựa lưng vào ghế, bởi vì đêm qua không nghỉ ngơi tốt nên hiện tại cô không có tinh thần, lúc nào cũng mơ màng như sắp ngủ.
Vốn dĩ cả người đã tản ra hơi thở tản mạn hiện tại nhìn qua trông càng lười nhác hơn.
Đặc biệt là khi đặt lên bàn so sánh với dạ minh châu sống lưng thẳng tắp, khí thế mạnh mẽ kia, hoàn toàn hình thành hai thế cực đoan.
Từ lúc Nam Nhiễm đi tới, ánh mắt của Thân Đồ Mạc đã dán chặt lên người cô, phảng phất giống như muốn khắc sâu cả người cô từ đầu tới chân vào đáy mắt.
Chuyện ngày hôm qua, anh đã quên mất một nửa.
Nhưng... vẫn còn nhớ được một ít.
Anh được Nam Nhiễm đưa đi, sau đó... anh và người này hôn môi.
Không biết tại sao khi ngửi được mùi hương trên người "cậu", anh lại cảm thấy vô cùng mê người, nháy mắt liền mất khống chế.
Hai người ngồi trong phòng khách, Nam Nhiễm không nói lời nào, Thân Đồ Mạc cũng không phải kiểu người sẽ bắt chuyện trước. Vì thế cả hai cứ im lặng ngồi đó hai mươi phút.
Đến khi Chu Tước bước vào, cảm nhận được áp lực ở trong phòng, cô mới đứng lại, hai tay ôm quyền thông báo: "Lão đại, Thân Đồ gia phái người tới, nói muốn đưa vị này đi." Cô không nói rõ ràng nhưng mọi người đều biết người được nhắc đến là ai.
Nam Nhiễm ngẩng đầu, hơi híp mắt.
"Ừ, đưa đi đi."
Hệ thống khϊế͙p͙ sợ.
Ký chủ lại có thể tự nguyện thả dạ minh châu ra, trời sập rồi!
Hệ thống nãi thanh nãi khí nói: [ký chủ, không phải cô thích dạ minh châu sao?]
Tính tình của ký chủ là kiểu dù có phải tự hủy dạ minh châu cũng không có khả năng giao ra cho người khác.
Nam Nhiễm cũng không trả lời Tiểu Hắc Long.
Ngược lại là Chu Tước, cô nhìn Thân Đồ Mạc một cái, vươn tay, bày ra tư thế mời.
"Thiếu tướng quân, mời!"
Lúc này, tầm mắt của Thân Đồ Mạc mới dời khỏi người Nam Nhiễm.
Anh đứng lên, đi ra ngoài, từ đầu đến cuối đều không nói một câu nào.
Chu Tước tiễn người ra cửa xong lập tức trở về.
Trong tay còn cầm một tờ giấy, thấy Nam Nhiễm ngồi ở chủ vị, cả người xiêu xiêu vẹo vẹo, mơ hồ như sắp ngủ, Chu Tước vội vàng đi đến, nhỏ giọng nói: "Lão đại, thiếu tướng quân bảo tôi giao cái này cho ngài."
Nam Nhiễm cố gắng mở mắt, nội tâm yên lặng cân nhắc, vì dạ minh châu cô đã trả giá quá nhiều.
Có thể trở thành dạ minh châu của cô, thật sự quá hạnh phúc.
Chỉ thấy trên tờ giấy kia có ghi một dãy số và một địa chỉ.
Nam Nhiễm nhìn tờ giấy hai giây, sau đó lại nhắm mắt.
"Cái này có ý gì?"
Chu Tước nhẹ giọng nói: "Ý là ngài có cần giúp gì đều có thể đi tìm hắn."
Nam Nhiễm nghe xong, duỗi tay cất tờ giấy kia vào túi của mình.
Chu Tước bắt đầu có chút bội phục lão đại nhà mình.
Hèn gì lão đại không những không lấy tiền mà còn đối xử với hắn tốt như vậy, so với vàng bạc châu báu thì lời hứa của Thân Đồ gia có giá trị hơn nhiều.
Lão đại nhà bọn họ mưu sâu trí hiểm nhưng cứ thích giả ngu.
Hệ thống vẫn rất tò mò: [ký chủ, tại sao cô lại thả dạ minh châu ra thế?]
Qua nửa ngày mới nghe Nam Nhiễm trả lời: "Nghe nói dạ minh châu trong kho nhà bọn họ có thể chất thành núi. Thả hắn ra thì mới có thể lấy được dạ minh châu trong kho nhà hắn."
Hệ thống trầm mặc.