Chỉ có một mình Nam Nhiễm ở nhà, còn Hoắc Ngôn, hai tiếng trước đã đi tham gia thi đấu.
Mới nhận điện thoại đã nghe từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc tê tâm phế liệt của Trương Đóa Đóa.
"Chị! Cứu mạng! Tống Tiêu sắp không chịu được rồi! Chị, em xin chị!" Giọng nói kia đầy hoảng loạn cùng bất lực.
Nam Nhiễm dựa người vào sô pha, động tác cắn táo dừng lại.
Cô còn chưa kịp nói lời nào, bên kia lại truyền đến tiếng [bốp], sau đó là giọng điệu hùng hổ của một người đàn ông.
"Mẹ nó, con kỹ nữ này, mày nhiều chuyện quá!"
Vài giây sau, người tiếp điện thoại chuyển sang người đàn ông kia. Ban đầu thì đầu dây bên kia có hơi hỗn loạn nhưng rất nhanh một giọng nam ồm ồm vang lên: "Nam Nhiễm đúng không, em trai của mày đang ở trong tay tao. Nếu mày muốn giữ mạng của nó thì một mình đi tới kho hàng số 178 ở ngoại thành. Không được báo cảnh sát, nếu không tao không dám cam đoan lúc mày tới em trai mày có còn sống hay không." Nói xong, hắn ta lập tức cắt điện thoại.
Nam Nhiễm lắc lắc cổ vài cái, đứng dậy, vừa gặm táo vừa ra khỏi nhà.
Hệ thống nhìn động tác của ký chủ, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nó chỉ sợ ký chủ vừa nghe không phải dạ minh châu sẽ tùy tiện ném điện thoại sang một bên, không thèm quan tâm đến.
Ngồi xe taxi, khoảng hai mươi phút sau, Nam Nhiễm đã có mặt trước cửa kho hàng.
Mới đến trước cửa đã nghe được giọng nói nghẹn ngào của Trương Đóa Đóa truyền đến: "Đừng mà! Cầu xin các người đừng đánh cậu ấy nữa!" Không biết cô ấy đã hét bao lâu mà hiện tại giọng nói đã khàn đến mức sắp không ra tiếng.
Không còn vẻ khó thuần bất cần đời như ngày thường, bây giờ giọng nói mang theo tia đau thương khó tả.
Trước cửa, có một tên côn đồ đứng canh ở đó.
Vừa thấy Nam Nhiễm đến, tên côn đồ kia cảnh giác đánh giá bốn phía một vòng. Sau khi xác nhận không có ai đi cùng cô, vẻ cảnh giác trên mặt mới dần dần biến mất.
Tầm mắt đảo nhanh trên người Nam Nhiễm một vòng, ánh mắt cũng trở nên ɖâʍ uế, hắn ta nói thầm một câu.
"Chiêu này của lão đại thật cao siêu, không ngờ lại có tới hai đại mỹ nhân."
Vừa nói, hắn ta vừa đẩy cửa nhà kho ra, mở miệng: "Vào đi."
Lúc nói chuyện, tầm mắt của hắn ta vẫn đánh giá dáng người Nam Nhiễm một cách trần trụi.
[Kẹt!] một tiếng.
Cửa lớn được mở ra, đây là một cái nhà kho đã bị bỏ hoang từ lâu, đã rất nhiều năm rồi chưa được sửa sang, trên cửa lớn còn bị rong rêu bao phủ, cửa lớn vừa mở ra, một hương vị ẩm mốc lập tức đập tới.
Nam Nhiễm mang giày trắng bước vào.
Chỉ nghe bên trong mười mấy tên côn đồ đang cười ầm lên, giọng điệu vô cùng càn rỡ.
Hai tên côn đồ đang đứng cạnh Trương Đóa Đóa vừa khống chế cô, vừa giơ tay sờ soạng cả người cô.
Nhưng lực chú ý của Trương Đóa Đóa lại không nằm ở trên người bản thân mà hoàn toàn đặt lên Tống Tiêu, người bị đánh đến mức cả người đầy máu nằm cách đó không xa.
Tống Tiêu nằm trên đất, đầu bị người ta đánh vỡ, cả mặt đều là máu, cậu thở hồng hộc, ánh mắt luôn dán chặt vào Trương Đóa Đóa, cố gắng đỡ thân mình đứng dậy.
Bất quá, mới vừa run rẩy đứng lên lại bị người ta đạp ngã ra đất.
Người cầm đầu mặc một cái áo khoác da, hình như mắt phải của hắn ta là giả, tròng đen không hề nhúc nhích động đậy. Một tay hắn ta vo vê viên phật châu, một tay dựa vào tường, nở nụ cười, giọng nói có chút khàn.
"Mày đúng là rất cố chấp, tao nói nếu mày ngã ra đất làm tao mất hứng thú thì tao sẽ chơi chết con bé này, thế là mày liên tục gắng gượng bò dậy. Xem ra mày thích con bé nữ sinh này đúng không?"
Càng nói, nụ cười trên mặt hắn ta càng tươi hơn, giọng điệu càng chói tai hơn khiến người khác có cảm giác vô cùng khó chịu.
"Đáng tiếc, hiện tại tao không có hứng thú chơi với mày nữa, tao sẽ để anh em của tao luân phiên chơi chết con bé này. À, đúng rồi, còn có chị gái của mày."